Đi một hồi, vừa mới xẹt qua chỗ ở của Tĩnh Hầu, Nhiếp Vân liền chứng kiến một đống bừa bộn, vài con hầu tử chết ở tại chỗ, trước mắt sụp đổ một mảng lớn cây cối, nhìn mặt đất tạo thành uy thế, ít nhất là một vị cường giả Thiên Tiên lưu lại.

Tuy Nhiếp Vân chưa thấy qua cường giả Thiên Tiên, nhưng hiện tại thân thể hắn đã có được lực lượng Thiên Tiên sơ kỳ, xem xét lực phá hoại là có thể nhận ra.

- Sao ở đây lại xuất hiện Thiên Tiên? Tĩnh Hầu cùng đám người lão tửu quỷ là làm sao đắc tội đối phương?

Con mắt của Nhiếp Vân càng ngày càng lạnh.

Theo như lời Tiêu Nhiên, Tĩnh Hầu là một loại sắp tuyệt tích, ngay cả hắn cũng không đành lòng bức bách, không biết từ nơi nào xuất hiện Thiên Tiên, rõ ràng giết vài con hầu tử, quả thực tội không thể tha thứ!

Chuyện này nếu để cho Tiêu Nhiên biết, nhất định sẽ giận tím mặt.

Thiên Nhãn nhìn sang sơn động của Tĩnh Hầu, phát hiện chỗ đó đã không có hầu tử, thậm chí ngay cả tửu trì cũng bị người lấy hết, biến thành hố đá trụi lủi.

Vèo!

Nhìn rõ ràng tình huống, lửa giận trong lòng Nhiếp Vân càng lớn, tăng thêm tốc độ đuổi theo.

Liên tục phi hành hơn mười dặm, một hạp cốc cự đại xuất hiện ở trước mặt.

Hai bên hạp cốc thẳng đứng ngàn thước, còn không có tiến vào trong đó, một cổ Tu La Sát khí nồng đậm liền đập vào mặt, để cho người sinh ra cảm giác sợ hãi.

- Vậy mà ở trong này?

Cảm ứng thoáng một phát, Nhiếp Vân cau mày.

Lúc này Truy Tung chi khí đã cảm ứng được vị trí của bọn người lão tửu quỷ, tựa hồ ở trong hạp cốc.

- Vào xem!

Biết rõ do dự thời gian càng dài, lão tửu quỷ, Tĩnh Hầu liền càng nguy hiểm, Nhiếp Vân không có ngừng chút nào, thả người xông vào trong cốc.

Tiến vào sơn cốc tựa như tiến nhập Tu La chiến trường, gió ở trong đó hình thành đao phong, phát ra minh hưởng giống như tiếng kèn, để cho người kìm lòng không được nhiệt huyết sôi trào.

Dung hợp chi khí vận chuyển một vòng, loại áp bách này tiêu tán vô hình, thân thể Nhiếp Vân nhoáng một cái, vận chuyển thiên phú Ẩn Nặc sư, đi thẳng về phía trước.

Thiên Hành, Địa Hành, Tường Thủy dung hợp, để cho năng lực ẩn nấp đào tẩu của hắn càng tốt hơn, đạt tới tình trạng không có gì không độn, mặc dù ở trong sơn cốc có rất nhiều nham thạch, cây cối, nhưng với hắn mà nói không cấu thành bất luận ảnh hưởng gì, hoàn toàn có thể thẳng tắp xuyên qua, đơn giản đến cực điểm.

Đi hơn mười dặm, Nhiếp Vân phát hiện Tu La Sát khí càng thêm nồng đậm, khắp nơi gió lạnh âm lãnh, tựa hồ linh hồn hơi không kiên trì nổi, liền sẽ lâm vào hỗn loạn, biến thành Tu La.

- Ta lập lại lần nữa, lập tức đi qua, có thể không giết bọn nó, bằng không thì, ta sẽ giết chết những hầu tử này ở trước mặt ngươi, hừ, đừng giả bộ nghe không hiểu, ta kiên nhẫn có hạn!

Đang lo lắng có nên tiếp tục đi về phía trước hay không, một thanh âm lạnh như băng vang lên, nghe nói như thế, sắc mặt của Nhiếp Vân lập tức chìm xuống.

Vèo!

Tiến về phía trước, giương mắt nhìn đi, chỉ thấy hạp cốc phía trước rộng mở trong sáng, tựa như một lâm viên do tự nhiên hình thành, kết đầy trái cây màu bạc.

- Ngân Chúc Quả?

Nhìn thoáng qua, Nhiếp Vân không khỏi sững sờ.

Trong lâm viên này vậy mà kết đầy Ngân Chúc Quả, chừng mấy ngàn trái.

