Khắp nơi trong thời không loạn lưu đều là ám lưu, bẩy rập, thời không hỗn loạn, dám ở chỗ này bay vút như thế, đủ thấy thực lực của bọn hắn đã đạt đến trình độ làm cho người khủng bố.

Trong quá trình phi hành, Đạm Đài Lăng Nguyệt thỉnh thoảng dừng lại giơ tay lên cảm ứng định vị, loại cảm ứng này cực kỳ phức tạp, thường thường cần mấy chục phút mới có thể tìm được phương vị xác thực.

Thời Không lung khu trong thời không loạn lưu cũng không phải cố định ở một chỗ, mà là tùy cơ hội phiêu lưu, cũng chính bởi vì như thế, mới khó có thể tìm kiếm, loại cảm ứng định vị này, cần huyết mạch hoặc năng lực đặc thù, Nhiếp Vân chỉ nhìn thoáng qua, liền biết rõ bắt chước không ra, liền không hề nghiên cứu, ngoan ngoãn đi theo sau lưng nữ hài.

Đạm Đài Lăng Nguyệt hoàn toàn chính xác có không ít bí mật, nhưng Nhiếp Vân biết rõ, nàng không nói không phải không thích mình, mà là có khó xử nào đó, giống như mình có vô danh pháp quyết, không cách nào nói cho nàng biết vậy.

Nhiếp Vân tin tưởng, một ngày nào đó, nàng sẽ nói tất cả bí mật với mình, mình cũng sẽ nói cho nàng biết vô danh pháp quyết, chính thức không còn ngăn cách.

Hai người một trước một sau, trong quá trình phi hành, Nhiếp Vân một mực dùng tinh thần cường đại mở thông đạo, đồng thời vận chuyển Thiên Nhãn quan sát bốn phía, phòng ngừa ám lưu, bẩy rập.

Cho dù thời không loạn lưu nguy cơ trùng trùng, hai người một đường thuận lợi, không có phát sinh nguy hiểm quá lớn.

- Kia là hiểm địa ta muốn đi!

Ba ngày sau, bóng người xinh đẹp bay ở phía trước ngừng lại, nhìn vật phẩm đặc thù trong lòng bàn tay, quay đầu lộ ra dung mạo hoàn mỹ không tỳ vết, không dính chút khí tức nhân gian.

- Ân!

Nhiếp Vân nhướng mày, nhẹ gật đầu.

Tuy thời không loạn lưu khắp nơi đều đồng dạng, nhưng loại cảm giác quen thuộc này, hắn vẫn tồn ở trong nội tâm, cả đời cũng không thể quên.

Nơi này, kiếp trước đã tới, hết thảy giống kiếp trước như đúc, đồng dạng tới đây, đồng dạng ngừng ở chỗ này nói ra lời nói giống nhau, chỉ có điều kiếp này tu vi cùng thủ đoạn so với kiếp trước cường đại hơn thật sự nhiều lắm.

Kiếp trước tới nơi này, mới Phá Không Cảnh sơ kỳ, cũng không có thiên phú Thiên Nhãn, ở trong thời không loạn lưu không dám như trước không kiêng nể gì cả phi hành, chỉ từ Phù Thiên đại lục đến nơi đây, liền hao tốn suốt một tháng thời gian, mà bây giờ chỉ dùng ba ngày.

- Nơi này là ở chỗ sâu trong thời không loạn lưu, cách Phù Thiên đại lục rất xa, không cách nào mượn nhờ lực lượng của Phù Thiên đại lục...

Dứt bỏ nghĩ ngợi lung tung trong đầu, Nhiếp Vân cảm ứng thoáng một phát.

Ở đây đã tiến nhập chỗ sâu trong thời không loạn lưu, cách Phù Thiên đại lục rất xa, mặc dù có được bát đại Chưởng Giáo ấn, cũng không thể mượn nhờ lực lượng của đại lục.

Bất quá, mặc dù không có lực lượng của đại lục, hiện tại hắn cũng chính thức đứng ở đỉnh phong của thế giới, thực lực Phá Không Cảnh đỉnh phong, linh hồn 40 thê độ Đại viên mãn, hơn nữa có được hai loại thiên phú bài danh Top 10 Nguyên Khí sư, Võ Đạo sư, gặp nguy hiểm cũng có thể tự do ứng đối, sẽ không giống kiếp trước, luống cuống tay chân như vậy.

- Nhiếp Vân, tuy ta chưa từng tới đây, nhưng khẳng định vô cùng nguy hiểm, nếu không... Ngươi chớ đi vào a!

Đứng tại nguyên chỗ lẳng lặng ngừng một hồi, Đạm Đài Lăng Nguyệt đột nhiên nói.

- Chớ vào? Đến bây giờ ngươi vẫn không rõ tâm ý của ta sao?

Nhiếp Vân lắc đầu.

- Ai!

Nghe được hắn nói, Đạm Đài Lăng Nguyệt thở dài một tiếng, biết rõ đối phương tâm ý giống như nàng, mặc dù chết cũng không hối hận, cổ tay khẽ đảo lấy ra một khuyên tai ngọc.

- Nếu như ngươi quyết đi vào, thì Mang thứ này ở trên người, cái khuyên tai ngọc này là ta ở trong một Thượng Cổ di tích phát hiện, có tác dụng hộ chủ, gặp được nguy hiểm, cũng có thể bảo hộ ngươi thoáng một phát...

- Ta không cần, vẫn là ngươi dùng đi!

Nhiếp Vân khoát tay.

- Cầm, chúng ta đi vào, không cầm, chớ đi theo ta!

Ngữ khí của Đạm Đài Lăng Nguyệt kiên quyết.

- Được rồi!

Biết là một phen tâm ý của nàng, Nhiếp Vân không hề cự tuyệt, thò tay tiếp nhận, Mang khuyên tai ngọc ở trên cổ.

Cái khuyên tai ngọc này thoạt nhìn giống như trái tim, dán lên làn da lạnh như băng, cảm thấy ôn nhuận, không biết làm bằng chất liệu gì, nhìn không ra trong đó có ẩn chứa năng lượng, lại làm cho người cực kỳ thoải mái.

- Đi!

Thấy Nhiếp Vân Mang lên, lúc này Đạm Đài Lăng Nguyệt mới nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt ngưng trọng, quăng ngọc bài trong tay về phía trước, trước mặt xuất hiện một thông đạo đen kịt, thả người nhảy vào.

Nhiếp Vân theo sát ở phía sau.

Thời không vặn vẹo, một không gian rộng lớn xuất hiện ở trước mắt.

Nơi này đồng dạng như Thời Không lung khu mà đám người cha mẹ sống, vô cùng rộng lớn, sơn mạch liên tiếp, phía trên mọc đủ loại cây cối, tầng tầng lớp lớp, chỉ từ điểm đó xem, cùng Phù Thiên đại lục không có gì khác nhau.

Nhưng Nhiếp Vân lại biết, ở đây vô cùng nguy hiểm, hơi không cẩn thận chỉ sợ sẽ vẫn lạc, ai cũng cứu không được.

Không nói trong này sinh tồn Yêu thú cường đại, chỉ nói thỉnh thoảng thổi ra U Minh Hàn Phong làm cho không gian vỡ vụn, cũng không phải là người bình thường có thể thừa nhận được.

U Minh Hàn Phong là một loại cuồng phong còn mạnh hơn Địa Ngục cương phong, mặc dù cường giả Huyệt Khiếu cảnh đụng vào cũng khó chống cự, bất quá với hắn mà nói tuy vẫn rất nguy hiểm, nhưng không đủ gây sợ, Thiên Nhãn tấn cấp đến hình thái thứ ba, hoàn toàn có thể sớm chứng kiến, sớm tránh né.

Để cho hắn cảm thấy tim đập nhanh chính là ở đây có rất nhiều trùng loại, những côn trùng này, cả đám quái dị, khó lòng phòng bị, một hai cái không có việc gì, một khi nhiều hơn, cả đàn cả lũ vây quanh, mặc dù lấy thực lực của mình bây giờ, cũng sẽ không sống khá giả.

- Ở đây đến cùng có cái gì? Mà ngươi không đến không được?

Nhớ tới nữ hài kiếp trước chết ở chỗ này, Nhiếp Vân nhịn không được hỏi.

Vô luận kiếp trước kiếp này, Đạm Đài Lăng Nguyệt chỉ nói phải tới hiểm địa này, tìm kiếm một bảo tàng, cụ thể là cái gì lại không có nói qua với hắn, mà ngay cả hiện tại, hắn cũng không biết muốn đi tìm cái gì (*kiếp trước không phải là không muốn nói, là còn chưa kịp nói, Lăng Nguyệt liền chết rồi).

- Nơi này có Điệp Sinh đạo nhân lưu lại Đạo tộc đạo tràng!

Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng không giấu diếm, nói.

- Điệp Sinh đạo nhân? Đạo tộc? Đạo tộc là cái gì?

Nhiếp Vân nhíu mày.

Hắn nghe nói qua Phật tộc, Ma tộc, Yêu nhân tộc, Nho tộc… còn là lần đầu tiên nghe nói cái tên này.

- Đạo tộc ngươi không biết, nhưng Thiên Địa Lục Đạo nên nghe nói qua a!

Đạm Đài Lăng Nguyệt nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play