Ôn Túc vừa đi, Tiểu Tiểu liền bắt đầu tiếp tục tính toán kế hoạch của chính mình.

Phải làm cách nào mới có thể đưa cái Linh Vũ này vào “Tê Vũ sơn trang” đây? Hiên tại thói đời hỗn loạn, tùy tiện ném vào, có khi bị người ta nhặt được bán đi mất thì toi a. Dù sao cũng là bạc trắng mà nhỉ? Nhưng nếu tự mình đưa tới, nhất định thoát không khỏi quan hệ, không chạy được…

Cân nhắc mãi, không bằng đi tới “Tê Vũ sơn trang” nhìn qua địa hình một chút rồi tính tiếp.

Nàng mở cửa xuống lầu, vừa mới đi mấy được mấy bước, liền gặp phải Liêm Chiêu lên lầu.

“Tiểu Tiểu, ngươi đi đâu vậy?” Liêm Chiêu mở miệng hỏi nói.

“Ta?” Tiểu Tiểu lập tức bịa chuyện, “Ta muốn đi dạo phố.”

“Ta…”

Liêm Chiêu đang định nói gì. Tiểu Tiểu liền cắt lời nói, “Ta đi mua chút đồ dùng cho nữ nhi, một người đi là được rồi. Ta sẽ trở lại nhanh thôi.” Nói xong, nàng nhanh như chớp chạy đi.

Liêm Chiêu đứng ở trên thang lầu, nhìn theo nàng rời đi.

Vừa quay đầu, Liêm Chiêu liền thấy được Ôn Túc đang đứng ở trên lầu. ánh mắt Ôn Túc vẫn thanh lãnh như cũ, hắn chậm rãi đi xuống, trầm mặc đi qua bên người Liêm Chiêu.

Liêm Chiêu nhíu mày, không nói một câu.

Địch ý giữa hai người, ẩn ẩn tỏa ra, làm cho người ta không rét mà run.

…….

Hiện tại là giờ Mùi canh ba, trên đường vẫn rất náo nhiệt.

Tê Vũ sơn trang cũng không khó tìm. Tùy tiện hỏi một người trên đường, cũng có thể nói ra một đoạn lịch sử về sơn trang này. Tiểu Tiểu vừa đi vừa ngắm cảnh, rất nhanh đã tới trước đại môn của Tê Vũ sơn trang.

Đại môn sơn son, biển thiếp vàng, quả nhiên là khí khái nhà giàu. Vì việc chúc thọ lão phu nhân, vài tên gia đinh đã đứng ở cửa giăng đèn kết hoa, bận rộn vô cùng.

Tình hình này, làm cách nào để đưa Linh Vũ a? Tiểu Tiểu khổ sở suy nghĩ.

Nơi này là cửa chính của Tê Vũ sơn trang. Tiểu Tiểu cứ đứng ở trước cửa, không nhúc nhích suy nghĩ, tất nhiên khiến người ta hoài nghi. Gia đinh thấy thế, tiến lên hỏi, “Ngươi là loại người nào, đứng ở nơi này làm cái gì?”

Tiểu Tiểu giật mình khôi phục tinh thần, “Ta…”

Nàng còn chưa kịp giải thích, đột nhiên một gia đinh khác tiến lên, mở miệng nói, “Cô nương, ngươi đến xin làm công phải không?”

“A?” Tiểu Tiểu ngẩn người.

Gia đinh kia nói với đồng bọn, “Ngươi thật khờ, không phải tổng quản nói muốn tìm tỳ nữ hay sao.” Hắn quay đầu lại nói với Tiểu Tiểu, “Nơi này là cửa chính, ngươi không thể đi. Ta đưa ngươi vào bằng cửa sau, tổng quản đang chờ đó.”

