- Tỷ muội nhà mình đừng nói như vậy, ngươi vừa tỉnh liền tới đây thăm ta, ta thật cao hứng, hôm nay vừa lúc là sinh nhật yến hội của ta, nhanh vào!

Trầm Giai Dung đánh gãy Mẫn Tích Tích cảm kích, hưng phấn nói.

- Sinh nhật của ngươi? Đúng rồi, ta thiếu chút nữa quên mất...

Trải qua nhắc nhở, lúc này Mẫn Tích Tích mới nhớ ra, vỗ trán một cái, vẻ mặt áy náy.

- Không có việc gì, ngươi có thể tới ta liền rất cao hứng, đúng rồi, hôm nay tới không ít thanh niên tài tuấn, có muốn ta giới thiệu cho ngươi mấy cái hay không?

Trầm Giai Dung cười nói.

- Không cần, ta đi cùng bằng hữu, là muốn nhờ ngươi một chuyện...

Nghe giới thiệu thanh niên tài tuấn, Mẫn Tích Tích liền nhức đầu, vội vàng khoát tay, vừa định nói ra ý đồ bản thân đến, đã bị Trầm Giai Dung đánh gãy.

- Ngươi đi cùng bằng hữu? Vị này chính là bằng hữu của ngươi?

Trong tiếng nghi hoặc, con mắt của Trầm Giai Dung rơi vào trên người Nhiếp Vân.

Tuy thiếu niên trước mắt này lớn lên không phải đặc biệt suất khí, nhưng góc cạnh rõ ràng, toàn thân lưu tuyến, nhiều một phần thì béo, thiếu một phân thì gầy, hai loại khí tức động tĩnh hoàn toàn bất đồng ở ẩn trong người, không chút nào lộ ra xung đột, nhìn xem dị thường thoải mái.

Nhất là cặp mắt đen nhánh kia, thâm thúy sáng ngời, có được trầm ổn cùng lão luyện không quá tương xứng tuổi, để cho người xem xét liền nhịn không được trầm mê vào trong đó.

- Trầm tiểu thư, ta gọi Nhiếp Vân, là bạn của Tích Tích!

Nhiếp Vân không biết Trầm Giai Dung nhìn thoáng qua, trong nội tâm đã có đánh giá với hắn, mỉm cười tiến về phía trước một bước, xòe bàn tay ra.

- Ách... Nhiếp Vân, Trầm Giai Dung chưa bao giờ cùng nam tử xa lạ nắm tay, không có ý tứ, ta đã quên sớm nói với ngươi...

Chứng kiến động tác của hắn, sắc mặt Mẫn Tích Tích đỏ lên, vội vàng nhỏ giọng nói, xem ra nàng sớm biết quy củ này, chỉ là còn chưa kịp nói, bất quá lời của nàng còn chưa hết, con mắt liền trừng to.

Chỉ thấy Trầm Giai Dung không bao giờ nắm tay nam sĩ, lúc này rõ ràng hào phóng vươn bàn tay như ngọc trắng, cùng Nhiếp Vân nắm chung một chỗ.

- Nhiếp Vân, tên rất dễ nghe, rất vinh hạnh nhìn thấy ngươi, ngươi đã là bạn của Tích Tích, liền là bằng hữu của ta, bảo ta Giai Dung là được!

- Ách...

Nghe được Trầm Giai Dung tự giới thiệu, Mẫn Tích Tích lần nữa kinh ngạc đến cái cằm sắp rơi trên mặt đất.

Trước kia một thanh niên tài tuấn của Cửu Dương thành, cũng bởi vì hô nàng một tiếng Giai Dung, bị nàng đóng cửa từ chối tiếp khách ba tháng, làm sao chỉ thấy thiếu niên trước mắt một lần, liền chủ động để cho người ta xưng hô Giai Dung?

- Trầm tiểu thư khách khí!

Nếu như điểm ấy liền để nàng kinh ngạc, Nhiếp Vân nói nàng mới biết được kinh ngạc vẫn còn ở phía sau.

Nhiếp Vân căn bản không lĩnh tình, như trước xưng hô Trầm tiểu thư, hơn nữa bàn tay cầm tay của Trầm Giai Dung nhẹ nhàng rụt trở về, ngay cả đối phương cũng không biết hắn lúc nào rút đi, tựa hồ cùng mỹ nữ nắm tay với hắn mà nói chỉ là sân khấu đi ngang qua, không muốn mượn cơ hội chiếm tiện nghi.

- Giai Dung, ta tới là muốn hỏi ngươi mượn thư mời của Đế Dương đấu giá tràng, muốn đi đấu giá hội nhìn xem...

Vì giảm bớt kinh ngạc trong lòng, Mẫn Tích Tích liền tranh thủ nói ra ý đồ đến.

