Nửa ngày trôi qua.

Lúc này, tại một cánh đồng hoang, hai đạo thân ảnh đang lơ lửng trên không trung, chăm chú nhìn vào khu rừng trước mặt, như là đang tìm kiếm cái gì đó.

Hai đạo thân ảnh một nam, một nữ, trên người thương tích đầy mình. Nhìn bộ dạng của hai người, rất chật vật. Bọn họ đúng là Diệp Khôn và Điền Lăng, hai người lấy tốc độ chậm chạp phi hành, cuối cùng thì dừng lại ở chỗ này.

"Điền cô nương, đúng là chỗ này sao?" Diệp Không liếc mắt đánh giá quang cảnh xung quanh, hơi nhíu mày hỏi.

"Đúng vậy, chính là chỗ này. Chẳng qua cửa vào cứ cách năm ngày lại thay đổi một lần. Vì vậy, chúng ta phải động tay chân một hồi tìm kiếm. Tuy nhiên, vị trí của nó cũng chỉ nằm trong phạm vi bán kính ngàn trượng mà thôi." Nghe Diệp Khôn hỏi, Điền Lăng cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói.

Sau đó, Điền Lăng khẽ lật tay, một tấm lệnh bài màu xanh liền xuất hiện trên tay nàng. Bên trên lệnh bài có khắc một chữ "mộc". Thuận theo đó, Điền Lăng cũng không chần chừ, một tay bắt quyết, đồng thời miệng lẩm bẩm chú ngữ khó hiểu.

Tiếp đó, tay nàng đánh ra liên tục ba đạo pháp quyết, liên tiếp rơi trên miếng lệnh bài trên tay kia.

Đột nhiên, lệnh bài trên tay nàng chớp lên ba cái, một tầng quang hà thoáng cái xuất hiện bao vây lấy lệnh bài vào trong.

Điền Lăng thấy vậy, sắc mặt hơi đổi. Rồi cánh tay khẽ vẫy, miếng lệnh bài trên tay nàng thuận theo rời khỏi tay, lơ lửng trên không trung, từ từ phiêu phù trước mặt.

Điền Lăng sắc mặt vẫn không đổi, một cánh tay khẽ nâng lên, hướng lệnh bài trước mặt, điểm ra một chỉ.

Chỉ thấy, lệnh bài lóe lên một cái, sau đó biến mất không thấy đâu. Thấy vậy, Điền Lăng cũng không có phản ứng gì, mà vẫn thản nhiên lẳng lặng đứng một chỗ. Cùng lúc đó, hai mắt nàng nhắm lại, thần thức cũng được nàng thả ra đến cực hạn, trong miệng vẫn tiếp tục lẩm bẩm.

Diệp Khôn thấy vậy, thì trong lòng khẽ động, đôi lông mày nhíu lại, nhưng cũng không có biểu hiện gì khác.

Thời gian trôi qua, ước chừng uống cạn một chum trà.

Đột nhiên, Điền Lăng mở bừng hai mắt, nhìn về bên phải. Theo ánh mắt của nàng nhìn tới, cách chỗ nàng đứng khoảng năm mươi trượng. Không gian một hồi vặn vẹo, ánh sáng lóe lên một cái, lệnh bài liền hiển hiện mà ra, phiêu phù ở một chỗ.

“Diệp huynh, đã tìm thấy cửa vào rồi.” Nhìn thấy lệnh bài hiện ra, Điền Lăng thu lại ánh mắt, quay sang Diệp Khôn bên cạnh, mỉm cười nói.

“Hô! Không nghĩ tới, muốn tới chỗ này lại rắc rối như vậy. Xem ra, chỗ này cũng không phải bình thường a.” Diệp Khôn nghe vậy, cũng khẽ gật đầu, nói.

“Điều này thì Diệp huynh đoán sai rồi, chỗ này rất chi là bình thường. Nó chẳng qua chỉ là một tiểu trấn nhỏ có tên là “Phù Tinh Trấn” một địa phương hết sức bình thường, tụ hợp cả người tu tiên như chúng ta và cả phàm nhân sinh sống nữa. Chẳng qua, “Phù Tinh Trấn” này đã được lưu truyền từ thời thượng cổ cho đến nay. Nơi đây, trước kia chính xác là động phủ của một vị tiền bối tán tu, biệt hiệu là Phù Tinh Chân Quân. Trước khi phi thăng, Phù Tinh Chân Quân đã đưa những người phàm nhân, và một vài tu sĩ, mà ông đã tạo được thiện duyên trước kia về đây. Sau đó tái tạo lại động phủ, trở thành một tiểu trấn nhỏ giống như là ở phàm tục, và lấy chính biệt hiệu của mình đặt tên cho nó, Phù Tinh Trấn chính là có từ lúc này.” Điền Lăng phủ định lời nói của Diệp Khôn, cất tiếng giảng giải.

“Có chuyện này sao? Nhưng cô nương đã nói. Chẳng phải chỗ này là thuộc địa phương cai quản của Ngũ Hành Phái sao? Hơn nữa, chỉ có những người cao tầng, hoặc có thân phận đặc biệt mới có thể tới sao?” Diệp Khôn hơi kinh ngạc nói.

“Ha ha, Diệp huynh nói như vậy thì oan uổng cho ta quá. Ta khi nào nói như vậy? Ta chỉ nói, truyền tống trận ở chỗ này chỉ có cao tầng, và những người có thân phận đặc biệt trong bổn môn, tùy thời có thể sử dụng mà thôi, còn những đệ tử bình thường thì phải trả phí với giá rất cao mới được truyền tống đấy.” Điền Lăng nghe Diệp Khôn nói vậy, lấy tay che miệng cười nói.

“A! Đúng vậy, ta thật hồ đồ, chỉ nghĩ một chiều, không nghĩ thoáng ra. Với lại, can bản lúc đầu cô nương không nói rõ, thế là làm ta cứ tưởng…hắc hắc.” Diệp Khôn đưa tay gãi đầu, sau đó cười hắc hắc nói.

“Diệp huynh nói cũng phải, tại ta lúc đầu chưa nói rõ.” Điền Lăng sắc mặt hơi đổi, khẽ cười nói.

“Được rồi, chúng ta cũng không lên chần chừ nữa, cùng tiến nhập vào Phù Tinh Trấn thôi.” Điền Lăng thu lại nét cười trên mặt, nghiêm nghị nói.

Nói rồi, thân hình nàng khẽ động, lướt nhẹ về phía lệnh bài. Diệp Khôn nghe vậy cũng không nói gì, lẳng lặng theo sau.

Tới trước mặt lệnh bài, Điền Lăng nâng cánh tay, khẽ điểm lên trên lệnh bài một cái, lệnh bài khẽ run lên, thanh quang đại tố.

Thuận theo đó, thanh quang khuếch tán ra xung quanh, nhưng đột nhiên, toàn bộ thanh quang liền bị một sức hút vô hình hút lại một chỗ.

Nửa khắc sau, chỗ thanh quang bị hút vào, đột nhiên, hào quang chói mắt, léo lên một cái liền biến mất. Ngay sau đó, xuất hiện một thông đạo rộng hơn một trượng, sâu hút vào bên trong.

Ngay khi thông đạo xuất hiện, Điền Lăng phất tay, thu lại lệnh bài, vội vàng nói.
“Diệp huynh, mau đi vào, thông đạo cũng chỉ xuất hiện khoảng mười nhịp thở mà thôi. Sau đó, nó sẽ biết mất, và di chuyển đi chỗ khác.”

Nói rồi, Điền Lăng khẽ rướn người về phía trước, lao thẳng vào bên trong thông đạo biến mất.

Diệp Khôn thấy vậy, hai mắt lóe lên, hơi do dự một chút. Nhưng sau đó, hắt hít vào một hơi, cắn răng một cái, cũng theo sau Điền Lăng đi vào trong thông đạo, biến mất không thấy đâu nữa.

Diệp Khôn vừa bước vào bên trong thông đạo, cùng lúc đó, lối vào thông đạo cũng một hồi vặn vẹo, lấy tốc độ rất nhanh, thu nhỏ lại, cuối cùng không còn thấy đâu nữa. Toàn bộ không gian bên ngoài, trở lại trạng thái bình thường, như chưa hề có chuyện gì phát sinh ở chỗ này vậy.

Bên trong thông đạo, Diệp Khôn vừa bước vào, quang cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi. Chỉ thấy, trước mặt hắn là một tiểu trấn nhỏ đúng như lời Điền Lăng nói. Hơn nữa, hắn có thể cảm nhận được, ở chỗ này linh khí rất nồng đậm. Mặc dù so với bên trong Lam Ngọc, linh khí chỗ này chẳng đáng nhắc tới, nhưng chỗ này so với Linh Sơn cũng chỉ kém phảng phất mà thôi.

Điền Lăng ở bên cạnh, thấy biểu hiện của Diệp Khôn thì khẽ cười nói.
“Diệp huynh, linh khí ở đây tuy rất tốt cho việc tu luyện. Nhưng ngoại trừ những người có huyết mạch của tiền nhân ở đây, mà trước kia được Phù Tinh Chân Quân đưa về mới có thể ngồi xuống tu luyện. Còn bất kể người nào khác, cũng không thể ngồi xuống tu luyện đấy.”

“Hả? Lại có chuyện này?” Diệp Khôn hơi kinh ngạc, nói.

“Đúng vậy, như huynh cũng biết đấy. Chỗ này, được Phù Tinh Chân Quân thi pháp, mở ra cấm chế. Vì vậy, chỉ có những người có huyết mạch của tiền nhân ở đây, mới không bị cấm chế ảnh hưởng tới. Có thể hảo hảo ngồi xuống tu luyện, những người khác, nếu ngồi xuống tu luyện, thì sẽ bị cấm chế bài xích, không thể nào vận hành được đấy. Cũng bởi vì cấm chế mà Phù Tinh Chân Quân tạo ra, là nhằm bảo vệ những người trong này, bởi vậy cứ cách năm ngày, lối vào lại thay đổi một lần. Và mỗi lần mở ra cấm chế, thì thông đạo lối vào cũng chỉ xuất hiện trong thời gian mười nhịp thở mà thôi.”
Điền Lăng khẽ gật đầu nói.

“Thì ra là vậy, thảo nào… à phải rồi, nếu như cô nương nói, thì tại sao người của Ngũ Hành Phái lại có thể ra vào chỗ này. Chẳng nhẽ nói…” Diệp Khôn trầm ngâm một lúc, thì thào nói. Sau đó như nghĩ ra điều gì, tò mò hỏi.

“Chuyện này cũng đơn giản thôi. Cố Nguyệt tiền bối, đường chủ Kim Linh Đường chính là hậu nhân của tiền nhân nơi đây. Vì vậy, phương pháp mở cấm ra vào chỗ này, đều được tiền bối cải biên truyền cho để tử bổn môn.”Điền Lăng thấy Diệp Khôn tò mò cũng không tỏ vẻ khó chịu, vẫn thản nhiên nói.

“Thì ra là vậy, theo như cô nương nói, ta cũng đã hiểu qua về chỗ này rồi. Bây giờ chúng ta cũng lên đi thôi. Tiếp theo cần sự giúp đỡ của cô nương rồi đấy.” Diệp Khôn gật đầu đồng ý, rồi quay sang nhìn Điền Lăng đầy thâm ý, cười cười nói.

Điền Lăng nghe Diệp Khôn nói vậy, sắc mặt khẽ đổi, cũng không có nói gì, chỉ khẽ gật đầu hiểu ý.

Sau đó, Diệp Khôn và Điền Lăng cùng phi thân xuống dưới đi bộ, chậm rãi đi vào trong trấn.

Hai người vừa đi được hơn mười trượng, thì đột nhiên Diệp Khôn nhíu mày, hai chân dừng lại, nhìn về phía trước. Điền Lăng thấy Diệp Khôn dừng lại, nàng cũng hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì cả. Chỉ lẳng lặng đứng một bên, nhìn theo ánh mắt của Diệp Khôn, tâm tình bất định.

Cùng lúc đó, phía trước cách Diệp Khôn hơn hai mươi trượng. Không gian một hồi vặn vẹo, sau đó xuất hiện hai bóng người.

Hai bóng người vừa xuất hiện, là hai thanh niên tuổi chừng hai năm, hai sáu tuổi. Một người mặt mày khôi ngô tuấn tú, còn một người mặt mày cũng bình thường. Nhưng uy áp trên thân hai người tản ra, vậy mà là Luyện Khí tầng mười ba đỉnh phong.

Hai người vừa xuất hiện, liền đưa mắt liếc nhìn Diệp Khôn và Điền Lăng một cái. Thấy bộ dạng của hai người, đồng tử trong mắt hai thanh niên không khỏi co rụt lại. Âm thầm đánh giá Diệp Khôn và Điền Lăng. Sau đ,ó hai người cùng nhíu mày, thanh niên mặt mày tuấn tú, liền mở miệng nói.

“Hai vị là đệ tử của phân đà nào? Xin hãy báo danh.”

Điền Lăng nghe thấy thanh niên mặt mày tuấn tú nói vậy, đồng tử trong mắt nàng co rụt lại. Sắc mặt tỏ ra khó coi, suy nghĩ một chặp, nàng nhàn nhạt nói.

“Như thế nào? Tiểu muội thật không hiểu? Tại sao lần này tới đây, lại bị tra xét như vậy đấy?”

Thanh niên mặt mày khôi ngô nghe Điền Lăng hỏi vậy, cũng không có biểu cảm gì, nói.
“Hai vị không phải khẩn trương như vậy. Cũng tại trong trấn gần đây xuất hiện có gian tế trà trộn vào, nên bọn ta mới phải điều tra những người xuất, nhập khẩu như vậy. Đây cũng là mệnh lệch ở trên, mong hai vị hợp tác, thông báo quý tính đại danh. Chỉ cần xác thực thân phận của hai người là được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play