Giao Long Mã không hổ là Bảo mã có được Giao Long huyết mạch, ra khỏi thành vô luận con đường gập ghềnh hay bằng phẳng, một đường chạy như điên, ngồi ở phía trên không cảm thấy xóc nảy chút nào, chỉ thấy cây cối hai bên ở dưới chân nhanh chóng biến mất, vừa tới giữa trưa, lộ trình hơn ba ngàn dặm đã xẹt qua.

Linh giới pháp tắc chắc chắn, hơn ba ngàn dặm đường, nếu để cho bọn hắn đi bộ, không có mấy ngày căn bản không có khả năng, mới nửa ngày liền đến, đủ thấy tốc độ nhanh bao nhiêu.

- Bây giờ cách Cửu Dương Sơn còn có hơn bảy nghìn dặm, dựa theo tốc độ bình thường, xế chiều ngày mai có thể tới, ngựa của ta nhanh hơn, liền đi trước, đến lúc đó có thể đưa tin cho ta!

Mọi người xuống ngựa nghỉ ngơi, Nhiếp Vân cũng không xuống, vừa cười vừa nói.

Ngọc bày truyền tin ở Linh giới cũng có thể sử dụng, bất quá biên độ đưa tin không thể quá xa, nhưng trong vòng vạn dặm vẫn có thể bảo trì thông tin.

Đi cả buổi, Nhiếp Vân phát hiện tốc độ của Tường Long Mã nhanh hơn nhiều, thể lực càng dồi dào đến cực điểm, đi cùng bọn họ, phát huy không ra tốc độ chính thức, cùng lắm thì tới Cửu Long sơn trước, chờ bọn hắn là được.

- Nhiếp Vân đại nhân, ta đi chung với ngươi, tục ngữ nói “muốn đi Cửu Dương Sơn, trước nhập Cửu Dương thành”, ta đi theo, có thể mang ngươi dạo chơi ở trong nội thành!

Mẫn Tích Tích vừa cười vừa nói.

- Vậy tốt, hai người chúng ta đi trước!

Nghĩ đến có một dẫn đường là sự tình rất không tệ, lúc này Nhiếp Vân đáp ứng, để Mẫn Tích Tích ngồi lên Tường Long Mã.

- Chúng ta đi trước!

Cùng bọn người Ngụy Dã, Mẫn Ngạn nói một tiếng, Tường Long Mã hí dài, toàn lực chạy đi, thời gian nháy con mắt liền biến mất.

- Thật nhanh!

Tường Long Mã toàn lực chạy trốn, ngay cả Nhiếp Vân cũng khiếp sợ, so với vừa rồi gia tăng lên không chỉ gấp mười lần, thường thường ở trên mặt đất điểm một cái liền nhảy vào mây xanh, có đôi khi mượn nhờ sức gió, cả buổi cũng không rơi xuống.

- Cái này là cưỡi gió mà đi...

- ... Phu liệt tử cưỡi gió mà đi…. Tuần có năm ngày rồi sau đó phản… Đồn rằng: Chí Nhân vô ngã, Thần Nhân vô công, Thánh Nhân vô danh...

Cảm thụ bên tai vang lên tiếng gió vù vù, Nhiếp Vân nhắm mắt du lịch, Tiêu Dao Du du đãng ở trong óc, để cho lĩnh ngộ của hắn lần nữa sâu sắc hơn không ít.

Tuy thực lực không có gia tăng, lại làm cho trên người hắn mang theo tiên phong đạo cốt, tựa hồ tùy thời có thể phiêu phiêu dục tiên, bay lượn Cửu Thiên.

- Nhiếp Vân đại nhân, khí chất của ngươi...

Nhiếp Vân biến hóa, Mẫn Tích Tích phát hiện bất đồng, trong đôi mắt đẹp lộ ra kỳ quái, nghi hoặc trùng trùng điệp điệp.

Đồng dạng ngồi ở trên lưng Tường Long Mã, nàng cảm giác mình tựa như một bãi bùn nhão, thiếu niên ở trước mắt thì tán phát ra hương thơm trong mây, giống như tiên nhân chân chính.

- Chợt có cảm ngộ mà thôi!

Nở nụ cười một tiếng, Nhiếp Vân cũng không giải thích thêm.

Tuy không biết gia tộc của Đạm Đài Lăng Nguyệt có bao nhiêu, nhưng có thể làm cho nàng vượt giới tìm kiếm, quyển Tiêu Dao Du này khẳng định không đơn giản, công pháp lợi hại như thế, hắn cũng không có ý định nói cho bất luận kẻ nào.

