Vừa vào lớp, mọi ánh mắt của những đứa nam trong lớp đã hóa thành trái tim khi thấy khuôn mặt của Sunny, cô bé nở nụ cười tươi chào cả lớp, phải nói rằng, nhìn kiểu gì cô ấy cũng xinh cả, mấy cô gái trong lớp dù không muốn nhưng cũng phải công nhận, một bạn đứng lên chỉ vào cô bé:

– Cậu dễ thương thật đấy.

Tất nhiên Sunny không hiểu, cô chỉ biết đứng nhìn và gãi đầu cười nhìn anh bạn đó. Thật là quá đáng… cả lớp say nắng hết rồi kìa. Một cô bạn hỏi:

– Cậu không hiểu tiếng Hàn sao?

– Một chút thôi àh. – Cô nhẹ nhàng trả lời.

Ôi thật là, cái giọng trong trẻo như tiếng chim hót, một số nam sinh cần đi cấp cứu ngay lập tức. Cô giáo phá tan bầu không khí ngượng ngùng của Sunny:

– Em giới thiệu bản thân đi.

– À vâng ạ.

Rồi cô bé quay xuống lớp, lại nở cái nụ cười giết người kia. Cô nói:

– Mình tên là Sunny, là người Việt Nam, mong mọi người giúp đỡ ạ.

Cả lớp xôn xao ngay khi nghe lời giới thiệu ngắn gọn của Sunny, mọi người ngạc nhiên khi trong lớp lại có một người nữa từ Việt Nam qua. Cô giáo chỉ tay về phía bàn cuối bên cạnh bàn của hắn, cô bé cúi chào cô rồi đi xuống, thật là vui khi được ở cạnh cậu ấy. Trộm liếc nhìn hắn, cô không thể tin mình có thể lại ngồi gần hắn, cô muốn bắt chuyện với cậu ấy, nhưng ngại quá, phải làm sao đây nhỉ, à đúng rồi. Sunny lục tìm trong túi một mẩu giấy nhỏ, cô viết vào đó một dòng chữ thật nắn nót, người ta bảo cái chữ nói lên tính cánh của con người mà, phải thật đẹp chứ. Cô gấp lại cẩn thật rồi đưa qua bàn của hắn. Thấy tờ giấy trên bàn, hắn lấy đọc: ” mong cậu sẽ giúp đỡ”. Đọc xong hắn liếc qua nhìn cô, cô đáp lại bằng một cái gật đầu kính cẩn. Hắn không nói gì chỉ lạnh nhạt quay đầu nhìn lên bảng ra vẻ tập trung lắm. Sunny hơi thất vọng khi hắn lại không đếm xỉa tới cô lần nữa, nhưng không sao, còn nhiều cơ hội lắm.

Rồi cô bé quay đi, bây giờ hắn mới liếc nhìn, nhưng không phải nhìn Sunny mà là nhìn nó, hắn muốn xem thái độ của nó ra sao khi chông chưa cưới có người để ý, nhưng nhìn kìa, không có một chút quan tâm gì cả. Nó thậm chí đang nói chuyện rất vui với Seho, hắn đau lòng, lườm một cái rồi quay ra sân bóng để nhìn. Nhưng đáng ra người hắn nên liếc nhìn không phải là nó, mà là Ina, cô đang tức lộn ruột, cô còn chưa giải quyết xong nó mà bây giờ lại xuất hiện thêm một đối thủ nữa, thật là quá đáng mà.

Giờ ăn trưa đã tới…

Hắn đang ngồi ăn trên chiếc bàn cũ, còn nó và Dara thì có thêm hai người bạn mới nên cái bàn nhộn nhịp hơn hẳn. Nó kể biết bao nhiêu câu chuyện, Dara, Zin, Nó cười hả họng suốt, chỉ có mỗi Sunny là mắt mãi nhìn hắn, cô nhìn những động tác của hắn, thật quyến rũ, cái cách hắn đưa muỗng ăn vào miệng và cách hắn liếm nhẹ môi… thật Sexy ( ôi má ơi…bệnh nặng rồi). Rồi cô quyết định… Cô đứng dậy, cầm khay ăn lên trong sự ngỡ ngàng của ba đứa còn lại, nó trưng cái khuôn mặt của mình lên:

– Cậu đi đâu ấy?

– Có chút chuyện.

Rồi cô đi thẳng đến bàn của hắn, cả bọn nhìn theo ngẩn người, nhưng Dara tỏ ra rất ngạc nhiên:

– Cậu ấy đang đi đến bàn của Jihun sao?

– Hả?! – Hai đứa còn lại ngạc nhiên thêm lần nữa.

Nhưng rốt cuộc chẳng ai nói gì, chỉ lặng nhì theo. Khi Sunny vừa ngồi vào chỗ thì cả bọn thở phào, nhất là Dara, cô không muốn bị phá mất bữa trưa vì xung đội của ai đó mà thôi. Nhưng ô kìa… Ina đang đi đến ngay khi Sunny vừa yên vị và chưa kịp nói câu chào nào. Dara cảm thấy không khí nhà ăn căng thẳng hẳn, cô vỗ vai nó, và hất đầu về phía cái người đang đi tới, cả căntin im phăng phắc chờ xem chuyện sẽ như thế nào.

” Cạch” – chiếc khay để mạnh lên trên bàn, thể hiện sự giận dữ của của chủ nó. Sunny ngước lên thì thấy ngay bộ mặt kinh khủng của Ina, nhưng cả hai vẫn nhìn nhau và tặng nhau những nụ cười giả tạo. Ina nói như xin phép Sunny:

– Mình ngồi ở đây được không?

– Được. – Rồi cô lầm bầm đủ một mình nghe – nhưng tôi rất vui nếu cô không ngồi đó.

– Cậu nói gì cơ – Ina nhănmặt lênnkhi nghe Sunny lầm bầm.

– Không có gì cả. – Sunny cười giả tạo ra mặt.

– Thế àh, thế mà tớ cứ tưởng cậu lầm bầm vì bị ma nhập chứ.

Ina nói móc Sunny, cô đau vì lép vế nhưng có lẽ sẽ có cách trả thù khác, Ina đang ăn thì bỗng đưa cho hắn một miếng thịt rõ to. Cô cười:

– Cậu ăn đi.

– Cậu ăn miếng trứng này đi, ngon lắm đấy. – Sunny cũng tỏ ra không vừa.

Rồi cả hai thay nhau nhồi nhét hết thịt rồi tới rau cho hắn, cả cái căntin chỉ im lìm nhìn theo, ba đứa bạn của chúng ta cũng chẳng kém ai…im lặng nhìn theo… Dara thở dài:

– Chắc Jihun khổ lắm.

Nó nghe Dara nói thế nhìn lại liếc nhìn hắn, đúng thật, nếu là nó thì chắc bây giờ không còn bình tĩnh được như hắn nữa.

Phần hắn , chịu đựng cái vụ tra tấn làm hắn mất ngon, nhưng biết làm sao bây giờ, không ai cứu hắn cả, phải tự tìm cách thoát thân thôi, nghĩ đến đây, hắn bỗng đứng dậy làm tất cả mọi người sửng sốt, nhất là hai cô nàng của chúng ta. Nó thấy thế, nhận ra đây là cơ hội cứu hắn, liền chạy đến chỗ đó, nói ra một tràng:

– Hội trưởng, tôi gây tội lớn rồi.

Hắn ngạc nhiên ra mặt, không biết nó định giở trò gì nữa đây, còn Dara và Zin thì ngạc nhiên hết sức, cả hai không biết nó qua đó khi nào mà nhanh thế, lại chẳng biết nó làm nên tội gì. Hắn còn đang phân tích nó đang tính làm gì thì:

– Đúng đấy, cậu ấy gây tội lớn rồi. Tôi nghĩ ta nên vào phòng hội trưởng để làm việc.

Seho đỡ lời cho nó, nó bây giờ cũng ngạc nhiên không kém, hắn ta nhận ra được ý định của cả hai thì liền hùa theo:

– Hisun gây tội lớn sao? Phải giải quyết thôi.

Rồi hắn đi trước với thái độ ung dung, Seho kéo lấy bắp tay nó theo sau lưng hắn, nó bây giờ thì mới nhận ra… Hai người này đang định bắt tội nó thật, nó đã làm gì nên tội chứ, nhưng bây giờ, giải bày cũng không ai nghe đâu, thế là nó trưng cái khuôn mặt ra cầu cứu Dara, nhưng cô bạn chỉ biết đứng nhìn thôi, cả căntin cũng thế… chỉ biết đứng nhìn ba người kia rời bỏ căntin…

Phòng hội trưởng…

– Mấy cậu đang làm gì thế hả? – Nó trố mắt lên hỏi.

– Chứ không phải cậu có tội thật hả? – Hắn vừa nói vừa vào ghế ngồi.

– Tôi mang tội gì chứ? – Nó ngây người ra nhìn.

– Ai bảo cô đón hai đứa song sinh kia mà không nói cho tôi, cô có biết tôi đứng đợi không?! – Seho cười nói với nó.

À…ra thế, thì ra là cái chuyện đó, làm nó hết hồn, nó bắt đầu giả bày:

– Tại tôi thấy hai cậu ấy nói được tiếng Việt, nên tôi giúp đỡ đồng hương, vả lại…

– Thôi được rồi, cô ra ngoài đi.

Hắn lập tức cắt ngang, hắn không còn chịu nổi cái kiểu tra tấn đó nữa, Ina và Sunny đã đủ rồi, thêm nó nữa… hắn xuống địa ngục cũng được. Nó nghe thế thì thở dài nhẹ nhõm và đi ra ngoài.

Nó vừa đi mất dạng, hắn đã cảm ơn Seho một cách chân tình:

– Cảm ơn đã giúp tôi.

– Tôi không giúp cậu, tôi giúp Hisun.

Hắn nhăn lên khó hiểu, Seho bắt đầu giải thích:

– Tôi thấy Hisun có vẻ buồn khi thấy cậu bị nhiều cô gái vây quanh như thế. Cậu đừng chỉ nghĩ đến mình mà không nghĩ đến người khác.

Nói xong Seho đi ra ngoài, hắn ngồi trong phòng, trong đầu nghĩ mãi về câu nói của Seho:” Con bé đó mà cảm thấy buồn sao? Làm gì có chuyện đo kia chứ? Nhưng nếu thật thì sao nhỉ…”. Nghĩ đến đây hắn bỗng bật cười không có lý do…

:ty

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play