Hơn ba năm nữa trôi qua, Thúy Vân đã trổ mã cao lớn xinh đẹp vô cùng, không phải là vẻ đẹp e thẹn của nụ hoa vừa chớm nở mà chính là vẻ hoang dại
đầy khỏe khoắn của cỏ dại ven đường.
Trong suốt thời gian này,
Thúy Kiều liên lạc với Thúy Vân rất đều đặn. Những tưởng cứu Thúy Kiều
ra đoàn tụ với gia đình, chấm dứt hết những khổ đau dằn vặt sau này thì
nào ngờ, một ngày kia, Thúy Vân nhận được một bức thư viết tay của Thúy
Kiều, nội dung thế này:
“Vân Nhi, đại tỉ đã gặp được một người
biết trân trọng yêu quý tỉ rồi, chàng tên gọi Thúc Sinh, là con trai của Lại bộ thượng thư. Tỉ cùng chàng đã nên duyên vợ chồng, thoát khỏi chốn hồng trần hoang dâm kia, trở lại cuộc sống bình thường như bao cô gái
khác, muội không cần lo lắng cho tỉ nữa. Con gái bất hiếu không thể chăm sóc báo hiếu cho cha mẹ, chỉ hi vọng muội sẽ thay tỉ chăm sóc cho hai
người… Thúy Vân, nhất định sẽ có ngày tỉ trở về! Bảo trọng!”
Thúy Vân buột miệng văng tục, chó má, tên Thúc Sinh này từ đâu chui ra phá
hỏng hết mọi kế hoạch của nàng thế này? Gì mà trân trọng yêu quý, đại
tỉ, tỉ có biết hắn ta đang nuôi một con sư tử cái ở nhà mang tên Hoạn
Thư hay không? Sau này cô ta hành hạ tỉ không còn đường lui, lại bị lừa
vào lầu xanh lần hai đó.
Chết tiệt!!!!!!!!!!!
Đáng hận!!!!!!!!!!!!
Hận, sao lại có thể không hận? Đại tỉ Thúy Kiều cố ý viết một lá thư thế
này, khác nào thư từ biệt? Không nói cho nàng nghe tỉ ấy đang ở nơi nào
thì làm sao mà…
Trong lòng Thúy Vân có chút tức giận, Thúy Kiều
đã lớn rồi, tại sao cứ thích làm việc không biết suy nghĩ như vậy? Thúc
Sinh dùng vài lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ tỉ ấy đã nghe theo… Hừ, đã vậy,
mắc cái quái gì Thúy Vân nàng phải lo lắng cho tương lai của tỉ ấy cho
thêm mệt thân?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng mỗi khi nhớ tới sự
kiện Thúy Kiều sắp bị bán vào lầu xanh lần hai, Thúy Vân không thể không lo lắng.
Lại nói, trước khi bị bán vào lầu xanh còn bị Hoạn Thư
hành hạ một trận, chưa kể đại tỉ còn hại Từ Hải người ta phải vì tỉ ấy
mà chết oan, bị tên Hồ Hến gì ấy lừa phỉnh, đi một vòng dài cuối cùng
mới trở lại quê nhà được…
Thúy Vân cắn cắn môi, đắn đo suy nghĩ
không biết phải làm sao. Đúng lúc này, Thước Hỉ đi vào, nhặt tờ giấy
trên bàn lên xem. Thúy Vân cũng không trách mắng gì, để mặc nàng ấy đọc, chán nản nằm dài xuống bàn, Thước Hỉ thấy thế thì cười cười:
“Sao vậy? Cái cô Thúy Kiều kia lại làm gì à?”
“Ngươi đọc rồi đó, tỉ ấy bỏ đi rồi…”
Nàng ấy lật tờ giấy qua lại mấy lần nữa mới gật đầu: “Cô ta gặp được người
trong mộng, bỏ đi cũng là chuyện thường thôi, chủ nhân lo lắng làm chi?”
“Thước Nhi à, đâu phải mọi chuyện đơn giản như thế?”
Quá quen với cảnh tượng này, Thước Hỉ cũng không có phản ứng gì nhiều, tiếp tục công việc quét dọn của mình. Đang làm bỗng nhiên ngừng lại, nheo
mắt tỏ ý dò hỏi: “Chủ nhân, không phải cô định đi tìm Thúy Kiều đó chứ?”
Thúy Vân có chút giật mình, phun luôn ngụm nước trong miệng ra, trợn trắng
mắt nhìn Thước Hỉ: “Thước Nhi, quả nhiên chỉ có ngươi hiểu lòng ta!”
“Lần này cho ta đi cùng chủ nhân đi, ta ở nhà một mình quả thật chịu không nổi…”
Thước Hỉ cúi đầu, giọng nói có chút ảo não. Không cần Thước Hỉ nói Thúy Vân
cũng biết, vốn mẫu thân cùng Vương Quan không thích Thước Hỉ nên trong
lúc Thúy Vân vắng nhà, bọn họ làm khó dễ nàng không biết bao nhiêu mà
nói, chỉ là nàng chưa từng kể thôi.
Thúy Vân suy nghĩ một hồi, cắn cắn môi: “Nhưng Thước Nhi này, Vương Quan đang trong lúc sắp đi thi…”
“Chủ nhân, cho em xin, bọn họ đậu bảng vàng rồi, Kim Trọng kia đã là quan
trong triều, hắn ta lại là hôn phu của Thúy Kiều, tại sao không thấy hắn bận tâm mà chỉ toàn thấy cô chạy tới chạy lui lo lắng tới mức chóng cả
mặt hoa cả mắt thế kia? Hay để em đi tìm Kim Trọng, bảo với hắn Thúy
Kiều đi lấy chồng rồi, khỏi tốn công chờ đợi đi nhé?”
“Ạch, nhờ ai cũng được nhưng ta chưa từng có ý định nhờ vả Kim Trọng”
“Cũng đúng, giờ mà có tìm ra Thúy Kiều, chưa chắc hắn ta còn nhớ thương nàng ấy!”
Nếu trước kia có người nói câu này, ắt hẳn Thúy Vân sẽ không tin, thế nhưng từ ngày Kim Trọng bày tỏ tình cảm với nàng, theo đuổi suốt một thời
gian dài vừa qua… nàng tin rồi!
Có khi hắn còn không nhớ ra gương mặt của đại tỉ ấy chứ…
Nam nhân, rõ là thứ sinh vật kì lạ.
Thước Hỉ lại tiếp tục hỏi, do đang đưa lưng về phía Thúy Vân nên nàng không
nhìn thấy được vẻ bồn chồn lo lắng trên mặt Thước Hỉ:
“Chủ nhân, nếu vậy cô định khi nào đi?”
“Khi nào à? Kim Trọng cùng Vương Quan đã sớm trở về, chỉ mấy hôm nữa thôi sẽ lên kinh nhận chức quan, đồng thời đưa cả gia đình đi theo, nếu vậy cha cùng mẹ đã có người chăm sóc rồi, chúng ta nhân ngày đó mà đi đi!”
Nói là làm, ngay tối hôm ấy nhân lúc mọi người bận rộn dọn dẹp, Thúy Vân dắt theo Thước Hỉ lặng lẽ đi về phía Lâm Tri.
Chí ít cũng phải gặp được Thúy Kiều, dù không thể ngăn cản nhưng ít nhiều
cũng có thể cảnh báo tỉ ấy. Thúy Vân vẫn không nỡ để đại tỉ mình chịu
khổ thêm nữa, dù sao thì… Haiz, chuyện Kim Trọng bày tỏ tình cảm với
nàng vẫn khiến nàng có cảm giác mình có lỗi với đại tỉ.
Như lần
trước, Thúy Vân cùng Thước Nhi đều cải trang thành nam nhân, cả hai
nhanh chóng tìm đến được Phỉ Thúy Lâu, so với một năm trước cũng không
khác xa là bao. Các nàng vừa đặt chân vào trước cửa thì đã nghe một âm
thanh khá quen thuộc:
“Vân công tử?”
Thúy Vân ngạc nhiên, người gọi tên nàng không phải là Tú Bà, thế nhưng lại là tì nữ thân cận bên cạnh đại tỉ, Lục Châu. Nàng ăn vận bộ cánh mỏng hồng phớt, trên
trán điểm một đóa hoa mai đỏ rực, mi mắt cong cong yêu mị, trên người
đeo không biết bao nhiêu là trang sức vòng vàng chói mắt, gương mặt
dường như xinh đẹp hẳn ra.
Thúy Vân nghi hoặc, thử gọi: “Lục Châu?”
Lục Châu mím môi không nói gì, chỉ bảo: “Đi theo ta!”
Thước Hỉ đứng phía sau lớn tiếng cười chế giễu: “Xem ra có trò hay rồi đây!”
Thúy Vân nhíu mi, trong lòng bỗng nhiên có tí dự cảm không lành nhưng vẫn đi theo Lục Châu, nàng ta hình như rất có thế lực ở nơi lầu xanh này, thấy nàng ta, mọi người đều tự động dạt sang nhường lối. Thúy Vân bước lên
ngay phía sau lưng Lục Châu, một lát sau thì đi đến một gian phòng nhỏ
có vẻ trang nhã. Nàng ta hạ rèm châu xuống, nụ cười cũng tắt ngúm, chỉ
còn lại vẻ mặt không rõ cảm xúc.
Thúy Vân ngồi yên bất động, chờ nàng ta chủ động mở miệng.
Lục Châu rót trà cho hai người xong thì bắt đầu câu chuyện: “Nhị tiểu thư, xem ra cô chậm một bước so với Lục Châu rồi!”
Thước Hỉ ngay ngắn ngồi một bên, bộ dáng lười nhác nhếch môi, nửa muốn nói
nửa lại thôi! Một tì nữ nho nhỏ lại có thể có được ngày hôm nay, xem ra
tâm cơ rất sâu!
“Cách đây một thời gian, có một vị thư sinh gọi Thúc Sinh đến đây, đem lòng say mê tiểu thư…”
“Lục Châu, trước kia ta từng dặn em phải trông coi đại tỉ cẩn thận, chờ đủ tiền sẽ cứu tỉ ấy ra, sao bây giờ lại…?”
Không để Thúy Vân nói hết câu, Lục Châu đã ôm bụng cười lớn, cười mãi không
dừng khiến người đối diện cảm thấy khó chịu vô cùng: “Nhị tiểu thư à!
Không nên nôn nóng, chờ nghe Lục Châu nói xong đã!”
Thước Hỉ có
vẻ không nhị nữa, đứng bật dậy túm chặt lấy cổ áo của Lục Châu, lạnh
giọng cảnh cáo: “Con oắt ngươi, nói chuyện cho đàng hoàng, không khéo
ta…”
Lục Châu thôi không
cười nữa, ánh mắt mang theo tia sát khí mà trước giờ Thúy Vân chưa từng
thấy qua, đây đâu phải là Lục Châu ngây thơ hồn nhiên của ngày trước,
tại sao lại…
“Cô không hiểu sao? Nếu tiểu thư có ở đây, chức danh hoa khôi này làm sao nằm trong tay ta được? Ta đành phải tống tiễn cô
ta đi xa xa một chút thôi!”
Đến lúc này Thúy Vân cũng không thể
bình tĩnh hơn nữa, chỉ nhàn nhạt đứng dậy, ngay cả nhìn Lục Châu một cái cũng lười biếng. Không cần nghe nàng ta nói thêm nàng cũng có thể đoán
ra được mọi chuyện.
Hóa ra đại tỉ hành động như vậy là do có
người thân cận bên cạnh thúc giục, tỉ ấy lại vô cùng chán ghét chốn này, đương nhiên sẽ nghe theo, không ngờ Lục Châu lại lợi dụng tỉ ấy.
Lục Châu bị Thúy Vân chọc cho giận, giọng nói mang theo chút chua ngoa:
“Nhị tiểu thư, đứng lại, cô định đi đâu? Đây là địa bàn của Phỉ Thúy
Lâu, cô muốn đến là đến, muốn đi là đi sao?”
Lúc này Thước Hỉ đi
phía trước Thúy Vân, thở dài một hơi, chậm chạp quay lại nhìn Thúy Vân
đang giận đến tím tái mặt mũi phía sau lưng: “Chủ nhân, em có hai tin,
một vui một buồn muốn thông báo cho cô, cô muốn nghe tin nào?”
Trong giờ phút này mà vẫn có thể nói đùa được, hiển nhiên chỉ có mình Thước Hỉ.
Thúy Vân dở khóc dở cười, giả vờ nghĩ ngợi một hồi: “Nói đi, tin buồn ấy!”
“Ha!”, Thước Hỉ cười lớn một tiếng, tay chống hông ôm bụng: “Tin buồn là chúng ta bị người của cô Lục Châu kia bao vây rồi!”
Thúy Vân nhướn mi nhìn xuống bên dưới, quả nhiên chỉ thấy một dàn áo xám
đang chờ đón các nàng dưới chân cầu thang. Đoạn, quay sang nhìn Thước
Hỉ: “Còn tin vui là gì?”
Thước Hỉ không trả lời, nhanh nhẹn bước
tới túm lấy cổ áo Thúy Vân, nhón chân xoay một vòng lên không trung, cả
thân hình bay bổng lên, nhảy từ trên lầu ba tiếp đất một cách vô cùng
nhẹ nhàng, dễ dàng vượt qua đám người đang lăm le chờ xử lí các nàng
kia.
Thúy Vân bị hù dọa hoảng sợ đến nỗi tái xanh cả mặt, đang
lúc choáng váng thì nghe giọng điệu thập phần cao hứng của Thước Hỉ:
“Tin vui là, chủ nhân, em biết võ công!”
Vừa nói xong, không biết kiếm đâu ra một thanh gươm, oai oai dũng dũng lao vào giữa một đám nam
nhân to lớn, vung tay vung chân một hồi đã hạ gục được không ít người,
Lục Châu đứng trên lầu quan sát tất cả, lớn giọng gào: “Người đâu, mau
bắt tên thư sinh kia lại cho ta!!!!”
Được lệnh của Lục Châu, bọn
họ bắt đầu quay sang tập trung lên người Thúy Vân, đao gươm sáng lóa.
Thúy Vân kinh sợ không thôi, trước giờ cùng lắm nàng chỉ nhìn thấy dao
chặt thịt bò, chứ còn dao dùng để chém người, lại sắc bén bóng nhoáng
như thế này, quả thật… đáng sợ!
Thúy Vân vì yêu tính mạng của
mình mà co chân chạy từ bên trong ra, vừa chạy vừa lớn tiếng: “Bớ người
ta, gian dâm a, có người muốn cưỡng đoạt ta a…”
Nếu bình thường,
một cô gái la hét như thế cũng không có gì đặc sắc, có điều, Thúy Vân
hiện tại đang cải nam trang. Các bạn cứ hình dung, một tên thư sinh mặt
trắng xinh đẹp bỏ chạy đi đầu, vừa chạy vừa la hét một câu thô bỉ như
thế, phía sau lại là một đám nam nhân ai nấy hung hăng hổ báo tràn trề
tinh lực, thật khó mà để cho người ta không hiểu lầm.
Một vị đại
thúc bên đường chép miệng, chậc, bọn nhỏ ngày nay quả thật hết thuốc
chữa, nữ nhân không yêu, lại quay sang yêu một tên nam nhân.
Do
bẩm sinh chất giọng của Thúy Vân rất lớn nên lôi kéo không biết bao
nhiêu là sự chú ý, chạy được một hồi lâu nàng bắt đầu đuối sức, không
còn hơi đâu để la hét, lúc này một thanh gươm lao tới, cắm phập ngay
dưới chân khiến nàng hoảng hồn té ngã sóng soài trên đất, mũi đập BẸP
một cái lên sàn gạch giữa phố, máu tuôn xối xả.
Lục Châu cũng
không thèm quan tâm đến hình tượng của bản thân, xách váy chạy đến, tóc
tai rối bù xù: “Không được để hắn ta thoát, ta còn phải bắt hắn chế tạo
thêm phấn cho ta…”
Thúy Vân lồm cồm bò dậy, vừa định bỏ chạy thì… nàng nhìn thấy trước mắt mình xuất hiện một đôi giày xanh nhạt, ngẩng
đầu nhìn lên…
Máu mũi tuôn ra càng xối xả.
Ạch, bỗng nhiên xuất hiện một nùi nam nhân thế này, không phải là người của Lục Châu đó chứ?
Thắc mắc này của Thúy Vân được Lục Châu vừa mới trườn tới giải đáp ngay lập
tức. Nàng ta nghi hoặc nhìn bốn người nam nhân kì lạ trước mặt đang che
chắn cho Thúy Vân, đe dọa: “Các ngươi là ai, đừng có lắm chuyện mà xen
vào…”
Thúy Vân rơi lệ, tạ ơn trời Phật, hóa ra không phải là bè lũ của Lục Châu!!!
Cơ mà, không phải người của Lục Châu, vậy… là ai?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT