Tiêu Nhiên lắc đầu, vừa nói vừa đi ở phía trước dẫn đường, rất nhanh hai người tới một đại sảnh rộng lớn, phía trên có các loại dụng cụ pha rượu.

- Nhiếp huynh, rượu ngon kia...

Vừa ngồi xuống, con mắt Tiêu Nhiên bốc lên hào quang, ngay cả xưng hô Nhiếp Vân huynh đệ cũng biến thành Nhiếp huynh.

- Tiêu huynh không chê, chút rượu ấy tính toán là gì chứ!

Tới chỗ của hắn, cũng không có ra tay cướp đoạt, Nhiếp Vân đối với nhân phẩm của đối phương là rất tán thành, cổ tay khẽ đảo lấy ra một hồ lô Hầu Tâm Tửu, đặt lên bàn.

Bàn tay vẽ một cái, mở nút lọ.

Vèo!

Hồ lô chấn động, thẳng tắp bay về phía Tiêu Nhiên, đi tới trước mặt ly tự động rót đầy, không lãng phí một giọt.

- Hảo tửu!

Không để ý tới lực khống chế kinh người của Nhiếp Vân, Tiêu Nhiên chứng kiến rượu phảng phất như quên hết thảy, hít sâu một hơi, say mê chỉ chốc lát, lúc này mới bưng chén rượu lên uống vào, hưởng thụ nói không nên lời.

- Đừng chỉ ta uống, ngươi cũng nếm thử, Hầu Tâm Tửu này là rượu ngon nhất Linh giới, rất nhiều người muốn nếm cũng nếm không được!

Say mê một lát, thấy Nhiếp Vân không nhúc nhích, Tiêu Nhiên điểm một cái, rót đầy ly cho Nhiếp Vân.

- Tốt, ta thử xem!

Thấy đường đường tuyệt thế cường giả Kim Tiên trở lên vì uống rượu mà thái độ như thế, bản thân Nhiếp Vân cũng có chút kỳ quái, lúc này không chối từ, giơ chén rượu lên, ngửa đầu uống cạn.

- Ai, ngươi...

Chứng kiến động tác của Nhiếp Vân, Tiêu Nhiên lại càng hoảng sợ, biến sắc.

Vừa rồi một đường đến nay, mặc dù Hầu Vương cho rượu ít cũng không thay đổi sắc mặt, lúc này bộ dạng như thế, để cho Nhiếp Vân có chút mê hoặc.

- Làm sao vậy Tiêu huynh?

- Hầu Tâm Tửu này là do Ngân Chúc Quả ở La Sát chi địa chế thành, mùi rượu thuần khiết hỗn tạp Tu La Sát khí ở trong đó, uống vào cổ họng, giống như đao cắt, để cho linh hồn run rẩy, người bình thường uống một ngụm nhỏ sẽ không chịu nổi, ngươi một ly uống xong... Chẳng lẽ không có việc gì?

Vẻ mặt Tiêu Nhiên kỳ quái.

- Không có việc gì a!

Nhiếp Vân nở nụ cười.

Vừa rồi uống xong một ngụm, hoàn toàn chính xác danh bất hư truyền, hương vị rượu này tốt hơn rượu ở Phù Thiên đại lục rất nhiều, tiến vào yết hầu mang theo lửa nóng, để cho người từ trong tới ngoài, ngay cả linh hồn cũng thoải mái.

Trong đó ẩn chứa một tia Tu La Sát ý, nhưng từ khi lĩnh ngộ linh hồn vận chuyển vô danh pháp quyết có thể thôn phệ Tu La, chút sát khí ấy đối với hắn đã không tạo thành bất luận ảnh hưởng gì.

Ngay cả Tu La cũng có thể thôn phệ, Tu La Sát khí được coi là cái gì!

- Tốt, tốt! Lợi hại, loại rượu này ngay cả ta, một ngày cũng chỉ tối đa uống nửa cân, ngươi uống một chén rõ ràng không có việc gì, thật đúng là thiên phú dị bẩm, tới, cạn!

Giơ chén rượu lên, Tiêu Nhiên nở nụ cười.

Lần nữa rót đầy một ly, Nhiếp Vân uống cạn.

Hai người uống đến chén thứ ba, những mỹ nữ của Tiêu Nhiên kia đã bưng đồ ăn lên, cả đám sắc hương vị đều đủ, nghe liền để cho người nhịn không được nước miếng chảy ròng.

- Đây là Tây Thiền Trai Ngọc, mỗi một con đều là La Tiên cấp, thịt xem như đại bổ, đối với ngươi bây giờ có trợ giúp không nhỏ!

Tiện tay chỉ một cái đĩa, Tiêu Nhiên đưa tới cho Nhiếp Vân.

- Tây Thiền Trai Ngọc?