Tiểu Tiểu ngây ngốc. Được rồi, nàng ăn mặc rách nát, bộ dạng cũng là tướng nghèo túng, nhưng cũng không phải nhìn là thấy giống như nha đầu đi xin việc chứ? Ai… Nàng đang định giải thích, nhưng lại nghĩ lại, đây cũng là biện pháp tốt nhất để trà trộn vào Tê Vũ sơn trang. Sao không tương kế tựu kế? Vì thế nàng liền thành thành thật thật đi theo tên gia đinh kia.

Bên trong sơn trang, đúng là đang tìm người làm công. Đại thọ lão phu nhân, người đến tham dự đều là thương nhân giàu có, nhân vật nổi tiếng, mệnh quan triều đình, người tất nhiên là không đủ, hiện giờ, tỳ nữ, gia đinh đều phải kiếm thêm.

Nhưng khiến Tiểu Tiểu kinh ngạc là, người làm công ít kinh khủng. Theo lý thuyết, Tê Vũ sơn trang là nhà giàu trong trấn, cũng chỉ là tìm vài người làm công thôi, không thể ít như vậy chứ? Tiểu Tiểu nhìn khắp nơi, quả nhiên, ít người, nữ hài tử lại càng thiếu. Tính cả nàng, cũng chỉ có ba người.

Đột nhiên, Tiểu Tiểu cứng người lại một chút. Cách đó không xa có một thiếu nữ đang đứng, không phải ai khác, chính là cái vị đã giúp việc trong nhà Lăng Du lúc trước.

Thiếu nữ kia cũng thấy được Tiểu Tiểu, mặt liền lập tức cười lên. Nàng đi tới, mở miệng nói, “Là ngươi a! Ngươi tới làm công?”

Trong lòng Tiểu Tiểu tràn đầy nghi ngờ. Đêm qua, thiếu nữ này sau khi Lăng Du đào tẩu cũng không từ mà biệt, Hiện tại, sao có thể khéo như vậy, cũng xuất hiện ở trấn trên này, còn chạy tới Tê Vũ sơn trang làm công? Nàng mở miệng nhỏ giọng hỏi: “Đúng vậy, trùng hợp quá a. Cô nương, sao ngươi lại tới đây làm công a?”

(Còn vì sao nữa. Vì tiền chứ sao! Nghèo mà…)

Thiếu nữ nhíu mày, cười khổ, “Không có biện pháp a. Ta vốn là đuổi theo a công đòi tiền công. Nhưng mà đuổi tới trấn trên này, không thấy dấu vết nữa. Tiền công ta cũng chưa lấy được, đành phải đi làm công. Bằng không cuối tháng thành chủ thu tiền, nhất định sẽ mắng ta … May mà gặp được ngươi ở chỗ này nha!”

Tiểu Tiểu không nói gì. Lý do này thật đúng là… Tuy nhiên, theo như lời của nàng nói, Lăng Du kia có khả năng ở trong trấn này? A… Không cần a, nàng không muốn lại thấy trùng a…

Tiểu Tiểu đang nổi cả da gà, đã thấy tổng quản đi tới.

Tổng quản sơn trang là một nam tử gầy gò khoảng trên dưới năm mươi. Tiểu Tiểu và thiếu nữ kia đều là người bên ngoài, vốn là không muốn thuê. Nhưng mà, cũng chỉ là làm công vài ngày, tỳ nữ tuổi này lại không dễ tìm, tổng quản liền miễn cưỡng ứng đồng ý. Dặn hai người thu thập hành lý, ngày mai bắt đầu làm việc.

Lúc xuất môn, Thiếu nữ kia cười với Tiểu Tiểu, nói, “Cô nương, chúng ta cùng nhau chăm chỉ làm việc nhé. Ta họ Nhạc, gọi là Hoài Khê, ngươi gọi ta là Tiểu Khê là được rồi.”

Tiểu Tiểu lạo tức nở nụ cười, nàng quả nhiên là muội muôi của Nhạc Hoài Giang, “Ta là Tả Tiểu Tiểu, gọi ta Tiểu Tiểu là được.”

“Được.” Nhạc Hoài Khê chạy mấy bước, sau đó vẫy tay với Tiểu Tiểu, “Ngày mai gặp.”

“Ân.” Tiểu Tiểu gật đầu, nhìn theo bóng nàng rời đi.

Được rồi, coi như nàng thành công lẻn vào Tê Vũ sơn trang. Thả Linh Vũ, chờ Ngân Kiêu xuất hiện, cũng cần thời gian, cứ ở lại trong trang là biện pháp tốt nhất. Vấn đề bây giờ là, nàng trở về, biết nói với Ôn Túc thế nào đây?

……

Quả nhiên, sau khi Ôn Túc biết được chuyện này, biểu cảm so với bình thường, càng lạnh lẽo hơn vài phần.

Tiểu Tiểu nuốt nuốt nước miếng, suy nghĩ, nếu đem sự tình thành thật nói cho hắn, liệu sư thúc tâm cao khí ngạo này có phải cho rằng mình khinh thường hắn —— không, nói chính xác, là khinh thường Đông Hải. Hơn nữa, quan hệ giữa nàng và Ngân Kiêu nói ra cũng vô cùng phức tạp, thật sự là không nên nói a.

Có một số việc nói hay không nói cũng đều giống nhau. Một khi đã vậy thì đừng nói miễn cho ngày sau gặp phiền toái. Tiểu Tiểu cân nhắc đến điểm này, mở miệng nói bậy, “Sư thúc, Tiểu Tiểu làm vậy, hoàn toàn là vì Đông Hải. Ngài đoán xem, ở trong sơn trang ta đã gặp được ai?”

“Ai?” Ôn Túc hỏi.

“Nữ hài tử làm việc trong nhà Lăng Du kia.” Tiểu Tiểu nói, “Nàng nói, nàng đến đó vì muốn truy đuổi tung tích của Lăng Du.”

Nghe đến đây, vẻ mặt của Ôn Túc trở nên nghiêm túc dị thường.

“Lăng Du có khả năng ở ngay trong Tê Vũ sơn trang. Tiểu Tiểu nghĩ, trên người Lăng Du mang theo một trăm lẻ tám thần chân. Huống chi hắn là đối tượng đuổi giết của Thần nông thế gia, nếu có thể tìm được hắn, có khi không cần tập hợp đầy đủ bộ châm cũng có thể khiến Thần Nông thế gia ra tay tương trợ. Cho nên, Tiểu Tiểu mới tự chủ trương…” Tiểu Tiểu vừa nói, vừa nhìn sắc mặt Ôn Túc.

Ôn Túc nghe xong, ngẩng đầu nhìn nàng, “Lời ngươi nói đều là thật?”

Tiểu Tiểu mạnh mẽ gật đầu, “Tiểu Tiểu không dám lừa gạt sư thúc.”

Chính ngươi cũng có thương tích trong người, sự tình nguy hiểm như vậy, ít nhất cũng nên trở về thương lượng một chút mới đúng.” Ngữ khí của Ôn Túc nhẹ xuống, nói.

“Đâu có đâu có, thương tích của Tiểu Tiểu bé nhỏ không đáng kể. Tiểu Tiểu đã là đệ tử của Đông Hải, nên vì bổn phái lên núi đao xuống biển lửa, cúc cung tận tụy, chết cũng không từ…” Tiểu Tiểu nắm chặt hai tay, nghiêm túc nói.

“Được rồi được rồi.” Ôn Túc không kiên nhẫn cắt ngang, “Ngươi đã nói như vậy, sư thúc cũng không cản ngươi. Chỉ là, ngươi nhớ kỹ, tất cả đều phải cẩn thận. Nếu ngươi có chút mệnh hệ nào, ta không có mặt mũi gặp mặt đại ca.”

“Dạ, sư thúc!” Tiểu Tiểu kính cẩn trả lời.

