- Ta đã từng có người thương, bất quá, cũng là chuyện đã qua, không muốn nhiều lời nữa.

Hai mắt xinh đẹp của Tú Linh đại đế ba động, không biết đang nghĩ cái gì.

- Có phải là Tu La vương hay không?

Nhiếp Vân lười quan sát, trực tiếp mở miệng.

- Đúng vậy...

Sắc mặt có chút khó coi, Tú Linh đại đế nói.

- Vậy bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi đối với Tu La vương còn có cảm tình hay không? Nếu như là người khác bức bách ngươi thành hôn, như vậy ta có thể thay ngươi làm chủ! Nếu như không có cảm tình mà tự nguyện gả cho đối phương. Như vậy ta cũng sẽ không làm người xấu mà lập tức xoay người rời đi!

Nhiếp Vân nói.

- Ta...

Hàm răng của Tú Linh đại đế cắn bờ môi đỏ mọng, dường như không biết nên trả lời như thế nào.

- Cần phải nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, bây giờ Tu La vương đã sống lại lần nữa. Nếu như còn có cảm tình đối với hắn mà bị người ta bức bách thành thân. Như vậy ta có thể ra tay giúp ngươi. Nếu như đã không có cảm tình đối với hắn thì cũng không có gì. Ta có thể bảo đảm Tu La vương sẽ không trách tội, các ngươi vẫn có thể số một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn!

Ống tay áo của Nhiếp Vân vung lên.

- Ta... Trong lòng ta còn có hắn!

Do dự một chút, cuối cùng Tú Linh đại đế vẫn hít sâu một hơi, thân thể mềm mại run rẩy, thanh âm hơi có chút run rẩy.

Nghe thấy đối phương xác nhận tin tức Tu La vương lần nữa sống lại, tâm tình nàng khó có thể ngăn chặn được.

- Tiện nhân muốn chết!

Tú Linh đại đế ở trước mặt mọi người nói ra trong lòng nàng còn có người khác. Hai mắt Vạn Pháp Chúa Tể âm lãnh, bàn tay run lên, một đạo hàn mang bắn thẳng về phía nàng.

- Hừ!

Dường như đã sớm biết hắn sẽ có hành động như vậy, thân thể Nhiếp Vân nhoáng một cái đã đi tới phía trước mặt Tú Linh đại đế. Ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng bóp về phía trước một cái, hàn mang giống như rắn độc bị nắm trúng bảy tấc, bị gắt gao kẹp lại, bất kể giãy giụa như thế nào cũng không có cách nào trốn thoát.

Đây là một cái châm dài màu đen nhánh, không biết dùng tài liệu gì luyện chế thành, toàn thân lạnh lẽo, không ngừng ăn mòn thân thể và linh hồn.

- Không muốn giả bộ nữa sao?

Ngón tay khẽ chuyển một cái, cái châm dài trong tay Nhiếp Vân lập tức thay đổi phương hướng, theo đường cũ bắn trở về.

- Phải nói là ngươi đã sớm nhìn ra a!

Vạn Pháp Chúa Tể không còn vẻ hốt hoảng kích động như trước nữa, mà ngược lại còn cười lạnh, đưa tay về phía trước, lấy tay thu cái châm dài đen nhánh này. Đồng thời bàn tay giơ lên trên không trung, một đạo thanh âm tựa như tiếng kèn báo hiệu vang vọng.

Đạo thanh âm này giống như quỷ mỵ kêu lớn, khiến cho linh hồn người ta bị chạm, nương theo thanh âm kết thúc. Tám đạo thân ảnh không biết từ chỗ nào bay ra, đáp xuống tám phương vị ở trong cung điện, đem tất cả đường đi bao phủ lại

- A...

Tám người này toàn bộ đều mặc một thân áo đen, tựa như là người ở u minh, vừa mới xuất hiện giống như là giá rét muốn đóng băng mọi thứ vậy.

- Đây là... Tám vị Chúa Tể?

Con ngươi của Tần Xuyến tiên tử co rụt lại.

Tám người chung quanh này, bằng vào thực lực của nàng lại không nhìn ra tu vi chút nào, chẳng lẽ... Lại là tám vị Chúa Tể?

Ba đại Chí Tôn vực cộng thêm cường giả Phong vương cũng chỉ hai mươi bảy vị Chúa Tể. Mỗi một vị đều có danh tiếng rất lớn, đột nhiên lại xuất hiện thêm những người này, sao một người nàng cũng chưa nghe nói qua vậy?

Không chỉ có Tần Xuyến tiên tử sửng sốt. Mà ngay cả đám người Tiêu Diêu Tiên cũng không rõ ràng cho lắm.

Mặc dù không biết rõ đã có chuyện gì xảy ra, thế nhưng bọn hắn cũng biết chuyện này đã xảy ra biến cố. Tất cả đều đứng dậy, ánh mắt lập lòe nhìn chung quanh, tràn ngập vẻ cảnh giác phòng ngự.

- Lộ ra bộ mặt thật của ngươi đi, rốt cuộc người là ai? Trong tam giới hẳn không có cường giả thực lực như ngươi a!

Không có trả lời câu hỏi của đối phương. Nhiếp Vân mở miệng nói.

- Theo ta được biết, ngươi chưa từng thấy qua Vạn Pháp Chúa Tể. Ta rất tò mò, sao ngươi lại có thể nhìn thấu được ta?

- Vạn Pháp Chúa Tể này nở nụ cười, dung mạo trong nháy mắt đã xảy ra biến hóa, thân thể cũng biến thành càng thêm thon dài. Có chút tương tự với tám người áo đen trước mắt, để lộ ra khí tức âm u lạnh lẽo.

Đường đường là Vạn Pháp Chúa Tể không ngờ lại là người khác ngụy trang ra!

Dường như đối với những thứ này Nhiếp Vân đã sớm biết được, cho nên hắn cũng không khẩn trương mà khẽ mỉm cười nói.

- Mặc dù ta chưa từng thấy qua Vạn Pháp Chúa Tể. Thế nhưng bàn về ngụy trang, ta là tổ tông, ở trước mặt ta mà làm những thứ này, muốn để cho ta không nhìn ra. Rất khó!

Chỉ cần là Chúa Tể cũng đã nghe qua chiến tích của hắn, nhất định từ sâu trong lòng đã sinh ra sợ hãi. Mặc dù người trước mắt này ngụy trang rất giống, thế nhưng trong lúc vô tình lại tản mát ra sát cơ, cho dù bị đối phương ẩn giấu rất kỹ, thế nhưng vẫn bị Nhiếp Vân đã nhìn ra.

Căn cứ những chuyện này, sao hắn còn không biết đã có chuyện gì xảy ra cơ chứ?

- Không hổ là đệ nhất nhân trong các Chúa Tể!

Thấy Nhiếp Vân không muốn nhiều lời, ánh mắt Vạn Pháp Chúa Tể này lạnh lẽo vô cùng, trong miệng nói lời tán dương, mười ngón tay lại chậm rãi mở ra. Dường như tùy thời sẽ động thủ.

- Nếu như ta đoán không sai, ngươi là cùng một chủng tộc với những cổ thi trong Tà Nguyệt Chí Tôn vực a. Rốt cuộc các ngươi là ai? Đến từ nơi nào?

Đối với động tác của hắn, dường như Nhiếp Vân cũng không thấy, mà hắn vẫn tiếp tục hỏi.

Từ lần đầu tiên tiếp xúc với cổ thi ở Thần chi di tích, cho đến lúc gặp phải cỗ ý niệm đặc thù trên cổ thuyền của Đan Thần Chúa Tể hắn vẫn suy tư. Cho tới trước đó không lâu hắn mới suy nghĩ ra một câu trả lời. Đám cổ thi này nhất định khi còn sống, chỉ sợ là người của một chủng tộc khác, cũng không phải là đến từ tam giới này.

Mặc dù tam đại Chí Tôn vực ở trong Hỗn Độn hải dương được xưng là mạnh nhất, lớn nhất. Nhưng mà đại dương mênh mông vô cùng, nếu như không có ai có thể đi đến tận cùng, như vậy sẽ không có cách nào chứng minh được chuyện này có phải là thật hay không!

Hoặc giả những người này lại tới từ một thế giới khác, nếu không, cũng sẽ không có đặc thù sinh mạnh hoàn toàn khác với tam giới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play