Đêm qua quá nửa đêm Thúy Vân mới đi ngủ, sáng lại phải dậy sớm nên nàng có chút phờ phạc, tay chân nhức mỏi muốn rụng rời nhưng vẫn gắng gượng đi chuẩn bị bữa sáng. Trước kia có gia nhân chuẩn bị đầy đủ cả, bây giờ chỉ còn mỗi nàng chuẩn bị thôi, vả lại thức ăn cũng không có gì đặc sắc, hai món rau luộc cùng một món rau xào.

Vương lão gia vui vẻ ăn lấy ăn để, luôn miệng khen ngon, Vương phu nhân hôm nay cũng có thể gắng gượng lên nụ cười, chỉ có tên nhãi Vương Quan lại hằn học khó chịu: “Nhị tỉ, không thể đổi món sao? Ta ngán sắp chết rồi…”

Thúy Vân nhàn nhạt nhìn tiểu đệ mình một cái, trả lời cũng không thèm, tập trung gắp rau bỏ vào chén: “Không thích có thể không ăn”.

Thấy thái độ lạnh nhạt của Nhị tỉ, Vương Quan im bặt, nơm nớp lo sợ nhìn cha cùng mẹ mình với ánh mắt cầu cứu, nào ngờ chỉ nhật lại sự thờ ơ tránh né. Không hiểu sao dạo này nhị tỉ cứ chưng ra cái vẻ mặt sắt đá không cảm xúc thế này, ngay cả cha mẹ còn phải sợ huống chi là Vương Quan…

“Vương Quan, đi xuống đây”

“Ta? Tỉ gọi ta?”

“Xuống đây!”, Thúy Vân kiên nhẫn gọi lại lần nữa, Vương Quan đang ngồi thẩn thờ giữa nhà đực mặt ra, một lát sau mới gãi đầu đi xuống dưới. Vừa bước đến bậc cửa, chưa kịp mở miệng nói thì một vật thể đầy lông lá xù xì được ném ra trước mặt hắn. Thúy Vân bảo:

“Cầm chổi đi quét bụi khắp nhà đi, tối ta trở về mà chưa xong thì không có cơm ăn”

“Cái gì? Nhị tỉ? Tại sao ta phải làm?”

Thúy Vân liếc xéo chú nhóc: “Tỉ có bắt ngươi giết gà mổ lợn gì hay không? Quét nhà đã là công việc nhẹ nhất rồi, không lẽ cứ ngồi không đó đợi tỉ lên cung phụng hầu hạ?”

“Nhưng mà ta…”

Nửa câu nói “ta không biết làm” của Vương Quan chưa kịp thốt ra thì đã bị Thúy Vân chặn lại: “Bây giờ đệ không còn là tiểu công tử của Vương viên ngoại, tỉ cũng không phải Nhị tiểu thư có người hầu kẻ hạ cơm nước dọn sẵn như trước kia nữa, phải bắt đầu tập làm những công việc này đi thôi”

Thúy Vân lạnh nhạt để chén vừa rửa xong lên trên kệ, lau sơ bếp một hồi mới từ từ đi ra ngoài, trên tay còn ôm theo một cái thau cùng một cái chày vồ, hướng bờ sông mà đi.

Không cần ngạc nhiên, khoảng thời gian trước kia khi gia đình nàng lâm vào còn đường cùng, cả nhà đã phải dọn đến đây xin ở nhờ. Gọi là ở nhờ, thực chất hàng tháng gia đình phải đóng không ít tiền cho lão chủ hộ, tiền làm gom góp được bao nhiêu đều cống nạp cho lão ta, mãi đến khi gặp được Kim Trọng mới dứt. Chính vì lí do này nên Thúy Vân mới nhất quyết bỏ một số tiền lớn ra mua hẳn ngôi nhà này, như thế lại ít hao phí lung tung, tránh cho kẻ gian lợi dụng.

Đã từng ở nơi đây một thời gian rất dài nên Thúy Vân dựa vào trí nhớ của mình, hoàn toàn có thể lần mò ra bờ sông mà không hề bị lạc. Nàng nghiêng đầu nhìn gốc cây đa to lớn đang đổ rạp người lên mặt nước kia thì mỉm cười, nụ cười như gió xuân dào dạt.

Mọi vật ở đây… không sai khác là bao! Mọi thứ vẫn như thế!

Thúy Vân từ tốn tìm một góc nước xiết rồi ngồi xuống, lấy ra vài bộ quần áo rồi bắt đầu giặt. Ban đầu những vị phụ nhân xung quanh ai cũng nhìn nàng chằm chằm một hồi lại thôi, mãi hồi lâu sau đó mới có một thiếu phụ, khoảng chừng hai mươi tuổi, tóc trên đầu được vấn một cây trâm gỗ, quần áo đơn giản, váy bên dưới đã được túm chặt lên đến bên cạnh bắt chuyện cùng nàng:

“Cô nương, cô là người mới dọn đến Thanh Đoài trấn này đúng không?”

“Dạ vâng ạ!”, Thúy Kiều ngoan ngoãn trả lời, giọng điệu có vẻ chân thành, không có vẻ gì là kiêu ngạo giống những vị tiểu thư khuê các khác cả! Thấy Thúy Vân dễ gần như thế nên những người tỏ ra e dè ban nãy cũng mạnh dạn hơn, bắt đầu trò chuyện rôm rả:

“Cô gái, cô tên là gì thế!”

“Không giấu với các tỉ, tiểu muội họ Vương tên Thúy Vân, là người ở Sơn Đông mới đến đây được vài hôm! Hi vọng mọi người sẽ giúp đỡ!”

Kèm theo câu trả lời là một nụ cười tươi như hoa, mang theo vầng sáng mặt trời ấm áp khiến mọi người ngây ngẩn nhìn… Từ nhỏ đến giờ bọn họ mới gặp được một người có nhan sắc trong veo thánh thiện đến như thế, đến khi phát hiện ra sự luống cuống của mình thì ngượng ngùng tiếp tục công việc.

“Đương nhiên là phải giúp đỡ rồi! Người ở trấn này cũng không có bao nhiêu, phải giúp chứ sao lại bỏ mặc được! Có chuyện gì muội cứ đến tìm ta, nhà ta chính là nơi bán đậu ở cuối phố phía Tây!”

Thúy Vân không đáp, cười một tiếng, tay giũ giũ áo, thành thạo cho áo vào thau gỗ sau khi đã vắt khô nước. Đúng lúc này trước mặt nàng bỗng nhiên xuất hiện một cái quần lụa mỏng màu xanh nhạt, Thúy Vân không suy nghĩ nhiều, không ngần ngại mà lao xuống nước để nhặt nó lên. Cùng lúc đó một tiểu cô nương, xem chừng nhỏ hơn nàng vài tuổi đang hối hả đuổi theo, khi thấy quần lụa vẫn còn đó chưa bị nước cuốn trôi thì vô cùng mừng rỡ, cảm ơn Thúy Vân rối rít.

Nàng âm thầm quan sát quần áo của cô bé, dường như đây là trang phục của tì nữ?

“Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương!”

“Không cần để tâm! Chỉ là chuyện nhỏ thôi!”. Những phụ nhân xung quanh thấy Thúy Vân là kẻ biết điều biết chuyện, không những xinh đẹp lại còn dễ gần nên thái độ bắt đầu cởi mở hơn hẳn, ai cũng lại bắt chuyện hỏi han Thúy Vân!

Thúy Vân nhẹ giọng trả lời tất cả mọi người, trong đầu lần lượt tuần tự nhớ ra từng người từng người một. Thời gian trước kia, lần đầu tiên nàng đến đây, bọn họ đã giúp đỡ nàng rất nhiều. Nhớ lần đầu tiên khi Thúy Vân đi giặt quần áo, nàng không biết phải làm như thế nào, chính Kim đại tẩu đã giúp đỡ nàng, còn có Lý tẩu hướng dẫn nàng nấu thức ăn… Chỉ có điều sau này khi Kim Trọng đỗ đạt, các nàng lại chuyển vào kinh thành sinh sống, Kim Trọng lại không thích nàng dây dưa cùng thôn xóm cũ nên nàng cũng không dám, chỉ ngoan ngoãn ở trong nhà làm Khâm sai phu nhân…

Ha, khi không lại nhớ tới chuyện cũ nữa rồi!

Giặt quần áo xong, Thúy Vân vui vẻ đi về nhà. Vừa vào đến cửa đã được chứng kiến một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, gà bay chó sủa. Nàng ngây người kinh ngạc một hồi lâu mới đi lại gần chỗ cha mẹ mình đang đứng:

“Cha, có chuyện gì vậy?”

Vương lão gia chưa kịp trả lời, bên trong nhà phát ra tiếng đỗ vỡ loảng xoảng, bụi cuốn mù mịt cả một góc trời. Hai vợ chồng vội lui về phía sau mấy bước, lấy tay áo bịt mũi lại, trông khó khăn chật vật vô cùng.

“Tiểu Quan… nó bảo phải phụ giúp việc nhà, ta cùng mẫu thân con ngăn cản không kịp”

Trong lòng Thúy Vân lộp bộp vài tiếng, thôi xong… T.T

Ôi trời ơi, đồ đạc tôi đã sắp đâu ra đấy, chỉ nhờ nó quét hộ bụi bặm trong nhà thôi mà…

Hu hu, trời ơi, lòng đau, ruột đau, tiền cũng đau…

Phu thê Vương lão gia bị hành động của con trai hù dọa không ít, bây giờ lại thấy vẻ mặt như đưa đám của con gái lại càng sợ hãi, tay chân run rẩy lẫy bẩy cả lên, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Thúy Vân nặng nề lê chân đi vào nhà, tìm kiếm chỗ trống đặt thau gỗ xuống, ánh mắt thẩn thờ nhìn cái kẻ đang dùng vải trùm kín cả mặt, tay đang cầm chổi quơ quào như thầy trừ tà đuổi ma trong phòng…

“Nhị… nhị tỉ…”, Vương Quan nuốt nước miếng một cái, sau đó mới lấy lại tinh thần, cố gắng cười nói: “…Ta… ta chỉ muốn quét cho sạch bụi thôi, không ngờ nó thành ra như thế này…”

Thúy Vân ngấn lệ: “Ta cũng không ngờ đệ có thể phá hoại thành ra thế này…”

Vương Quan: “…”

Thúy Vân tiếp tục nói: “Ta chỉ nhờ đệ làm một việc đơn giản nhất là quét nhà thôi mà…”

Vương Quan: “…”, nhị tỉ à, thực ra ta cũng không biết quét nhà lại là một công việc vĩ đại như thế (@_@)

Nàng cố gắng kiềm chế cơn tức giận lại, phất tay ý bảo Vương Quan đi ra ngoài. Được lệnh của Thúy Vân, Vương Quan chạy không kịp nhìn lại, một mạch phóng thẳng ra ngoài sân.

Haiz, định hôm nay sẽ đi tìm việc để làm, nào ngờ lại phải tiếp tục dọn dẹp đống này… Mọi thứ xung quanh đổ nát, bình hoa nhỏ ở trên bàn cũng bị rớt vỡ, may mắn cũng không có gì nhiều lắm, chỉ là mấy tấm màn sạch sẽ đã bị làm cho đen nhẻm không còn nhận ra được màu sắc ban đầu.

Thúy Vân chậm chạp ngồi xuống dọn dẹp, cảm thấy có chút mệt mỏi.

Phụ thân, mẫu thân cùng Vương Quan đều không thích ứng được với cuộc sống này, ngay cả động một ngón tay cũng chưa từng, làm sao mà phụ giúp nàng được?

Đang chán nản, bỗng dưng Thúy Vân nhớ tới bộ dáng muốn tự tử không có sức sống của mẫu thân khi đại tỉ đi mất cùng vẻ mệt nhoài mệt mỏi của phụ thân trước kia… Ngoái đầu ra cửa, nhìn tháy ba bóng dáng thân thương ấy vẫn còn khỏe mạnh, đang thập thò lấp ló bên ngoài cửa thì tinh thần dần dần được lấy lại.

Mẫu thân cùng phụ thân khỏe mạnh là được rồi, chút chuyện nhỏ này không thể làm mình nản chí được!!!!

Đợi đến khi Thúy Vân dọn dẹp xong cũng đã tối mịt, nhìn ra ngoài thì không thấy ai, sau đó nghe một đống hỗn tạp âm thanh la hét hoảng sợ các loại từ dưới nhà bếp truyền lên, trong lòng nàng dấy lên dự cảm không lành,…

“Vân Nhi, con mau xuống đây xem…”

“Tiểu Quan, đứng lại, cha lấy nước cho con…”

“Mẫu thân, á, cháy tóc con rồi, á á…”

“Đứng im, phụ thân đi lấy nước dập lửa rồi, đừng có chạy lung tung, cháy nhà bây giờ”

“Á á….”

“…”

Đại tỉ, ta muốn bán mình thay tỉ, hu hu, chịu hết nổi rồi.

Mấy ngày liền hôm nào cũng như thế khiến Thúy Vân mệt lã cả người, dần dần nàng suy nghĩ đến một chuyện sẽ tìm một người nào đó về phụ giúp mình. Hôm nọ Vương Quan muốn giúp nàng làm cơm tối, mém tí nữa đốt trụi nhà bếp, phụ thân không biết cái giếng nằm đâu, cầm thau chạy ra bờ sông, đợi được tới lúc trở về thì Thúy Vân đã dập xong lửa, dùng kéo cắt phăng chùm tóc đang cháy khét của Vương Quan. Mẫu thân trợn mắt hồi lâu mới cười ngượng: “Khi nãy ta không thấy kéo…”

Nghĩ nghĩ một hồi liền quyết định, nàng ngồi dậy, mở bao gối nằm trên đầu giường của mình ra, cầm trong tay mười lượng, sau đó lững thững tiến về phía chợ. Với hoàn cảnh hiện tại, không thể nào thuê mướn người làm như trước kia nữa mà đành phải mua nô lệ giá trẻ thôi. Tuy việc này có hơi thất đức nhưng nàng cùng đường rồi, cũng không nghĩ ra được chiêu nào khá hơn.

Đi được một hồi lâu thì Thúy Vân phát hiện ra ngay giữa chợ có một tên to béo đang đứng trên một cái bục cao, lớn tiếng hô: “Chỉ cần ai ra giá cao thì sẽ mua được, thể lệ chỉ có vậy, chúng ta bắt đầu đấu giá!”

Hắn nói xong thì bắt một loạt tù nhân đứng dậy, ai cũng ăn mặc nhếch nhác, đầu tóc bù xù, tay lem luốc những vết đen đen máu thịt lẫn lộn, trông khá đáng sợ. Những thanh niên còn trẻ cùng phụ nữ đều bị bán đi gần hết. Thúy Vân vẫn đứng im lặng tới giờ chót, đợi khi lão già kia kéo một cô bé thân hình gầy còm đứng dậy nàng mới nhíu mi suy nghĩ…

Bộ dáng của cô bé kia chính là bị thiếu ăn dài hạn, thêm vào đó là nhiễm phong hàn, vậy mà không được chăm sóc kĩ lưỡng nên mới trở thành như thế, trông như xác chết chứ không phải con người nữa. Khi thấy cô bé như thế, mấy kẻ mua người bên dưới mới la ó: “Cái thứ này mua về chỉ tổ đem chôn, vậy mà ngươi cũng dám bán hử lão Ngũ?”

“Ấy, tuy như thế nhưng đây là một cô nương xinh đẹp, mua về ít nhiều cũng dùng được!”

Mọi người xung quanh cười ồ lên, một vị đại hán nào đó nói: “Mồ mã nhà chúng ta hết đất để chôn cô ta rồi!”, ban đầu là một người, sau đó tất cả mọi người đều cười rầm rộ. Thân hình bé nhỏ trên kia khẽ run lên một cái, sau đó nằm xụi lơ xuống. Thúy Vân cũng nghĩ giống họ, yếu đuối quá quả thật mua về chỉ mang họa nhưng… thế nhưng khi nhìn thấy giọt nước mắt từ gò má gầy ốm trượt xuông sàn gỗ lạnh giá, bỗng nhiên trái tim Thúy Vân khẽ nhói lên một cái.

Cô nương kia dường như còn rất nhỏ, chưa tới tuổi trưởng thành…

Không biết là con cái nhà ai mà đáng thương như vậy.

Thúy Vân chần chừ một hồi, mãi cho đến khi lão già kia định ném con bé xuống dưới sàn thì nàng mới giật mình lên tiếng: “Ông chủ, tôi muốn mua…”

“A! Cô nương, cô cứ lưa thoải mái, ở chỗ chúng tôi nô lệ loại gì cũng có! Ví dụ như…”

Thúy Vân vội lắc đầu, nhẹ giọng mềm mỏng: “Không phải, ta muốn mua vị cô nương kia!”

Lão già buôn bán người trợn mắt một hồi, ngay cả giá cả cũng không thèm mặc cả giá, chỉ hấp tấp ném cô bé cho nàng, vội vả lấy đi một trăm quan mà Thúy Vân để ra. Thứ xác sống thế này, giữ lại chỉ tổ tốn cơm thêm, thà bán rẻ vẫn còn gỡ gạc được đôi chút.

Thúy Vân đỡ lấy cô bé, thấy ánh mắt cô bé lóe lên một tia sáng, sau đó thì ngã lăn ra ngất xỉu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play