Tuy Nhiếp Vân chưa từng nghe qua danh tự, nhưng nghe đến La Tiên cấp, lập tức liền hoảng sợ.

La Tiên, còn gọi là Đại La Chân Tiên, tuyệt thế cường giả Tiên cấp đệ lục trọng, từng cái đều có thể nói bá chủ một phương, yêu thú mạnh như thế vậy mà ở chỗ này biến thành một bàn đồ ăn, thật đúng là để cho người sụt sịt.

Tiện tay kẹp một miếng ăn vào trong miệng, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy một cổ nhiệt lưu từ phần bụng truyền đến, để cho thực lực của hắn vừa mới đạt tới Tiên Thể cảnh hậu kỳ lần nữa rục rịch, tùy thời có thể đột phá.

- Thức ăn ngon!

Dùng bữa cũng có thể để cho người đột phá, không khỏi kêu to một tiếng, Nhiếp Vân lần nữa kẹp hai miếng, ăn vào trong bụng.

Ầm ầm!

Chấn động nổ vang, lực lượng tích súc tới cực điểm, rốt cục phá tan Tiên Thể cảnh hậu kỳ, trực tiếp đạt tới đỉnh phong.

Bất quá vừa tới đỉnh phong đã bị Nhiếp Vân áp chế xuống, đạt tới đỉnh phong nói rõ sắp bắt đầu lần thứ sáu Niết Bàn rồi, hiện tại tích lũy còn chưa đủ, mạo muội Niết Bàn chỉ biết lành ít dữ nhiều, mặc dù may mắn thành công đột phá cảnh giới cũng không cao, phải cố nén.

- Hảo tửu đương nhiên phải xứng thức ăn ngon rồi, bằng không thì chẳng phải chà đạp rượu ngon?

Chứng kiến Nhiếp Vân có thể khắc chế dục vọng tấn cấp, cưỡng ép áp chế lực lượng, ánh mắt Tiêu Nhiên lộ ra tán dương, cười ha ha.

Đối với tu luyện giả mà nói, có thể tấn cấp nói rõ là chuyện tốt, nhưng loại chuyện tốt này có đôi khi cũng sẽ biến thành chuyện xấu, một khi tùy tiện tấn cấp, lực lượng phù phiếm, ngược lại đối với về sau tu luyện mang đến tác dụng nghịch phản.

Cái này rất giống đất bằng dựng nhà, móng không vững lại muốn xây cao tầng, cuối cùng khẳng định hoàn toàn ngược lại.

- Đúng rồi Tiêu huynh, lời nói mạo muội mong ngươi đừng giận, ngươi có được loại thực lực này, nếu như yêu thích Hầu Tâm Tửu, cho dù cưỡng ép cướp đoạt, Hầu Vương cũng không có biện pháp, vì sao...

Rượu qua ba tuần, hai người đều có chút váng đầu, Nhiếp Vân nhịn không được hỏi lên nghi hoặc trong lòng.

Tuy trực tiếp hỏi như vậy có chút mạo muội, nhưng giấu ở trong lòng thật sự rất khó chịu.

- Cưỡng ép cướp đoạt? Ha ha, uống rượu chú ý tâm tình, vì uống rượu cưỡng ép cướp đoạt, há không phải là trực tiếp phá hủy loại tâm tình này? Uống vào còn có ý nghĩa gì nữa? Ít nhất Tiêu Nhiên ta làm không được!

Tiêu Nhiên khoát khoát tay nói:

- Ta tới hỏi ngươi, ngươi biết Hầu Vương kia là chủng tộc gì không?

Nhiếp Vân lắc đầu.

Loại hầu tử này lần thứ nhất nhìn thấy, làm sao biết nó là chủng tộc gì.

- Vậy ngươi nói một chút những hầu tử này có địa phương kỳ quái gì!

Tiêu Nhiên cười hỏi.

- Những hầu tử này có thể lợi dùng trận pháp của Nhân loại, còn có thể mượn nhờ công cụ, nhưng vì sao không thể nói ngôn ngữ Nhân loại?

Nhiếp Vân có chút nghi hoặc nói.

- Đúng vậy, ngươi nói đúng, những hầu tử này không thể nói chuyện, bởi vậy cũng gọi là Tĩnh Hầu, hay Vô Ngữ Hầu! Loại hầu tử này trời sinh biết chế Hầu Tâm Tửu, nghe nói thời kỳ thượng cổ, chúng không có loại năng lực này, chính là một chủng tộc bình thường, là hạ nhân của Thượng Cổ Thiên Đế. Có một lần, Thượng Cổ Thiên Đế muốn mở tiệc chiêu đãi một vị khách nhân trọng yếu, lệnh nó đi lấy rượu, kết quả trên đường lấy rượu, hầu tử này nhịn không được trộm uống một ngụm, kết quả say mèm, làm trễ nãi sự tình của Thiên Đế…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play