Thư Sướng thấy hai mắt nóng lên, ánh mắt từ từ nhòe đi, cô cắn môi, lau nước mắt tràn mi, "Anh mất máu quá nhiều, không được nói chuyện, chúng ta đến bệnh viện". Cô tiến lên kéo anh ta.

Anh ta mở mắt ra, giơ bàn tay không bị thương lên, dùng lưng ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt cô, "Thư Thư, lúc em cắn anh bị thương em cũng nhìn anh như vậy. Đừng rời khỏi anh được không? Anh thật sự yêu em, chỉ là anh quá ngốc, không biết cách biểu đạt. Em dạy anh, chuyện gì anh cũng nghe em".

"Không được nói nữa". Thư Sướng kêu to một tiếng, nước mắt điên cuồng chảy ra như vỡ đê.

"Được, anh không nói". Ninh Trí im lặng, đột nhiên cúi đầu hôn lên nước mắt trên mặt cô, "Vậy em cũng không được khóc nữa".

Thư Sướng lui lại hai bước, "Chúng ta đến bệnh viện".

"Em đưa anh đi?" Ninh Trí hỏi.

Thư Sướng gật đầu, xoay người cầm một chiếc áo ngoài khoác lên người cho anh ta.

Ninh Trí bình tĩnh lại để cô dìu ra cửa.

Đến bệnh viện, bác sĩ trực cấp cứu chậm rãi kéo chiếc khăn mặt đã trở thành một tấm vải đỏ ra, vừa thấy vết thương của Ninh Trí đã cau mày lại, "Tại sao lại thành như vậy?"

Thư Sướng trả lời, "Không cẩn thận bị ngã. Có cần truyền máu không?"

"Tốt nhất là nên truyền máu". Bác sĩ dặn y tá chuẩn bị dụng cụ, bông băng.

Ninh Trí nằm trên giường, mặt trắng như một tờ giấy không có nội dung, một tay nắm chặt tay Thư Sướng.

"Nhưng nhóm máu của anh ấy rất đặc biệt", Thư Sướng lo lắng nói.

"Đặc biệt thế nào?"

"Là nhóm AB, RH âm tính", Thư Sướng biết điều này từ mười năm trước. Cô cắn tay anh ta bị thương, lúc đưa anh ta đến bệnh viện khâu, cô khóc hỏi cần truyền máu hay không, Ninh Trí trợn mắt nhìn cô, nói anh ta không nhận được máu bình thường. Cô hỏi vì sao, anh ta nói cô là đồ ngớ ngẩn, không biết trên đời không chỉ có các nhóm máu A, B, AB, O. Máu anh ta là nhóm AB RH âm tính, nhận máu khác sẽ chết người.

Bác sĩ đang sát trùng vội dừng lại kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ninh Trí với khóe miệng đang co giật vì đau, "Anh cũng là nhóm máu RH âm tính?"

"Còn có ai nữa?" Thư Sướng hỏi.

Bác sĩ cười, "Nhóm máu này rất hiếm thấy, nhưng trong vòng vài ngày tôi đã gặp được hai người. Mấy ngày hôm trước có một cô bé bị cảm cúm đến bệnh viện xét nghiệm máu, cũng là nhóm máu này".

"Cái gì?" Ninh Trí đang yên lặng lập tức ngồi dậy.

"Cô bé đó là một cô bé người Hồng Kông, đến viện cùng với bà nội". Bác sĩ chép miệng, "Cũng không biết có phải vì nhóm máu đặc biệt hay không mà cô bé đó bị thiểu năng. Mấy ngày nay các bác sĩ ở viện vẫn thảo luận việc này".

Ninh Trí sợ hãi trợn mắt, rất lâu sau anh ta rút tay về, tóm tóc, kêu lên như phát điên, "Không, không phải, không phải như vậy..."

Không biết làm thế nào, bác sĩ đành phải tiêm môt mũi thuốc an thần cho Ninh Trí.

Rốt cục anh ta cũng ngủ mất, có điều trán vẫn căng lên đau khổ, giống như trong lòng có rất nhiều chua xót không thể nói ra.

Bàn tay máu thịt lẫn lộn bị mấy mảnh thủy tinh vỡ đâm vào, bác sĩ gắp vụn thủy tinh cho anh ta một hồi lâu rồi rửa sạch vết thương, cuối cùng mới khâu lại.

Tổng cộng hai mươi mũi, Thư Sướng thở dài buồn bã, tâm tình cực kì phức tạp. Vừa rồi hành động kịch liệt, bàn tay Ninh Trí làm dây rất nhiều máu ra ga trải giường, bây giờ nhìn lại vẫn thấy sợ hãi. Cô đề nghị y tá đổi giường khác cho anh ta, bác sĩ dặn y tá tiêm cho anh ta thêm một mũi phòng uốn ván.

Sau khi làm thỏa đáng mọi việc Thư Sướng mới kéo ghế ngồi xuống bên giường, xem điện thoại, đã là hai giờ sáng. Cô cẩn thận đắp chăn cho Ninh Trí rồi tắt đèn cho anh ta ngủ yên giấc. Ánh đèn mờ mờ ngoài hành lang len qua khe cửa sổ chiếu lên gương mặt vàng như nghệ của Ninh Trí.

Thư Sướng nhìn không chớp mắt.

