Ngày hôm sau, Lâm Y Hân cùng Lâm Thiến Khanh ở bên Triệu thị thỉnh an xong,
hai người ở trong viện nói chuyện một hồi, đi đến viện của Lâm Mị.
Châu Nhi đang ở trong sân vừa thấy được Lâm Y Hân cùng Lâm Thiến Khanh, lập
tức cất giọng hành lễ, cũng báo tin cho tiểu thư bên trong phòng: “Nhị
tiểu thư, Tứ tiểu thư.”
”Tam muội đâu?” Lâm Y Hân cười hỏi.
Trong miệng là đang hỏi, thế nhưng, động tác dưới chân lại một bước cũng
không có dừng, trực tiếp đẩy cửa tiến vào khuê phòng của Lâm Mị.
”Nhị tiểu thư, Tứ tiểu thư.” Tú Nhi quy quy củ củ hành lễ, mà lúc này Lâm Mị đang thả lỏng nửa nằm bò ở trên giường, thư thư phục phục phơi mặt trời mùa đông.
Nghe thấy động tĩnh, mắt hé mở một nửa, lười biếng hỏi: “Có việc?”
Nàng phơi nắng đến toàn thân xốp mềm ấm áp, cũng không nghĩ động đậy, sau khi ăn uống no đủ, nên phơi nắng rồi đi ngủ.
Nhìn thấy bộ dáng Lâm Mị ngồi không giống ngồi như vậy, Lâm Thiến Khanh
không đồng ý nhíu mày, đôi mày tinh xảo nhăn lại càng sâu cũng không dễ
nhìn: “Tam tỷ, sao ở cjoox của mẫu thân không nhìn thấy tỷ vậy?”
”Ta lại không có việc gì tìm mẫu thân, đi vào trong đó làm cái gì?” Lâm Mị kỳ quái hỏi.
”Sớm tối thăm hầu đi thỉnh an mẫu thân, không phải là bổn phận của nữ tử
sao? Tam tỷ, dù cho giữa tỷ cùng mẫu thân có thể có chút hiểu lầm nhỏ.
Thế nhưng, trên đời này không có phụ mẫu không đúng, bất kể như thế nào
sớm tối thăm hầu cũng là muốn đi.” Lâm Thiến Khanh chính là không quen
nhìn hành động của Lâm Mị, nào có nữ nhi nào làm như vậy?
Lâm Mị
cười, khi cười rộ lên, mắt hoa đào liền cong thành trăng non đầy mị
hoặc, Lâm Thiến Khanh nhìn thấy tâm thần một trận ngẩn ngơ. Kìm lòng
không đậu ở trong lòng khẽ chửi một tiếng, dụ dỗ.
Trong lòng Lâm Thiến Khanh lập tức cả kinh, nàng, nàng tại sao có thể nói Tam tỷ như thế đây?
Cho dù thực sự là lỗi, dù gì cũng là tam tỷ của nàng, thế nhưng, Tam tỷ nhìn thật sự là quá yêu mỵ.
Chẳng trách nàng được.
Trong lòng Lâm Thiến Khanh mâu thuẫn ra sao Lâm Mị cũng không hiểu biết, chỉ
là chậm rì rì nói một câu: “Lúc tủ còn nhỏ, mẫu thân liền đã nói qua,
miễn ta sớm tối thăm hầu. Chẳng lẽ Tứ muội quên rồi sao?”
”Nếu là chuyện mẫu thân phân phó, ta đương nhiên muốn nghe theo. Chẳng lẽ Tứ
muội muốn ta vi phạm ý tứ của mẫu thân sao, để mẫu thân nổi giận? Nếu
tức giận ảnh hưởng đến thân thể, Tứ muội, muội tha thứ nổi sao?” Lâm Mị
như cười như không nhìn Lâm Thiến Khanh, khiến nàng thấy phía sau lưng
từng đợt phát lạnh.
”Tam muội a, hôm nay chúng ta qua đây là muốn tặng mấy thứ cho muội.” Lâm Y Hân vội vàng lên tiếng hòa giải, đem đề
tài mới vừa rồi bỏ qua một bên đi.
”Tặng đồ cho ta?” Lâm Mị cười, “Tiểu viện này của ta nhiều năm như vậy cũng không có người ngoài tới,
hôm nay đây là thế nào? Làm phiền hai vị qua đây tặng đồ cho ta.”
Lâm Mị trắng trợn chế nhạo khiến sắc mặt Lâm Thiến Khanh khó coi, Lâm Mị này sao cấp cjo mặt mũi lại không biết xấu hổ đâu?
Lâm Y Hân thì ngược lại so với Lâm Thiến Khanh tâm tư thâm trầm hơn rất
nhiều: “Đây còn không phải qua hai ngày nữa không phải là hoa mai yến
thôi, ta cùng Tứ muội nghĩ, sợ muội không có trang sức thích hợp, cho
nên liền lấy mâý thứ trong số trang sức của chúng ta ra, muội xem loại
nào phối y phục của muội thì hợp, thì chọn lấy loại đó.”
Đang nói, quay lại lấy trang sức từ trong tay hai nha hoàn tới, một người trong tay bê một cái hộp nhỏ.
Lâm Mị cười cười, dưới sự nâng đỡ của Tú Nhi, ngồi dậy.
Lâm Thiến Khanh cũng cười theo trong tay nha hoàn nhận lấy tráp, một bên mở vừa nói: “Lập tức liền muốn tới hoa mai yến, những cô nương huân quý
thế gia chưa lập gia thất đều sẽ đi. Hầu phủ chúng ta cũng không thể
thất lễ, Nhị tỷ nói không biết tỷ có trang sức thích hợp hay không,
chúng ta liền chọn một ít, để Tam tỷ chọn lựa một hồi đi.”
Nói
xong Lâm Thiến Khanh lấy ra một cây trâm châu, một viên trân châu mượt
mà được tơ vàng quấn quanh, trong đó có một chút trân châu xâu chuỗi
nhỏ, quả nhiên là hào hoa phú quý phi phàm.
”Tam tỷ, tỷ xem châu
trâm này được không?” Lâm Thiến Khanh hai mắt lấp lánh nói: “Đây là đại
tỷ thưởng cho muội đấy, thế nhưng muội rất yêu thích. Nếu như Tam tỷ
thích, lần này hoa mai yến liền để cho tỷ tỷ mang.”
”Còn có đây
là khuyên tai bát bảo cũng đẹp, là đại tỷ đưa cho mẫu thân, mẫu thân
chuyển đưa cho muội...” Lâm Thiến Khanh lần lượt đem trang sức bên
trong lấy ra cho Lâm Mị nhìn.
Lải nhải nói, khiến Tú Nhi không có sắc mặt tốt.
Đây là muốn làm gì?
Ngay trước mặt tiểu thư nhà nàng khoe khoang nàng ta có phu nhân thương yêu đại tiểu thư sủng ái sao?
Tiểu thư nhà nàng trước đây thế nhưng một chút trang sức cũng không có!
Ánh mắt Lâm Y Hân đắc ý đảo qua Châu Nhi đang tức giận bất bình, Tú Nhi sắc mặt hơi trầm xuống, lại nhìn Lâm Thiến Khanh ra sức du thuyết, phải đem thứ tốt cùng Lâm Mị chia sẻ, trong lòng cười thầm không ngớt.
Lâm Thiến Khanh này rốt cuộc là không có đầu óc, làm cho nàng lấy chút
trang sức mang qua đây cho Lâm Mị, còn liền thực sự lấy tới.
Thực sự là ngu xuẩn!
”Ơ kìa!” Lâm Y Hân đột nhiên kinh hô một tiếng, cắt ngang Lâm Thiến Khanh lải nhải, “Tứ muội, mau đừng nói nữa.”
”Làm sao vậy?” Lâm Thiến Khanh không hiểu nhìn về phía Lâm Y Hân, không phải Nhị tỷ nói muốn giữa tỷ muội nhiều liên lạc hơn không muốn sinh ngăn
cách sao?
”Muội cầm nhiều trang sức như vậy... Tam muội có thể có xiêm y phù hợp sao? Trang sức chúng ta tự nhiên có thể tặng, thế nhưng y phục thì... Hai ngày sau liền là hoa mai yến, đâu kịp làm xiêm y mới
cho Tam muội a.” Lâm Y Hân “Hảo tâm” nói, “Trang sức hào hoa phú quý
trong tay muội cũng không phù hợp với y phục của Tam muội a.”
Châu Nhi tức giận tiến lên nửa bước, lại bị Tú Nhi một phen ngăn cản, Châu
Nhi trừng mắt, thở phì phì đành phải lại lần nữa đứng trở lại.
”Này, này... Muội thật không có suy nghĩ nhiều như vậy.” Lâm Thiến Khanh cầm trang sức trong tay buông xuống, chần chừ hỏi.
”Ai, Tứ muội, muội cũng không cần tự trách, chúng ta cũng là hảo tâm. Chỉ là không có suy nghĩ chu toàn, Tam muội tất nhiên sẽ không dễ tức giận như vậy đâu.” Lâm Y Hân cười mỉm nói.
Lâm Mị cười, nàng thật tình là phục Lâm Y Hân.
Vì có thể lấy lòng Triệu thị, vì chính tiền đồ của nàng ta, là có thể tính toán đích thân muội muội của chính mình như thế, đầu óc của nàng ta rốt cuộc là nghĩ như thế nào?
”Tiểu thư, Chu công tử cầu kiến.” Thạch Đầu ở trong sân, lớn giọng hô.
Chu công tử?
Lâm Thiến Khanh vừa nghe đến tên này, tăng một chút liền đứng lên, không hề nghĩ ngợi chạy ra ngoài.
”Lâm Y Hân, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra đến, Triệu thị chẳng qua là lấy
ngươi làm mũi thương để sử dụng, ngươi cho là bà ta thật tâm thương yêu
ngươi?” Ánh mắt Lâm Mị trêu tức rơi vào tren ngón tay sưng đỏ của Lâm Y
Hân, “Tự tay làm điểm tâm bị phỏng? Hả?”
Lâm Y Hân rất nhanh đem hai tay giấu vào trong tay áo, lại không chút nào lui nhường nói:“Trong hậu viện này, việc hôn nhân của nữ nhi đương nhiên là mẫu thân
làm chủ. Ta không nghe theo dựa vào mẫu thân chẳng lẽ còn đến dựa vào
ngươi hay sao?”