Ôn Túc lấy mấy cái ống trúc từ trong lòng ra, đưa cho Tiểu Tiểu. “Đây là hỏa tín đặc chế của bổn môn, ngươi mang theo tùy thân, phòng ngừa vạn nhất.”

Tiểu Tiểu nhận lấy, liên mồm nói cảm tạ.

Lúc ra khỏi phòng Ôn Túc, Tiểu Tiểu thở mạnh ra một cái. Còn lại, chính là Liêm Chiêu. Ây dà, tại sao hiện tại nàng càm thấy, chỗ Liêm Chiêu ngược lại càng khó mở miệng hơn vậy?

Tiểu Tiểu bất chấp đi tìm Liêm Chiêu, sau khi bịa một đống chuyện với hắn, Liêm Chiêu liền bị dọa cho ngây người.

“Liêm Chiêu?” Tiểu Tiểu dè dặt cẩn trọng mở miệng.

Liêm Chiêu ngước mắt, “Hắn đồng ý cho ngươi đi làm chuyện nguy hiểm như vậy?”

Tiểu Tiểu sửng sốt, “Hắn? Sư thúc?”

“Hắn biết rõ trong người ngươi có thương tích, sao lại có thể…” Liêm Chiêu cắn răng nói.

“Không quan hệ đến sư thúc ta a.” Tiểu Tiểu giải thích, “Là tự ta muốn đi.”

Liêm Chiêu nhìn nàng, trầm mặc.

Tiểu Tiểu có chút không tự nhiên, “Ách… Không sao đâu, chuyện Lăng Du ở trong trang là do ta đoán bừa thôi. Ta chỉ làm tỳ nữ vài ngày mà thôi, đây là sở trường của ta mà.”

Liêm Chiêu đi vài bước đến gần, gật đầu, “Ta hiểu rồi.”

Phản ứng của hắn, khiến Tiểu Tiểu có chút không hiểu.

Liêm Chiêu cười cười, “Ngươi làm cái gì, ta làm cùng ngươi là được.”

“A?” Tiểu Tiểu trừng lớn mắt, càng không hiểu.

Liêm Chiêu lại chỉ mỉm cười, không tiếp tục giải thích gì thêm.

Mà sau đó, lúc Tiểu Tiểu không hiểu đi tới Tê Vũ sơn trang bắt đầu ngày làm việc đầu tiên, liền triệt để biến thành ngây ngốc.

Lúc này nàng mới nhớ đến, Tê Vũ sơn trang không chỉ thiếu tỳ nữ mà còn thiếu cả gia đinh. Nàng nhìn chằm chằm gã gia đinh mới tới, kinh ngạc há to miệng.

“Tiểu Tiểu, ngươi làm sao vậy?” Nhạc Hoài Khê đứng bên cạnh không hiểu kéo kéo tay áo nàng.

“Hắn…” Tiểu Tiểu kinh ngạc nói không ra lời.

“Hắn? A, không phải chính là cái tên thiếu gia đi cùng ngươi sao? Sao cũng đến đây làm công vậy a?” Nhạc Hoài Khê lập tức bừng tỉnh đại ngộ (giật mình hiểu ra), nói, “Nga, có phải cái này gọi là ‘Phụ xướng phu tùy’ không a?”

Toàn thân Tiểu Tiểu cứng ngắc. Phụ xướng phu tùy… Trời ạ, nàng nhất định sẽ bị sét đánh chết!!!

Thật vất vả đợi đến khi tổng quản dạy dỗ xong, lúc phân phó mọi người đi làm việc, Tiểu Tiểu liền phi như bay đến bên đám gia đinh, kéo Liêm Chiêu lại.

“Ngươi ở trong này làm cái gì a?!” Tiểu Tiểu vội vàng mở miệng.

“Làm gia đinh a.” Liêm Chiêu đáp đương nhiên.

“Ngươi là…” Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn xung quanh, hạ giọng, “Ngươi là thiếu gia đó a, sao có thể làm mấy chuyện này chứ!”

Liêm Chiêu nở nụ cười, cũng đè thấp thanh âm nói, “Ngươi là thê tử của thiếu gia, cũng không nên làm mấy chuyện này sao?”

Tiểu Tiểu bị những lời này chặn lại, nửa ngày nói không ra lời.

“Lí Chiêu, ngươi thật có bản lĩnh nha. Vừa mới đến, đã dụ dỗ dược một cô nương rồi.” Vài tên gia đinh đứng bên cạnh thấy thế, trêu tức nói.

Khóe miệng Tiểu Tiểu co rúm, “Lí… Lí Chiêu?”

Liêm Chiêu gật gật đầu, lại quay đầu nói với đám gia đinh ồn ào này, “Ta và nàng vốn có hôn ước, sao lại gọi là cám dỗ.”

Bọn gia đinh ào ào cười rộ lên.

Liêm Chiêu hơi hơi nhíu mi, nhưng cũng không tức giận, quay đầu nói với Tiểu Tiểu nói, “Ta đi làm việc. Nếu ngươi có chuyện gì, cứ tới tìm ta.”

Nói xong, hắn bỏ tay Tiểu Tiểu ra, theo đám gia đinh rời đi.

Tiểu Tiểu sững sờ tại chỗ, tay còn đang cứng lại giữa không trung.

Nhạc hoài khê đi lên, chọc chọc nàng, nói, “Tiểu Tiểu, ngươi ngây ngốc xong chưa? Chúng ta phải làm việc nha.”

Tiểu Tiểu chậm rãi xuống tay mình xuống, dần dần, trong mắt hiện lên ý cười. Nàng cười xoay người, “Chúng ta đi làm việc thôi.” Nàng vừa nói vừa nhẹ nhàng chạy ra.

Nhạc Hoài Khê thấy thế, cũng nở nụ cười, bước đi theo.

……..

Làm việc cả ngày, Tiểu tiểu càng cảm thấy không hiểu. Trong Tê Vũ sơn trang, công việc của tỳ nữ vô cùng thoải mái, chỉ đơn giản là bưng trà, rót nước, mang đồ ăn, châm rượu thôi. Mấy ngày làm công, ăn ở trọn gói, tiền công thanh toán từng ngày, một ngày ba mươi văn tiền.

Lúc Tiểu Tiểu đi lĩnh ba mươi văn tiền kia, ngay cả ý định ở mãi trong này làm tỳ nữ cũng có. Loại chuyện tốt như thế này tìm chỗ nào mới có a! Thật không hiểu, vì sao sơn trang tìm tỳ nữ, người đến làm lại ít như vậy.

Cảm động giống nàng, còn có Nhạc Hoài Khê.

Hai người trở về phòng, liền cùng nhau ngồi ở trên giường, lấy ba mươi văn tiền kia ra.

“Một ngày ba mươi văn tiền, một năm liền được mười hai lượng a! Việc tốt như vậy, nếu ta phát hiện ra sớm hơn một chút thì tốt biết bao nhiêu!” Nhạc Hoài Khê đem tiền bỏ vào trong túi, kích động nói.

Tiểu Tiểu cười, thốt ra, “Nhưng mà, ngươi phải làm ba trăm năm mới có thể trả hết nợ cho Thạch Nhạc Nhi nha.”

Nhạc Hoài Khê sửng sốt một chút, “Sao ngươi biết nhà ta thiếu thành chủ ba ngàn lượng?”

Tuy rằng đây là Tiểu Tiểu nói lỡ miệng, nhưng cũng cảm thấy chả có gì đáng để giấu diếm. Liền nói chuyện mình gặp được Nhạc Hoài Giang ra nói.

Nhạc Hoài Khê nghe xong, sắc mặt liền thay đổi.