Mười năm đã khiến một thiếu niên ngây ngô biến thành một nam giới trưởng thành, điều này đã đủ xa xôi. Bây giờ bóng dáng xa xôi lại đổi một khuôn mặt khác, nói thật, kì thực cô cảm thấy Ninh Trí là một người lạ. Tất cả mọi cảm giác của cô đối với anh ta đều đến từ quá trình tiếp xúc giữa hai người sau khi Thần Thần chết.

Cảm giác này không phải hận, không phải thích, mà là bằng phẳng như gương. Cô nói anh ta coi cô như đối tác hợp tác, còn cô coi cô là gì của anh ta?

Chắc chắn không phải bạn gái. Trước mặt anh ta, cô chưa từng tỏ ra thẹn thùng bao giờ, cũng không căng thẳng tim đập thình thịch. Cô không làm nũng anh ta, không giận dỗi anh ta, không buông thả, cũng không ỷ lại. Không biết tại sao trong lòng cô vẫn có một chút phòng ngự đối với anh ta.

Có thể anh ta không biết rằng cô biết quá nhiều về những việc anh ta đã làm.

Trong mơ, đột nhiên Ninh Trí kêu lên một tiếng.

Thư Sướng ghé sát lại nhìn, anh ta giơ bàn tay bị thương lên, cô vội đè lại, có lẽ là vì vết thương quá đau.

Cô vỗ vỗ anh ta, anh ta kêu khẽ mấy tiếng rồi lại ngủ say.

Mí mắt Thư Sướng bắt đầu nặng trĩu, cô chống cằm nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Hình như chỉ ngủ được một lát nhưng cô mở mắt ra thì trời đã sáng rồi. Hai mắt Ninh Trí mở to nhìn lên trần nhà không chớp mắt.

"Anh tỉnh rồi à?" Cô mở miệng, nghe thấy giọng mình khàn khàn, hắng giọng mấy tiếng mới đỡ hơn một chút.

Ninh Trí quay mặt sang, hành động như một thước phim quay chậm.

Thư Sướng giật nảy, cô chưa từng thấy một ánh mắt như vậy, nó sâu thẳm như giếng cổ sâu không lường được, nước dưới giếng đã chết rất nhiều năm.

"Đau lắm à?" Cô nhỏ giọng hỏi.

Ninh Trí lắc đầu, dùng bàn tay không bị thương vén chăn ra, ngồi dậy, "Anh đến công ty làm việc đây". Giọng nói của anh ta lành lạnh, bình tĩnh như từ trước đến giờ vẫn vậy.

"Hôm qua anh mất rất nhiều máu, hôm nay phải nghỉ ngơi cho tốt. Em sẽ nhờ mẹ nấu cho anh bát canh tẩm bổ".

"Không, anh phải về công ty", Ninh Trí rất kiên quyết.

"Làm gì mà sốt ruột như vậy?" Thư Sướng cau mày.

Ninh Trí nhìn cô thật sâu, "Công việc là một chiếc áo ngoài rất tốt. Có chiếc áo ngoài này, anh còn có thể hít thở tự nhiên được. Không có nó anh sẽ không dám nhìn ai".

Thư Sướng chớp mắt, giơ tay lên sờ sờ trán anh ta, không sốt, tại sao lại nói nhảm vậy?

Ninh Trí mím chặt môi không nói thêm câu nào nữa. Thư Sướng đành phải kéo anh ta đi tìm bác sĩ xem lại vết thương. Bác sĩ kê đơn thuốc chống viêm cho anh ta, dặn cách ngày đổi thuốc một lần.

Hai người ra khỏi phòng cấp cứu, thời gian còn rất sớm, trên đường không có bao nhiêu người, chỉ có quán bán hàng ăn sáng gần bệnh viện là rất náo nhiệt.

Sáng sớm mùa thu, không khí đã bắt đầu lạnh lẽo đìu hiu, lá cây mới rụng phủ kín đường mòn, kêu lên xào xạc dưới gót giầy.

Thư Sướng lái chiếc Chery từ bãi đỗ xe ra, nhìn thoáng qua sắc mặt Ninh Trí, "Chúng ta đi ăn sáng đã!"

Ninh Trí lắc đầu.

Thư Sướng xuống xe đi mua một hộp bánh bao và hai cốc sữa đậu nành về nhét vào tay anh ta. Anh ta lặng lẽ cầm lấy.

Trên đường đi hai người đều rất yên lặng.

Anh ta chỉ nói một câu: "Đưa anh đến công ty".

Xe dừng lại trước cửa công ty Trí Viễn, Thư Sướng chuẩn bị xuống xe mở cửa cho anh ta, đột nhiên anh ta ôm chặt lấy cô từ phía sau, đầu vùi sâu vào bên cổ cô, "Thư Thư, đừng cử động, chỉ một lát thôi". Anh ta nói, giọng khản đặc.

Mỗi tế bào trên người Thư Sướng đều cứng đờ.

"Thư Thư, cảm ơn!"

Cổ cô nóng bỏng, ướt át.

Thật sự chỉ có một lát rồi Ninh Trí đột nhiên buông cô ra. Cô xoay người lại, anh ta đã đẩy cửa xuống xe, bóng lưng thẳng tắp, bước chân hơi loạng choạng. Cô không thấy vẻ mặt anh ta, nhưng trên gương mặt đã phẫu thuật đó cũng sẽ không thể có vẻ mặt gì khác lạ.

Đột nhiên trong lòng cô cảm thấy rất không đành lòng, cô kích động muốn gọi tên anh ta, nhưng cô cố nhịn.

Thông cảm không phải tình yêu, cô không thể cho anh ta thứ anh ta cần nên chỉ có thể ra lệnh cho chính mình nhẫn tâm.

Tổng biên tập mới lại đến, đó là một phụ nữ nhanh nhẹn, hơi gầy, tóc ngắn, khuôn mặt trắng trẻo, đeo kính đen, nhìn hơi giống vị đệ nhất phu nhân Giang Thanh giai đoạn đầu dựng nước. Ngày đầu tiên nhậm chức bà ta đã rầm rộ triệu tập hội nghị toàn tòa soạn để bà ta đọc diễn giảng nhậm chức.

Trên đài Chủ tịch, bà ta hết lắc mông lại vỗ bàn, vẻ mặt phấn khởi, hăng hái. Bà ta định ra cho chính mình n mục tiêu, đọc n khẩu hiệu cho tòa soạn, hạ đạt n yêu cầu đối với nhân viên. Đã lâu lắm các nhân viên tòa soạn mới thấy một lãnh đạo đáng yêu như vậy, người nào người nấy hăng hái bừng bừng, còn nội dung diễn giảng thì vào tai này lại ra tai kia. Sau hội nghị, lãnh đạo mới công bố khoản phúc lợi đầu tiên sau khi nhậm chức. Bà ta sai người chở mấy xe cam đường từ Hoàng Nham đến, mỗi nhân viên được hai mươi cân. Nghe Trưởng phòng nhân sự tuyên bố xong, mọi người đưa mắt nhìn nhau không nhịn được cười.

Hình như đã có một thời gian khá dài tòa soạn không phát hiện vật, ngày lễ ngày Tết cũng chỉ phát phiếu mua hàng tại các bách hóa hoặc siêu thị lớn.

Mấy ngàn nhân dân tệ nắm trong tay cũng chỉ có mấy tờ mỏng manh. Cam Hoàng Nham ngoài chợ bán hai tệ một cân, hai mươi cân chỉ có mấy chục tệ, nhưng cầm trong tay một túi lớn nhìn cũng rất hoành tráng.

Mọi người khẽ thảo luận: Rốt cục vẫn là phụ nữ, chỉ biết làm mấy trò trẻ con này, có lẽ sau này cũng không có gì để trông chờ.

Hết giờ làm, Diệp Thông xách cam xuống lầu giúp Thư Sướng. Thư Sướng nghe điện thoại, có người báo tin thời gian trước quốc khánh có nhân viên bến xe cấu kết với cò vé đầu cơ vé xe. Đặt điện thoại xuống, mọi người trong phòng làm việc đều đã về hết, Thư Sướng vội khóa cửa đi đến thang máy.

Thang máy dừng lại ở tầng có văn phòng Tổng biên tập, một lát sau mới từ từ hạ xuống. Cửa thang máy mở ra, Thư Sướng nhìn thấy chỉ có một mình Mạc Tiếu trong đó, trên tay bê một thùng các tông.

"Cam nặng lắm, thư kí Mạc, cô để cháu giúp". Thư Sướng hảo tâm đỡ cái thùng nhưng phát hiện cái thùng này rất nhẹ. Cô cúi đầu, chỉ có mấy thứ đồ dùng cá nhân và mấy quyển sách dạy đan len chứ không phải cam.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Mạc Tiếu mỉm cười, "Hôm nay cô xin thôi việc rồi".

"Có chuyện gì vậy cô?" Thư Sướng ngây người, hình như còn có mấy năm là Mạc Tiếu đến tuổi nghỉ hưu, "Tổng biên tập mới khó tính quá à?" Cô hỏi như thể gặp chuyện bất bình.

"Không phải, là cô chủ động xin nghỉ".

Sao lại vậy, bây giờ xin thôi việc thì sẽ không có lương hưu, mấy chục năm vất vả làm việc trước đó thành ra đổ sông đổ biển?

Nhận ra vẻ nghi hoặc của cô, Mạc Tiếu dịu dàng vuốt tóc cô, "Tổng giám đốc Bùi gọi cô đến Hằng Vũ giúp anh ta. Cô làm thư kí cho anh ta ba năm, hai bên đều quen rồi, hơn nữa anh ta trả lương cao hơn Hoa Đông buổi chiều rất nhiều, tiền lương hưu sau này cũng rất cao. Con gái cô đã tìm được việc làm ở nước ngoài, cô cũng không có việc gì nên suy nghĩ một thời gian rồi quyết định qua bên đó".

Thư Sướng ngẩn ra, "Cô sẽ đến Hồng Kông?"

"Không, cô làm ở chi nhánh bên này. Ở Hồng Kông anh ta có thư kí khác".

"Ơ, cháu tưởng là ấn tượng của cô đối với anh ta không tốt lắm?" Thư Sướng mất tự nhiên chuyển ánh mắt đi, chóp mũi toát mồ hôi lấm tấm, "Trước kia cô đã nói cô không muốn gả con gái cho một người đàn ông như anh ta".

"Bây giờ cô vẫn nói như vậy. Tổng giám đốc Bùi là một lãnh đạo xuất sắc, nhưng làm con rể thì cô không chấp nhận. Mặc dù anh ta đẹp trai, đứng đắn, cũng lắm tiền. Anh ta xuất thân phú hào, con nhà bình thường vào nhà anh ta sẽ rất khổ cực, nhưng điều này cũng có thể khắc phục. Điều không thể khắc phục là trong lòng anh ta đã yêu người khác".

