Hắn đi tới trước mặt Đạm Đài Lăng Nguyệt, nắm lấy bàn tay bóng loáng của nữ nhân, sau đó thả người bay đi.

Bàn tay của Đạm Đài Lăng Nguyệt bóng loáng và mềm mại, mang theo một chút lạnh lẽo như băng, hoàn toàn khác biệt với bàn tay ấm áp của hắn lửa.

Bị nắm chặt tay, nữ nhân cũng không có giãy giụa mà chỉ nhìn thiếu niên trước mắt, như muốn triệt để ghi tạc hắn vào trong đầu, sợ quên đi vậy.

Lẳng lặng ngồi ở trên thuyền, tùy ý để cho hồ nước dập dờn. Hai người không nói một câu nào, nhưng mà bên trong ánh mắt nhìn nhau dường như lại có thiên ngôn vạn ngữ.

Nhiếp Vân biết rõ, không biết từ lúc nào, nữ hài tử này đã giống như kiếp trước, đã triệt để đã chấp nhận hắn hắn, coi hắn là tình lữ.

Ngồi trên thuyền. Tùy ý để cho thuyền nhỏ phiêu đãng trong hồ nước, hai người khi thì nhìn nhau, khi thì nhìn mây cuốn mây bay trên không trung, giống như đã tiến vào trong một ý cảnh đặc thù ý cảnh nào đó.

Không nói một câu, nhưng mà Nhiếp Vân lại hiểu rõ, cảm tình của hai người lần nữa lại tăng tiến không ít, giống như ở trong hoàn cảnh yên tĩnh, tâm tình hai người càng tiến sát tới gần nhau hơn.

- Ông!

Thời gian ba ngày thoáng một cái đã qua, cổ tay Nhiếp Vân khẽ đảo, một ngọc bài đưa tin xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Bên trên truyền ra tin tức, nhìn thấy tin tức này, Nhiếp Vân nhướng mày.

- Thi đấu tranh đoạt Phá Không Tiềm lực bảng đã bắt đầu, nàng không định đi sao?

Thu hồi ngọc bài, Nhiếp Vân nhìn về phía nữ hài từ điềm tĩnh trước mắt.

- Không đi!

Đạm Đài Lăng Nguyệt lắc đầu, một lát sau lại nói:

- Hai tháng sau ta sẽ đi tới một hiểm địa!

- Ta cùng nàng!

Nhiếp Vân không có do dự nào nói.

- Ta muốn đi một mình!

Đạm Đài Lăng Nguyệt lắc đầu.

- Vẫn nên đi cùng nhau a a, trước khi đi nói cho ta biết một tiếng!

Nhiếp Vân đứng dậy, dùng thanh âm không cho cãi lại nói ra. Nói xong nhoáng một cái thân ảnh hắn đã bay về phía ngọn núi của mình.

Chắc chắn Nhiếp Vân sẽ không để cho một mình Đạm Đài Lăng Nguyệt đi tới nơi người gọi là hiểm địa kia. Bởi vì trong trí nhớ kiếp trước của hắn, sau khi nàng đi tới chỗ hiểm địa kia mới thân tử đạo tiêu a.

- Xem ra, cùng với ta trọng sinh, tất cả mọi việc đều xảy ra nhanh hơn, mà ngay cả thời gian nàng đi tới hiểm địa đó cũng nhanh hơn!

Phi hành trên không trung, Nhiếp Vân nhíu mày suy tư.

Dường như nương theo hắn trọng sinh, tất cả mọi chuyện đều có tốc độ nhanh hơn, dựa theo trí nhớ của hắn. Khi hắn quen biết Đạm Đài Lăng Nguyệt là hơn một trăm năm sau. Thời gian tiến vào hiểm địa lại càng cách hiện tại những hơn hai trăm năm. Sao kiếp này lại nhanh như vậy? Rốt cuộc có nguyên nhân gì lại làm cho nàng nhanh như vậy đã đưa ra quyết định, muốn đi tới hiểm địa kia?

Hiểm địa kia cửu tử nhất sinh, cho dù là cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh rơi vào trong đó cũng đừng mong chạy thoát. Có lẽ nàng cũng biết tới chuyện này a. Nàng gấp gáp đi qua như vậy, chẳng lẽ có thứ gì thôi thúc nàng sao?

Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng mà Nhiếp Vân cũng biết chuyện nàng đã quyết định thì sẽ không cách nào khuyên can. Chỉ có thể đợi tới lúc cùng đi với nàng, khiến cho bi kịch của kiếp trước không thể tái diễn.

- Xem ra trong hai tháng này phải nhanh chóng tăng thực lực lên, ít nhất phải tiến vào Phá Không Cảnh!

Nhiếp Vân nhíu mày, âm thầm nắm chặt hai tay.

Vốn hắn cho rằng thời gian đi tới hiểm địa kia sẽ lùi lại một ít. Như vậy hắn sẽ có đủ thời gian chuẩn bị, khiến cho thực lực càng mạnh hơn nữa. Nà bây giờ, Đạm Đài Lăng Nguyệt đã quyết định hai tháng sau sẽ đi. Nhất định nàng đã sớm suy nghĩ kỹ, nhất định có mục đích riêng của nàng. Như vậy muốn phải bảo vệ nàng, làm cho nàng không xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ có thể trong vòng hai tháng mau chóng gia tăng tu vi, ít nhất phải tiến vào Phá Không Cảnh, có được sức chiến đấu của Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh!

- Đừng nghĩ ngợi nữa, nhìn xem Cảnh Hồng này rốt cuộc muốn làm gì?

Rất nhanh, cung điện của Phong Vân minh trên ngọn núi đã xuất hiện ở trước mắt, Nhiếp Vân lần nữa cầm lấy ngọc bài đưa tin vừa rồi, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Tin tức đưa tin trên ngọc bài là do Trúc Âm phát tới, nói rất đơn giản, chỉ có một tin tức, Cảnh Hồng xếp hạng thứ nhất trên Phá Không Tiềm lực bảng sáng ngày hôm nay đã đi tới núi, chỉ đích danh muốn tìm hắn.

Sưu!

Trong lòng nghĩ vậy thì đã đáp xuống đại điện.

Trong đại điện có hai thanh niên lạ lẫm, đứng đầu là một người mặc áo trắng, lông mi đen, khuôn mặt tuấn lãng, tựa như thư sinh nho nhã. Người còn lại một thân áo xanh, mặt chữ quốc, khí tức bưu hãn, hoàn toàn là hai loại phong cách với người trước..

Thanh niên áo trắng nhìn thấy Nhiếp Vân trở về khẽ mỉm cười, gật đầu nhẹ, biểu hiện rất có có hàm dưỡng.

- Minh chủ, Bạch y nhân phía trước chính là Cảnh Hồng đệ nhất trên Phá Không Tiềm lực bảng, người mặc áo xanh chính là Bạch Khê xếp hạng thứ ba, hai người này là bằng hữu, cùng viết bái thiếp tới. Ta hỏi bọn hắn chuyện gì bọn hắn cũng không nói, nói muốn đợi người về!

Đi đến chủ vị rồi ngồi xuống, Nhiếp Vân lập tức nhận được Trúc Âm truyền âm.

- Được rồi!

Nhiếp Vân gật gật đầu.

Cảnh Hồng, hoàn toàn xứng đáng xếp hạng thứ nhất trên Phá Không Tiềm lực bảng trong Hóa Vân tông, trước đó hắn đã nghe nói qua. Đối phương cũng giống như mình, ít nhất có được sức chiến đấu Phá Không Cảnh trung kỳ, rất là đáng sợ. Loại người như đối phương, địa vị ở trong tông môn, thậm chí so với Thái thượng trưởng lão bình thường còn cao hơn. Loại người này tới đây, chỉ cần thông báo là được, tự mình viết bái thiếp đã nói rõ rất coi trọng chuyện này, nhất định có mục đích khác.

- Chắc hẳn Vân huynh đã biết rõ ta là Cảnh Hồng rồi. Ha ha, lần này mạo muội đến đây, chỉ là ta nhìn thấy Vân huynh cũng không tham gia thi đấu Phá Không Tiềm lực bảng cho nên có chút kỳ quái!

Dường như thấy được Trúc Âm truyền âm, Cảnh Hồng cười nhạt một tiếng, mang theo vẻ nho nhã phong độ lên tiếng nói một câu.

Ngay cả trưởng lão cũng đánh, đối với loại thi đấu của đệ tử này, Nhiếp Vân cũng không có hứng thú. So với việc tham gia còn không bằng ở cùng Đạm Đài Lăng Nguyệt nhiều một chút. Cho nên hắn cũng không báo danh.

- Ha ha, thực lực không đủ, tham gia cũng chỉ có bị chê cười mà thôi!

Thấy đối phương nói chân thành, cũng không có châm chọc, Nhiếp Vân cười nói.

- Thực lực không đủ?

Cảnh Hồng lắc đầu nói:

- Vân huynh nói như vậy là không thật lòng rồ. Ta thấy rất nhiều đệ tử hạch tâm, chỉ sợ cũng chỉ có ngươi mới một trận quyết sống mái với ta mà thôi. Cho dù là cùng ta có thể một quyết sống mái, những người khác cho dù là Lưu Tế đứng thứ hai ta cũng không có để vào mắt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play