Nam Chiêu Thành nhíu mày, thần thức thả ra tìm kiếm xung quanh, nhưng không phát hiện ra được Diệp Khôn ẩn nấp ở chỗ nào.
“Di. Tiểu tử này, hắn đã biến mất khỏi nơi đây sao? Mình không thể cảm ứng được khí tức của hắn.” Một lúc sau, Nam Chiêu Thành hơi kinh ngạc, thì thào nói.
“Thế nào? Tiền bối, ngài có định nói cho ta biết hay là để ta động thủ đây?”
Nam Chiêu Thành còn đang nghi hoặc, thì đột nhiên nghe thấy tiếng của Diệp Khôn truyền đến.
Xác định được phương hướng của giọng nói, thần thức của Nam Chiêu Thành đảo qua, nhưng vẫn không có phát hiện ra được gì, trong lòng hắn cả kinh, lâm vào trạng thái đề phòng.
“Tiểu tử này vậy mà có ẩn lặc thuật huyền diệu đến mức này sao? Thần thức mình không thể thấy được hắn. Nếu không cẩn thận, bị hắn đánh lén thì không ổn rồi.” Ý nghĩ trong đầu chuyển qua, Nam Chiêu Thành tập chung tinh thần lên cao đến cực điểm, tâm tình bất định, nhìn tiểu quỷ ở hướng đối diện.
“Hừ! Xem ra ngài không muốn nói rồi. Vậy thì đừng trách ta. Phệ Linh, xử lý lão ta. Nhớ là đừng có giết chết ngay, ta cần chút thông tin ở lão.” Không thấy Nam Chiêu Thành trả lời, giọng nói lạnh như băng của Diệp Khôn lại vang lên.
Nhận được phân phó, Phệ Linh Thiên Quỷ nhe răng ra cười, Hai mắt nó đầy hung lệ nhìn chằm chằm vào Nam Chiêu Thành.
Nam Chiêu Thành bị ánh mắt của Phệ Linh Thiên Quỷ nhìn vào, khẽ rùng mình một cái. Nhưng sau đó, trên mặt y tỏ ra ngưng trọng, pháp lực trong người đã được đề cao lên đến cực điểm.
Uy áp của mặt quỷ toát ra, khiến cho người ta có cảm giác rất khó chịu, hít thở không thông.
Ngón tay của Phệ Linh Thiên Quỷ khẽ điểm về phía trước, ngay lập tức, mặt quỷ kêu lên “ông ông” bắt đầu xoay tròn, sau đó nó huyễn hóa ra thành một cái lồng lớn, nhằm hướng Nam Chiêu Thành chụp tới.
Đồng thời Phệ Linh Thiên Quỷ cũng há miệng ra, một thanh tiểu kiếm màu vàng kim từ trong miệng nó bay ra. Cánh tay nhỏ của nó khẽ động, tiểu kiếm liền nằm gọn trong tay.
Nắm chặt tiểu kiếm trong tay, hung quang trong mắt Phệ Linh Thiên Quỷ lóe lên, nó hét lên một tiếng chói tai, kiếm trong tay chỉ thẳng lên trời, một luồng kiếm khí vô biên vô tận theo tiếng hét bộc phát ra, bên trong kiếm khí còn chứa từng đạo lôi điện, xẹt qua xẹt lại nhìn rất kinh người.
Thuận theo cánh tay nhỏ khẽ vung xuống, kiếm khí vô biên cái địa từ trên cao hướng về phía Nam Chiêu Thành đánh tới.
Nam Chiêu Thành nhìn thấy cảnh này, trong lòng đầy sợ hãi, biểu hienj ra ngoài rất khẩn trương.
Hai tay y liên tục bấm niệm pháp quyết, huyễn hóa ra rất nhiều pháp thuật phòng ngự, bao bọc lấy toàn thân vào bên trong.
Đồng thời Cự Phủ trên tay hắn cũng được ném ra, Cự Phủ đón gió lớn lên gấp mười lần, trở thành một thanh Cự Phủ cao hơn mười trượng, uy áp của nó theo đó cũng tăng lên rất nhiều.
“Oanh!” Một tiếng va chạm kinh thiên động địa vang lên, Cự Phủ chém lên trên cái lồng quỷ vụ, trực tiếp khiến cho quỷ vụ bị tán loạn, nhưng thanh quang trên thân Cự Phủ như vậy cũng ảm đạm đi khá nhiều.
Sắc mặt Nam Chiêu Thành đại biến, không kịp suy nghĩ, bàn tay y khẽ lật, mộ tấm phù lục màu vàng liền xuất hiện trong tay.
Không chậm chễ, y đem tấm phù dán lên trên người, lập tức, một tầng kim cháo xuất hiện, chùm lấy toàn thân hắn vào trong, đồng thời hai chân y nhanh chóng thối lui về phía sau.