Vừa về nhà, nó không thay đồ mà phi ngay vào nhà bếp để nấu bữa tối, hắn uống ngụm nước rồi nói:
– Thôi khỏi, chúng ta đi ra ngoài mua đồ về ăn. Cô vào thay đồ đi.
– Thật chứ, sao anh không nói sớm chứ làm tôi lo sốt vó lên.
Rồi nó chạy vào phòng để thay đồ. Nó thay xong thì tới lượt hắn.
Chuẩn bị xong cả hai đi ra ngoài, hắn bỗng nắm lấy tay ( Nắm lấy tay
nhau kìa… kakaka) nó rồi nói:
– Hôm nay trời lạnh quá, tôi nắm tay cô xíu nha.
Nó đầu tiên thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi cũng lặng im để cho hắn nắm
tay, hắn bỏ tay cả hai vào trong túi áo, tay vẫn nắm chặt không buông.
Cả hai mang trong mình những cảm giác khác nhau, nhưng chủ yếu là cảm
thấy vui vì cả hai đã không phá vỡ cái khoảnh khắc. À mà đoạn nắm tay ý, nó giật mình đúng không? Phải nói đó là hoảng sợ thì đúng hơn. Nó đã
định rút tay mình ra từ tay hắn nhưng sao vẫn không thể, như có một thứ
gì đó cưỡng lại nó. (t/g: Ta không cho nhà ngươi thả đó, rồi sao, làm gì được nhau.)
Đến quán xá nhà người ta, nó không quan tâm hắn như thế nào, hắn định là dẫn nó đi quán ăn nào đó sang trọng, nhưng đi được nửa đường thì nó
bỗng kéo hắn vào một tiệm ăn nhỏ, ngồi vào bàn là lập tức:
– Chị ơi lấy em một tô mì đen.
– Cô ăn mì đen sao, sao không ăn thịt nướng. – Hắn hỏi.
– Không hiểu sao cứ thấy thèm thèm, ăn chung luôn nha.
Chưa để hắn kịp phản ứng lại, nó đã gọi thêm một tô.
Hai tô mì đen được bưng ra, nó lấy đũa một cách vội vã, liếm mép môi
và không ngần ngại bỏ một ụ tổ chảng vào miệng. Hắn thoáng cười khi nhìn nó. Hắn buộc miệng hỏi:
– Sao cô lại thích món mì đen này?
Nó đang nhai, nghe hắn hỏi, nó nhăn mặt rắng nuốt cho xong rồi nói:
– Hồi đó khi qua Hàn, khi hai bác không có nhà, anh Chihun đã dẫn tôi đi ăn món này, lúc đấy tuy còn nhỏ như vì thèm nên tôi đã ăn 2 tô lận.
Đến nỗi xót cả ruột, hại anh Chihun phải cõng về tới nhà.
Nói xong nó cười tít mắt rồi lại cắm đầu vào ăn, hắn nhìn nó ăn, thấy trong lòng cứ vui lạ thường, đũa trên tay nhưng hắn vẫn chưa đụng tới
tô mì vì hắn bận, bận ngắm nó ăn, nó nhận ra ánh mắt kì lạ của đối
phương liền hất cằm lên nói một cách khó khăn:
– Sao anh không ăn đi?
Hắn cười rồi cúi đầu xuống tô mì, nhưng đôi môi vẫn cứ thế mỉm cười không có lý do…
Trên đường về, nó đi theo sau hắn, vừa đi vừa nhảy chân sáo miệng
ngân nga lên ca khúc mà chẳng ai hiểu được, bỗng nó ngước nhìn lên trời, thấy những ngôi sao lấp lánh, nó bỗng dừng lại, hắn không nghe thấy
tiếng bước chân của nó bèn quay lại nhìn, thấy nó ngước lên trời, hắn
cũng ngước nhìn nhưng rồi lại cúi xuống và đi đến chỗ nó, hắn đứng cạnh
nó, mắt cũng hướng lên trời, hắn không nói gì. Cả hai cứ lặng im mãi…
Một lúc sau, nó (có thể do mỏi cổ) cúi xuống, quay đầu nhìn hắn, nó hỏi:
– Jihun này… tôi có chuyện muốn hỏi?
– Nói đi… – Hắn đáp lại một cách lạnh nhạt. mắt vẫn không rời khỏi những ngôi sao xa xăm kia.
– Cậu đã có một mối tình đầu chưa?
Câu hỏi của nó như xoáy vào tâm can của hắn, hắn thấy nhói ở tim. Hắn nhẹ cúi đầu xuống, quay lại nhìn nó, bắt gặp một ánh mắt mang vẻ buồn, nhưng vô hồn của nó, hắn lại nhìn lên trời, miệng mấp máy:
– Rồi…
Hắn chỉ trả lời một câu vỏn vẹn thế rồi quay đầu đi, nó nhìn theo
hắn, nó thắc mắc không biết cô gái nào lại ngốc đi chọn hắn làm người
yêu kia chứ, nó lẩm bẩm:
– Cool boy mà cũng rung động sớm thế sao? Phải hỏi cho ra lẽ mới được.
Thế là nó quyết tâm. Cắn môi, nó chạy theo sau hắn, tới trước mặt hắn, nó đi giật lùi, đôi mắt như nai con nhìn hắn:
– Kể cụ thể xem nào. Cô gái nào mà ngu ngốc đến độ tự nộp mạng cho anh vậy hả?
– … – Hắn im lặng không trả lời.
– Cô gái đó xinh lắm đúng không?
– …
– Sao không…
– Cô có im lặng không hả? –Hắn thét lên to đến nỗi mấy con giun dế ở trong bụi cũng im lặng. Không kêu lên một âm hưởng nào cả.
Nó thì giật thót mình, mắt chỉ biết trợn lên nhìn hắn, mắt mở to như
muốn nhảy ra khỏi hốc mắt của nó. Hắn tặng cho nó một cái lườm đầy sức
hắc ám rồi lại lạnh lùng bước đi như thường. Để lại nó ở phía sau, đứng
như trời trồng và chưa thoát khỏi cú sốc nặng… Nó lẩm bẩm:
– Ôi trời ơi… Giật… cả mình!
Nó mím môi, không chịu từ bỏ ý định của mình, lại chạy theo sau hắn,
nó đứng chặn hắn ngay trước mặt, đôi mắt đầy sức quyết tâm mình hắn, nó
nói giọng găng thép:
– Tôi hỏi anh đấy.
– Tránh ra – Hắn phun ra một câu lạnh nhạt, rồi nhẹ đẩy nó tránh đường cho hắn đi.
Nó bị đẩy ra, lòng ức lắm, nên càng quyết tâm hơn. Nó lại chạy đến,
mắt hừng hực lửa quyết tâm, hắn lần này không chịu đựng được nó nữa, cái chuyện đó hắn đã muốn cho đi vào quá khứ, nó như thế chẳng khác lại
khơi gợi chuyện đó ra, hắn nhíu mày dùng sức gạt nó ra.
Mà không biết hắn mạnh tay quá hay là nó yếu như cọng cỏ, làm nó ngã
rụp xuống đường. Hắn thoáng ngạc nhiên, nhưng chắc không sao đâu, hắn có dùng nhiều sức đâu kia chứ. Thế là hắn yên tâm bỏ đi với cái suy nghĩ
lạc hậu kia.
Trong khi đó, nó đau đến chết đi được, nó nhìn vào bàn tay phải, xước chảy cả máu rồi, nó phủi nhẹ nhàng để không đụng vào vết thương, định
đứng dậy nhưng nó lại ngồi rụp xuống, chân nó đau quá, nó nhăn mặt mình
xuống chân, chính nó cũng ngạc nhiên, mắt mở to lẩm bẩm:
– Hở… Bong gân rồi sao, sao dạo này yếu thế không biết.
Nó tự nói bản thân rồi ngẩn đầu lên nhìn hắn, hắn vẫn bước đi lạnh lùng không một chút luyến tiếc, nó lấy sức gọi tên hắn:
– Nè… Jihun…quay lại đây, tôi bị trẹo chân rồi nè.
Hắn không quan tâm nó, vì hắn có mạnh tay đâu mà đến nỗi trẹo cả
chân, hắn lại tự ”an ủi” bản thân mình và lạnh lùng bước đi, nó thất
vọng tột cùng, nó ngẩn người lên nhìn hắn, nó lại gọi lần nữa:
– Pack Jihun…
– …
– Nè…
– …
Nó như muốn khóc thét lên, trong đầu nó nguyền rủa hắn, mà nguyền mãi cũng chẳng được gì. Nó mím môi gắng sức đứng dậy, mặt nhăn lên chăm chú vào mắt cá chân của mình, xem nó vẫn còn đủ sức để đi được hay không.
Cũng ngay lúc đó, hắn quay lại nhìn, không ngờ là thật, hắn giờ mới
thấy xót xa và có lỗi, hắn quay lưng lại cũng chính là lúc nó ngã rụp
xuống lần nữa, hắn chạy lại, ngồi xổm đối diện nó, hắn nhìn mắt cá chân
xưng tấy của nó, hắn toang chạm vào thì bị nó hất tay ra, hắn không nhìn nó miệng nói lạnh nhạt:
– Đừng có cứng đầu.
Rồi hắn lại đưa tay chạm vào lần nữa, lần này nó không hất tay hắn ra nữa, hắn thoáng nhẻo miệng cười, đưa tay chạm vào vết bầm, hắn xem xét
một chút rồi ngước lên hỏi nó:
– Đau không?
– Thế anh nghĩ nó ngứa àh?! – Nó thét lên với hắn.
Hắn không nói gì, ngồi xoay lưng lại với nó, đầu hơi quay về sau, nói với nó bằng cái giọng lạnh nhạt:
– Lên đi.
Hắn muốn cõng nó về vì hắn thấy áy náy. Nó lặng im sau lưng, nó ráng
ngồi dậy… Hắn cảm nhận thấy nó đang lại gần hơn, tim hắn như tăng nhịp
đập, hắn chờ đợi nó dựa người vào lưng mình để hắn cõng về… Sẽ thế nào
nhỉ, hắn sẽ ngại ngùng hay là tỏ ra mạnh mẽ. À không phải như trong phim chứ, nó sẽ đỏ mặt vì được hắn cõng về, hắn cũng sẽ vui vì đã đạt được
điều hắn muốn… Hai người hạnh phúc trong đêm đầy sao này… Ế… Khoan Đã…
” Con nhỏ đó” – Hắn nghĩ trong đầu…
Chuyện đời đâu như mơ kia chứ, không nói ra lòng mình thì ai sẽ hiểu. Có lẽ lúc này hắn mới thấm thía câu này… Nó chập chững vượt lên trước
mặt hắn, hắn chỉ biết nhìn theo từng bước chân khó khăn của nó. Nó không hành động như hắn nghĩ. Nó đang tự bước trên chính đôi chân đang đau
của mình… từng bước từng bước một…
Hắn cắn môi, thật là ngại quá đi mất… hắn nhìn quanh:
” Phù… may quá, không có người” (t/g: Hahaha, dị mặt nghe con).
Hắn cảm thấy buồn cười vì sự ngớ ngẩn của bản thân, chà chà lần đầu
tiên trong đời hắn bị ăn một cục quê thế này. Hắn lắc đầu tự cười bản
thân mình rồi đứng dậy đi về phía nó, bước đi thật cool nào, bù lại
chuyện lúc nãy.
”A LÊ HẤP” – Nó bị nhấc bổng người, nó mắt trợn to nhìn hắn, hắn nhấc nó nằm gọn trên cánh tay của mình, đôi mắt nhìn nó, nhưng với ánh mắt
Cool cơ, nó mấp máy môi:
– Làm gì thế? Bỏ ra đi.
– Tôi bảo cô đừng cứng đầu mà không nghe àh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT