“Thì ra là vậy.Nhưng thiết nghĩ, công pháp mà Diệp huynh tu luyện cũng không bình thường a.” Mạc Tuyết Linh nghe Diệp Khôn nói vậy, khẽ gật đầu trầm tư nói.
“Cũng bình thường thôi, không có gì đặc biệt cả. Chẳng qua công pháp này có một mối quan hệ mật thiết với tại hạ đấy.” Diệp Khôn xua tay, cười cười nói.
“À.Phải rồi, lần này tới đây Mạc cô nương có thu hoạch được gì không?” Như nhớ tới điều gì, Diệp Khôn nhìn Mạc Tuyết Linh hỏi.
“Cũng không có gì nhiều, tiểu muội cũng chỉ thu được một vài thứ bình thường, có chú cần thiết mà thôi. Còn những thứ trân quý hơn, tiểu tiểu thật không có đủ năng lực với tới rồi.” Mạc Tuyết Linh thản nhiên nói.
Tiếp đó, Mạc Tuyết Linh chuyển chủ đề khác. Nàng hỏi Diệp Khôn về những gì hắn đã trải qua, kể từ lúc hai người chia tay.
Diệp Khôn thấy Mạc Tuyết Linh cũng thật thà, nên trong lòng đối với nàng có chút hảo cảm. Vì vậy, khi nàng hỏi đến vấn đề này, hắn cũng không ngại nói qua một chút về những tao ngộ mà hắn gặp được trong thời gian qua cho nàng biết. Tất nhiên, cũng có những việc hắn không có nói cho nàng này biết, hơn nữa, hắn cũng bịa ra một số chuyện không có thực để nói đấy.
Mạc Tuyết Linh ở một bên chăm chú nghe Diệp Khôn nói, thi thoảng nét mặt nàng cũng biến đổi liên tục.
“Diệp huynh đúng là người có cơ duyên lớn a. Hiện tại lại có quan hệ lớn như vậy với Ngũ Hành Phái, xem ra lần này nhất định huynh sẽ được Ngũ Hành Phái thu nhận làm môn nhân đệ tử rồi.” Mạc Tuyết Linh nghe Diệp Khôn kể xong, trong lòng đầy ngưỡng mộ, nói.
“Hắc hắc. Có được gia nhập vào Ngũ Hành Phái hay không, bây giờ nói còn quá sớm rồi. Tuy tại hạ có nắm chắc bảy tám phần, nhưng cũng không có vì thế mà chủ quan đấy. Ai mà biết được,sẽ có biến cố gì xảy ra chứ, hết thảy phải để đến lúc kết thúc Đại Hội Thăng Thiên mới biết rõ được.” Diệp Khôn cười lớn, trên mặt có chút đắc ý, tủm tỉm nói.
Thấy một màn này, Mạc Tuyết Linh dở khóc dở cười. Nàng không ngờ Diệp Khôn lại có thái độ như thế. Nhưng nếu đúng như những gì Diệp Khôn nói, thì muốn vào Ngũ Hành Phái, hắn đúng là có cơ hội rất lớn.
Tiếp đó, Mạc Tuyết Linh cũng đem chuyện của mình nói cho Diệp Khôn nghe. Nàng nói rất tỷ mỉ và chi tiết, hầu như cũng không hề có dấu diếm điều gì cả. Như vậy, lại khiến cho Diệp Khôn có chút xấu hổ. Nàng này đối với hắn rất chân thành, tuy mới gặp nhau có hai lần, nhưng lại coi hắn như là bằng hữu chi giao vậy.
Trong lòng Diệp Khôn có chút hổ thẹn, nhưng cũng chỉ có chút mà thôi. Trên người hắn có nhiều bí mật, hắn không thể để người khác biết được, kể cả người đó là bằng hữu chi giao đi chăng nữa.
Diệp Khôn và Mạc Tuyết Linh chuyện phiếm với nhau cả nửa ngày trời. Sau đó, hai người chia tay nhau, Diệp Khôn liền quay về phòng của mình ở khách điếm nghỉ ngơi một chút.
Hôm sau, Diệp Khôn dậy rất sớm, hắn theo như lời của Hồ Tiếp Dung nói liền đi tới Thính Nguyệt Lâu gặp mặt những người của Ngũ Hành Phái.
Đứng bên ngoài Thính Nguyệt Lâu, Diệp Khôn có chút do dự. Hắn đang định tiến vào, thì thấy một thiếu nữ trẻ tuổi bề ngoài cũng chạc tuổi hắn từ bên trong đi ra, nàng này có khuôn mặt xinh xắn, dáng người thon thả nhìn rất đáng yêu.
Thiếu nữ từ bên trong chậm rãi bước ra, nàng đi đến trước mặt Diệp Khôn khẽ mỉm cười nói: “Huynh có phải là Diệp Khôn không?”
“Đúng vậy, chính là tại hạ. Xin hỏi cô nương là…?” Diệp Khôn thấy thiếu nữa hỏi mình, hơi ngạc nhiên hỏi.
“Tiểu mội là Mộc Nhã Hương, gia gia của tiểu muội huynh cũng gặp rồi đấy.” Thiếu nữ nhìn Diệp Khôn từ đầu xuống chân, âm thầm đánh giá hắn, một lúc sau tươi cười nói.
“Mộc Nhã Hương? Gia gia? Không lẽ cô nương chính là cháu gái của Mộc Chính Đoàn tiền bối?” Diệp Khôn thấy thiếu nữ nói mang họ Mộc, lại bảo hắn đã từng gặp qua gia gia của cô ta. Trong lòng hơi kinh ngạc, suy nghĩ một chặp vội nói.
“Diệp huynh tuệ nhãn như đuốc, huynh đã đoán đúng rồi đấy. Nếu lần đó không có huynh ra tay tương trợ, chẳng những gia gia tiểu muội sẽ chết, mà ngay cả tiểu muội cũng vậy. Đại ân này tiểu muội xin ghi tạc trong lòng, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.” Mộc Nhã Hương lòng đầy cảm kích hướng Diệp Khôn thi lễ một cái nói.
“Mộc cô nương, không phải như thế. Tại hạ lúc đó cũng chỉ là tiện tay mà thôi. Tục ngữ có nói: cứu một mạng người, hơn xây bảy tòa tháp mà.” Diệp Khôn trong lòng khẽ động, nói.
“Diệp huynh nói đùa. Điều đó chỉ đúng với những phàm nhân ở thế tục thôi, còn đối với những người tu tiên chúng ta, làm gì có chuyện đó.” Mộc Nhã Hương phì cười một cái, nói.
“Cái này…”
Thấy Mộc Nhã Hương nói vậy, Diệp Khôn có chút bất ngờ. Nhưng ngẫm lại hắn thấy lời của nàng ta nói cũng đúng. Nhất thời, hắn không biết nói thế nào, chỉ đứng một bên cười khổ không thôi.
“Đúng rồi, ta tới đây là muốn gặp trưởng bối cùng với những đạo hữu khác của Ngũ Hành Phái, xin cô nương thông báo dùm một tiếng a.” Trầm tư một lúc, Diệp Khôn nhớ đến mục đính mình tới đây, vội nói.
“Cái này…Không cần nữa rồi, sư thúc và các sư huynh, sư đệ của ta đã đến Quảng Linh Đài chuẩn bị cho việc tỉ thí rồi.” Mộc Nhã Hương thản nhiên nói. “Sao lại như vậy? Tại hạ đã đến sớm như vậy, mà vẫn còn chậm ư?” Diệp Khôn hơi bất ngờ, sáng nay hắn đã dậy sớm hơn mọi khi để đến gặp người của Ngũ Hành Phái, thế mà hắn vẫn đến muộn.