Thất phu vô tội hoài bích có tội, trước khi không đủ lực lượng bảo vệ mình, có được công pháp cao thâm cũng không phải chuyện tốt.

- Lợi hại!

Thấy hắn không muốn nhiều lời, Mẫn Tích Tích cũng không hỏi nhiều, trong đôi mắt đẹp mang theo vẻ sùng bái.

Tuy nhận thức thiếu niên này thời gian không dài, lại bị đủ loại thần kỳ của hắn hấp dẫn, chính bởi vì như vậy, nàng mới không hề cố kỵ xấu hổ nam nữ cùng cưỡi một ngựa, muốn cùng hắn chung một chỗ.

Đương nhiên, thiếu niên này tuân thủ nghiêm ngặt quân tử chi lễ, chẳng những không có yêu cầu quá phận, còn chủ động nhượng chỗ, để cho nàng nhịn không được hảo cảm tăng nhiều.

Tường Long Mã toàn lực chạy trốn, tốc độ rất nhanh, cách mặt trời xuống núi còn một đoạn, hai người một ngựa liền đi tới Cửu Dương thành.

Cửu Dương thành lớn hơn Thiết Long Thành nhiều lắm, còn chưa tới liền chứng kiến tường thành cao cao đứng vững, cắm vào đám mây.

- Cái này là Cửu Dương thành, hôm nay chúng ta ở lại chỗ này một đêm, ngày mai phụ thân đến chúng ta lại đi Cửu Dương Sơn!

Mẫn Tích Tích chỉ về phía trước.

- Tốt!

Nhiếp Vân còn chưa đi vào thành thị lớn của Linh giới, đang muốn biết một chút, lúc này gật đầu.

Hai người nhảy xuống Tường Long Mã, giao phí tổn, thuận lợi tiến vào thành.

Vừa tiến vào trong đó, Nhiếp Vân lập tức cảm nhận được bất đồng, không hổ là thành thị lớn, linh khí du đãng tinh thuần hơn bên ngoài không nói, ẩn chứa Tu La Sát khí cũng mỏng manh hơn Thiết Long Thành, ở chỗ này tu luyện, khả năng tẩu hỏa nhập ma cực nhỏ.

Khó trách mỗi người đều muốn tiến vào thành thị lớn, vô luận đối với tu luyện hay kiến thức, đều có chỗ tốt thật lớn.

Dọc theo đường đi rộng lớn trong nội thành, hai người một đường đi về phía trước.

Bốn phía rao hàng, thanh âm gọi mua không dứt bên tai, đủ loại bảo vật bày ở trước mắt, để cho người hoa mắt.

Nhiếp Vân tự nhận bái kiến các mặt của xã hội, nhưng chứng kiến những vật này vẫn cảm thấy Linh giới không hổ là đứng đầu Chư Thiên vạn giới, trình độ dồi dào vượt xa Nhân giới có thể so sánh.

- Mua bó hoa a, hoa của ta mùi thơm ngát xông vào mũi, đối với tu luyện cực kỳ có lợi...

Dọc theo đường cái đi về phía trước, một thanh âm giòn giã vang lên, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cách đó không xa có một tiểu cô nương đang ôm một đống hoa tươi rao hàng.

Nữ hài tuổi không lớn, chỉ mười bốn mười lăm, làn da trắng nõn giống như ngọc mài, khuôn mặt đáng yêu, để cho người liếc nhìn liền không khỏi sinh lòng thương cảm.

Nàng ôm một bó hoa còn lớn hơn mình, nhiều đóa kiều diễm đến cực điểm, hương thơm xông vào mũi.

- Cút ngay! Lại chặn đường cẩn thận lão tử giết ngươi!

Thanh âm rao hàng bị một tráng hán đánh gãy, thân hình gầy yếu bị đẩy qua một bên.

Tựa hồ thường xuyên gặp được loại sự tình này, tiểu nữ hài cũng không thèm để ý, chứng kiến Nhiếp Vân con mắt liền sáng ngời, lập tức chạy tới.

- Vị công tử này, vị tiểu thư bên cạnh ngươi xinh đẹp như thế, hẳn là đạo lữ của ngươi a, hoa sánh bằng người, hoa đẹp đưa cho mỹ nữ mới có thể để cho nó vĩnh viễn không tàn lụi!

Còn chưa tới trước mặt Nhiếp Vân, liền thấy được Mẫn Tích Tích bên cạnh hắn, vừa cười vừa nói.

- Đạo lữ? Ha ha, nàng không phải đạo lữ của ta! Bất quá, nhìn ngươi đáng yêu, hoa ngược lại có thể mua mấy đóa!

Nghe được đạo lữ, Nhiếp Vân lắc đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play