- Thư mời của Đế Dương đấu giá tràng? Ta có một tấm, vừa vặn ta cũng muốn đi, chúng ta có thể chung một chỗ, bất quá đấu giá hội vào buổi sáng ngày mai, đêm nay không nóng nảy, đi, ta đang cử hành sinh nhật yến hội, đều là chút ít người trẻ tuổi, chung một chỗ a!

Trầm Giai Dung kéo Mẫn Tích Tích nói.

- Buổi sáng ngày mai?

Nguyên lai tưởng rằng đấu giá hội ngay ở đêm nay, nghe nói như thế, hai người Nhiếp Vân đều là sững sờ, nhịn không được cười khổ.

Trước kia nghe được tin tức đấu giá hội, cũng không nghe khi nào cử hành, sốt ruột chạy tới, nguyên lai ngày mai mới cử hành.

Hiện tại trời mới tối, khoảng cách buổi sáng ngày mai còn có một thời gian ngắn, nàng đã mời tham gia sinh nhật, qua xem cũng không sao.

Theo sau lưng Trầm Giai Dung, rất nhanh đi vào một đại sảnh rộng lớn, vừa mới vào liền có hai thanh niên chạy ra đón chào, vừa nhìn thấy Mẫn Tích Tích đứng ở bên cạnh Trầm Giai Dung, con mắt lập tức sáng.

- Giai Dung, vị tiểu thư này là...

Đi đầu là một thanh niên áo trắng vội nói.

- Mời bảo ta Trầm Giai Dung!

Sắc mặt của Trầm Giai Dung trầm xuống, không để ý tới thanh niên áo trắng, lôi kéo Mẫn Tích Tích đi vào đại sảnh.

Đi vào đại sảnh, Nhiếp Vân nhìn một vòng, phát hiện đích thật là sinh nhật yến hội, chừng bảy tám chục người, từng cái niên kỷ cũng không lớn, chỉ chừng hai mươi tuổi.

- Đây là cha ta tổ chức yến hội cho ta, nói muốn tìm cho ta người thích hợp, dù sao ta cũng không quá ưa thích!

Trầm Giai Dung hừ nhẹ một câu, cũng không biết là nói cho Mẫn Tích Tích nghe, hay là nói cho Nhiếp Vân nghe.

- Trầm tiểu thư ngươi bề bộn, ta đến bên này nghỉ ngơi là được!

Thấy đi theo sau lưng hai mỹ nữ quá gây chú ý, Nhiếp Vân nở nụ cười một tiếng, ở đại sảnh tìm một chỗ ngồi xuống.

Trầm Giai Dung cũng nhìn ra hắn xấu hổ, lúc này không nói thêm lời, đi chào hỏi những người khác.

Ngồi vào vị trí, tiện tay cầm lấy bầu rượu uống một ngụm, cảm thấy rượu ở Linh giới hương vị chỉ bình thường, so với rượu của hắn còn kém một mảng lớn.

Không có hảo tửu, cơm thì vừa ăn xong, cũng không có tâm tình cùng những người khác nói chuyện phiếm, nên hắn lẳng lặng ngồi tại nguyên chỗ.

Thời điểm một người uống rượu cảm thấy nhàm chán, đột nhiên hai bóng người xuất hiện ở trước mặt.

Giương mắt nhìn đi, đúng là hai người vừa rồi đi ra ngoài nghênh đón Trầm Giai Dung.

- Tiểu tử, cô gái vừa rồi kia tên gọi là gì?

Thanh niên áo trắng trước kia hai tay chắp sau lưng, bao quát lấy Nhiếp Vân hỏi.

Thấy người này vô lễ như thế, Nhiếp Vân chẳng muốn so đo, tiếp tục uống rượu.

- Tiểu tử, ngươi điếc sao? Khâu thiếu hỏi ngươi, cũng dám không trả lời, chẳng lẽ muốn chết?

Thấy thái độ của Nhiếp Vân như vậy, thanh niên áo trắng còn chưa nói, thanh niên áo tím phía sau hắn sắc mặt trầm xuống, quát.

- Cút!

Nhiếp Vân chẳng muốn so đo với những người này, hừ lạnh một tiếng.

Thanh niên áo trắng thực lực Tiên Thể cảnh đỉnh phong, thanh niên áo tím Tiên Thể cảnh trung kỳ, ngay cả biểu ca của Mẫn Tích Tích cũng không bằng, loại thực lực này mặc dù không có tuyệt chiêu Quang Minh, chỉ sử dụng lực lượng thân thể cũng có thể đánh chết, chính bởi vì như thế mới không có để hai người

vào mắt.

Sóng to gió lớn thấy nhiều rồi, tuy hiện tại không muốn liều lĩnh quá mức, nhưng tất cung tất kính với hai quần là áo lượt, lại không phải phong cách của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play