Diệp Khôn thoáng cái đã trở về chỗ cũ, sau đó hắn đem ánh mắt nhìn về phía cổng thành, tay phải đưa lên sờ cằm như đang nghĩ cái gì đó.

Đám người quan chiến phía dưới chân thành thấy kình lực và hàn khí bức người của trận chiến mạnh đến như vậy, thêm vào lời khuyên vừa rồi của Diệp Khôn, ngay lập tức, không ai bảo ai, cùng nhau thối lui về phía sau hơn năm mươi trượng, đứng ở khoảng cách an toàn.

Diệp Khôn trên này nhìn thấy vậy thì gật đầu khẽ cười, đám người này cũng biết điều, thấy khó mà lui, khiến cho hắn cảm thấy hài lòng.

Bên kia, Ngọc Đình Văn, thiếu niên họ Đường cùng huynh đệ họ Lã bị hành động của Diệp Khôn làm cho giật mình kinh hãi, ánh mắt của bốn người nhìn qua hắn tỏ rõ nỗi khiếp sợ trong lòng.

Bọn họ đều là những cao thủ nhất lưu trên giang hồ, chỉ cần tập chung vào một ai đó, nhìn qua cũng biết được người đó võ công của người này nông hay cạn ra sao, mặc dù không biết chính xác, nhưng đại khái cũng có thể nhìn ra được.

Thế nhưng, đối với Diệp Khôn bọn họ nhìn thế nào cũng chỉ thấy hắn là một kiếm khách bình thường mà thôi, không hề thấy hắn có dáng dấp của một cao thủ cả.

Vậy mà hành động vừa rồi của Diệp Khôn đã khiến cho bọn họ thật không tin vào mắt mình nữa, người này đúng là thân tàng bất lộ, tuổi còn trẻ như vậy mà võ công đã đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần rồi, Tạ Thường Minh và Bạch Tuyết Nhạ bảo bọn họ đề phòng chú ý hắn quả không sai.

Hơn nữa, thân thủ và thủ pháp hóa giải hàn khí giải cứu những người phía dưới vừa rồi của Diệp Khôn đúng là khó có thể tưởng tượng nổi, đừng nói là bọn họ, ngay cả Tạ Thường Minh và Bạch Tuyết Nhạ chưa chắc đã làm được việc đấy một cách nhanh gọn như vậy được.

Cho nên qua việc này, bọn họ đối với Diệp Khôn không còn dám có ý coi thường nữa, thay vào đó là khâm phục lẫn sợ hãi.

Diệp Khôn mạnh như vậy, hiển nhiên bọn họ không phải là đối thủ của hắn rồi, trước mắt chưa biết rõ hắn là địch hay bạn, nên bọn họ cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ, cả bốn người mang trong mình một suy nghĩ riêng, chỉ dám đứng yên ở đó âm thầm để mắt tới hắn.

Diệp Khôn không biết bốn người này đang âm thầm đánh giá và chú ý tới mình, lúc này hắn chỉ tập chung vào hai người phía trước mà thôi.

“Tạ Thường Minh không hổ danh là minh chủ võ lâm, Tam Phân Quy Nguyên Khí đúng là bá đạo, không biết Bạch Tuyết Nhạ làm thế nào có thể đón đỡ được chưởng này của y đây a.” Diệp Khôn nhờ vào thần thức của mình nên có thể cảm thận rõ được thực lực của hai người, hắn thấy rõ ràng Bạch Tuyết Nhạ yếu thế hơn Tạ Thường Minh rất nhiều, thế nhưng nàng này đối mắt với y vẫn không tỏ ra là người yếu thế, xem ra nàng này đúng là một người túc trí đa mưu, đảm nược cũng rất khá nữa.

“Khoan đã…Thanh kiếm này...” Diệp Khôn đang đánh giá tình trạng của hai người, đột nhiên hắn phát hiện ra thanh kiếm trên tay Bạch Tuyết Nhạ dường như có điều gì đó hơi khác thường, hắn hơi kinh ngạc hô lên một tiếng.

Diệp Khôn vừa hô lên một tiếng, thì bên kia Tạ Thường Minh và Bạch Tuyết Nhạ đồng thời ra tay, khí thế của hai bên thật kinh người, khiến cho hắn còn chưa kịp nói thêm điều gì nữa đành ngừng lại chú ý tới cuộc chiến.

Mặc dù vậy, Diệp Khôn đã phát hiện ra thanh kiếm trên tay Bạch Tuyết Nhạ có điều khác thường, cho nên hắn luôn nhìn chằm chằm vào nó, sau đó sắc mặt hắn chợt biết đổi có chút cổ quái.

Tạ Thường Minh quát lên một tiếng, cả người y xoay tròn một vòng, tiếp đó hai tay kết chưởng, động tác rất nhanh và uyển chuyển, thuận theo thế xoay của cơ thể, y đẩy nhẹ một cái.

Cái đẩy của Tạ Thường Minh nhìn rất đơn giản, nó khiến cho ba quả cầu khí trước người y bắt đầu di chuyển, chúng lấy tốc độ không nhanh cũng không chậm hướng về phía Bạch Tuyết Nhạ bay tới.

Ở ngoài nhìn vào hành động của Tạ Thường Minh, có rất nhiều người cảm thấy y làm như vậy rất khó hiểu, cao thủ so chiêu chủ yếu lấy tốc độ nhanh chậm làm việc quyết định, nhưng cái đẩy này rất nhẹ nhàng và chậm chạp, như vậy sẽ khiến cho đối phương nhàng tránh né rồi, đây là điều tối kỵ trong khi giao đấu, không hiểu rốt cuộc y đang làm cái gì đây.

Nói như vậy đúng là không sai, nhưng những người võ công thấp kém với cả người bình thường thì làm sao hiểu được huyền cơ bên trong của cái đẩy đó, chỉ có những cao thủ chân chính mới thấy được rõ ràng nhất đấy.

Thực ra trong cái đẩy đó có chứa một kình lực rất lớn, nhìn có vẻ chậm nhưng thực ra là nhanh và nguy hiểm, bởi vì nó có thể biến hóa bất kỳ lúc nào để gây sát thương cho địch nhân đấy, đây cũng chính là cảnh giới cao của võ học, chưởng lực xuất ra có thể tùy tâm vận dụng, nhìn như đơn giản nhưng thực ra rất là phức tạp, trình độ như này chỉ có những cao thủ tuyệt đỉnh mới có thể làm được, hiển nhiên Tạ Thường Minh đã đạt đến trình độ này rồi.

Trước hàng trăm cặp mắt của những người quan chiến ở xung quanh, ba quả cầu khí đột nhiên có sự biến đổi, chúng xoay nhanh với tốc độ kinh người, ngay sau đó, ba quả cầu khí hợp lại làm một, rồi lấy tốc độ rất nhanh lao vút về phía Bạch Tuyết Nhạ.

“Băng Phong Toái Ảnh”
“Tịch Diệt Phệ Quang”
“Thanh Long Bãi Vỹ”

Bạnh Tuyết Nhạ mặt không đổi sắc, kiếm trong tay khẽ động, nàng quát lên ba tiếng, theo đó xuất ra liên tiếp ba chiêu chém về phía quả cầu khí đang lao vào về phía mình.

Chiêu khiếm vừa xuất ra, ngay lập tức ba luồng kiếm khí băng hàn đến cực điểm rít gió lao vào quả cầu khí phía trước, bên trong tiếng rít đó còn ẩn chứa tiếng rồng ngâm nghe mà rợn cả người.

“Ầm...” một tiếng nổ lớn vang lên.

Kiếm khí cùng cầu khí va vào nhau tạo thành một tiếng nổ lớn ở giữa hai người, ngay sau đó, kiếm khí cùng kình lực tán loạn phân tán ra xung quanh, dư kình của nó khiến cho một góc của tường thành bị phá hủy, bụi đá bay mù mịt.

Tạ Thường Minh và Bạch Tuyết Nhạ cũng bị kình lực của vụ nổ chấn lui về phía sau ba bước, trên khóe miệng hai người đều rỉ ra một vệt máu nhỏ.

Đám người phía dưới quan chiến thấy uy lực của vụ nổ thì trong lòng tràn đầy khiếp sợ, cũng may họ đã lui ra xa ở một khoảng cách an toàn, nếu không cũng sẽ chịu ảnh hưởng không ít, rất có thể sẽ mất mạng như chơi.

Ngọc Đình Văn hít vào một hơi, hắn không ngờ trận chiến này vừa mới bắt đầu đã kịch liệt đến như vậy, cả hai vừa giao thủ đã xuất ra những chiêu mạnh nhất rồi, nhìn bề ngoài thì có vẻ hai người ngang nhau, nhưng y vẫn lo lắng cho Bạch Tuyết Nhạ.

Tuy võ công của nàng rất cao, nhưng dù sao nàng cũng mới đi lại trên giang hồ được có hai năm, kinh nghiệm chiến đấu còn ít, trong khi đó Tạ Thường Minh đã tung hoành giang hồ mấy chục năm rồi, kinh nghiệm chiến đấu của y rất nhiều, hơn hẳn đối thủ của mình.

Hơn nữa, đối phương công lực rất thâm hậu, Bạch Tuyết Nhạ lại mới bị thương, nếu không hạ được y trong vài chiêu, thì về lâu rất khó có thể hạ nổi y, và có khả năng sẽ bị đối phương làm hại.

Bên kia, thiếu niên họ Đường và huynh đệ họ Lệ trên mặt cũng có chút lo lắng, đối phương rất mạnh, cũng không thể phân thắng bại chỉ trong một chiêu được, nếu không kết thúc được sớm, thì không biết sẽ có chuyện gì phát sinh thêm nữa.

Diệp Khôn bên này thì ngược lại, hắn hơi có chút bất ngờ về thực lực của hai người.

Thông qua mấy chiêu vừa rồi của Bạch Tuyết Nhạ, hắn phát hiện ra, lúc nàng ta vận công truyền nội lực vào thanh kiếm, ngay lúc đó trên thân kiếm có sự biến đổi, hắn thấy một luồng linh lực nhỏ từ chuôi kiếm chạy dọc thân kiếm lên đến đỉnh, chính luồng linh lực đó đã làm cho uy lực của kiếm khí tăng lên một phần đáng kể.

Chút biến đổi này cũng chỉ có một mình Diệp Khôn biết thôi, đó là nhờ vào thần thức nên hắn mới phát hiện ra được, những người khác căn bản không thể biết được, ngay cả Bạch Tuyết Nhạ là người trực tiếp dụng kiếm, cũng không biết được điều này.

“Lai lịch của thanh kiếm này không đơn giản, tuy luồng linh lực kia rất yếu, nhưng có thể khẳng định, nó không phải người bình thường có thể tạo ra, chắc chắn nó có liên quan đến người tu tiên, xem ra mình phải làm phiền nàng ta một chút rồi.” Nhìn bụi đá bay phía trước, Diệp Khôn thì thào nói.

“Quả nhiên là Thanh Long Kiếm Quyết, không ngờ Bạch cô nương lại có được hai bảo vật này.” Chờ cho bụi đá tan đi hết, lúc này mới lộ ra hình dáng của hai người, Tạ Thường Minh đưa tay lau đi vệt máu trên khóe miệng, trên mặt có chút sợ hãi mở miệng nói.

“Đúng vậy, Tạ minh chủ đoán không sai, ba chiêu ta vừa sửa dụng đúng là ba trong số mười năm chiêu của Thanh Long Kiếm Quyết, xem ra ngài đã có chút sợ rồi thì phải.” Bạch Tuyết Nhạ cũng đưa tay lau đi vệt máu trên khóe miệng, nàng nhìn vẻ mặt của đối phương trong lòng có chút vui mừng cao giọng nói.

“Hừ! Nha đầu chớ có tự đại, nếu như gặp phải Lưu Nhất Phi tiền bối thì ta còn sợ hãi, bằng vào ngươi, làm sao có thể? Tuy ngươi có Tuyết Linh Thanh Long Kiếm và Thanh Long Kiếm Quyết, nhưng cũng chỉ phát huy ra được một phần mười uy lực của nó mà thôi, chớ có vội mừng.” Tạ Thường Minh thấy đối phương coi thường mình, y hừ lạnh một tiếng gằn giọng nói.

“Tạ minh chủ đúng là có con mắt tinh tường, tiểu nữ bái phục, đúng là ta chỉ có thể phát huy ra được một phần mười uy lực của bộ kiếm pháp này thôi, nhưng như thế cũng đủ để đối phó với ngài rồi, xem ra Tam Phân Quy Nguyên Khí của ngài cũng chỉ có thế thôi a.” Tạ Thường Minh mới chỉ xem qua uy lực của ba chiêu vừa rồi, đã nhìn ra thực lực của mình, khiến cho Bạch Tuyết Nhạ trong lòng khiếp sợ, nhưng nàng không dám biểu lộ ra ngoài, mà vẫn bình tĩnh đáp.

“Tốt...Tốt... Nha đầu, miệng lưỡi của ngươi khá lắm. Hôm nay Tạ mỗ sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ.” Tạ Thường Minh nghe đối phương nói vậy, y cũng không tỏ ra tức giận, y ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng, sau đó bình tĩnh nói.

Dứt lời, Tạ Thường Minh không hề phí lời thêm nữa, y liền động thủ ra tay trước, chỉ thấy, động tác của y rất nhanh, hai tay vẽ một vòng trên không trung, sau đó lòng bàn tay tụ lại kết thành chưởng ấn.

Theo động tác của y, một quả cầu khí nhanh chóng được tạo thành, lần này kích thước của cầu khí to gấp mười lần ba quả cầu khí lúc trước, năng lượng của nó cũng nhanh chóng tăng lên.

Rất nhanh, bên trong quả cầu khí toát ra một nguồn năng lượng khủng bố, nó khiến cho những người có mặt ở đây ai lấy đều phải khiếp sợ khi cảm nhận được, ngay cả Diệp Khôn cũng phải nhíu mày lại.

Bạch Tuyết Nhạ thấy vậy, trong lòng có chút sợ hãi, nàng vội lui về phía sau hai bước, sắc mặt trở lên ngưng trọng, nàng cảm nhận được chưởng này của đối phương rất mạnh, cho nên nàng không dám coi thường.

Hít vào một hơi thật sâu, nàng nâng kiếm lên để ngang người, sau dó tập chung vận công chuẩn bị đón đỡ một chưởng đầy uy lực này của đối phương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play