Thời gian thấm thoát trôi qua rất nhanh, bất chi bất giác đã đến ngày Linh Sơn mở cửa.
Tất cả những tu sĩ có mặt ở Tương Phú Thành, đã bắt đầu rục rịch rời khỏi đây tiến đến Linh Sơn. Trong số đó, cũng có một số người không vội, bọn họ vẫn tiếp tục ở lại Tương Phú Thành. Can bản, thời gian Linh Sơn mở cửa, cho tới lúc Đại Hội Thăng Thiên chích thức bắt đầu khai mở vẫn còn hai tháng nữa, tới lúc Đại Hội chính thức khai mở, lúc đó tới cũng chưa có muộn.
Diệp Khôn nghe được tin tức này, hắn cũng không có vội tới Linh Sơn ngay, mà vẫn hảo hảo ở trong Lam Ngọc tìm hiểu một vài sự tình, và công pháp tu luyện.
“Ài! Thì ra Vạn Kiếm Quyết lại có lai lịch lớn như vậy? Thảo nào, mình tu luyện có hơn hai tháng, mà đã nắm bắt được toàn bộ yếu quyết rồi. Luân Chuyển Công hóa ra là công pháp cơ bản của kiếm tu, cho nên mình tu luyện kiếm quyết mới nhanh vậy.” Đặt ngọc giản trên trán xuống, Diệp Khôn thở dài nói.
Mấy ngày qua, Diệp Khôn lấy tất cả những công pháp, mà hắn đã thu mua được ở phường thị đem ra xem qua một lượt. Hòng tìm kiếm một công pháp phù hợp để tu luyện trong lúc này. Dù sao, pháp thuật công kích, hắn chỉ có Hỏa Đạn Thuật và Băng Hàn Châm là có thể dùng được. Còn Phụng Long Hỏa công thì hơi phức tạp, cho nên hắn không muốn dùng nó nhiều. Bên cạnh đó, những bí thuật mà hắn học được từ U Minh Quỷ Sát Công đều là phụ trợ, không có hiệu quả mấy cho việc tranh đấu.
Tất cả những công pháp mua ở phường thị, Diệp Khôn không chọn được cái nào cả, những công pháp này quá mức bình thường, tác dụng không lớn lắm, nên hắn cũng không có tu luyện.
Mặc dù Diệp Khôn rất tự tin nhờ vào tín vật của Mộc Chính Đoàn thì hắn sẽ gia nhập được vào Ngũ Hành Phái. Nhưng chỉ dựa vào nó, mà không thể hiện thực lực ở Đại Hội Thăng Thiên, thì hắn sẽ bị người ta coi thường. Có được gia nhập vào Ngũ Hành Phái, cũng không được thoải mái.
Bởi vậy, Diệp Khôn mới nán lại, ở đây tu luyện. Nhưng những công pháp bình thường, hắn lại không muốn tu luyện chút nào cả. Căn bản, có tu luyện cũng không giúp ích được gì nhiều, trong khi chiến đấu.
Theo như tin tức hắn nghe ngóng được. Những người đến tham dự Đại Hội Thăng Thiên lần này, ngoại trừ một số tán tu không rõ thực lực ra sao. Còn lại đều là những nhân tài kiệt xuất, đến từ những tông môn, gia tộc nhỏ ở khắp Việt Quốc. Trong lớp trẻ tuổi, tiếng tăm và thực lực của bọn họ cũng tương đối.
Đang trong lúc bế tắc về công pháp tu luyện, Diệp Khôn vô tình lấy cái ngọc giản mà Vạn Đình Phong đưa cho hắn ra xem.
Xem nội dung trong ngọc giản ghi lại, Diệp Khôn rất kinh ngạc. Hắn phát hiện, Vạn Kiếm Quyết mà Vạn Đình Phong truyền cho hắn, nguyên bản chính là một bộ kiếm quyết của người tu tiên, đã được cải biên để phù hợp cho người bình thường tu luyện.
