Ngày nào Thư Sướng cũng đến ga tàu như đi làm, sáng sớm đến, đêm khuya về khách sạn. Có lúc cô tâm sự với lữ khách, có lúc vào nhà ga hỏi thăm tình hình sửa chữa đường ray. Sau thời gian chờ đợi lâu dài, người người đều đã tê liệt, không còn sức bon chen, chỉ có thể phó mặc cho số mệnh. Thư Sướng cảm thấy chính mình cũng đã tê liệt, những bài viết gửi về nhạt nhẽo như viết nhật kí ghi lại những việc xảy ra trong ngày, không có bất cứ tin tức gì mới mẻ.

Mỗi ngày Ninh Trí đều gọi điện thoại cho cô, bao giờ cũng nói với cô tình hình ở nhà thế nào. Cô im lặng nghe không nói một lời, anh ta kể xong cô chỉ nói tạm biệt.

Thắng Nam cũng gọi đến mấy lần, vừa mở miệng lại chửi mắng Bùi Địch Văn hèn hạ. Cô cũng không nói gì, cô sợ chỉ cần mở miệng ra sẽ khóc thành tiếng, Thắng Nam sẽ chửi mắng càng hung ác hơn.

Bình thường buổi tối Bùi Địch Văn mới gọi điện thoại, căn đúng giờ cô đã về khách sạn, rửa mặt xong, lên giường nằm. Những bài viết cô gửi về anh đều đọc hết, nhưng anh không bao giờ nói đến công việc khi gọi điện thoại. Anh hỏi cô có lạnh không, có bị đám người chen lấn không, có quen với đồ ăn Thâm Quyến không?

Ngày mai anh phải về Hồng Kông.

Thư Sướng ậm ờ, môi mím chặt không cho anh nghe thấy tiếng mình khóc.

Tình cảm giữa bọn họ không lâu dài, cô không muốn kết thúc mối tình này qua điện thoại. Lúc này cô cũng không có sức mạnh để nghĩ ngợi quá nhiều.

Cô chỉ cảm thấy vui mừng vì với khoảng cách một ngàn cây số, không có bất kì ai thấy được nỗi đau của cô.

Cuối cùng công tác sửa chữa đường sắt cũng đạt được tiến triển, các chuyến tàu chạy qua ga Thâm Quyến càng ngày càng nhiều, những lữ khách nở nụ cười vẫy tay chào Thâm Quyến cũng càng ngày càng nhiều. Khách khứa tới các quán cơm bên ngoài ga tàu cũng ngày càng thưa thớt. Nhân viên công tác của ga tàu nói với Thư Sướng bằng giọng khản đặc, chỉ cần vất vả thêm vài ngày nữa là toàn bộ hành khách đang mắc kẹt tại Thâm Quyến có thể lên tàu về nhà hết.

Thư Sướng cười chân thành cảm ơn nhân viên nhà ga. Hôm nay đã là hai mươi tám tháng chạp, ngày kia chính là giao thừa. Có rất nhiều phóng viên đã đặt vé máy bay trở về nhưng cô không hề nghĩ đến việc này.

Hơn mười ngày ở Thâm Quyến đi đi về về cùng nhau, cô đã quen tất cả phóng viên của các tờ báo khác. Buổi trưa mấy người ngồi ăn cơm tại quán cơm ven đường, hôm nay lại có hơn mười chuyến tàu xuất phát từ đây, bên ngoài nhà ga không còn lại bao nhiêu lữ khách.

Thư Sướng mua một suất cơm rang tôm bóc vỏ, một bát canh thịt cải bẹ. Có lẽ vì quá vui vẻ nên chủ quán lỡ tay cho quá nhiều muối vào nồi canh, cơm lại khô, Thư Sướng ăn mấy miếng đã không nuốt được nữa, chỉ uống nước liên tục.

"Cơm cá thịt băm ngon đấy, hay là bạn gọi một suất mà ăn?" Một phụ nữ hơi thấp với mái tóc quăn bưng khay cơm tới ngồi xuống vị trí trước mặt Thư Sướng. Đó là phóng viên Nhật báo Hương Giang, tên là Milan. Milan và Thư Sướng ở cùng một khách sạn, mấy ngày nay hai người đều cùng nhau đi tới ga tàu.

Milan là người Hồng Kông chính hiệu, nói tiếng phổ thông không tốt lắm làm người nghe rất vất vả. Có lúc phỏng vấn cô chỉ có thể bất đắc dĩ viết nội dung câu hỏi ra giấy cho người được phỏng vấn đọc.

"Tớ không đói lắm, sáng nay cũng ăn khá nhiều rồi". Thư Sướng lắc đầu.

"Nhiều gì đâu, chỉ có một lát bánh mì, nửa cốc sữa mà. Thư Sướng, bạn gầy hơn nhiều so với hôm đầu tiên tớ nhìn thấy bạn đấy!" Milan ăn một miếng thật to, mấy lọn tóc quăn rung rung.

Thư Sướng quay ra nhìn ngoài trời, hôm nay Thâm Quyến trời nắng. Nắng vừa lên, nhiệt độ đã cao hơn mấy độ, những đống tuyết tan dần, mặt đường rất lầy lội. "Bạn định lúc nào về Hồng Kông?" Cô hỏi Milan.

"Bất cứ lúc nào tớ về cũng được, tiện lắm. Chỉ có bạn là sợ không mua được vé máy bay thôi".

"Không mua được thì tớ ở lại Thâm Quyến chơi".

"Thâm Quyến có gì hay ho mà chơi? Đến Hồng Kông chơi đi!"

"Đến Hồng Kông?" Thư Sướng chớp chớp mắt, trong lòng chợt động, "Tớ... không có giấy thông hành, không đi được".

"Cầm thẻ phóng viên đến hải quan làm giấy thông hành đặc biệt, nhanh lắm. Chiều nay tớ đi cùng bạn nhé? Hồng Kông ăn Tết rất náo nhiệt, công viên hải dương và Disneyland đều có rất nhiều chương trình biểu diễn. Đi nhé, tớ có một khách sạn quen, tớ sẽ bảo người ta giảm giá cho bạn!" Milan phấn khởi khuyến khích Thư Sướng.

Thư Sướng chỉ chần chừ một hồi rồi nhanh chóng gật đầu, "OK!"

Milan là một người rất nhiệt tình. Cô cùng Thư Sướng đi làm giấy thông hành đặc biệt, dẫn Thư Sướng đi làm thủ tục hải quan rồi ngồi xe đến Hồng Kông, đưa Thư Sướng đến khách sạn quen, về tòa soạn báo danh rồi vội vàng quay lại dẫn Thư Sướng đi dạo phố. Hai người không bắt taxi mà đi xe buýt. Xe buýt chầm chậm chạy trên đường, đi được một đoạn lại dừng đón trả khách, Thư Sướng ngắm phố phường cũng rất thuận tiện.

"Nhìn thấy không? Đó là khách sạn Lệ Tinh có khung cảnh ban đêm tráng lệ xa hoa nhất Hồng Kông đấy! Đứng ở trong phòng có thể nhìn thấy toàn cảnh bên cảng Victoria, tòa nhà ngân hàng Trung Hoa, ngân hàng HSBC, khách sạn Grand Hyatt với góc nhìn 180 độ. Vô số kiến trúc đồ sộ hiện ra trước mặt ở cự ly siêu gần, cảm giác chấn động đó không thể miêu tả bằng ngôn ngữ được". Milan chỉ một tòa nhà hùng vĩ và nói với Thư Sướng, "Có điều loại khách sạn này không phải người bình thường có thể vào ở được. Tớ cũng chỉ được vào tham quan một lần nhân dịp phỏng vấn thôi".

Thư Sướng nhìn mấy cậu bé trông cửa mặc đồng phục màu đỏ cung kính cúi mình chào rồi mở cửa cho một phụ nữ mặc quần áo hoa lệ. Người phụ nữ kiêu ngạo ngẩng đầu đi thẳng vào trong, đồng thời nhét mấy đồng tiền tip vào tay cậu bé trông cửa.

"Hồng Kông thật là thiên đường của người có tiền". Cô than một tiếng.

Milan cười ha ha, "Đúng vậy, chỉ có những gia tộc lớn như nhà họ Lí, nhà họ Hoắc, nhà họ Bùi mới có thể sống thoải mái như cá gặp nước ở Hồng Kông, những người còn lại chỉ có thể xem như sống tạm bợ. Có điều bình dân cũng có niềm vui của bình dân, phố Temple chính là thiên đường của bình dân, nhưng ở đó rất lộn xộn, buổi tối không thể đi dạo một mình được".

"Nhà họ Bùi?" Thư Sướng nhíu mày.

"Chính là gia tộc của vua địa ốc Hồng Kông Bùi Thiên Lỗi. Nhà họ Bùi không huênh hoang như nhà họ Lí hay nhà họ Hoắc, tuy nhiên lại luôn làm ăn rất ổn định nên bây giờ cũng có một tài sản cực lớn. Khu nhà của họ cũng là một trong những cảnh du lịch của Hồng Kông, lát nữa đi qua tớ sẽ chỉ cho bạn xem. Đáng tiếc là giàu có như vậy mà lại không có người nối dõi, chắt gái duy nhất của Bùi Thiên Lỗi lại bị thiểu năng trí tuệ".

"Hồng Kông cũng thực hiện kế hoạch hoá gia đình à?" Thư Sướng buồn bã nhìn về phía trước.

"Bạn nói đùa à? Cho dù Hồng Kông có kế hoạch hoá gia đình cũng không kế hoạch được những người như bọn họ. Bọn họ đều có hộ chiếu nước ngoài, muốn sinh bao nhiêu mà chả được. Ha ha, người trong tòa soạn bọn tớ đều đoán rằng Bùi Địch Văn sợ lại sinh một đứa thiểu năng nữa nên mới không dám sinh thêm. Thực ra anh ta có thể lấy thêm vợ hai như bố anh ta, nhưng vợ anh ta lại là một nhân vật lợi hại chứ không dễ tính như mẹ anh ta, có lấy vợ hai thì cũng nhất định sẽ không dễ chịu".

"Biết đâu anh ta rất yêu vợ thì sao?"

Milan cười kì dị, "Chuyện của phú hào ai mà biết được. Công khai thì nở mày nở mặt, lét lút lại nam trộm nữ điếm, bị phát hiện thì dùng ít tiền bịt miệng truyền thông là xong. Bùi Địch Văn có một anh em cùng cha khác mẹ là Bùi Địch Thanh đã chết vì tai nạn xe. Lúc chết có người nhìn thấy trên xe còn có một phụ nữ nhưng khi lập hồ sơ tai nạn lại không hè nhắc tới việc này. Chính là vì họ sợ mất mặt, mà nói không chừng người phụ nữ đó đã bị ném xuống biển rồi cũng nên. Nhìn kìa, đến khu nhà của họ Bùi rồi, ở nơi tấc đất tấc vàng như Hồng Kông mà nhà người ta vẫn rộng thênh thang thế kia!"

Thư Sướng nhìn theo tay Milan, những hàng cây bách vây quanh một hồ nước xanh thẳm, bên hồ nước là mấy tòa nhà màu vàng nhạt, các tòa nhà không hề ngay hàng thẳng lối nhưng lại rất hài hòa, sương mù lãng đãng khiến màu sắc của những tòa nhà và bãi cỏ trở nên hòa hợp hơn, không những thế còn đẹp mông lung như những bức tranh màu nước hoàn hảo. Không khí buổi chiều rất mát mẻ làm mọi người ngỡ như đây không phải Hồng Kông mà là Côn Minh. Trên khu đất trống trước nhà có rất nhiều xe hơi sang trọng. Lúc này một chiếc Cadillac sáu cửa chầm chậm tiến vào khu nhà, một nam giới trung niên áo đen vội vàng chạy ra mở cửa.

Miệng Milan há hốc, cô cầm máy ảnh lên chụp liên tục theo phản xạ có điều kiện, "Đúng là khéo thật, không ngờ lại nhìn thấy Bùi Địch Văn. Gần đây anh ta không còn tỏ ra thần bí nữa mà xuất hiện rất nhiều", cô le lưỡi, nhún vai, "Không biết tại sao nhưng tớ không thích vợ anh ta lắm. Tớ cũng nói luôn là không phải vì anh ta đâu nhé, tớ không hề thầm mến anh ta".

Nói một hồi mà không thấy Thư Sướng nói gì, Milan quay sang thấy Thư Sướng đang nhìn chằm chằm về hướng Bùi Địch Văn. Bùi Địch Văn vừa bước từ trên xe xuống, mặc áo khoác màu nâu nhạt, một người đàn ông trung niên mở cửa xách va li hành lí ra. Tống Dĩnh mỉm cười bước xuống xe từ cửa phía bên kia, dịu dàng đưa tay vòng qua eo Bùi Địch Văn. Một phụ nữ to khỏe da ngăm đen bế một cô bé ra đón, Bùi Địch Văn dang rộng hai tay, cô bé nhào vào trong lòng anh, gục đầu vào ngực anh, anh ta xoa đầu cô bé.

"Làm gì mà ngẩn ra thế?" Milan dùng khuỷu tay khẽ thúc Thư Sướng.

Thư Sướng từ từ thu ánh mắt lại, mỉm cười tự giễu, "Cảm thấy rất không chân thực".

"Giống như hình ảnh trong phim à? Đừng hâm mộ, bọn họ chưa chắc đã sống tự tại bằng chúng ta đâu, chẳng qua là có nhiều tiền hơn mà thôi".

"Ờ!" Thư Sướng cúi đầu, dạ dày đột nhiên cuộn lên, hai tay đặt trên đầu gối run lên không khống chế được. Cô vội nắm chặt tay, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.

Thư Sướng đến Hồng Kông có lẽ chính là vì muốn nhìn thấy cảnh này! Đúng là được trời phù hộ nên cô đã được nhìn thấy.

Lời của Ninh Trí có thể không tin.

Tư liệu của Triệu Khải có thể được làm giả.

Trong lòng cô luôn tìm mọi lí do giải thích cho anh hết lần này đến lần khác, luôn muốn cho anh cơ hội, cũng chính là cho mình cơ hội.

Một tình yêu đến với cô không hề dễ dàng.

Anh là Bá Lạc, là thầy nghiêm, là lãnh đạo, là người yêu của cô, vô số vai trò, cô không nỡ nghĩ xấu, cô muốn trân trọng. Không phải vì địa vị tôn quý, tài sản kinh người của anh mà vì chính bản thân anh, một người đàn ông đã nâng niu che chở cho cô suốt ba năm.

Tại sao anh lại lừa gạt cô?

Tại sao anh lại không được lừa gạt cô?

Sau khi nhìn thấy tận mắt, trái tim cô tuyệt vọng không thể rên rỉ, không còn có cách nào lừa mình dối người nữa. Ở Hồng Kông, anh là một người chồng tận tâm, người bố hiền từ. Tại Tân Giang cách xa Hồng Kông, anh là người yêu dịu dàng của cô. Ưu tú quả nhiên là ưu tú, tuấn kiệt quả đúng là tuấn kiệt, vài vai nào anh cũng có thể biểu diễn động lòng người.

Khu nhà họ Bùi dần dần lùi xa, ngoái lại nhìn gia đình ba người vui vẻ đầm ấm, cô phát hiện mình đang rất nhục nhã, rất chật vật.

Trong một năm trở lại đây, Thư Thần qua đời, Dương Phàm trở thành chồng của Đàm Tiểu Khả, Bùi Địch Văn trở thành một người hai mặt, đúng là một năm có nhiều sự kiện! May mà ngày mai đã là tất niên rồi, đã có thể tạm biệt năm cũ rồi, cô... còn chưa mất quá nhiều.

Bỗng nhiên cô thấy lạnh, cái lạnh ngấm từ trong ra ngoài khiến cánh tay cô nổi da gà. Lúc tới phố Temple, cô chỉ cảm thấy mình đã trở thành một cái xác không hồn, linh hồn cô đã vỡ vụn thành vô số mảnh, rơi lả tả trên một góc phố không biết tên ở Hồng Kông.

Trên phố, dòng người như nước thủy triều. Dưới ánh sáng như ban ngày của vô số bóng đèn là rất nhiều hàng quán bán đủ các loại mặt hàng. Trong một công viên nhỏ, một cô gái xinh đẹp xòe tay hát kịch Quảng Đông hấp dẫn một đám đông người đi đường. Bên lề phố hơi u ám có rất nhiều quầy xem tướng xem số, bói toán vận mệnh cho ai có nhu cầu.

Thư Sướng bị Milan kéo đi hết chỗ này đến chỗ khác. Milan bảo cô xem thứ gì thì cô xem thứ đó, bảo cô ăn gì thì cô ăn nấy.

"Thư Sướng, mặt bạn làm sao mà trắng thế?" Hai người đang ăn cơm trong quán cơm Hưng Kí, Milan chan nước tương cho Thư Sướng rồi ngẩng đầu nhìn cô.

"Có thể là vì mấy hôm nay không ngủ ngon!" Thư Sướng xoa mặt, không muốn phụ lòng tốt của Milan nên cố nuốt mấy miếng cơm. Thực ra lúc này cô không muốn ăn gì cả.

"Thư Sướng, ngày mai bạn đến nhà tớ ăn cơm tất niên, ngày kia tớ với bạn đi dạo công viên hải dương với núi Thái Bình nhé!"

"Thôi, buổi chiều ngày mai tớ về Thâm Quyến, sau đó bay chuyến buổi tối về nhà. Vé bay đêm giao thừa chắc không khó mua lắm".

"Bạn mới đến được một ngày sao lại về luôn?"

"Hồng Kông là thiên đường của người có tiền, tớ chỉ là một người làm công ăn lương thông thường, ngày Tết ở đây để cảm thán trước vẻ phồn hoa của nó à? Về nhà vẫn tốt hơn!"

Milan thở dài nuối tiếc, "Mẹ tớ là một người rất truyền thống, nếu không phải là ngày Tết thì tớ có thể thoải mái đi với bạn cho bạn được chơi thỏa thích".

"Bố mẹ tớ cũng là một người truyền thống, nếu tớ có thể về ăn Tết kịp thì nhất định họ sẽ rất vui vẻ".

"Ờ, vậy tốt! Ngày mai tớ đưa bạn đến hải quan".

"Không cần, đã đi một lần rồi, lần này tớ tự đi được. Milan, cảm ơn bạn, tớ chơi vui lắm!" Thư Sướng chân thành bắt tay Milan.

Milan chớp mắt vài cái, cười nói, "Đúng là buồn nôn!"

Milan vẫn đưa Thư Sướng vào đến sảnh khách sạn rồi mới cáo từ.

Thư Sướng không rửa mặt vội mà lặng lẽ đến ngồi bên cửa sổ xem đèn neon muôn màu bên ngoài, ngồi đến đêm khuya cô mới lên giường. Trước khi ngủ cô có thói quen mở sổ ghi việc xem mình còn quên việc gì không. Trang đầu tiên trong quyển sổ là một tờ lịch năm, Thư Sướng thích đánh dấu những ngày đặc biệt trong tờ lịch.

Ngày hai mươi hàng tháng đều được khoanh tròn bằng bút đỏ, chu kì của cô rất chuẩn. Ngày hai mươi tháng này không có vòng tròn, mà hôm nay đã là ngày hai mươi tư.

Cô ngỡ ngàng nhìn tờ lịch, hai hàng nước mắt chảy dọc xuống má mà cô hoàn toàn không hay biết.

Khách sạn quy định trả phòng trước mười hai giờ trưa, từ sáng đến trưa không tính phí. Sáng sớm thức dậy Thư Sướng đã đi trả phòng, cô gửi hành lí tại quầy lễ tân rồi bắt taxi đi đến tòa nhà Hằng Vũ.

Chẳng mấy khi đến Hồng Kông, những thứ nên nhìn thấy đều phải nhìn thấy thì trái tim cô mới chết một cách rõ ràng được.

Ba mươi Tết, trời Hồng Kông đầy mây, âm u ướt lạnh. Sóng biển trong cảng cuộn trào, tàu thuyền giương buồm qua lại không ngừng.

Xe dừng lại ở lề phố đối diện tòa nhà Hằng Vũ. Mặt đường ở đây rộng rãi, các tòa nhà hùng vĩ đứng san sát, tuy nhiên tòa nhà trụ sở của Hằng Vũ vẫn tỏ ra rất khác biệt.

Trên đường đi tài xế đã nói với Thư Sướng, tòa nhà này là do Bùi Địch Thanh và thầy giáo của anh ta hợp tác thiết kế.

Góc phố có một cửa hàng tạp hoá bán trà sữa, Thư Sướng mua một cốc trà sữa, dặn người bán hàng lấy trà sữa nóng. Không phải cô khát, mà là tay cô lạnh. Cầm cốc trà sữa nóng trên tay, trái tim không ngừng đập loạn của cô mới bình tĩnh lại một chút. Cô đứng thất thần nhìn tòa nhà trước mặt.

Thời học đại học cô cũng được học thiết kế, có điều là thiết kế cầu, đập nước, âu thuyền. Sau khi làm phóng viên pháp trị, gần như chữ thầy đã trả lại toàn bộ cho thầy. Đối với thiết kế nhà cửa thì cô càng là dốt đặc cán mai. Cô đến đây không phải để sùng bái, không phải để ngưỡng mộ khu nhà này mà là đến xem một nơi làm việc khác của Bùi Địch Văn.

Cô nghĩ sau khi trở thành Tổng giám đốc Hằng Vũ, anh sẽ rời khỏi Tân Giang rất sớm. Nếu cô không phát hiện tất cả mọi chuyện này thì anh sẽ giải thích với cô hoặc xử lí quan hệ của hai người như thế nào?

Bất kể là như thế nào thì cô cũng tin rằng anh sẽ làm cực kì chu đáo, khiến cô cảm thấy vừa hạnh phúc vừa ấm áp.

Đúng là một vở kịch hoang đường trào phúng.

Cô không có sức lực bóc trần sự man trá ngọt ngào của anh, càng không muốn tranh luận về chuẩn mực đạo đức với anh. Những gì nên xảy ra đều đã xảy ra, ngoài cố gắng quên đi, ngoài lặng lẽ rời xa thì còn có thể làm gì nữa?

Làm bung bét mọi chuyện giữa bọn họ cho dư luận xôn xao bàn tán? Quý công tử có tình nhân, đó là phóng khoáng, đó là phong lưu, còn cô thì chỉ có tổn thương.

Dương Phàm khiến trái tim cô thủng lỗ chỗ, vết thương còn chưa khỏi hẳn thì vết thương mới đã xuất hiện. Cô không phải người sắt, cô có thể chịu được bao lâu?

Thư Sướng thê lương nhìn tòa nhà Hằng Vũ dưới bầu trời mây xám, tòa nhà chọc trời như đâm thủng đám mây.

Cô tỉnh táo ý thức được, cho dù không có Tống Dĩnh thì quan hệ giữa cô và anh cũng không nhìn thấy kết quả.

Cô học thiết kế thủy lợi, có thể đổi nghề làm một phóng viên pháp trị. Nhưng cô là một phụ nữ thông thường ở đại lục, dù thế nào cũng không thể trở thành dâu trưởng của một gia tộc phú hào.

Anh cũng cực kì rõ ràng, cho nên vừa bảo vệ vững vàng cuộc hôn nhân của mình vừa có một cuộc tình lãng mạn với cô. Thứ anh cần là một loại cảm giác, còn thứ cô cần là một trạng thái của cuộc sống: Hôn nhân!

Kết quả thế này cũng tốt, ít nhất cô cũng không phải chia tay vì tự ti mà là vì đau lòng.

Thư Sướng cười mỉa mai thành tiếng, cô quyết đoán xoay người, cô phải trở lại thế giới thuộc về cô.

Cô cúi đầu chăm chú bước đi, hai thiếu niên nhuộm tóc sặc sỡ trượt ván trượt lao về phía cô rất nhanh. Thư Sướng nghe thấy tiếng động liền tránh sang bên cạnh.

Một thiếu niên trượt qua bên cạnh thò tay giật túi xách đeo trên vai cô. "A..." Thư Sướng kêu lên theo bản năng.

Hai thiếu niên cúi người, ván trượt lướt đi như gió rồi quẹo vào một ngõ nhỏ, biến mất khỏi tầm mắt Thư Sướng.

Thư Sướng bừng tỉnh ra sức đuổi theo.

Trong túi có điện thoại di động, tất cả mọi giấy chứng nhận, thẻ ngân hàng và một số tiền mặt của cô. Nếu bị mất, cô cũng không thể qua được cửa hải quan, trên người cũng không có một xu. Người duy nhất có thể giúp cô là Milan nhưng số điện thoại của Milan cũng lưu trong máy.

Thư Sướng vừa chạy vừa kêu to, "Cướp, ăn cướp!"

Không biết là người Hồng Kông nghe không hiểu tiếng phổ thông hay là âm thanh của cô không đủ lớn mà người qua đường chỉ nhìn cô với ánh mắt quái dị, xe vẫn chạy, người vẫn đi.

Hai thiếu niên càng trượt càng nhanh, Thư Sướng trợn to mắt, cô đã không nhìn thấy bóng dáng bọn chúng. Cô cúi người thở hồng hộc, nước mắt rơi xuống như mưa.

"Phóng viên Thư?" Một chiếc xe thể thao màu đỏ từ từ dừng lại bên cạnh cô, cửa sổ xe từ từ hạ xuống. Gương mặt xinh đẹp của Tống Dĩnh lộ vẻ chấn động, "Tại sao cô lại ở Hồng Kông?"

Rất nhiều lúc sự đời tréo ngoe như vậy, dù rất không muốn nhìn thấy một người nhưng lại không thể tránh được.

Thư Sướng vội vàng lau nước mắt trên mặt, "Hôm nay tôi sẽ về ngay!" Vừa dứt lời cô mới ý thức được câu trả lời của mình không ăn nhập với câu hỏi. Câu trả lời này giống như là một đứa trẻ mắc lỗi hứa với người lớn rằng mình sẽ không tái phạm nữa. Trong lòng cô chợt thấy bi thương vô lực.

Tống Dĩnh mở cửa xe, thanh nhã bước xuống, nhìn cô một lúc lâu rồi mới lộ ra một nụ cười bí hiểm, "Cô đến đây cùng với Laind à? Hay là cô đến một mình?"

Thư Sướng cực kì ghét giọng điệu vặn hỏi như của người bề trên này. Cô hít một hơi, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh, "Bà Tống, hình như tôi không cần phải trả lời những câu hỏi này của bà!"

Tống Dĩnh cười lạnh lùng, giọng nói rét lạnh thấu xương xẹt qua bên tai cô, "Phóng viên Thư, cô thật sự cho rằng tôi không biết gì hết sao? Chẳng qua là Laind ở Tân Giang, chỉ cần không ảnh hưởng đến tư cách thì có phong hoa tuyết nguyệt gì tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Đàn ông ở bên ngoài một mình, phụ nữ không thể yêu cầu anh ta chung thủy được. Chỉ cần trong lòng anh ta có tôi mà thôi. Nhưng không ngờ cô lại dám đuổi tới tận Hồng Kông, thật sự làm tôi phải nhìn nhận lại. Có phải nghe nói Laind vừa thăng chức Tổng giám đốc nên cô bắt đầu mơ mộng về vị trí phu nhân Tổng giám đốc không? Ôi, tại sao một cô bé lọ lem không lên được phòng khách như cô lại không cầm gương soi lại xem mình có xứng không nhỉ?"

Thư Sướng đâu chịu nổi sỉ nhục như vậy, nhưng cô lại nhất thời không biết phải trả đòn thế nào. Cô và chồng người ta dây dưa với nhau, cắt không đứt, gỡ không xong, đây là sự thật không thể tranh cãi.

"Bà Tống, sự bao dung của bà làm tôi kính nể. Có điều những lo lắng của bà là thừa. Ngày nào Tổng biên tập Bùi còn ở Hoa Đông buổi chiều thì ngày đó anh ta vẫn là lãnh đạo của tôi, tôi chỉ là nhân viên của anh ta mà thôi". Cô cắn răng nuốt nỗi nhục nhã Tống Dĩnh đưa cho mình, bình tĩnh nhìn Tống Dĩnh, giọng nói kiên định. Lời này là nói với Tống Dĩnh, nhưng cũng là nói với chính cô.

Tống Dĩnh lại không bỏ qua, cô ta nhếch miệng, "Làm sao tôi có thể tin tưởng cô được? Ngày tất niên cô không sum họp với người nhà mà đến quanh quẩn phía trước tòa nhà Hằng Vũ, cô là khách ngắm cảnh à? Phóng viên Thư, tôi biết cô viết lách rất tuyệt, nhưng bản lãnh bịa chuyện của cô lại chẳng ra gì. Nói đi, cô cần bao nhiêu?"

Cô ta xoay người lấy túi xách trong xe ra, mở túi xách lấy tập chi phiếu, "Cô cứ việc mở miệng. Chỉ cần cô cuốn gói khỏi Hồng Kông ngay bây giờ, hơn nữa nuốt hết mọi chuyện có liên quan đến Laind xuống bụng, vĩnh viễn không được nói ra với người ngoài. Tôi có thể tiết lộ một tin tức cho cô, sau này cô sẽ không có cơ hội làm nhân viên của Laind đâu".

Vẻ mặt Tống Dĩnh như cười như không, khuôn mặt xinh đẹp hình như hơi vặn vẹo.

"A, vậy thì thật là may mắn. Cảm ơn sư hào phóng của bà Tống, có điều tôi không cần". Thư Sướng gật đầu cười lạnh nhạt rồi ra khỏi ngõ nhỏ, đi dọc theo một con đường lớn theo hướng xa dần tòa nhà Hằng Vũ.

Cách Tống Dĩnh đuổi cô đi không hề lạ, trong tiểu thuyết, trong phim vẫn thường thấy. Có điều khi xảy ra trên người mình cô lại cảm thấy rất kì lạ.

Cô không biết con đường này dẫn tới đâu. Túi xách bị giật mất, bây giờ cô không khác gì một lưu dân không có bất cứ giấy tờ tùy thân gì.

Mọi thứ xung quanh đều xa lạ, khắp nơi là những biển hiệu viết bằng tiếng nước ngoài và chữ phồn thể. Thành phố xa lạ, đường phố xa lạ, chân cô bước đi một cách máy móc, trái tim đau đớn tê liệt.

Lúc Dương Phàm tổn thương cô, cô còn có một mái nhà để ẩn nấp, còn có Thắng Nam nghe cô than thở.

Mà dưới bầu trời cách Bùi Địch Văn không xa, thứ anh mang lại cho cô là tai nạn ngập đầu chưa bao giờ có.

Càng đi càng mệt mỏi, hai chân cô nặng như chì. Trưa ba mươi Tết trên đường phố Hồng Kông, ngựa xe như nước, áo quần như nêm. Mặc dù Hồng Kông là đặc khu hành chính nhưng trước kia đã là thuộc địa của Anh nên có rất nhiều người nước ngoài, mùi vị Tết cổ truyền đã nhạt đi rất nhiều. Thư Sướng ngỡ ngàng nhìn người đi đường, đầu óc trống rỗng. Ánh mặt trời giữa trưa chiếu lên người ấm áp nhưng trong lòng cô lại lạnh như băng.

Đi đủ ba tiếng, liên tục hỏi thăm người đi đường, cuối cùng Thư Sướng cũng trở lại được khách sạn cô ở. Hành lí của cô còn ở đây, đó là tài sản duy nhất của cô lúc này. Cô rất hối hận vì lúc ra ngoài đã không để đồ đạc quan trọng ở lại đây.

Trên đời không có thuốc hối hận.

Nhà dột lại gặp mưa suốt đêm, nếu không làm sao câu chuyện có thể đạt đến cao trào?

Cô cười đắng chát, đi tới quầy lễ tân nhận hành lí. Một cánh tay đột nhiên vòng qua eo cô từ phía sau, sau đó cô bị kéo ngã vào một vòng tay quen thuộc. Mùi kem cạo râu mát lạnh, hơi thở thơm tho, từng rất nhiều đêm cô nhắm mắt lại hít thật sâu, khóe miệng tươi cười, đam mê nằm trong vòng tay anh, nghe tiếng tim anh đập cùng một nhịp với mình.

Nhân viên lễ tân, cậu bé trông cửa, quản lí ca trực và tất cả mọi người trong sảnh khách sạn đều không cầm lòng được phát ra một tiếng kêu khẽ.

Thư Sướng hơi quay đầu lại nhìn khuôn mặt sáng sủa này. Mắt anh rất sâu, con ngươi đen nhánh, cô có thể nhìn rõ bóng mình trong mắt anh. Bọn họ từng vô số lần đối mặt như vậy, ánh mắt anh vẫn lấp lánh ánh sáng dịu dàng vì cô như mọi ngày.

Ánh mắt đó từng như một dòng sông thu làm cô bị đánh hạ, bây giờ cô chỉ cảm thấy nó làm cô nhức nhối.

Khóe miệng cô từ từ lộ ra một nụ cười lạnh, "Trùng hợp quá, Tổng biên tập Bùi!" Cô không hề quan tâm tại sao anh lại xuất hiện ở đây. Tống Dĩnh đã nói gì với anh? Hai vợ chồng đã bàn bạc sẽ cho cô một bất ngờ như thế nào? Cô không muốn biết.

"Thư Sướng!" Bùi Địch Văn luôn luôn tôn quý và cao nhã lần đầu tiên lộ vẻ bối rối. Anh kéo cô ngồi xuống sofa bên cạnh, "Em ngồi xuống, không được xúc động, em nghe anh nói cho rõ".

Cô rút tay mình ra khỏi bàn tay anh, vẻ mặt bình tĩnh, âm thanh không dậy sóng, "Nói gì? Nói anh không phải quý công tử của Tập đoàn Hằng Vũ? Không phải người có một núi tiền? Anh chưa kết hôn? Anh không có một con gái tên là Hân Nhi?"

Bùi Địch Văn nhìn cô thật sâu, vẻ mặt vặn vẹo đau khổ.

"Bùi Địch Văn", Thư Sướng nghiêng đầu, nét cười lạnh như đông cứng bên khóe miệng cô. Đây là lần đầu tiên cô gọi đủ cả họ lẫn tên anh, "Hồng Kông cách Tân Giang bao xa? Anh cho rằng em sẽ mãi mãi chẳng hay biết gì à? Em không muốn nói quá nhiều, bất cứ chuyện gì cũng do cả hai phía. Anh chinh phục em bằng sự hấp dẫn của mình, em không có sức chống cự đủ mạnh, em cho rằng đây thật sự là một tình yêu có thể chờ mong, có thể dựa vào, em đã không chống lại được. Bây giờ thành ra thế này, em cũng không thể nói rằng hoàn toàn là lỗi của anh. Lẽ ra em nên tỉnh táo hơn để nhìn anh và nhìn lại chính mình. Chuyện cổ tích về cô bé lọ lem và hoàng tử? Hoàng cung đâu có chuyện cổ tích, đều là những người không hiểu sự đời thêu dệt nên mà thôi".

"Thư Sướng, không phải anh cố tình che giấu em, chuyện này nói ra rất phức tạp, anh cần thời gian để thu xếp".

"Thu xếp cái gì? Cho em một danh phận thỏa đáng? Tổng biên tập Bùi, thật sự đủ rồi! Anh mau về nhà đi, nhà anh có vợ đẹp con ngoan đang chờ. Anh không được ở đây để tránh bị người khác nhìn thấy, làm ảnh hưởng đến hình tượng chói lọi của anh. Anh... cũng coi như từng là thầy em, chắc anh cũng hiểu em. Nếu em không đi thì ngay cả em cũng sẽ khinh thường chính mình".

Nói xong cô đứng dậy, Bùi Địch Văn đứng dậy theo, giữ cô lại, "Thư Sướng, anh đưa em đi khỏi đây".

"Bốp!" Một tiếng động vang lên, Thư Sướng tát thẳng lên mặt Bùi Địch Văn. Cô tát rất mạnh, bàn tay cô cũng bỏng rát tê liệt, còn Bùi Địch Văn thì hứng chịu cái tát này không hề nhúc nhích. Một dấu tay ửng đỏ nhanh chóng in lên trên mặt Bùi Địch Văn nhưng anh vẫn không buông cô ra.

Sảnh khách sạn tĩnh lặng, hình như cả không khí cũng không còn lưu động.

Từ ngày cắn rách tay Ninh Trí, đã rất nhiều năm Thư Sướng không động thủ. Ngay cả khi Dương Phàm cầm tay Đàm Tiểu Khả anh anh em em xuất hiện trước mặt cô thì cô cũng cố gắng chịu đựng. Lúc này cô thật sự không thể chịu được, cô cố gắng hít sâu, đè vô số lời muốn nói trong lòng xuống, khắc chế kích động muốn tiếp tục phát tác bất chấp tất cả của mình. Cô nhỏ giọng nói, "Bùi Địch Văn, xin anh hãy để lại một phần danh dự cuối cùng trong lòng em, hãy coi như chúng ta chưa từng yêu nhau".

Bùi Địch Văn mím chặt môi, nhìn cô không chớp mắt, ngực nhấp nhô kịch liệt, "Thư Sướng, em ở đây thêm một tối, ngày mai anh và em cùng về Tân Giang, anh sẽ nói tất cả với em. Nghe xong em hãy đưa ra kết luận, được không?" Anh khẩn cầu.

Cô cười thê lương, không hiểu đã đến nước này rồi thì còn có gì để nói nữa? Cô còn có thể kết luận thế nào?

Bùi Địch Văn đi đến quầy lễ tân nói mấy câu với quản lí khách sạn. Quản lí liếc Thư Sướng, gật đầu khiên tốn.

"Thư Sướng, nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối anh đến cùng em đi ăn tối". Anh lại đi tới bên cạnh cô, đưa tay định sờ mặt cô. Cô tránh ra, tay anh lướt qua vai cô như giúp cô phủi bụi đất trên vai.

"Anh không thấy mệt à? Anh không sợ người khác nhìn thấy à?" Cô mỉa mai nhìn anh.

"Đây đã là cơ hội cuối cùng của chúng ta, Thư Sướng, anh không thể mất em!" Giọng anh hơi khàn khàn, hơi mệt mỏi.

Còn cô đã không nghe được gì nữa. Trừ phi cô mất trí nhớ, nếu không làm sao cô còn dám tin lời anh sau những gì cô đã nghe thấy, nhìn thấy trong một tháng nay?

"Tạm biệt!" Cô không nhìn anh, chỉ cố gắng nói được hai chữ.

Khóe miệng Bùi Địch Văn lộ vẻ đau buồn, anh gật đầu với quản lí khách sạn rồi xoay người bước đi rất nhanh.

Thư Sướng đứng yên một hồi rồi đi về chỗ gửi hành lí.

"Tiểu thư, tôi dẫn cô về phòng. Có nhu cầu gì cô cứ việc phân phó". Quản lí khách sạn xách hành lí lên.

"Không cần, tôi có thể mượn điện thoại không?" Cô đau đầu chóng mặt, cảm giác buồn nôn liên tiếp tràn lên cổ họng. Cô cắn răng thật chặt.

"Đương nhiên!" Quản lí khách sạn dẫn cô đến chỗ để điện thoại cố định. Cô mỉm cười cảm ơn, quản lí lễ phép xoay người nhưng tai lại dỏng lên cảnh giác.

Điện thoại đổ mấy hồi chuông rồi có người nghe máy.

"A lô?" Tiếng nói bình thản vô vị của Ninh Trí truyền tới Hương Giang, vang lên bên tai cô.

Cô nhắm mắt lại, hít sâu, "Ninh Trí, em đây!"

"Thư Thư? Sao em lại ở Hồng Kông?" Ninh Trí nhìn thấy số gọi đến có mã vùng Hồng Kông.

"Mấy phóng viên hẹn nhau tới đây du lịch. Ninh Trí, anh đừng nói chen vào, để em nói cho xong đã. Bố mẹ em có bên cạnh không? Anh tránh ra một chút, đừng để họ nghe thấy. Em bị giật túi ở Hồng Kông, mất hết tiền bạc giấy tờ và điện thoại di động. Bây giờ em đang ở khách sạn. Anh từng ở Hồng Kông, anh có người quen nào ở đây thì nhờ người ta cho em vay ít tiền, còn anh đến Phòng công an xin giấy chứng nhận tạm thời rồi fax sang đây cho em, nếu không em không về Tân Giang được".

"Được rồi, Thư Thư, em không cần sốt ruột, tất cả đều không thành vấn đề. Anh sẽ nhờ người tới đón em ngay. Các phóng viên khác có ở cùng em không?"

"Họ... đã đi trước rồi, em chỉ có một mình".

"Trời ạ!" Ninh Trí sợ hãi kêu lên một tiếng, nói với tốc độ rất nhanh, "Thư Thư, em đừng sợ, trong sảnh khách sạn có sofa đúng không? Em ngồi xuống chỗ nào dễ thấy ấy, đừng lo lắng gì cả. Anh sẽ fax giấy chứng nhận sang cho em, đặt vé máy bay cho em, tối mai anh đến sân bay Tân Giang đón em".

"Vâng. Cảm ơn anh, Ninh Trí!"

"Thư Thư, chúc mừng năm mới!" Tiếng pháo vang lên trong điện thoại, Thư Sướng loáng thoáng nghe thấy Ninh Trí nói gì đó. Mắt cô như có một lớp sương che phủ, dao động không ngừng.

Nửa tiếng sau, một người đàn ông trung niên mặc áo kiểu Tàu màu đỏ thẫm lái xe tới tìm Thư Sướng, nói rằng mình là bạn của Ninh Trí.

Quản lí khách sạn vội vàng gọi điện thoại cho Bùi Địch Văn. Lúc Bùi Địch Văn chạy tới thì Thư Sướng đã đi rồi.

Quản lí khách sạn thuật lại nội dung cuộc điện thoại của Thư Sướng cho Bùi Địch Văn nghe, trái tim anh thắt lại. Cô bé đêm khuya gọi điện thoại cho anh kêu đói, đòi ăn mì hải sản anh nấu đó đang cô độc không nơi nương tựa giữa một thành phố đất khách quê người. Anh là người quen duy nhất của cô ở Hồng Kông, vậy mà cô vẫn quật cường không nói với anh một chữ.

Bùi Địch Văn đưa hai tay ra như muốn giữ lấy thứ gì đó giữa không trung nhưng không giữ được gì cả.

"Kính thưa quý khách, khoảng mười lăm phút nữa máy bay sẽ hạ cánh xuống sân bay Tân Giang. Nhiệt độ tại Tân Giang là không độ C. Máy bay chuẩn bị hạ cánh, mời quý khách thắt dây an toàn, cảm ơn!"

Không biết vì nguyên nhân gì mà máy bay vẫn lượn vòng trên không gần nửa tiếng không hạ cánh được. Đợi mãi mới nghe thấy thông báo chuẩn bị hạ cánh, Thư Sướng thở phào, cuối cùng cũng về nhà rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play