Đoàn người khởi hành đi vào lúc trời còn khá sớm, đêm qua do lạ chỗ nên Thúy Vân ngủ có phần không an giấc, sáng sớm dậy tinh thần uể oải, nặng nề lê từng bước chân đi theo phía sau đám người khí thế hừng hực kia.

Nhìn đi, Từ Hải nhàn nhã tay chắp trước ngực, vừa đi vừa có tâm tình ngắm cảnh.

Trần Đông phe phẩy quạt, liên tục cười cười nói nói trông rất vui vẻ với Thước Hỉ. Này, Thước Nhi, không phải cô bị tên lãng tử đó câu hồn rồi chứ?

Kì lạ, không hiểu khi nãy Thước Hỉ cùng Trần Đông nói gì với nhau, từ khi trở về lại cực kì thân thiết, trông cứ như bạn bè lâu năm vậy.

Đình Trung cùng Trọng Nghĩa nói với nhau gì đấy về vài chuyện giang hồ, có nghe cũng không hiểu.

Thở dài…

Lại tiếp tục thở dài…

Bỗng nhiên phía sau lưng nhẹ hẫng, đến lúc Thúy Vân định hình lại được thì đã quàng quạc mà hét: “Cướp, bớ người ta, cướp!!!!!!!!!!!!!!”

Trần Đông, Từ Hải cùng Thước Hỉ đang đi phía trước dừng lại, ánh mắt khó hiểu nhìn Thúy Vân đang xù lông xù tóc lên. Đình Trung sượng mặt, cánh tay đang nắm thùng thuốc gỗ nhỏ của Thúy Vân đơ lại trên không trung, Trọng Nghĩa che mặt quay đi nơi khác phun nước miếng, cười đến nỗi đỏ tía cả mặt mũi. Sau khi cười chán mới phân bua hộ cho Đình Trung:

“Không phải, bọn ta thấy Bạch huynh đệ cứ thở dài lên xuống, sợ rằng cậu ấy mệt nên Đình Trung mới có ý định mang hộ thùng gỗ này, nào ngờ cậu ta lại cảnh giác cao như thế!”

“Ạch, thật xin lỗi…”, Thúy Vân lí rí trong cổ họng, đầu cúi xuống tiếp tục lủi thủi đi. Thước Hỉ thấy bộ dáng này của Thúy Vân lại không khỏi cười khổ, túm tay Thúy Vân lôi nàng vào một góc, trợn mắt lên khuyên răn:

“Chủ nhân, cô nên bình tĩnh lại đi, nhìn dáng vẻ của bọn họ một lát nhé… Thế nào?”

“Thế nào là thế nào?”, Thúy Vân nhíu mi nghi hoặc, Thước Hỉ che trán một hồi mới bắt đầu phân tích cụ thể:

“Nhìn người thanh niên mặc trang phục lam y kia đi!”

Người mà Thước Hỉ chỉ chính là Từ Hải, Thúy Vân gật gật đầu, người này, nàng biết, không cần bàn tới.

“Thấy thế nào?”

“A, là người biết võ công nha, lại có vẻ chính trực, tóm lại, đáng tin!”

“Lại nói đến vị công tử áo trắng thích ôm ấp cây quạt kia…”

Thúy Vân lăm lăm nhìn Trần Đông, âm thầm đánh giá một phen: “Người này tính khí thất thường, đa mưu quỷ quyệt, tuy bề ngoài xinh đẹp nhưng lại mang vẻ lẳng lơ hơi quá trớn, chỉ thích bông đùa bỡn cợt, không thích hợp làm lãnh đạo!!”, Thúy Vân khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Thước Hỉ đen mặt, bà cô của tôi ơi, hắn ta là lãnh đạo thật mà =.=

Không đợi Thước Hỉ nói tiếp, Thúy Vân đã đánh giá tới Đình Trung: “Vị Đình Trung kia bộ dáng dễ nhìn, thân hình cao lớn, nụ cười rất thân thiện hòa nhã, võ công không rõ như thế nào nhưng xem ra hắn rất giàu (~_~) bằng chứng là, nhìn đi, đó là lụa của phường dệt Linh Lung đấy, không phải đồ nhái đâu!”

“Người cuối cùng là Trọng Nghĩa, người này khá vui tính lại hài hước, dường như thích dính chùm với Trần Đông hoặc không sẽ đu dính lấy vị đại ca Đình Trung kia của hắn, tên này thiếu hơi nam nhân là không chịu nổi,…”

“…”, Thước Hỉ không nói nên lời.

“Chung quy là thế này, cả bốn người bọn họ, hành tung khá bí ẩn, dường như đang che giấu cái gì đó, đáng ngờ nhất là tên Trần Đông, ngươi nhìn đi, có cảm giác giống giống với Tú Bà ở Phỉ Thúy Lâu,…”

Thước Hỉ: “…”, dù sao tôi cũng phải nể tài phân tích vóc người cùng tính cách của cô đấy chủ nhân à, lí ra cô nên học coi tướng số, không nên theo học y thuật làm gì. Có điều bàn về trí óc tưởng tượng cao siêu, cô luôn đứng ở một vị trí mà tôi không thể nào với tới (-_-|||||)

Thúy Vân nào biết những suy nghĩ của Thước Hỉ, cho là mình đúng nên càng chắc mẩm, quẹo đầu nói nhỏ: “Nếu được thì phải tách ngay ra, thế này, sau khi sang vùng phụ cận không còn tay chân của Lục Châu đuổi theo nữa, chúng ta nhanh chóng trốn đi nhé!”

“Chúng ta tiếp tục khởi hành!”

“Nghe rồi, ra ngay!”, Thúy Vân hồ hởi trả lời, bộ dáng uể oải đã sớm bị quét sạch, nhanh chóng lôi Thước Hỉ đi theo mình.

Sau khi đã tự trấn an được bản thân, nàng tự tin hơn hẳn, bắt đầu cười nói với bọn người Đình Trung! Gì chứ, phải khiến bọn họ mất cảnh giác, phải không!

Phải băng hết cánh rừng này mới sang được huyện Tảo Trang ở lân cận, nào ngờ trên đường đi lâu lâu lại xuất hiện vào ba vị quan nha, mãi đến khi vào được huyện Tảo Trang mới có thể an tâm thở phào một tiếng. Thúy Vân tiếc gì không tiếc, chỉ tiếc mỗi chuyện không được chiêm ngưỡng thưởng thức rừng núi bạt ngàn thăm thẳm ở Lâm Tri, từ hôm qua tới giờ chỉ mải mê chạy trốn, đầu óc căng như dây đàn mới được thả lỏng đôi chút.

Từ lúc gặp đoàn người của Từ Hải đến nay, thời gian mà Thúy Vân nói chuyện riêng được với Thước Hỉ là rất ít, thậm chí gọi là hiếm. Như hiện tại đây, nàng ấy đang đi đầu cùng Trần Đông, dường như đang bàn bạc chuyện gì đó, vẻ mặt có chút căng thẳng.

Thúy Vân suy nghĩ, vô tình gặp được nhau trong lúc nguy cấp, vậy thì có thể bàn tính được chuyện gì cùng nhau cơ chứ?

Chẳng lẽ bên trong còn có sự tình gì hay sao? Thước Hỉ giấu nàng chuyện gì?

Nhưng không đúng, rõ ràng Thước Hỉ là do nàng tự tay mua về, không phải nàng ấy tiếp cận nàng, có thể nói, Thước Hỉ không có ý định làm hại nàng…

Tất cả mọi người chậm rãi ngồi xuống, Thúy Vân e dè đặt tay nải hành lí của mình ra ghế bên hông, thùng thuốc bằng gỗ thì để dưới chân của Đình Trung, Thước Hỉ hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm thức ăn của bàn bên cạnh.

Bọn người các nàng ngồi xuống chưa được bao lâu thì tiểu nhị tiến ra ngoài, trên mặt là nụ cười tươi rói sáng chói. Khóe môi Thúy Vân giựt giựt, không nghĩ tới chuyện tiểu nhị ở nơi này lại tận tâm tận tụy như thế, nào giống với tiểu nhị ở khách điếm nàng đang làm việc, ai nấy vẻ mặt như đang bị người khác mượn tiền.

Trần Đông cười cười, nhẹ nhàng xoa đầu Thước Hỉ: “Thước Hỉ, ngươi muốn ăn gì thì gọi đi!”

“Phụt!!!!!!”

Từ Hải tốt bụng rút khăn tay trong áo ra đưa cho Thúy Vân, nàng gượng ngùng cầm lấy, đầu cúi thấp hết mức có thể.

Nhìn đi, tình huống hiện tại chỉ có thể lí giải theo hai cách.

Cách đầu tiên, Trần Đông cùng Thước Hỉ trước kia có quen biết nhau nên đối xử với nhau như thế, khá thân thiết, không giống với người vừa gặp gỡ lần đầu.

Cách thứ hai, là một cách suy nghĩ khá kinh khủng, Trần Đông này là một dạng người với Mã Giám Sinh, có lẽ đã nhìn ra được thân phận nữ nhi của Thước Hỉ nên nổi lòng tham, muốn đem nàng ấy tống vào kĩ viện kiếm tiền. Hơ, hắn không phát hiện ra thân phận của Thúy Vân bởi vì tay nghề dịch dung của nàng quá tốt rồi, xem chừng Thước Hỉ còn non tay lắm.

Còn về phần Từ Hải, từ ngày rời xa chùa Hổ Bào, rời xa sư phụ yêu quý, tâm hồn ngây thơ non nớt chắc đã bị vấy bẩn bởi tên Trần Đông kia rồi, hớ @@

Thúy Vân đã suy nghĩ được đến đây, nào có thể ngồi yên được nữa, tay chân run rẩy, liêu xiêu đứng dậy, nở nụ cười có chút khó coi: “Chư… chư vị huynh đệ, tiểu đệ… đi nơi này một lát, mọi người cứ dùng bữa trước…”

Thúy Vân ra sức chớp chớp mắt ý cảnh cáo với Thước Hỉ, nào ngờ cô nàng kia thấy một bàn thức ăn thì hai mắt sáng ngời ngời, ngay cả nhìn còn không thèm huống hồ là hiểu ý của Thúy Vân.

Không còn đường lui, Thúy Vân đành bước chân ra ngoài, mình cứ thoát trước đi sau đó sẽ tính cách cứu Thước Hỉ ra. Nào ngờ nàng vừa xoay lưng, Trần Đông đã lên tiếng:

“Bạch huynh đệ, ngươi đi đâu sao lại cầm theo hành lí thế kia! Nhìn thoáng qua còn nghĩ là ngươi muốn trốn bọn ta cơ đấy!”

“Ha ha! Trần huynh cứ đùa, chỉ là…”

“Sao không để lại đây cho đỡ mệt nhọc! Chúng ta sẽ giữ cho!”

Đình Trung gật đầu lia lịa, Trọng Nghĩa cũng phụ họa tựa hồ đang chắc chắn rằng mình là chỗ gửi đồ đáng được người dùng tin cậy. Mắt trái Thúy Vân giựt giựt mấy cái, đành thất thểu rời đi.

Không có túi hành lí nghĩa là không có tiền, không có tiền thì còn biết đi đâu được? Đương nhiên là nàng muốn đi giải tỏa bầu tâm sự thật mà, nhịn từ hôm qua tới giờ cũng không dễ chịu gì.

Trần Đông cười cười nhìn theo hướng Thúy Vân rời đi, đoạn, hào hứng nheo mắt nhìn Từ Hải: “Hắn ta trẻ người non dạ, Từ Hải, ngươi đi theo canh chừng hắn đi, cẩn thận tí không biết đường về!”

Từ Hải nghe Trần Đông nói xem chừng có lí, ôm kiếm đứng dậy đi theo hướng mà Thúy Vân vừa rời đi. Sau khi hai người đó đi mất, Trần Đông lại xoa xoa đầu Thước Hỉ, nhẹ giọng: “Xem ra vị chủ nhân này của muội bắt đầu nghi ngờ rồi, vừa rồi y còn định bỏ trốn cơ đấy!”

Thước Hỉ không quan tâm, chỉ ăn uống như hổ vồ mồi, cười tủm tỉm: “Hắn ta rất giỏi y thuật, cứ để hắn ta đi theo đi, vả lại bây giờ mà để hắn trở về một mình, ta cũng không an tâm!”

“An tâm cái gì, từ khi nào ngươi lại biết an tâm vậy?”, Đình Trung thở dài, dùng đũa gẩy gẩy món đậu hũ trước mặt, chán nản nói tiếp: “Trần Đông, ta muốn ăn thịt”

Trọng Nghĩa bên cạnh mặt lạnh như tiền, dùng sức chặn đũa của Đình Trung lại không cho hắn gây rối nữa: “Lần này ra cửa Trần Đông không mang theo tiền, chịu khó đi”

“Lại nói, Thước Nhi, không phải muội phải lòng tên ẻo lã đó rồi chứ?”

Đình Trung bỗng nhiên nói một đề tài không mấy liên quan cho lắm. Thước Hỉ đang ăn hăng say thì hai mắt trợn lên trắng dã, xém tí nữa phun hết thức ăn ra. Ặc, nàng ấy là nữ tử, ta phải lòng nàng ấy bằng cách nào? Tuy nhiên, có một vài chuyện không nên nói nên Thước Hỉ cũng chỉ cười xuề xòa rồi lại tiếp tục cặm cụi ăn.

Nếu cô chủ Thúy Vân này mà biết đã bị mình lừa lâu như thế chắc chắn sẽ hận mình chết mất, đó là chưa kể mình dám tiết lộ thân phận thật sự của nàng ta =.=

Lại nói đến Từ Hải cùng Thúy Vân đã rời đi kia, Thúy Vân trút xong bầu tâm sự, nhẹ nhõm trong người, vừa bước ra từ nhà xí thì bị vẻ mặt lạnh tanh của Từ Hải đang đứng trước cửa hù cho hoảng sợ nhảy giật ngược lại.

Từ Hải nhíu mi nhìn một chuỗi hành động kì lạ của Thúy Vân, từ lúc khuôn mắt trợn lên trắng dã tới lúc gương mặt đỏ hồng rồi chuyển sang xanh như tàu lá, miệng mở to muốn hét ra gì đó nhưng lại kịp thời chặn lại, trong lòng có chút khó hiểu: “Trần Đông sợ ngươi gặp nguy hiểm, nhờ ta đi theo bảo vệ!”

“Vâng, vâng, phiền… làm phiền Từ huynh rồi…”

Hù nàng đau cả tim, cứ ngỡ Từ Hải được phái đến đây để thủ tiêu nàng chứ, may mắn thay chỉ là đi theo giám thị mà thôi. Phù!

Thúy Vân cùng Từ Hải nhanh chóng trở lại bàn ăn, Thước Hỉ thấy Thúy Vân quay lại thì ném cho nàng nụ cười trấn an, tiếp tục hoạt động hết công suất. Sau một hồi tĩnh tâm, Thúy Vân mới đưa ra quyết định vô cùng sáng suốt…

Cứ ăn đi, có chết cũng phải trở thành một con ma no, không thể đói mà chết được, hu hu, đây lại là đồ ăn chùa, ngu sao không ăn?

Thức ăn cũng không có gì đặc sắc, mấy cái bánh bao, một dĩa rau luộc, một dĩa đậu hủ chiên, chỉ có như thế thôi mà Thước Hỉ ăn với tốc độ kinh khủng khiến Thúy Vân có chút chột dạ.

Ặc, chẳng lẽ lúc trước ở cùng với mình, bị mình bỏ đói nhiều quá nên thiếu thốn tới mức độ ấy ư?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play