“Ngươi biết Tiểu Giang…” Nhạc Hoài Khê kéo tay Tiểu Tiểu, “Lúc trước thấy trên người ngươi có Thần Võ Lệnh, ta chỉ nghĩ ngươi có quan hệ sâu xa với Thái Bình thành, không nghĩ tới, ngươi là bằng hữu của Tiểu Giang.”

Tiểu Tiểu gật đầu, “Đúng vậy, nói tiếp, ta cũng thiếu Thạch Nhạc Nhi tiền a…”

Nhạc Hoài Khê cúi mắt, suy nghĩ một chút, mở miệng nói, “Tiểu tiểu, nếu ngươi có quan biết với Tiểu Giang, ta cũng không muốn gạt ngươi.” Nàng hạ giọng, nói, “Ngươi có biết vì sao nơi này không tìm được tỳ nữ không?”

Tiểu Tiểu mờ mịt lắc đầu.

Ánh mắt Nhạc Hoài Khê vô cùng ngiêm túc, cái loại nghiêm túc xa lạ, “Từ một năm trước, tỳ nữ nơi này cứ từng người từng người biến mất không rõ. Ban đầu, sơn trang nói là tỳ nữ bỏ trốn theo trai. Nhưng số người biến mất ngày càng nhiều, lấy cớ này thì quá qua loa tắc trách rồi. Tê Vũ sơn trang là nhà giàu, lại có giao hảo với triều đình, sự tình mặc dù bị che đậy đi, nhưng trong lúc đó láng giềng xung quanh đều truyền miệng, cho nên không có nhà nào đưa nữ nhi của mình tới đây làm tỳ nữ nữa…”

Tiểu Tiểu nghe xong, trên lưng toàn là mồ hôi lạnh.

“Lúc trước ta từng nói với ngươi, ta là vì truy đuổi a công mà đến. Vừa đến trấn này, hắn liền biến mất không còn bóng dáng. Sau này, nghe thấy mấy lời đồn này, liền cảm thấy sơn trang này khả nghi, cho nên mới vào…” Nhạc Hoài Khê nhíu mày, “Ta nghĩ ngươi là người ngoài, nên không nói với ngươi, không nghĩ tới…”

Tiểu Tiểu còn chưa có nghe xong, cũng đã khóc không ra nước mắt. Không nghĩ tới a không nghĩ tới, nơi này hung hiểm như vậy a! Sớm biết như vậy, có chết nàng cũng không vào!

Nhạc Hoài Khê hơi áy náy nói, “Tiểu Tiểu, đều là ta không tốt…”

“Tiểu Khê…” Tiểu Tiểu rưng rưng, đáng thương hề hề nhìn nàng.

Nhạc Hoài Khê nắm chặt tay nàng, “Tiểu Tiểu, ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi bình an rời đi !”

“Ân!” Tiểu Tiểu gật đầu.

Có thể yên tâm mới là lạ… Tiểu Tiểu than thở trong lòng.

Cả một đêm, Tiểu Tiểu nghĩ đến chuyện này, không cách nào ngủ được. Trường sinh cổ, Tam Thi Thần Châm, Thần Nông thế gia, tỳ nữ mất tích… Phía sau chuyện này, giống như có liên quan đến một đại sự nào đó. Lăng Du từng nói, Thần Nông tông chủ Thạch Mật kia, giống hắn đều đang làm chuyện nghịch thiên. Nói như vậy, chính là khởi tử hồi sinh. Bảy trăm hai mươi cái Tam Thi Thần Châm này, hiển nhiên không phải vì cứu đệ tử Đông hải mới cần, phải có mục đích khác mới đúng… Nếu lời đồn Nhạc Hoài Khê nói là sự thật, trong Tê Vũ sơn trang này, nhất định có chuyện đại sự gì đó sẽ phát sinh. Hơn nữa thoát không khỏi quan hệ với Thần Nông thế gia…

Thật hung hiểm a! Ai, nàng cũng chỉ muốn dẫn Ngân Kiêu xuất hiện thôi mà, sao lại gặp phải chuyện phiền toái thế này chứ?