Mạc Tiếu nhìn Thư Sướng với ý tứ sâu xa.

Thư Sướng đột nhiên cảm thấy khó thở.

"Thư Sướng, cháu... còn bắt Tổng giám đốc Bùi đợi bao lâu nữa?" Mạc Tiếu hỏi.

"Anh ấy... chờ cháu làm gì?" Thư Sướng cứng họng.

"Thư Sướng, cháu cần một người đàn ông yêu cháu như thế nào?" Thang máy xuống đến tầng trệt, hai người sóng vai đi ra bãi đỗ xe.

"Có thể cô là người duy nhất trong tòa soạn biết rõ tình cảm của Tổng giám đốc Bùi dành cho cháu không chỉ là tình cảm giữa đồng nghiệp với nhau. Thực ra anh ta hoàn toàn có thể nói rõ với cháu từ sớm, nhưng nghĩ đến sự tự tôn, mẫn cảm của cháu, anh ta sợ cháu nghĩ rằng những gì cháu đạt được là nhờ có sự giúp đỡ của anh ta, vì vậy cháu sẽ hoài nghi đối với năng lực của mình. Anh ta kìm nén tình cảm của mình để đóng vai một lãnh đạo nghiêm khắc trước mặt cháu. Anh ta mua kẹo cho cháu ăn mỗi lúc cháu buồn bực. Mỗi một bài báo cháu được đăng anh ta đều cắt thành một tập, sau đó đề nghị cháu viết sách, liên lạc với nhà xuất bản cho cháu. Khách sạn cháu ở mỗi lần cháu đi công tác không phải do Phòng nhân sự sắp xếp mà chính anh ta đích thân lên mạng đặt phòng trước cho cháu, nếu không tại sao cháu vừa vào phòng anh ta đã gọi điện thoại tới, thời gian cực kì chính xác? Cháu đi công tác về, lần nào anh ta cũng trùng hợp ở tòa soạn, đó cũng là anh ta cố ý sắp xếp, chỉ để được gặp cháu. Chờ đến lúc cháu đã tự tin, anh ta mới quyết định tỏ tình. Sau khi đi, ngày nào anh ta cũng gọi điện thoại tới hỏi cô cháu có khỏe không, bởi vì cháu phớt lờ anh ta, anh ta muốn biết tin tức của cháu thì chỉ có thể hỏi thăm cô như vậy. Lần này cô thôi việc, anh ta cũng không còn nguồn tin nữa".

Hai người đã đi tới cạnh xe của Mạc Tiếu, Thư Sướng đặt cái thùng vào ghế sau. Cô vẫn hạ thấp tầm mắt, không biết nên nói gì.

"Thư Sướng, cháu để bụng chuyện anh ta đã có vợ đúng không?" Mạc Tiếu lại hỏi.

Thư Sướng cười khổ, "Thư kí Mạc, thật sự nhất thời nửa khắc không nói rõ được. Diệp Thông còn đang đợi cháu, cháu đi trước đây!"

Mạc Tiếu im lặng, cảm thấy con bé này thật sự bướng bỉnh, sau này Bùi Địch Văn nhất định sẽ rất vất vả.

Có điều, đối với những người yêu nhau thì vất vả cũng là hạnh phúc.

Diệp Thông đi nhờ xe Thư Sướng về nhà, cậu ta giới thiệu một quán cơm Thượng Hải với Thư Sướng, nói rằng đồ ăn ở đó cực ngon. Thư Sướng không nói gì, chỉ đưa cậu ta về nhà rồi quay đầu xe về nhà mình.

Thư Tổ Khang và Vu Phân ngồi bóc lạc ngoài sân, đó là lạc mới do hàng xóm mang từ quê Sơn Đông lên, vỏ đỏ, hạt to, ăn rất ngon.

"Xướng Xướng, dạo này Ninh Trí nó bận cái gì thế?" Vu Phân phủi mấy cái vỏ lạc trên người, rửa tay vào bưng mâm cơm ra, "Đã sắp một tuần nó không đến nhà mình, mẹ gọi điện thoại tới hỏi, người ta nói nó đi công tác rồi".

"Bận công việc thôi mà. Anh ấy là Tổng giám đốc, làm sao mà rảnh rỗi được". Thư Sướng trả lời. Dường như Ninh Trí đã từ từ tránh ra khỏi cuộc sống của gia đình cô. Cô đã gọi điện thoại tới hỏi tay anh ta thế nào, anh ta nói anh ta đang họp, không tiện nói chuyện. Sau đó anh ta cũng không gọi lại.

Anh ta cũng không nói đến cái nhẫn và chìa khóa nhà mới nữa.

Thư Sướng nghĩ, có thể tất cả đã chấm dứt như vậy! Tâm tình cô không khỏi buông lỏng.

"Thế công ty nó có thể trúng thầu mở rộng khu thành bắc không?" Thư Tổ Khang hỏi.

"Các công ty dự thầu đều rất mạnh, muốn trúng thầu cũng rất khó", Thư Sướng nói đúng trọng tâm vấn đề, sau đó hết sức thận trọng nhìn bố mẹ, "Bố, các hàng xóm đều muốn chuyển tới khu phía đông thành, bên đó giá nhà tương đối thấp, cũng đông vui, chúng ta cũng chuyển qua bên đó được không?"

"Bố cũng muốn ở gần hàng xóm một chút. Nhưng thế thì lại xa con".

"Xa được bao nhiêu chứ, Tân Giang cũng chỉ lớn như vậy thôi".