“Hi hi, nhìn biểu hiện của Diệp huynh thì chắc chắn huynh mới bước chân vào tu tiên giới rồi, người tu tiên chúng ta đâu có quan niệm thời gian sớm hay muộn như phàm nhân ở thế tục, dối với chúng ta, lúc nào cũng có thể tùy ý gặp mặt đấy.” Mộc Nhã Hương che miệng khẽ cười nói.
“Chuyện này…đúng là tại hạ mới bước trên con đường tu tiên, vì vậy cũng có nhiều chuyện chưa hiểu rõ lắm.” Diệp Khôn vẻ mặt phức tạp, có chút xấu hổ nói.
“Đúng rồi, thế tại sao cô nương còn ở chỗ này? Chẳng nhẽ, cô nương ở đây là vì tại hạ?” Lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, ý nghĩ trong đầu xoay chuyển, Diệp Khôn nói.
“Đúng vậy. Tiểu muội đặc biệt ở lại chỗ này là muốn chờ Diệp huynh. Sư thúc có nói, chờ cho đại hội kết thúc, huynh đến gặp ngài cũng chưa muộn. Nhưng trong trận tỉ thí, huynh cũng nên thể hiện hết bản lĩnh của mình, để sư thúc lão nhân gia thấy được, sau này huynh gia nhập bổn môn sẽ được nhiều chỗ tốt đấy.”
“Được rồi, bây giờ có lẽ cũng sắp tới giờ tỉ thí rồi. Chúng ta cũng nên tới đó thôi.” Mộc Nhã Hương nhìn sắc trời rồi quay sang Diệp Khôn nói.
Diệp Khôn thoáng cái động dung, hắn đối với tu tiên giới vẫn còn nông cạn, trước mặt Mộc Nhã Hương quả thật rất xấu hổ, nhưng cũng may nàng này cũng biết điều, không vì vậy mà đem hắn ra làm trò cười, nếu không hắn chẳng biết giấu mặt vào đâu cả.
Lén nhìn Mộc Nhã Hương, Diệp Khôn khẽ thở dài, nói: “Vậy chúng ta cùng đi. Mộc cô nương xin dẫn đường a.”
Mộc Nhã Hương liếc nhìn Diệp Khôn một cái, cũng không có nói gì, miệng nàng khẽ cười rồi quay người bước đi.
Diệp Khôn nói xong, cũng xoay người bước theo sau.
Đi theo Mộc Nhã Hương đến Linh Tiêu Đại Điện, sau đó rẽ vào một phòng lớn, bề rộng cỡ năm mươi trượng ở phía trong đại điện. Nhìn khung cảnh trong phòng, Diệp Khôn hơi nhíu mày, hắn thấy trước mặt mình là một trận pháp lớn có diện tích bằng hai phần ba gian phòng, nhìn qua thì đây đúng là Truyền Tống Trận rồi, mà lúc này bên trong Truyền Tống Trận có hơn hai mươi người đang đứng ở đó.
Bên ngoài trận lại có hai người đứng hai bên, trên tay mỗi người đều cầm một tấm lệnh bài, hiển nhiên hai người này chính là người chủ trì Truyền Tống Trận rồi.
Mộc Nhã Hương lấy trong người ra một ngọc bài cầm nó trên tay. Nàng không do dự, vội bước vào bên trong Truyền Tống Trận.
Diệp Khôn thấy vậy cũng lấy ngọc bài trong người ra, theo sau nàng đi vào.
Khi Diệp Khôn vừa tiến vào trong Truyền Tống Trận, hai người ở bên ngoài liếc mắt nhìn nhau, cùng gật đầu một cái. Đồng thời tay bấm niệm pháp quyết, hướng lệnh bài chỉ vào trong trận.
Hai đạo pháp quyết từ hai lệnh bài bắn ra nhập vào trong trận. Truyền Tống Trận bắt đầu chuyển động, kêu lên ông ông, hào quang đại tố. Rất nhanh, chớp mắt một cái, toàn bộ những người trong trận đều biến mất, không thấy đâu nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT