- Phong ấn lại vẫn có thể tiếp tục phong tỏa trở lại? Như vậy hai yêu nhân kia hẳn không vào được!

Nhìn thấy phong ấn lại khôi phục, ánh mắt Nhiếp Vân sáng rực lên.

Tuy Trữ Vương cùng Đông Vương bị cơ quan cạm bẫy biến thành thật thảm, nhưng nhờ vào thực lực của bọn họ nhất định sẽ truy theo, bản thân mình tính toán gặp được bảo bối sẽ vơ vét sau đó mang theo mọi người chạy trốn, sẽ không chính diện giao phong. Hiện tại xem ra tổ tiên Lạc gia đã sớm lo lắng loại tình huống này, lợi dụng huyết mạch mới có thể tiến vào phong ấn, một khi đi vào phong ấn lại khôi phục, như vậy dù có kẻ thù truy tới cũng không cần sợ hãi, dù sao bọn hắn không biện pháp phá vỡ phong ấn kia.

- Không sai!

Mọi người cũng ý thức được điểm ấy, ánh mắt sáng lên, quay đầu nhìn ra bên ngoài, phong ấn trong suốt không trở ngại tầm mắt, vừa nhìn liền thấy được có hai thân ảnh nghiêng ngả lảo đảo đi ra khỏi sương mù xa xa.

Lúc này cả Trữ Vương cùng Đông Vương không còn bộ dáng quý tộc như trước đó, áo quần rách rưới chật vật không chịu nổi, khuôn mặt sưng phù, nếu không phải biết là họ, sợ rằng không cách nào nhận thức được họ là ai.

- Dám hại chúng ta, hôm nay các ngươi đều phải chết!

Chứng kiến mọi người đứng cách đó không xa, thân hình chật vật của Trữ Vương khựng lại, lập tức hưng phấn rống lên một tiếng, thả người nhảy lên đánh thẳng ra một quyền.

Oanh long!

Trận gió gào thét, lực lượng khí tông đỉnh hình thành một đoàn cơn lốc xoay tròn hung hăng cuốn tới chỗ mọi người.

Ông!

Cơn lốc còn chưa tới trước mặt mọi người, một đạo sóng gợn xẹt qua phong ấn, cỗ quyền phong cực lớn cường đại kia trong phút chốc tan thành mây khói, thật giống như chưa từng xuất hiện qua bao giờ.

- Đây là lực lượng phong ấn? Nơi này tại sao có phong ấn…

Chứng kiến phong ấn trong suốt trước mắt, Trữ Vương có chút không dám tin tưởng, hai đấm lại vung tới.

Oanh oanh oanh oanh!

Lực lượng khí tông đỉnh điên cuồng nện lên phong ấn, khí tức nhộn nhạo hình thành từng đoàn khí lãng xoay tròn trên không trung, phát ra tiếng gió rít bén nhọn.

- Cũng may chúng ta kịp thời trốn vào bên trong, nếu không…

Nhìn thấy lực lượng cường đại của Trữ Vương, Nhiếp Vân líu lưỡi.

Khí tông đỉnh quả nhiên đáng sợ.

- Trữ Vương, phong ấn này là do cường giả chí tôn đỉnh bày ra, chúng ta không bị thương cũng không phá nổi, càng khỏi nói hiện tại!

Đông Vương nhìn một lát lắc đầu nói.

- Mở không ra? Chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn bọn hắn đoạt bảo mà thờ ơ?

Trữ Vương oa oa hô to.

- Thờ ơ? Sẽ không, bọn hắn lấy được bảo tàng rồi nhất định sẽ đi ra, hừ, chỉ cần đi ra, ta không tin bọn hắn có thể chạy thoát!

Trong mắt Đông Vương hiện lên lãnh ý.

- Ôm cây đợi thỏ? Không sai, vừa vặn chúng ta có thể khôi phục thương thế, tới lúc đó bảo tàng vẫn là của chúng ta!

Trữ Vương lập tức tỉnh táo lại, cười hắc hắc.

- Nhiếp Vân, nếu bọn hắn luôn thủ ở chỗ này…

Bởi vì phong ấn ngăn cách thanh âm nên mọi người không biết hai yêu nhân nói gì, nhưng nhìn thấy bọn hắn không tiếp tục công kích, ngược lại ngồi xuống đất khôi phục thương thế, Lạc Khuynh Thành liền biết bọn hắn đánh chủ ý gì, nhịn không được nói.

- Không cần quan tâm, cần thủ cho bọn hắn thủ, hiện tại thực lực của chúng ta không đủ đối phó hai yêu nhân, nhưng sau khi lấy được bảo tàng, chỉ sợ cũng tới lượt bọn hắn đào tẩu!

Nhiếp Vân khẽ cười, không thèm để ý.

Tuy rằng không biết trong đại điện này có vật gì, nhưng nếu bị yêu nhân xem trọng như vậy, khẳng định phi phàm, huống hồ cho dù không lấy được bảo bối, trên người mình còn năm yêu hạch binh giáp cảnh đỉnh phong, chỉ cần hấp thu lực lượng bên trong, thực lực của chính mình tuyệt đối có thể gia tăng gấp mấy lần, muốn đối phó hai yêu nhân khí tông cảnh đỉnh hoàn toàn không có gì khó khăn.

- Bảo tàng? Đúng vậy, bên trong có bảo tàng!

Nghe được lời của hắn, ánh mắt thiếu nữ sáng lên, xoay người đi vào trong đại điện.

Trong đại điện rỗng tuếch, giống như không hề có bảo bối, cuối điện phủ có chín cột đá, sau mỗi cột đá đều có một lỗ thủng, cửa động tối đen, nhìn không ra sâu cạn.

- Chẳng lẽ bảo tàng đều nằm sau cột đá?

Nhìn tình cảnh quái dị trong đại điện, Lạc Chiêm Hào sửng sốt.

- Ta nhìn thấy mấy lỗ thủng sau cột đá đều giống nhau như đúc, không phải là chín thông đạo đi?

Dương Ngạn xen vào nói.

- Chín thông đạo? Lỗ thủng nhỏ như vậy, ai có thể đi vào?

Phùng Tiêu sửng sốt.

- Đừng nghĩ nữa, đi qua xem chẳng phải sẽ biết!

Thấy mọi người suy đoán lung tung, Nhiếp Vân lắc đầu đi vài bước về phía trước, vừa động, chợt nghe thanh âm ầm ầm vang lên, lập tức có một bãi đá thật lớn từ dưới đất chậm rãi nhô lên.

Trên bãi đá có một bàn cờ thật lớn, cờ đen cùng trắng bày đặt lung tung, cờ trắng bị cờ đen vây quanh, không ngờ là một tàn cuộc còn chưa đánh xong.

- Nếu đã tiến vào đại điện thì các ngươi cũng đã nhìn thấy, phía trước có chín lỗ thủng, chính là chín thông đạo của mộ Lạc Khúc, chỉ cần chuyển động cột đá có thể mở ra. Nhưng chỉ có một thông đạo là an toàn, tám thông đạo còn lại đều bày ra tuyệt sát đại trận! Một khi đi nhầm, cho dù cường giả chí tôn sơ kỳ cũng bị đánh chết, tuyệt không thoát khỏi…

- Tuyệt sát đại trận? Chí tôn sơ kỳ cũng không may mắn thoát khỏi?

Nghe được lời nói đột nhiên vang lên, sắc mặt mọi người đồng thời biến đổi.

Chín lối đi, tám có tuyệt sát đại trận, vạn nhất đi nhầm, chẳng phải toàn bộ đều chết bên trong?

Kể cả chí tôn sơ kỳ cũng phải chết, mọi người cũng không cho rằng vận khí của mình tốt tới mức đào thoát được một mạng!

- Đừng kích động!

Thanh âm trên không trung tựa hồ cảm giác được biểu tình của mọi người, khẽ cười:

- Nếu các ngươi là hậu nhân của ta, ta tự nhiên sẽ không để cho các ngươi toàn bộ tử vong, bất quá vẫn phải có khảo nghiệm, muốn lấy được bảo tàng, đầu tiên phải có dũng khí, sau đó lại có trí mưu, có trí mưu mới có thể đem truyền thừa của ta phát dương quang đại, mà không phải mang ngọc mắc tội, được tới bảo vật trái lại mang tới tai họa cho cả gia tộc!

Mọi người cũng không ngu ngốc, nghe lời giải thích liền gật đầu.

- Có thể thông qua hai cửa ải phía trước, nói rõ các ngươi rất có dũng khí, có trí mưu, bất quá như vậy còn chưa đủ, chỉ có thông qua phương pháp khảo nghiệm cuối cùng của ta mới tính đủ tư cách. Phương pháp khảo nghiệm của ta chính là tàn cuộc trước mắt này.

- Các ngươi dùng cờ trắng, chỉ cần có thể dùng một bước làm bàn cờ sống lại, ta sẽ nói cho các ngươi biết lối đi nào là an toàn, nếu đi nhầm, thật có lỗi, không thông qua sát hạch. Chỉ có nửa giờ nghiên cứu bàn cờ, tới giờ còn chưa tuyển ra con đường chính xác, chỉ có một lần lựa chọn thông đạo đi vào, chết vô luận!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play