- Chờ một chút, ta thua có thể lấy ra Ngân Chúc Quả, nhưng nếu thắng thì sao? Các ngươi sẽ không tay không đánh bạc chứ!

Nhiếp Vân nói.

- Thắng? Chuôi kiếm này của ta là Tiên phẩm trung kỳ, cho dù so giá trị kém hai trái Ngân Chúc Quả, nhưng cũng không xê xích gì nhiều, nếu như Vương Trọng sư huynh thua, liền là của ngươi!

Thấy lúc này đối phương rõ ràng còn muốn tiền đặt cược, Diệp Tần lộ ra mỉa mai, khẽ nói.

Ở trong mắt hắn xem ra, tỷ lệ chiến thắng của Nhiếp Vân là không, cho dù lấy ra bảo bối này, cuối cùng cũng là của mình.

Không để ý tới trong lòng hắn nghĩ cái gì, Nhiếp Vân nhìn về phía Diệp Tần lấy ra bảo kiếm, hàn quang lóng lánh, chỉ có Truy Linh Kiếm mới có thể so sánh, đích thật là lợi khí.

Cho dù giá trị so ra kém hai trái Ngân Chúc Quả, lại không xê xích gì nhiều.

- Vậy bắt đầu đi, chúng ta là đồng thời ra quyền hay thay phiên!

Thấy đối phương lấy ra đồ vật, Nhiếp Vân không nói nhiều nữa, tiến vào vòng tròn, nhìn về phía Vương Trọng.

- Hai người đồng thời ra quyền, khó bảo toàn có người trốn tránh, nhìn không ra ưu khuyết, vừa rồi ngươi dùng chiêu trò lừa dối chiến thắng, vốn nên là ta ra quyền trước, bất quá ta làm người hào phóng, cho ngươi động thủ trước!

Vương Trọng nhìn Nhiếp Vân, cười nói.

- Để cho ta xuất thủ trước? Cái kia... Không tốt lắm đâu!

Nhiếp Vân vò đầu.

- Nếu như ngươi cự tuyệt điều kiện này, ta liền động thủ trước...

Vương Trọng khẽ nói.

- Đương nhiên sẽ không cự tuyệt, chỉ là ta ra tay không có nặng nhẹ...

Nói đến đây Nhiếp Vân đột nhiên ngừng lại, ngón tay chỉ về phía trước, điểm ở trên ngực Vương Trọng, vẻ mặt nghi hoặc.

- Ta qua một hồi liền đánh ngươi ở đây, ngươi sẽ không trốn tránh chứ!

- Sẽ không trốn tránh, mau lại đây!

Thấy bộ dạng của Nhiếp Vân tựa hồ hoài nghi hắn, Vương Trọng nhíu mày, khẽ nói.

- Vậy là tốt rồi, ta bắt đầu, ngươi cẩn thận một ít...

Nhiếp Vân lui về phía sau một bước, đứng ở biên giới vòng tròn, nắm đấm xiết chặt, cơ bắp toàn thân nhẹ nhàng nhúc nhích.

- Nhanh lên, đánh xong ta sẽ động thủ!

Thấy hắn do do dự dự, Vương Trọng gầm lên giận dữ, tiếng hô còn không có chấm dứt, liền chứng kiến một nắm đấm chậm rãi nện ở trước ngực, ngực tê rần, hô... bay rớt ra ngoài.

- Ai, mới dùng ba thành khí lực, chưa đủ nghiền a...

Vừa ngã trên mặt đất liền nghe thanh âm cảm thán, Vương Trọng tức giận đến trước mắt tối sầm, lập tức ngất đi.

Nhiếp Vân cũng không khoa trương, vừa rồi hoàn toàn chính xác chỉ dùng ba thành khí lực.

Tiên khí phòng ngự trên người Vương Trọng, cường giả Tiên Thể cảnh hậu kỳ muốn bài trừ cũng rất khó khăn, muốn kích thương hắn, phải vận dụng Đại Lực Đan điền cùng ám kình, một khi sử dụng, tất cả át chủ bài đều triển lộ ở trước mặt mọi người, Nhiếp Vân tự nhiên sẽ không dùng, cho nên trước đó dùng ngón tay điểm bộ ngực hắn, lặng lẽ thi triển thiên phú Thần Thâu, không chút dấu vết trộm đi Tiên khí phòng ngự.

Thiên phú Thần Thâu đạt tới hình thái thứ ba, không chỉ có thể ăn cắp đồ vật trong đan điền người khác, ngay cả mặc ở trên người cầm trong tay, cũng có thể di hoa tiếp ngọc, không hề cảm thấy trộm đi.

Không có Tiên khí phòng ngự, mặc dù Vương Trọng chỉ là Tiên Thể cảnh làm sao chống đở được nắm đấm của Nhiếp Vân, nếu như dùng hết lực lượng, chỉ sợ lần này đã tươi sống đánh chết.

- Ai, hắn quá kém a, không có ý tứ, bảo kiếm này là của ta!

Đánh bay Vương Trọng, Nhiếp Vân cảm thán một tiếng, thò tay trảo tới bảo kiếm của Diệp Tần.

Vừa rồi hắn lấy bảo kiếm ra làm tiền đặt cược, hiện tại mình chiến thắng, lập tức đi lấy chiến lợi phẩm.

- Ngươi đùa nghịch âm mưu! Muốn cầm Thúy Linh kiếm của ta, nằm mơ!

Diệp Tần nằm mơ cũng không nghĩ tới trận đấu lại nhanh như vậy chấm dứt, hoàn toàn thiên về một bên, tức giận đến toàn thân run rẩy, thấy Nhiếp Vân chộp tới, trường kiếm vẽ một cái, trên mặt lộ ra vẻ âm tàn, đâm qua.

Lần này tốc độ đâm nhanh, vị trí xảo trá, không hổ là đệ tử tông môn, vừa ra tay liền cho thấy kiếm thuật không giống bình thường.

Bất quá, hắn ở trước mặt Nhiếp Vân đùa nghịch kiếm thuật, tương đương ở trước mặt Quan Công đùa nghịch đại đao, khẽ cười một tiếng, hai ngón tay lập tức biến thành màu vàng, nhẹ nhàng kẹp lấy, theo mũi kiếm xoẹt xuống dưới.

Ông!

Thúy Linh kiếm cấp tốc đâm tới bị hai ngón tay của Nhiếp Vân niết ở đầu ngón tay, không ngừng nhảy lên lại chết sống tránh không thoát được.

- Thua không nhận nợ, còn muốn giết người diệt khẩu, cái này không phải sở tác sở vi của đệ tử Vân Vũ Tông a!

Cánh tay kẹp lấy trường kiếm, Nhiếp Vân cười khẽ.

- Ngươi chơi xấu...

Diệp Tần chỉ nói ba chữ, liền phát hiện khí tức chung quanh không đúng, quay đầu nhìn lại chỉ thấy tất cả mọi người trong phòng nhìn qua, ánh mắt lộ ra chán ghét xem thường.

Mỗi người tôn trọng cường giả, đã thất bại còn không thừa nhận lật lọng, vô luận ở đâu cũng sẽ bị người khác cười nhạo.

Trước kia ngươi cùng đối phương nói tỷ thí thân thể, thua không chỉ không thừa nhận, còn muốn giết người diệt khẩu, địa vị của hắn ở trong lòng mọi người đã hạ xuống đến tầng băng.

Quá vô sỉ! Bái kiến vô sỉ, nhưng chưa thấy qua vô sỉ như vậy!

- Đa tạ bảo kiếm của ngươi, ta từ chối thì bất kính!

Thấy hắn thất thần, hai ngón tay của Nhiếp Vân bắn ra, một đạo Diễm Hỏa dọc theo thân kiếm lan tràn qua, Diệp Tần bị đau vội vàng buông tay, lúc giương mắt nhìn, chỉ thấy trường kiếm đã rơi vào trong tay đối phương, thời gian nháy con mắt liền thu vào nạp vật đan điền.

PHỐC!

Thấy ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, Diệp Tần vừa vội vừa giận, nhất thời khí tức không thuận, phun ra một ngụm máu tươi.

Vốn muốn hao tổn mặt mũi của đối phương thoáng một phát, làm sao cũng không thể tưởng được chẳng những mất Ngân Chúc Quả của Hàn Chú sư huynh, ngay cả Thúy Linh kiếm quý giá nhất của mình cũng mất.

Đả kích này thật sự quá lớn.

- Thúy Linh kiếm có thể cho ngươi, nhưng Ngân Chúc Quả phải trả lại cho ta, đó là bảo vật của Hàn Chú sư huynh!

Cấp tốc thở hổn hển mấy ngụm, Diệp Tần khôi phục lại, hàm răng cắn khanh khách rung động, khẽ nói.

- Trả lại ngươi? Không có ý tứ, Ngân Chúc Quả ta đã luyện hóa, không có biện pháp trả lại ngươi rồi!

Đồ vật nuốt vào trong bụng, Nhiếp Vân chưa bao giờ có đạo lý lấy ra, cười khẽ một tiếng.

- Ngươi... Một Tiên Lực cảnh trung kỳ cũng dám khiêu khích ta, rất tốt, hôm nay có biểu muội ở đây, ta tha cho ngươi một mạng, ta nhìn ngươi còn có thể ở chỗ này bao lâu!

Sắc mặt tái nhợt, Diệp Tần hất tay, nâng Vương Trọng hôn mê dậy, cũng không chào hỏi với Mẫn Tích Tích, quay người đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play