Nói đến dẫn Ngân Kiêu xuất hiện, Linh Vũ của nàng còn chưa dùng đến đâu a. Nghĩ đến đây, Tiểu Tiểu từ trên giường ngồi dậy. Mấy chuyện loạn thất bát tao này, có khi là do nàng suy nghĩ nhiều quá. Việc cấp bách, vẫn là dẫn được Ngân Kiêu đến, giúp nàng tìm châm mới là trọng yếu. Hiện giờ chắc khoảng giờ sửu (1h – 3h), nếu muốn hành động, quá hợp giờ rồi!

Nàng nhìn Nhạc Hoài Khê ngủ say bên cạnh, nhẹ nhàng đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.

Gió đêm hơi mát, Tiểu Tiểu chỉ mặc áo đơn có hơi lạnh một chút. Nàng nhón chân, lén lút đi tới. Lúc làm việc ban ngày, nàng đã thăm dò đường rồi. Nàng đi vào trong đại đường, nhìn bảng hiệu trên đường thượng.

Cái bảng hiệu sơn son thiếp vàng này vốn có lai lịch, nó là do hoàng đế khâm thưởng ban cho. Mặt trên viết bốn chữ lớn “Xảo đoạt thiên công*”. Nếu đem Linh Vũ cắm lên trên tấm biển này, còn sợ không oanh động toàn thành hay sao?

(* Xảo đoạt thiên không: Vô cùng khéo léo)

Tiểu Tiểu nở nụ cười một chút, nhảy lên xà nhà. Nàng treo ngược thân mình, lấy Linh vũ ra, đang chuẩn bị cắm xuống là xong việc. Đột nhiên, một bóng đen chợt lóe lên nhảy vào.

Tiểu Tiểu cả kinh, lập tức ôm lấy xà nhà, không dám thở mạnh chút nào.

Trên lưng bóng đen kia khiêng một cái bao tải to, nìn dáng người, có vẻ là một nam tử. Hắn đi đến một cây cột phía trước đại đường, ngồi xuống, ở trên cái cột xoa ấn vài cái. Chỉ nghe thấy một tiếng “Cạch” rất nhỏ vang lên, sau đó trên bức tường phía bắc đại đường mở ra một cánh cửa ngầm.

Bóng đen kia khiêng bao tải vào trong cửa ngầm. Lại một tiếng “Cạch” rất nhỏ, cửa ngầm lại đóng lại.

Tiểu Tiểu nhìn mà choáng váng. Đây là cái tình huống gì a? Cơ quan cửa ngầm? Không nghĩ tới, trong đại đường của sơn trang này còn có bí đạo… Lại nói tiếp, sư phụ đã từng nhắc đến, sở trường của Tê Vũ sơn trang không phải là trùng tu cung điện mà là chế tạo cơ quan. Công nghệ này có thể nói là vô cùng phi phàm, sánh ngang với Công Thâu, Gia Cát. Hiện giờ, xem ra quả thật là như thế. Hắc y nhân này biết trong đại đường có cơ quan, vậy nhất định là người trong Tê Vũ sơn trang. Chậc, nơi này quả nhiên không đơn giản a…

Tiểu Tiểu ôm xà nhà, bất đắc dĩ thở dài. Lần này nhất dịnh không thể giao du với kẻ xấu! Cắm Linh Vũ xong, nhanh chạy về phòng ngủ!

Nàng hít sâu một hơi, dùng sức cắm Linh Vũ trong tay lên tấm biển bằng gỗ . Sau đó, linh hoạt xoay người nhảy xuống. Trước khi rời đi, nàng quay đầu nhìn thoáng qua bức tường phía bắc, suy nghĩ một chút. Lập tức, nhanh chóng rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play