Diệp Khôn cẩn thận để cuốn "Tâm Đắc" xuống bên cạnh rồi với lấy cuốn sách còn lại cầm lên xem.

Cuốn sách này tuy đã cũ nhưng vẫn giữ nguyên vẹn không có chút tổn hại gì cả, bìa ngoài của sách không biết được làm bằng chất liệu gì nhìn rất cứng cáp và chắc chắn. Trên bề mặt cuốn sách không có ghi bất kỳ chữ gì cả, nhưng lại có những hoa văn uốn lượn trông rất sống động đến kỳ lạ.

Cầm cuốn sách lên Diệp Khôn chợt giật mình cả kinh, khi cầm nó lên đột nhiên cả người hắn khẽ run lên, tay hắn vừa tiếp xúc với cuốn sách thì đột nhiên như có một tia điện xẹt qua. Nó từ trong cuốn sách truyền vào tay rồi đi một vòng trong cơ thể hắn, nhưng rất nhanh không còn cảm giác gì nữa.

Cảm giác lạ đến nhanh mà đi cũng nhanh, Diệp Khôn cầm chặt lấy cuốn sách đồng thời đôi lông mày khẽ nhíu lại đánh giá một lần rồi mở ra xem .

Ngay trang đầu, đập vào mắt hắn một hàng chữ lớn "Sơ lược tu tiên", nhìn bốn chữ này Diệp Khôn kinh ngạc không nói lên lời, nhất thời không hiểu rõ ý nghĩa của bốn chữ này là gì, tính tò mò và lòng hiếu kỳ của hắn chợt nổi lên, rồi tiếp tục chăm chú đọc những dòng chữ bên dưới .

Tu tiên là một con đường đi ngược lại thiên mệnh của con người. Từ thời kỳ hồng hoang con người vì không muốn bị thiên mệnh nắm giữ mệnh của mình, ngược lại con người có ý nghĩ táo bạo đến mức nghịch thiên đó là muốn nắm giữ thiên mệnh, “mệnh của ta do ta làm chủ, ta có thể nắm giữ, cải biến thiên mệnh, chứ tuyệt đối không để cho thiên mệnh cải biến ta.”

Chính vì vậy con người đã sáng tạo ra rất nhiều phương pháp để chống lại thiên mệnh, trải qua năm tháng sau đó đã đúc kết lại một phương pháp duy nhất đó chính là con đường tu tiên .

Tu tiên để có sức mạnh thông thiên triệt địa, nắm giữ vận mệnh của chính mình trong tay, truy cầu trường sinh thọ ngang trời đất .

Bên cạnh con người hay còn gọi là Nhân tộc, những loài khác cũng có ý nghĩ như vậy, điển hình ở đây chính là yêu thú hay còn gọi là Yêu Tộc.

Cả Nhân tộc và Yêu tộc đã cùng nhau chống lại thiên mệnh, lập ra một con đường đi riêng cho mình, nhưng chung quy lại con đường đó được gọi là Tu Đạo.

Kể từ đó đã hình thành lên một thế giới mới, đó chính là Tu Tiên Giới. Mà ở tu tiên giới, ngoại trừ Nhân Yêu hai tộc ra, vẫn còn có rất nhiều chủng tộc khác nhau cũng đi theo con đường tu đạo này nữa, không phân biệt ở giới diện nào, dù lớn hay nhỏ, chỉ cần là một sinh linh thì đều có một phần trong đó.

Trong quá trình tu đạo hay còn gọi là tu tiên trải qua tuế nguyệt phát triển, về sau tạo thành một hệ thống chung khi tu luyện được phân chia ra làm tám loại cảnh giới, mỗi cảnh giới được chia làm bốn giai đoạn sơ, trung, hậu và đỉnh phong.

Cảnh giới trong hệ thống tu tiên được phân chia từ thấp đến cao gồm : Luyện Khí Kỳ, Trúc Cơ Kỳ, Kết Đan Kỳ, Nguyên Anh Kỳ, Hóa Thần Kỳ, Luyện Hư Kỳ, Hợp Thể Kỳ, Đại Thừa kỳ. Ngoài ra còn một cảnh giới nữa ít được nhắc đến đó là Độ Kiếp Kỳ, tu luyện đạt được cảnh giới này thì có thể Độ Kiếp phi thăng lên Tiên giới trở thành tiên nhân trường tồn cùng thiên địa.

Tám cảnh giới này dùng làm thước đo chung ở tu tiên giới, nhưng bên cạnh đó cũng có vài tộc tu luyện có cách gọi khác nhau không giống như trên, tuy nhiên xét về tu vi thì sẽ tương đương nhau.

Thí dụ như Yêu Tộc, từ yêu thú cấp một tu luyện lên tới khi Hóa Hình thì thường được gọi là Yêu Thú cấp một, Yêu Thú cấp hai,...,Yêu Thú cấp mười, Yêu Thú Hóa Hình. Trong đó Yêu Thú cấp một tương đương với một tu sĩ Nhân tộc Luyện Khí Kỳ, đến Yêu Thú cấp hai sẽ tương đương với tu sĩ Trúc Cơ Sơ Kỳ,..., Yêu Thú Hóa Hình tương đương với tu sĩ Hóa Thần. Kể từ đó trở đi cảnh giới tiếp theo của Yêu Tộc sẽ được gọi giống như bên Nhân Tộc.

Yêu Thú Hóa Hình là cảnh giới biểu thị cho Yêu Tộc tu luyện tới cảnh giới có thể trút bỏ hình thái bên ngoài để hóa thành hình người giống như Nhân Tộc, tuy nhiên ở trong Yêu Tộc thì có nhiều chủng tộc khi tu luyện đến cảnh giới Yêu Thú Cấp tám là có thể hóa thành hình người được rồi.

Bên cạnh đó còn có Quỷ Tộc nữa, Quỷ Tộc cũng phân chia ra làm tám cảnh giới tu luyện, tuy nhiên lại có cách gọi khác so với cách gọi chung.

Trong đó gồm các cảnh giới: Quỷ Linh Kỳ, Quỷ Vu Kỳ, Quỷ Phệ Kỳ, Quỷ U Kỳ, Quỷ Tôn Kỳ, Quỷ Vương Kỳ, Quỷ Đế Kỳ, Quỷ Thánh Kỳ, còn một cảnh giới nữa là Quỷ Kiếp Kỳ tương đương với Độ Kiếp Kỳ.

...

Muốn tu tiên điều kiện tất yếu của con người là khi sinh ra trong người phải có linh căn, linh căn chính là tấm vé bắt đầu để bước lên con đường tu tiên.

Linh căn dược chia làm nhiều loại có tốt có xấu, trong đó xấu nhất là Ngụy linh căn, loại này tốc độ tu luyện rất chậm, những ai không may mang trong mình loại linh căn này thường bị người tu tiên kinh thường và coi là phế vật.

Tốt nhất là Thiên linh căn, tốc độ tu luyện rất nhanh, những ai mang trong mình Thiên linh căn thì được coi là thiên tài và được các tông môn, gia tộc coi như báu vật hết sức bồi dưỡng, tuy nhiên tỷ lệ xuất hiện Thiên linh căn cũng rất ít và cực hiếm gặp, nếu tìm trong một vạn người chỉ có thể tìm được một người mà thôi.

Bên cạnh đó cũng có nhiều loại linh căn khác tốc độ tu luyện cũng nhanh chóng chỉ thua kém Thiên linh căn một chút mà thôi. Những loại linh căn đó thường là Linh căn biến dị, và Linh căn thuần nhất một thuộc tính.

Linh căn biến dị chính là những linh căn bị đột biến từ Linh căn trong ngũ hành, Linh căn thuần nhất một thuộc tính cũng vậy, đều được sinh ra từ ngũ hành. Những người mang trong mình linh căn thuộc một trong hai loại này cũng rất được các tông môn gia tộc coi trọng.

Còn có một thuộc tính linh căn đáng chú ý nữa đó là Ngũ Hành Linh Căn, loại linh căn này cực kỳ hiếm gặp, và cũng cực kỳ xấu tệ, bởi mang trong mình loại linh căn này sẽ rất khó để hấp thu linh khí vào trong người.

Chính vì vậy sẽ dẫn đến việc khi tu luyện sẽ gặp rất nhiều khó khăn, và người có được linh căn này cũng bị tu tiên giới coi như là phế vật.

Tuy nhiên, chỉ cần tu luyện một công pháp có đủ năm thuộc tính ngũ hành kết hợp với nhau thì sẽ lại khác, đến lúc đó, Ngũ Hành Linh Căn sẽ trở thành một Thiên linh căn thứ hai của Tu tiên giới.

Chỉ là ở tu tiên giới, từ thời thượng cổ cho đến nay chưa hề thấy xuất hiện một loại công pháp nào có đủ cả năm thuộc tính cả, có thì cũng chỉ có song thuộc tính mà thôi.

...


Diệp Khôn thở dốc vài cái, mới đọc qua đến đây cả người hắn kích động kịch liệt, trong đầu "oanh" một tiếng như bị sét đánh, hắn không dám tin vào mắt mình nữa. Những chữ trong cuốn sách này rõ ràng đang nói đến “người tu tiên”.

Trên đời này thực sự có Tiên nhân thật sao? Mà không đúng, trong sách nói đến cũng không phải là Tiên nhân mà là người tu tiên mà thôi.

Trước đây hồi còn bé hắn cũng đã có vài lần nghe người ta kể về Tiên nhân, bọn họ có thể ngự không bay trên trời, một cái phất tay hay nhấc chân cũng có thể di sơn đảo hải, sống lâu hàng trăm tuổi, hàng ngàn tuổi, thậm trí trường sinh bất tử. Lúc đó hắn cũng rất hâm mộ Tiên nhân và đã từng mơ ước sẽ trở thành Tiên nhân giống như họ, nhưng dù sao đó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, nào có ai nghĩ là có thật cơ chứ.

Đến hôm nay lại khác, trong cuốn sách này đã nói rõ cho hắn biết về điều mà trước kia hắn nghe được không chỉ có trong tuyền thuyết mà đó là sự thật, điều này đối với hắn là một bí mật, một đả kích rất lớn.

"Cái này... là thật sao? Sư phụ để lại những thứ này cho ta xem rốt cuộc có dụng ý gì đây? Chẳng lẽ ta có thể..." Diệp Khôn thì thào nói thânh âm có chút kích động.

“Không phải. Sư phụ có nói đây là đồ gia truyền của tổ tiên để lại, mà đã là đồ của tổ tiên thì sẽ rất quý giá rồi, cho nên ngài với để lại cho mình ý muốn mình thay ngài bảo quản thật tốt đợi cho đến lúc ngài trở về mà thôi.” Hơi suy nghĩ một chút, Diệp Khôn tự nhủ.

Sau đó Diệp Khôn tiếp tục lật sách xem tiếp, đột nhiên hắn chú ý đến một đoạn văn tự dài khoảng vài mặt giấy, theo nội dung trong đoạn này nói thì đây là một công pháp cơ bản cho những người mới bắt đầu bước vào con đường tu tiên tu luyện.

Đoạn khẩu quyết này không có tên, tổng cộng có gần một ngàn chữ, bên trong có ghi lại phương pháp tu luyện cùng với vài pháp thuật cơ bản như Hỏa cầu, Băng châm, Mộc phích lịch, Nội thị thuật, Liễm khí thuật, Ẩn nặc thuật...

Diệp Khôn chăm chú đọc, càng đọc hắn càng thấy hứng thú, bất giác hắn vừa đọc vừa làm theo chỉ dẫn trong khẩu quyết.

Diệp Khôn cứ vậy say xưa mãi không dứt ra được, mãi đến nửa ngày sau, đột nhiên hai mắt hắn trợn lên đồng thời đứng thẳng người dậy trên mặt không giấu nổi vẻ cuồng hỉ.

Vừa rồi vô tình hắn đã thử tu luyện theo đoạn khẩu quyết kia, thật không ngờ cơ thể hắn lại có cảm ứng lạ sinh ra, tuy là rất nhỏ nhưng với trí thông minh của hắn cũng đủ để biết được rằng mình có thể tu tiên .

Vui mừng và kích động, Diệp Khôn lâm vào trạng thái mơ màng thì thào lẩm bẩm: “Tu tiên tu tiên, nếu mình có thể tu tiên thì mình sẽ giống như những gì trong truyền thuyết đã nói a, mình sẽ có sức mạnh thông thiên bạt địa, phi thăng trở thành tiên nhân sống ngang cùng trời đất a.”

Diệp Khôn nói trong mê man, trong đầu hắn lúc này tràn đầy ảo tưởng, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn như là mình đã thành tiên nhân vậy .

“Bịch” cuốn sách trên tay Diệp Khôn rớt xuống đất khiến hắn giật mình từ trong ảo tưởng tỉnh lại. Nhìn cuốn sách nằm dưới đất hắn lắc đầu cười khổ thầm nghĩ: “Tu tiên mình có thể tu được sao? Làm gì có chuyện đơn giản như vậy, trước tiên làm tốt việc cần làm trước đã, thời gian còn nhiều mình sẽ tìm hiểu sau vậy.”

Cầm cuốn sách lên đặt trên mặt bàn, Diệp Khôn mở ra xem lại đoạn khẩu quyết vừa rồi một lần nữa, cuối cùng đưa ra quyết định: “Đoạn khẩu quyết này có nói đây là công pháp tu luyện cơ bản nhất cho người bắt đầu tu tiên, vậy thì mình sẽ bắt đầu từ đây a, còn lại những gì phía sau từ từ rồi xem sau vậy.”

Nghĩ là làm, Diệp Khôn bắt đầu chăm chú tìm hiểu và học thuộc đoạn khẩu quyết trên, cứ như vậy một canh giờ trôi qua, cuối cùng thì hắn cũng đã thuộc được đoạn khẩu quyết này.

Khóe miệng Diệp Khôn nở một nụ cười mỉ, sau đó hắn gấp sách lại đem nó cất đi rồi quay ra bắt đầu xử lý vài việc khác.

“Khoan đã ! Dược Phương Bí Thư, Tẩy Linh Đan cái này ...” Đột nhiên Diệp Khôn khựng người lại, hắn cầm cuốn Dược Phương Bí Thứ lật ra đến chỗ giới thiệu Tẩy Linh Đan xem lại thật kỹ, một lúc sau trên môi hắn nở nụ cười đắc ý .

“Dược Phương Bí Thư hóa ra ghi chép về cách loại đan dược dành cho Tu tiên giả, trong đó Tẩy Linh Đan chính là đan dược phụ trợ cho người mới bắt đầu tu luyện ở cảnh giới Luyện Khí Kỳ? Có lẽ mình phải bỏ thêm chút thời gian ra để nghiên cứu một chút mới được.”

Hắn bọc lại ba cuốn sách cẩn thận rồi để vào dưới gối ở đầu giường, sau đó cầm bình thuốc màu đỏ ra khỏi phòng đi tới phòng của Vạn Ngọc Như.

Diệp Khôn vừa bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy Ngọc Như đang được thiếu niên hôm qua đang dìu nàng đi về phía phòng của mình, khiến cho hắn cảm thấy hơi kinh ngạc.

Thấy Diệp Khôn đi ra, Ngọc Như trên mặt tỏ vẻ lo lắng hỏi: “Diệp huynh, Hà đại thúc người đã đi thật rồi sao?”

Diệp Khôn hơi kinh ngạc, hắn không biết tại sao Ngọc Như lại biết được điều này, nhưng khi nhìn thấy tờ giấy trên tay nàng đang cầm, hắn chợt hiểu thì ra Hà đại phu trước khi đi cũng đã để lại một lá thư cho nàng, cho nên nàng mới biết được và có lẽ lúc này muốn qua chỗ mình để hỏi về việc này đây.

“Đúng vậy, sư phụ đã đi từ đêm qua rồi.” Nghĩ vậy Diệp Khôn nói.

Nghe Diệp Khôn nói vậy thì sắc mặt Ngọc Như hơi đổi, thiếu niên bên cạnh đồng dạng cũng có chút khẩn trương, Hà đại phu tới đây là trị bệnh cho muội muội hắn nhưng lão đột nhiên bỏ đi chỉ để lại một lá thư nói về lý do rời đi, cũng không thấy đề cập đến việc trị bệnh gì cả. Cho nên hai người sau khi xem xong bức thư trong lòng hơi lo lắng, đành dìu nhau qua hỏi Diệp Khôn xem thực hư như thế nào.

“Diệp huynh đệ. Hà đại thúc đi rồi vậy còn bệnh của tiểu muội ta thì ...” Thiếu niên nhìn Diệp Khôn với ý chờ mong nói.

Hiểu được tâm tình của hai huynh muội, Diệp Khôn vội khoát tay nói: “Hai người yên tâm, trước khi đi sư phụ đã căn dặn ta rất kỹ rồi, việc trị bệnh cho Ngọc Như muội thì đã có ta lo rồi.”

Hai người nghe vậy trên mặt bớt đi phần nào lo lắng, Ngọc Như vội quay sang thiếu niên bên cạnh rồi đưa mắt nói với Diệp Khôn: “À phải rồi, Diệp huynh đây là huynh của muội Đình Phong.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play