- Ngân Chúc Quả kết ở La Sát chi địa, quả là thế!

Trong lâm viên nhộn nhạo lấy một tầng sương mù màu đỏ tươi, toàn bộ do Tu La Sát khí cấu thành, thường nhân tiến vào trong đó sẽ điên, mặc dù cường giả Thiên Tiên cũng không cách nào tránh khỏi.

- Bọn người Lão tửu quỷ, Mẫn Tích Tích cũng ở nơi đây...

Lực chú ý từ trong lâm viên thu hồi lại, lập tức nhìn rõ ràng người nói chuyện vừa rồi.

Trước lâm viên đứng một đống người, nói chuyện chính là một thanh niên mặc áo xám, mắt xếch, mặt có chút dài nhỏ, nhất cử nhất động mang theo cảm giác ưu việt của đệ tử tông môn, Thiên Tiên cảnh trung kỳ.

Ở bên cạnh hắn là thanh niên áo trắng, hai hàng lông mày dựng thẳng, trên lưng mang theo một thanh trường kiếm, hai tay chắp sau lưng, thực lực so với thanh niên áo xám còn mạnh hơn, vậy mà đã đạt đến Thiên Tiên cảnh hậu kỳ!

- Là bọn hắn?

Nhìn lại sau lưng hai người, chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt của Nhiếp Vân liền híp lại.

Phía sau bọn họ còn đứng hai tùy tùng, không phải người khác, đúng là Diệp Tần cùng Vương Trọng ở Thiết Long Thành gặp được!

Trước mặt bốn người, Tĩnh Hầu Vương đang bị trói ở trên mặt đất, sau lưng nó là nhiều hầu tử song song quỳ chung một chỗ, trong đó đã có hai con bị đánh chết, đầu lâu rơi trên mặt đất.

Ở bên cạnh hầu tử chính là bọn người lão tửu quỷ, bọn lúc này hắn tựa hồ đã bị Tu La Sát khí xâm nhập, cũng có thể là bị thương, cả đám sắc mặt tái nhợt, ngồi tại nguyên chỗ, vẻ mặt bất lực.

- Làm sao, không nghe lời nói của ta? Vậy tốt, ta nhìn ngươi có thể kiên trì tới khi nào!

Thanh niên mắt xếch thấy hắn hét lớn, Hầu Vương không để ý tới, đưa tay về phía trước nhấc lên một hầu tử, bàn tay nhẹ nhàng nhấn một cái, một đạo lực lượng nhảy vào trong cơ thể hầu tử, để cho nó cuồng phun máu tươi.

- Đáng giận! Muốn chết!

Chứng kiến động tác của thanh niên mắt xếch, nắm đấm của Nhiếp Vân xiết chặt.

Từ một màn trước mắt, Nhiếp Vân đã nhìn ra, tựa hồ bọn người thanh niên mắt xếch có chút kiêng kị La Sát chi địa, muốn bức bách Hầu Vương đi vào hái Ngân Chúc Quả, người sau không đáp ứng, nên lợi dụng đánh chết hầu tử áp chế.

Đường đường cường giả Nhân loại, đệ tử đại tông môn, vậy mà bức bách hầu tử, quả thực làm cho người tức lộn ruột!

Chỉ sợ bọn người lão tửu quỷ cũng là bị bọn hắn bắt, về phần đến cùng là chuyện gì xảy ra, hiện tại còn không rõ ràng lắm.

Móng tay niết vào da thịt, Nhiếp Vân muốn lập tức tiến lên cứu đám hầu tử ra, cuối cùng nhất vẫn ngừng lại.

Thực lực của hắn bây giờ, thủ đoạn ra hết, tối đa chỉ có thể đánh chết Thiên Tiên cảnh sơ kỳ, đối với Thiên Tiên cảnh trung kỳ còn bất lực, tùy tiện tiến lên, chẳng những không thể cứu người, hầu ra, chỉ biết càng ngày càng phiền toái.

Về phần Nguyên Khí Đạn, tuy uy lực lớn, nhưng ở đây không thể dùng, vách đá hai bên rất dễ dàng tạo thành núi lở không nói, bọn người Mẫn Tích Tích cũng ở bên trong, một khi gây chuyện không tốt, thậm chí có khả năng nổ chết toàn bộ bọn họ.

Dù sao Nguyên Khí Đạn ngay cả hắn cũng không thể hoàn toàn khống chế.

- Hàn Chú sư huynh, bầy khỉ này không nghe lời, nếu không ta đi nghĩ biện pháp vào hái Ngân Chúc Quả, ta là Khu Tu sư nhị phẩm, còn có thể chống cự một thời gian ngắn!

Thời điểm Nhiếp Vân lo nghĩ nên làm sao người cứu ra, Vương Trọng đột nhiên nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play