"Ninh Trí có đồng ý không?" Thư Tổ Khang đã tới xem căn hộ hai tầng đó và cũng không thích lắm, ông cảm thấy ở đó rất không tự nhiên, giống như mặc một bộ quần áo đắt tiền không hợp với mình.

Thư Sướng đảo mắt mấy vòng, "Đương nhiên anh ấy đồng ý, con đã nói chuyện với anh ấy rồi".

"Được, vậy ngày mai con đến thành đông xem xem có căn hộ nào phù hợp không".

"Vâng ạ!" Thư Sướng cười.

Mở rộng khu bắc thành phố là việc phải làm của chính quyền Tân Giang, di chuyển là điều chắc chắn. Nghĩ đến việc bố mẹ đã lớn tuổi, không nên để tới lúc bị ép phải di dời mới chuyển nhà, Thư Sướng muốn đi tìm nhà mới, hoàn thiện lắp đặt xong xuôi rồi chuyển đi sớm một chút, sau đó thỏa thuận về việc di dời với cơ quan hữu quan cũng không muộn.

Mấy ngày tiếp đó cô đến tìm phóng viên mảng nhà đất hỏi thăm một số tin tức, trang bị đủ kiến thức cần thiết, hết giờ làm là cầm một tập quảng cáo chạy đến khu nội thành phía đông đi hết khu nhà này tới khu nhà khác. Sau một mùa hè nóng như lửa, thị trường bất động sản càng thêm nóng bỏng. Tân Giang đã trở thành một công trường xây dựng khổng lồ, khắp nơi là những khu nhà mới xây dựng, các loại quảng cáo mê hoặc lòng người, nhân viên bán nhà nói như hát hay, vô số quy hoạch như nấm mọc sau mưa.

Cô vừa ý hai căn hộ, trong đó có một là căn hộ cũ, chủ nhân chuẩn bị chuyển đi, mới ở được nửa năm, lắp đặt rất đơn giản thoáng đãng, có thang máy, rất thích hợp cho người già ở. Nhưng chủ nhân yêu cầu thanh toán tiền mặt một cục.

Thư Sướng cầm tư liệu về nhà bàn bạc với bố mẹ.

"Gọi Ninh Trí đến xem, nó là chuyên gia mà. Vu Phân hơi lo lắng trong lòng, lại một tuần nữa không gặp Ninh Trí rồi.

"Ngày kia mở thầu dự án khai thác khu bắc, anh ấy lấy đâu ra thời gian?" Thư Sướng không ngẩng đầu lên, bày đầy giấy tờ ra bàn.

"Xướng Xướng, hai đứa không cãi nhau đấy chứ?" Vu Phân hỏi.

"Không ạ", Thư Sướng trả lời rất nhanh.

"Nhưng bận đến mấy thì cũng phải có thời gian gọi điện thoại chứ! Trước kia nó cũng bận nhưng vẫn tranh thủ tới thăm bố mẹ". Vu Phân lẩm bẩm.

"Đừng nói nữa, phải tin tưởng con mình chứ". Sau một trận ốm, tính tình Thư Tổ Khang càng lãnh đạm hơn trước.

Vu Phân gật đầu, hai người cũng hài lòng với căn hộ cũ này, giá cả không quá đắt, quan trọng nhất là không cần tốn thời gian công sức hoàn thiện nữa.

Vì vậy ba người gần như thống nhất ý kiến. Thư Sướng lập tức gọi điện thoại cho chủ nhà, hẹn ba ngày sau trả tiền sang tên.

Buổi tối tắm xong, Thư Sướng định đọc sách một hồi. Vừa lên giường thì điện thoại di động đổ chuông. Cô vừa đọc sách vừa ấn phím nghe, "Xin chào!"

"Thư Sướng, là anh". Giọng Bùi Địch Văn vang lên trong điện thoại, xung quanh cực kì yên tĩnh, "Em chuẩn bị đi ngủ chưa?"

"Rồi!" Cô nhẹ nhàng chui vào chăn, chỉnh lại gối đầu cho hợp lí.

Gần như cả tháng mười anh không quấy rầy cô. Nhưng chỉ cần anh rời khỏi Tân Giang là sẽ gọi điện báo cho cô một tiếng, khi trở về cũng sẽ gọi điện. Thỉnh thoảng anh mời cô đi ăn cơm, cô nói mình không rảnh, anh cũng không cố nài, chỉ bảo vậy để lần sau. Giọng nói mềm mỏng và chiều chuộng giống như nói với một đứa bé cứng đầu.

"Mấy ngày nay vất vả như đánh trận, cuối cùng cũng sắp xong, đột nhiên muốn nghe giọng em một chút". Anh cười khẽ như đang ở rất gần đây.

Thư Sướng hít thở rất chậm.

Anh yên lặng một lát rồi đột nhiên thở thật dài, "Thư Sướng, ông nội anh bệnh nặng rồi, sợ không qua khỏi mùa đông năm nay. Mặc dù có những mấy trợ lí đặc biệt nhưng thị trường châu Âu, thị trường đại lục và thị trường bản thổ Hồng Kông có rất nhiều việc phải đích thân hỏi đến, sau này có thể anh sẽ rất bận".

Cô nhún vai, lực bất tòng tâm.

"Có lúc không mệt vì cần đánh hạ một giang sơn mà buồn vì không có người để dựa vào. Giống như em bị ốm ở nơi đất khách quê người, vừa lạnh vừa nóng, hoặc là nằm trên giường thoi thóp, hoặc là gượng dậy tìm thuốc, hoặc là đi ra ngoài tìm bác sĩ. Thư Sướng, anh sống một mình bên ngoài hơn mười năm, có một số việc đã trở thành thói quen rồi. Em gặp anh đúng lúc em bị người khác làm tổn thương nặng nề. Anh muốn cho em một tình cảm không có bất cứ áp lực nào, muốn để em được hưởng thụ cảm giác được yêu một cách thoải mái, không phải phiền muộn vì chuyện nhà phức tạp của anh. Nhưng anh đã không chú ý đến cảm thụ của em..."

Anh lại thở dài nặng nề.

Thư Sướng cảm thấy chăn vừa dày vừa nặng, oi bức khó chịu. Cô tung chăn xuống giường, xỏ giầy đi đến bên cửa sổ, kéo rèm định nhìn bóng đêm bên ngoài.

Trái tim cô lập tức nhảy đến cổ họng.

Dưới ánh trăng như nước, chiếc Continental Flying Spur đỗ bên ngoài hàng rào nhà cô. Trong xe có điếu thuốc lúc sáng lúc tối. Lúc sáng, cô lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt uể oải của Bùi Địch Văn.

"Thư Sướng, chúng ta cưới nhau nhé!" Anh hạ cửa kính xe xuống, ném đầu lọc ra ngoài rồi nói câu này từng chữ từng câu như phải dùng hết sức mạnh toàn thân, "Để trên đời này, anh cũng có thể quang minh chính đại dựa vào một người, bởi vì em là vợ của anh".

Bùi Địch Văn nói bình thản như lúc anh hỏi "Lần này phỏng vấn có thuận lợi không?". Thư Sướng không biết cảm giác trong lòng là gì, nước mắt lập tức trào ra.

"Gần đây bố anh theo đuổi một tiểu thư vũ đạo, ném nghìn vàng qua cửa sổ vì cô ta, điều này đã trở thành tin lá cải náo động nhất Hồng Kông. Dì hai ở nhà ầm ĩ lật trời, mẹ anh sang Pháp tránh, anh là con trai còn phải về xử lí việc này cho ông ấy. Ngày kia dự án thành bắc mở thầu, có bao nhiêu chuyện cần hỏi đến. Ngay cả nhẫn cầu hôn anh cũng chưa chuẩn bị mà đã cầu hôn em qua điện thoại, như vậy rất không tốt. Nhưng, Thư Sướng, lúc này anh cần có em ở bên cạnh anh biết bao. Em không cần nói, cũng không cần làm gì, anh chỉ cần mỗi khi ngước mắt lên là nhìn thấy em, thấy em cười với anh rất vui vẻ, trong mắt lấp lánh tình ý mà anh quen thuộc, vì vậy anh không còn sợ gì nữa. Anh yêu em, Thư Sướng. Đến bên anh nhé, được không?"

Câu hỏi dịu dàng vẫn lộ ra vài phần không dám khẳng định.

Nước mắt Thư Sướng rơi càng mau hơn, cô nghẹn ngào lên tiếng không khống chế được, "Em... nhìn thấy anh rồi".

"Ờ, bây giờ mở cửa ra, bật đèn, nhẹ nhàng đi xuống, ra ngoài cổng đi mười mét. Ngoan..." Anh nói dịu dàng.

Cô nhìn anh mở cửa xe bước xuống, ánh trăng như một tấm lụa khoác lên hai vai anh, anh ngước mắt lên nhìn cửa sổ phòng ngủ của cô.

Cô im lặng nhìn, chần chừ một chút rồi thở dài, "Địch Văn, trong lòng em không có người khác, chỉ có một mình anh. Nhưng sau khi trải qua quá nhiều chuyện, em cảm thấy kết hôn là một lời hứa trịnh trọng mà lại sâu sắc, em không tự tin có thể tặng cho anh thứ anh cần hay không, giữa chúng ta còn có chênh lệch rất lớn. Cho nên, trước hết hãy để em nhìn anh như vậy".

Bùi Địch Văn ngẩng đầu lên không nói tiếp. Nhìn hai vai anh rung động, cô có thể cảm thấy tâm tình anh đang nhấp nhô bất định.

Đầu óc cô đột nhiên trống rỗng, cô cũng chưa kịp nghĩ gì thì đôi chân đã tìm được phương hướng của mình. Cô vội vã chạy xuống cầu thang, nhẹ nhàng mở cửa, dẫm chân lên mặt sân đầy sương. Khi anh cúi đầu xuống nhìn cô thì cô đã đứng ở trước mặt anh.

Cô nghĩ, trước tình yêu, nào là tự tôn, nào là nguyên tắc, nào là lí trí, tất cả đều là đồ bỏ.

"A", anh kêu khẽ thất thanh, một nụ cười vui sướng nở ra trên gương mặt đẹp trai, "Thư Sướng, Thư Sướng, Thư Sướng..."

Anh không ngừng gọi tên cô, cô nhìn anh chờ đợi, cho rằng anh có lời phải nói. Tuy nhiên anh chỉ cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Nụ hôn càng ngày càng sâu, cô bị anh ép lui lại, dựa lưng lên thân xe, sau lưng cô lạnh buốt, phía trước là thân thể nóng bỏng của anh. Cảm giác đối lập này khiến cô run rẩy. Cô bị động đáp lại nụ hôn của anh, sau khi bị anh dây dưa trêu chọc, hơi thở của cô dần dần rối loạn, tất cả mọi lỗ chân lông trên người đều mở ra vì sự vuốt ve quen thuộc.

Cuối cùng mình vẫn yêu anh ấy, cả thân thể mình cũng tự động tìm vị trí phù hợp trong lòng anh ấy. Khi ngón tay anh bắt đầu luồn xuống dưới áo lót cô rồi từ từ vuốt ngược lên trên dọc theo thân hình mảnh dẻ của cô thì cô không còn hơi sức để phản kháng nữa, cô từ từ nhắm mắt lại.

"Ôi..." Rốt cục anh vẫn là một người đàn ông trưởng thành lớn hơn cô rất nhiều tuổi nên vẫn giữ được một chút lí trí, "Trời lạnh, lên xe đi!"

Anh dịu dàng kéo áo ngoài xuống cho cô, đúng là quên trời quên đất, đây là trước cửa nhà cô ấy mà.

Cô xấu hổ đỏ mặt tía tai, cúi đầu, trong lòng chỉ muốn chết ngay cho xong. Vừa rồi còn nói như đúng rồi, bây giờ đã nghênh đón nhiệt tình như vậy.

"Anh dẫn em đến một nơi". Anh cười chiều chuộng, mở cửa xe, kéo cô lên xe, đột nhiên phát hiện một chân cô để trần. Ngón tay thon dài nắm bàn chân lạnh buốt, anh cau mày không đành lòng.

"Ơ, có thể là vừa rồi chạy xuống vội quá nên rơi mất". Cô cắn răng, đúng là mất mặt đến tận Thái Bình Dương rồi, rơi dép mà mình cũng không hề phát giác.

"Cô bé ngốc, đúng là chỉ giỏi hành hạ người khác!" Anh vừa thương vừa trộm vui vì đã thấy rõ lòng cô.

Xe chạy theo ngõ nhỏ về phía trước, qua một ngã tư, chạy tới một con đường lớn dưới bóng cây dọc bờ sông. Ban đêm ít xe, chiếc Continental Flying Spur chạy rất nhanh, chỉ chốc lát đã dừng lại. Thư Sướng nhìn, thì ra là đi tới Khế Viên. Dưới ánh trăng, bóng cây trong Khế Viên chập chờn, mùi hoa mê người, những tòa nhà cao vút đứng sừng sững.

Bàn tay dịu dàng dán lên người cô, cô không khỏi nhớ tới rất nhiều đêm mê người, người đàn ông bên cạnh này đẫm mồ hôi ôm cô, thầm thì bên tai cô với hơi thở nóng rực, "Thư Sướng, bất kể xảy ra chuyện gì thì cũng không được dễ dàng từ bỏ anh, được không?"

Khi đó cô gật đầu rất nhanh.

Nhưng cô có làm được không?

"Biết không, Khế Viên là tài sản của Hằng Vũ, thực ra nó chính là tác phẩm do Trì Linh Đồng và Địch Thanh hợp tác thiết kế. Bọn họ nói họ muốn xây một bến cảng cho tâm linh, không bán ra, chỉ dành làm nơi ở cho những người được người khác tôn kính, khiến chỗ này thực sự trở thành một khu nhà cao nhã. Đáng tiếc là Khế Viên còn chưa xây xong thì Địch Thanh đã đi rồi. Linh Đồng biến mất hai năm, cô ấy đã sống trong một căn nhà cũ nát chưa kịp di dời. Cô ấy nói linh hồn của Địch Thanh vẫn ở trong Khế Viên, như vậy cô ấy sẽ có thể ở gần nó một chút. Thư Sướng, có phải em cũng muốn có một ngày chúng ta trở thành nuối tiếc không? Em không dám đối mặt với trái tim của mình à?"

"Không nói thì chuyện gì cũng sẽ không xảy ra sao?" Anh thở dài. Ban đêm râu mọc rất nhanh, anh dùng cằm cọ lên khuôn mặt cô, "Anh ở khách sạn chán rồi, bận rộn một ngày rồi vẫn phải sống trong không khí lạnh như băng. Thư Sướng, anh muốn chuyển về Khế Viên, muốn ăn trứng gà em rán cháy, muốn ăn cháo đặc em nấu, muốn... chỉ cần đưa tay đã có thể chạm vào em..."

Hơi thở của anh thổi bên tai cô, nóng bỏng, mặt đỏ, tim đập.

"Địch Văn..." Cô cười khổ, nếu anh nói tiếp thì chắc chắn cô sẽ nhanh chóng khoanh tay chịu trói, "Tiếp nhận một người là việc lớn..."

Anh lập tức nghiêm túc, hiểu rõ cô đã bị ám ảnh bởi hôn nhân, "Vậy chúng ta đính hôn trước?" Anh từng bước áp sát không nhanh không chậm.

"Em phải thuyết phục bố mẹ trước". Thành trì dần dần tan rã, cô bắt đầu buông lỏng.

"Dẫn anh đến gặp bố mẹ em, anh sẽ chịu trách nhiệm nói chuyện này". Anh rất tự tin.

"Anh cho rằng anh rất hấp dẫn à? Bố mẹ em..." Thư Sướng thở dài, trong lòng bố mẹ thích Ninh Trí, "Vẫn để em nói thì hơn".

"Em xác định rằng tự em sẽ nói?" Anh trợn mắt nhìn cô đe dọa, "Nếu trong vòng ba ngày em không cho anh câu trả lời thì anh sẽ đích thân tới nhà, em biết đấy, anh là một thương nhân xảo quyệt, anh có rất nhiều biện pháp".

"Biết rồi, biết rồi, anh xấu lắm". Cô lườm anh, mặt mày nhăn nhó.

"Thư Sướng", anh cười, dịu dàng nhắc nhở cô, "Phụ nữ không được tức giận, tức giận sẽ sinh ra nếp nhăn".

"Có nếp nhăn mới tốt, nhìn sẽ già như anh".

Anh cười ha ha, đưa tay ôm chặt eo cô, kéo cô vào trong lòng, "Vậy thì chúng ta càng xứng đôi".

Cô muốn cãi lại nhưng đã bị anh hôn lên môi.

Trời đất lập tức yên tĩnh.

Một đám mây trôi tới, mặt trăng ngượng ngùng trốn vào trong mây.

Đêm càng ngày càng sâu.

Thư Sướng thật sự không nuốt lời, lúc nào cô cũng nhớ kĩ việc này, chuẩn bị tìm cơ hội thích hợp để nói với bố mẹ. Hôm đó, cô xin nghỉ buổi chiều, lái xe đưa bố mẹ đến kí hợp đồng với chủ nhà. Vu Phân mang mấy quyển sổ tiết kiệm trong túi xách, hợp đồng kí xong là trả tiền luôn.

Chủ nhà đã đợi ở nhà, còn thuê người đến dọn dẹp lại nhà cửa để đón bọn họ. Vu Phân và Thư Tổ Khang nhìn một lượt trong ngoài, đếm xem có mấy phòng, mấy phòng tắm, mấy điều hòa. Nội thất đều là đồ gỗ, họa tiết rất tao nhã, mặc dù không rộng rãi như ngôi nhà bây giờ nhưng những xem như rất tốt rồi.

Có thể là chủ nhà đang nóng lòng để không nói lời nào nên lại chủ động giảm giá mười ngàn tệ, có điều yêu cầu bên mua tự làm thủ tục sang tên. Thư Tổ Khang và Vu Phân liếc nhau rồi quyết định mua.

Kí hợp đồng xong, chủ nhà lập tức giao chìa khóa, sổ đỏ sổ hồng cho bọn họ.

"Xướng Xướng, con đi cùng người ta đến ngân hàng, mẹ với bố con ở đây xem còn cần mua thêm đồ gì nữa". Vu Phân nói.

Thư Sướng nhìn bố mẹ vui mừng lộ rõ trên nét mặt, trong lòng chợt động, "Bố mẹ, vậy buổi tối chúng ta ra ngoài ăn để chúc mừng một chút!"

"Được!" Thư Tổ Khang lập tức đồng ý.

Thư Sướng hé miệng cười khẽ, nghĩ lúc ăn cơm có thể nhắc tới Bùi Địch Văn.

Cô và chủ nhà đi xe đến ngân hàng làm thủ tục chuyển tiền vào thẻ ngân hàng của chủ nhà. Sau khi chia tay chủ nhà, cô vừa mới chuẩn bị gọi cho bố mẹ thì điện thoại đổ chuông.

Trưởng phòng pháp trị nói vội vã, "Thư Sướng, có tin tức quan trọng, cô đi mau".

"Tin tức gì?"

"Công ty Trí Viễn chính thức tuyên bố dừng đấu thầu dự án thành bắc".

Thư Sướng giật mình, chìa khóa xe rơi xuống nền xe, "Đây... không phải tin tức bên mảng nhà đất sao? Vì sao Trí Viễn rút lui?"

"Ôi", Trưởng phòng tặc lưỡi, "Ngân hàng đầu tư rút vốn, không có nguồn tài chính thì lấy cái gì mà đấu thầu?"

"Sau đó thì sao?" Thư Sướng run run.

"Tổng giám đốc Ninh Trí và Giám đốc tín dụng ngân hàng tranh chấp, không biết tại sao Giám đốc tín dụng bị chết. Đó là chuyện xảy ra buổi tối hôm qua, sáng sớm hôm nay anh ta đến... đầu thú, cảnh sát vừa xác nhận Giám đốc Tống Dĩnh đã chết".

"Tống Dĩnh?" Sắc mặt Thư Sướng đột biến, toàn thân như rơi xuống hầm băng.

"Đúng, thiên kim tiểu thư của Chủ tịch ngân hàng Vinh Phát Hồng Kông. Bây giờ Ninh Trí đang ở trại tạm giam, cô mau tới phỏng vấn trực tiếp".

Cô đờ đẫn gác điện thoại, tay run bắn không thể khởi động xe được.

Điện thoại lại đổ chuông, là Diệp Thông.

"Thư Sướng, chị đang ở đâu?" Cậu ta lo lắng hỏi.

"Chị đang ở ngân hàng xây dựng". Chỉ vài chữ mà cô toát mồ hôi mới nói xong.

"Chị ở yên đấy, em sẽ tới ngay. Phải nghe lời em". Diệp Thông như một người đàn ông già dặn.

Cô gật đầu, không động, ngoan ngoãn tựa vào lưng ghế.

Điện thoại lại vang lên lần nữa, lần này là Bùi Địch Văn.

"Thư Sướng, em khỏe không?" Anh hỏi rất nhẹ nhàng, như sợ khiến cô lo lắng.

"Em muốn nói là vẫn khỏe, nhưng hình như như thế là nói dối. Địch Văn, chuyện đó có đúng không?" Cô cười khổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play