Hai phe này, bất kể tranh đấu nào, hắn cũng không đắc tội nổi, có thể không cải vả là tốt nhất.

- Vị Chí Hào tướng quân này là bằng hữu của ta, ta muốn mang hắn đi, nói cái giá đi!

Cử chỉ động tác của đối phương, Nhiếp Vân nơi nào không biết nghĩ cái gì, cười nhạt.

Tiền đối với hắn mà nói chẳng qua là một đống nguyên khí, có thể sử dụng tiền giải quyết, miễn đi hết thảy phiền toái, tự nhiên tốt nhất.

- Sảng khoái, Nhiếp Vân đại nhân không hổ là người sảng khoái, đã như vậy... Ta liền ra giá!

Thấy người này tinh ý như vậy, Quần Liêu cười hắc hắc:

- Người nọ là hung thủ tru diệt đội chấp pháp, đội chấp pháp do bát đại thế lực liên hiệp tạo thành, trình độ trọng yếu có thể tưởng tượng được... Bây giờ bát đại thế lực rất nhanh thì tới hỏi tội, nếu cứ như vậy thả bọn họ, nhất định sẽ rất phiền toái, cho nên...

Quần Liêu không có trực tiếp ra giá, mà nói ra tầm quan trọng của Chí Hào tướng quân.

Nói như vậy rất đơn giản, chính là nghĩ biện pháp tăng giá!

Nói giá đương nhiên phải hô trên trời, nếu đối phương có tiền, dĩ nhiên không cần khách khí!

- Được rồi, không cần chơi những chiêu trò này, hung thủ có phải là hắn hay không, trong lòng ngươi ta biết rõ, mục đích của ngươi là gì, ta cũng biết, nói những lời nhảm nhí này, còn không bằng trực tiếp báo giá cả ra.

Nhiếp Vân cắt đứt lời nói của đối phương.

- Tốt, ta thích giao thiệp với người như vậy, bất quá... rốt cuộc bao nhiêu tiền, ta còn phải suy tính một chút, trong thời gian uống cạn chun trà, sẽ cho ngươi câu trả lời!

Còn muốn nói nhiều một ít, nghĩ biện pháp tăng giá, đối phương nói như vậy, Quần Liêu cũng biết không cần nói nhãm, nhưng hắn không có lập tức nói ra giá, mà chơi kế sách trì hoãn.

Thật vất vả làm thịt một con dê béo, hô thấp, trong lòng khó chịu, hô cao, vạn nhất đối phương không chơi, hắn liền thua thảm.

- Ngươi xem ta nên hô bao nhiêu mới tốt?

Trong lòng nghĩ những thứ này, Quần Liêu lặng lẽ truyền âm cho chiến sĩ thiết giáp mới vừa rồi đưa ý kiến.

Người này thời khắc mấu chốt còn có chút đầu óc, cũng có thể tham khảo một chút.

- Thiếu gia, ít nhất cũng phải...

Chiến sĩ thiết giáp do dự một chút, lặng lẽ đưa ra hai ngón tay, giống như làm ra quyết định lớn vậy:

- Hai ngàn vạn Hỏa Thần Tệ!

- Hai ngàn vạn Hỏa Thần Tệ?

- Đúng vậy, dù sao người nọ là chúng ta tùy tiện bắt, cho dù mất đi, cũng có thể tìm người khác chết thế, nhìn khẩu khí của người này nên rất có tiền, một lát nữa có thể trực tiếp hô năm nghìn vạn, chờ hắn trả giá, còn tới hai ngàn vạn, chúng ta liền thu!

Chiến sĩ thiết giáp vội nói.

- Ân, hai ngàn vạn đúng là không ít... Bất quá, không thể tiện nghi hắn như vậy!

Quần Liêu do dự một chút, gật đầu nói.

Người tu luyện cần đại lượng tài nguyên bổ sung tiêu hao, cho dù hắn là cường giả Hoàng cảnh trung kỳ, cũng không có quá nhiều tiền, hai ngàn vạn, mặc dù không nhiều, nhưng đối với hắn mà nói, đã không ít!

Hắn bây giờ toàn bộ tài sản chung vào một chỗ, tiền có thể vận dụng, cũng tuyệt không vượt qua nhiều như vậy!

Cho nên nếu có thể ép đối phương lấy ra hai ngàn vạn, đối với hắn mà nói, chẳng những kiếm, còn kiếm rất lớn!

- Nghĩ xong chưa?

Thấy bọn họ truyền âm nói chuyện, tựa hồ thương nghị xong, Nhiếp Vân nhìn tới.

- Thương nghị xong, nếu như ngươi có thể lấy... tám ngàn... Một ức Hỏa Thần Tệ, người này có thể tùy tiện mang đi!

Quần Liêu cắn răng nói.

Dù sao chẳng qua là ra giá, cũng không phải là quyết định cuối cùng, cắn răng một cái, hắn lại tăng lên gấp đôi, trực tiếp báo ra một ức!

- Một ức?

Đám người Phí Đồng thấy Nhiếp Vân xuất hiện, tất cả đều bay tới, đứng ở cách đó không xa, nghe được cái giá tiền này, tất cả đều trầm xuống.

Thật là cướp bóc trần trụi!

Giá trị của Hỏa Thần Tệ, bọn họ biết rất rõ, một ức, cho dù Chí Hào doanh bọn họ phấn đấu mấy trăm năm cũng kiếm không tới nhiều tài sản như vậy, hô giá như vậy, không phải cướp là cái gì?

Không chỉ đám người Phí Đồng trầm xuống, ngay cả Chí Hào tướng quân bị giam cầm sắc mặt cũng khó coi.

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới đối phương sẽ báo ra loại giá tiền này!

Hắn một Hoàng cảnh sơ kỳ nho nhỏ, lúc nào cũng đáng tiền như vậy?

- Nhiếp Vân đại nhân, ta chết không có gì đáng tiếc... Một ức Hỏa Thần Tệ thật quá nhiều, không thể đáp ứng...

Chí Hào tướng quân vội vàng hô.

- Quá cao sao? Nếu như không lấy ra được, vậy thì thôi, người này ta còn muốn cặn kẽ điều tra, bất quá... Điều tra xong, có thể còn sống hay không liền không nhất định!

Nghe được Chí Hào tướng quân gào to, Quần Liêu sợ giao dịch thất bại, trong giọng nói mang uy hiếp.

Ngươi không mua cũng được, vậy ta không bán... Bây giờ không mua, chờ sau này tình huống gì, sống hay chết, ta không cách nào bảo đảm.

- Một ức? Không nhiều, ta mua!

Không để ý tới lời của hắn, Nhiếp Vân cười nhạt, ngón tay vừa nhấc, một đống Hỏa Thần Tệ lập tức phun ra ngoài.

Hỏa Thần Tệ chói mắt, phản xạ ánh mặt trời, giống như một đoàn hỏa diễm thiêu đốt.

Một ức Hỏa Thần Tệ ầm… rơi trên mặt đất, để cho người ta nhìn ở trong mắt, tim không tự chủ được kịch liệt nhảy lên.

Nhiều tiền như vậy, vô số người cả đời cũng chưa chắc thấy, cho người lực trùng kích thị giác thực quá rung động.

- Ngươi... Đáp ứng?

Đừng nói những người khác, ngay cả Quần Liêu cũng giật nảy mình, con ngươi không tự chủ được co lên.

Hắn vốn tưởng rằng đối phương sẽ trả giá, đến lúc đó năm nghìn vạn, hai ngàn vạn đồng ý đều được, nằm mơ cũng không nghĩ tới, đối phương căn bản không có tính toán mặc cả, tại chỗ đáp ứng!

Một ức... Hắn có linh cảm nói giá lại cao, đối phương cũng đáp ứng...

Nuốt nước miếng một cái, cặp mắt Quần Liêu nhìn chằm chằm tài sản phía trước, bất quá hắn dù sao cũng là cường giả Hoàng cảnh, ý chí kiên định, một lát sau chậm lại, ống tay áo phất lên, thu Hỏa Thần Tệ vào Không Gian giới chỉ.

- Ha ha, các hạ quả nhiên thẳng thắn, nói một ức liền một ức, bất quá... Ta nói một ức, là ngươi có thể mang đi, nhưng tội danh của hắn vẫn không thể tiêu trừ, nói cách khác... Cho dù ngươi mang người đi, hắn vẫn là tội nhân, còn sẽ bị bát đại thế lực truy nã!

Quần Liêu cười hắc hắc.

Có thể tiện tay lấy ra một ức mua người, người trước mắt nhất định là oan đại đầu, ở trong mắt hắn, người như vậy không làm thịt, còn đợi đến khi nào?

- Cái gì?

- Quần Liêu ngươi hèn hạ!

- Đáng ghét, thật là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn vơ vét tài sản!

- Nhiếp Vân đại nhân nghìn vạn lần không thể đáp ứng, hắn khẳng định lại muốn nhiều hơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play