Hơn nữa, Vạn Kiếm Quyết cũng không phải là công pháp tầm thường. Theo như ghi chép trong ngọc giản, Vạn Kiếm Quyết chính là một công pháp đỉnh cao của kiếm tu. Nó chính là trấn tông chi bảo, của Vạn Kiếm Môn ở Thần Châu, một đại danh nổi tiếng ở tu tiên giới. So với Thiên Nam nơi mà Diệp Khôn đang ở, và Tây Vực cùng với Hải Vực còn lớn hơn rất nhiều lần.
Nhờ vào việc nghiên cứu các điển tịch của tu tiên giới, nên hắn mới biết được bốn địa danh này đấy. Không ngờ, Vạn Kiếm Quyết lại bắt nguồn từ Thần Châu.
Tiếc là trong ngọc giản, chỉ ghi lại có một nửa đầu của công pháp mà thôi. Vì là công pháp của kiếm tu, Vạn Kiếm Quyết cũng giống như là một bộ kiếm pháp ở thế tục vậy.
Ở Luyện Khí Kỳ, đỉnh cao chính là Vạn Kiếm Quy Tông. Tương tự như Diệp Khôn đã từng thi triển ra, nhưng Vạn Kiếm Quy Tông của Diệp Khôn chỉ là da lông, đã được cải biên để dùng ở thế tục mà thôi. Không thể bằng được Vạn Kiếm Quy Tông chính thống của người tu tiên được.
Còn lên Trúc Cơ Kỳ, đỉnh cao là Nhân Kiếm Hợp Nhất. Không cần dùng kiếm, chỉ cần tâm động, cũng có thể dùng kiếm khí vô hình để giết người rồi.
Ở thế tục, Diệp Khôn đã luyện thành Vạn Kiếm Quyết, cho nên đối với kiếm quyết này hắn đã lắm rõ như lòng bàn tay. Uy lực của nó, Diệp Khôn đã tự mình cảm thụ, tin rằng với Vạn Kiếm Quyết chính thống này, uy lực còn mạnh hơn rất nhiều.
“Vạn Kiếm Quyết? Vạn Kiếm Môn? Vạn Gia? Chẳng nhẽ tổ tiên của Vạn gia trước kia là người của Vạn Kiếm Môn ở Thần Châu, chứ không phải ở Thiên Nam chúng ta?” Diệp Khôn như nghĩ đến điều gì, hắn cau mày, nhìn lên trời thì thào nói.
Thở dài một cái, Diệp Khôn cũng không cần nghĩ nhiều. Trước mắt, cũng chỉ có kiếm quyết này là phù hợp với hắn, luận về uy lực, nó hơn xa những công pháp kia đấy. Bởi vậy, hắn đã quyết định sẽ tu luyện Vạn Kiếm Quyết.
“Kiếm quyết, và các chiêu thức mình đã luyện thành, bây giờ luyện lại chỉ cần điều chỉnh một chút là được rồi. Không biết, uy lực của nó đến cỡ nào a?” Diệp Khôn sờ cằm suy ngẫm nói.
“Nhưng trước tiên mình phải luyện chế một thanh kiếm tốt để dùng đã. Xem nào, Xích Diễm Kiếm, Thanh Mộc Kiếm, Thủy Linh Kiếm, Bạch Dương Kiếm, Kim Linh Kiếm... Chọn Thủy Linh Kiếm đi, nguyên liệu dễ kiếm và luyện chế cũng đơn giản. Chỉ cần nghiên cứu qua luyện khí một chút là mình có thể luyện được rồi.” Diệp Khôn nhớ lại một đoạn nhỏ trong ngọc giản có giới thiệu về một vài loại kiếm phổ thông, và phương pháp luyện chế dùng cho cảnh giới Luyện Khí Kỳ. Sau đó hắn chọn ra một thanh kiếm trong số đó để luyện chế.
Tiếp đó, Diệp Khôn bỏ ra hơn một tháng đi thu thập nguyên liệu, và nghiên cứu phương pháp luyện khí. Qua nhiều lần luyện chế thất bại. Cuối cùng, đến ngày thứ bốn năm, Diệp khôn đã thành công luyện thành Thủy Linh Kiếm. Hơn nữa còn là nhất phẩm trung giai.
Cầm thanh Thủy Linh Kiếm trên tay, Diệp Khôn tỏ ra rất hài lòng. Thanh kiếm dài hơn một xích, lưỡi kiếm sắc bén dị thường, trên thân kiếm tản mát ra hàn khí bức người. Khiến cho Diệp Khôn cũng có chút hít thở không thông.
Bề ngoài, nhìn Thủy Linh Kiếm có vẻ như một thanh bảo vật đỉnh giai. Nếu như lưu truyền ở thế tục, thì nó sẽ là một thanh thần binh lợi khí, quý báu vô cùng. Nhưng ở tu tiên giới, nó cũng chỉ là một thanh pháp khí trung giai mà thôi. Và cũng chỉ có kiếm tu mới sử dụng.
“Không uổng công mình thức trắng nhiều ngày hao tổn rất nhiều tâm huyết, cuối cùng cũng luyện được một thanh nhất phẩm trung giai pháp khí. Đáng tiếc, mình không phải Tông Sư Luyện Khí, nên lãng phí rất nhiều nguyên liệu.” Diệp Khôn nhìn đống phế liệu, cùng một vài thanh hạ phẩm pháp khí, không trọn vẹn bên cạnh thì thào nói.
Diệp Khôn lần đầu tiên luyện pháp khí, nhưng hắn cũng không phải kẻ tầm thường. Không luyện thì thôi, nếu đã luyện thì phải luyện được nhất phẩm trung giai pháp khí mới hài lòng.
Vì thế, hắn đã tốn rất nhiều công sức và tiền bạc để vừa nghiên cứu vừa thực hành. Cũng may, hắn có hắc bạch lưỡng dịch phụ trợ. Nếu không, với một kẻ mới bước chân vào tu tên giới như hắn, không có khả năng, làm được chuyện này đấy.
Tiếp đó, Diệp Khôn bắt đầu chuyên tâm vào tu luyện, tuy nói hắn đã luyện thành Vạn Kiếm Quyết ở thế tục. Nhưng đấy chỉ là chút da lông bên ngoài, so với thực tế thì khác xa một trời một vực. Ban đầu hắn nghĩ chỉ cần chỉnh sửa lại một chút là ổn, nhưng khi tu luyện hắn mới hiểu ra, suy nghĩ lúc đầu là sai lầm.
Vốn dĩ công pháp của người tu tiên, phàm nhân ở thế tục vô phương tu luyện. Cho nên tổ tiên của Vạn gia đã cải biên, thêm bớt tạo ra bộ kiếm pháp Vạn Kiếm Quyết mới. Sau đó mới lưu truyền cho các thế hệ con cháu ở thế tục tu luyện. Nếu dựa vào nó, có thể thấu hiểu toàn bộ kiếm quyết chính thống của người tu tiên, thì không có khả năng rồi.
Nhận ra điều này, Diệp Khôn chỉ hơi suy nghĩ một chút, là hiểu ngay ra vấn đề. Về sau, hắn gạt bỏ những chiêu thức đã luyện thành ở thế tục qua một bên, chuyên tâm tu luyện Vạn Kiếm Quyết chính thống lại từ đầu.
Nếu như có một người tu tiên ở đây xem Diệp Khôn tu luyện kiếm quyết, thì hẳn là không thể tin vào mắt mình được. Rõ ràng là công pháp của người tu tiên, vậy mà Diệp Khôn tu luyện lại không khác gì là đang luyện một bộ kiếm pháp của thế tục vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT