Tuy rằng cũng không tin tưởng người trước mắt lắm, nhưng có hai việc Lâm Phong vẫn là xác định. Thứ nhất, người trước mắt không phải phu nhân của y. Thứ hai người này cũng không thể là người có tính công kích gì, mặc kệ nàng có phải thích khách hay không.
Vì sao lại khẳng định như thế?
Đầu tiên nàng là một nữ nhân (lúc này Lâm Phong vẫn cho Lưu Giai là nữ), theo tuổi tác xem ra chỉ trên dưới mười bảy, mười tám, thân mình có vẻ nhỏ gầy, tuy rằng có hung hăng một chút, nhưng tuyệt đối không giống người biết võ công, hơn nữa khí lực cũng so với mình kém quá xa, xem vừa rồi nàng dễ dàng bị mình áp chế là biết ngay. Hơn nữa nếu có thích khách nào dễ dàng liền bại lộ thân phận như thế, vậy thì nàng đã sớm chết một trăm lần. Mặt khác nàng cũng không thể là loại thích khách dùng mỹ nhân kế được. Tuy rằng bộ dáng của nàng thật mê người, cũng có một loại hương vị ngây ngô, nhưng mà nàng lại không có thân hình hấp dẫn, một thân thể còn chưa phát dục, bộ ngực quá bằng phẳng. Tiểu cô nương chỉ sợ thành không được thích khách.
“Ngươi luôn miệng nói phu nhân của ta đã chết, còn nói người không phải ngươi giết.” Lưu Giai không ngừng gật đầu.” Nhưng ta căn bản không tin chuyện ma quỷ của ngươi. Hiện tại phu nhân của ta hành tung không rõ, ngươi tự nhiên phải lưu lại chờ đến khi sự tình toàn bộ giải quyết xong. Tạm thời ngươi phải đóng giả làm phu nhân của ta, ta sẽ chậm rãi điều tra.”
Tuy rằng rất muốn phản bác, nhưng mà quả thật không có gì để chứng minh mình không liên quan tới cái chết của cô gái kia, hơn nữa nếu không ở lại đây, chính mình sẽ ăn ngủ đầu đường, chỉ còn cách là đáp ứng thôi. Lưu Giai vừa đáp ứng được một giây, hắn liền lập tức muốn đổi ý. Vì sao ư, bởi vì hắn quên nói cho nam nhân biết mình không phải là nữ, mà là một người đàn ông chân chính. Xem ra y cũng không phải loại người có thể hảo hảo thương lượng, hơn phân nửa y cho rằng mình là nữ nhân, sẽ không làm ra sự tình gì, cũng “nể mặt” chính mình là nữ, mới không đánh mình. Nhưng nếu hiện tại liền nói cho y biết mình là nam, chắc chắn y sẽ không chút do dự liền đem mình giao cho nha phủ, còn có thể bị dụng hình tra khảo, bị đòn hiểm một chút thật sự tránh không được. Vẫn là không nên nói ra, hiện tại bảo toàn tính mạng quan trọng hơn.
“Ưhm, ta có một vấn đề cũng muốn hỏi ngươi.”
“Nói.”
“Tại sao khi ta nói với ngươi, phu nhân của ngươi đã chết, ngươi tuyệt không thương tâm khổ sở, giống như không có việc gì vậy.”
“Hừ. Nữ nhân kia là con gái Thừa tướng, bắt đầu là phụ thân của nàng vì khuếch trương thế lực mới đem nàng gả cho ta. Ta cũng bởi vì thánh ý mà không thể không đáp ứng. Sau khi cưới nàng, nàng thế nhưng lại ngoại tình, cùng tên Thành Khang cấu kết, vì hắn cũng là quan lớn nên ta cũng lười điều tra. Sau khi sự việc bị tố giác nàng cả ngày khóc sướt mướt hướng ta cam đoan sẽ không tái phạm, muốn ta tha thứ nàng. Cũng từ ngày nào đó ta vốn không có chạm qua nàng một ngón tay. Ta không có phế bỏ nàng, là vì người cùng hắn cấu kết thế lực đều khá lớn, nếu cùng nhà mẹ đẻ nàng liên hợp lại vây công ta, ta quả thật sẽ gặp khó khăn. Bằng không ta đã sớm đem tiện nhân kia giết rồi. Ngay từ đầu ta đối nàng vốn không có tình cảm gì đáng nói, nàng gả cho ta cũng bởi vì ta là tướng quân, chúng ta là quan hệ đôi bên cùng có lợi. Ngươi thì lại khác, ta đối với ngươi rất hứng thú. Nếu ngươi muốn thay thế vị trí của nàng, ta không phản đối là được.” Nói xong liền đem Lưu Giai áp chế.
“Không cần, ta không cần.”
“Ngươi nếu cho ta, là có thể làm tướng quân phu nhân.”
“Không cần, ta không muốn làm phu nhân của ngươi, cũng không có khả năng làm.”
“Vì sao? Chẳng lẽ ngươi đã có nam nhân khác.”
“Không phải, ta không có nam nhân, cũng không có khả năng có.”
Nghe thế Lâm Phong phi thường vừa lòng, y cũng không hy vọng Lưu Giai từng bị người khác có được.
“Thế thì, vì sao chứ? Ngươi cho rằng nam nhân tốt như ta dễ dàng tìm được sao?”
“Là vì, bởi vì……” Nói còn chưa xong, Lưu Giai liền ngất xỉu. Giống như vì chưa thể thích ứng, cả ngày xuyên thời không, còn gặp gỡ người như vậy, này lữ trình cũng thật là vất vả . Lúc Lưu Giai tỉnh lại, bên cạnh có thêm Tiểu Thuý, Tiểu Thuý đang chăm sóc cho hắn.
“Tiểu thư, cuối cùng ngươi tỉnh rồi, Tiểu Thuý thật lo lắng a.”
“Tỉnh rồi?” Lâm Phong sau khi phun ra hai chữ, tiếp tục uống trà.” Tiểu Thuý, lui ra.” Biết lời nói của Lâm Phong chính là mệnh lệnh, Tiểu Thuý không dám nhiều lời liền lui xuống.
“Tiểu Thuý biết chuyện của ta không?”
“Không biết.”
“Vì sao không nói cho nàng biết, nàng nên biết sự thật.”
“Từ nhỏ nàng vẫn theo Vĩnh Thi, ngoại trừ Vĩnh Thi ra, nàng không có thân nhân nào khác.”
“Ngươi sợ nàng thương tâm?”
“Buồn cười, ta sao lại vì nàng. Nữ nhân a, một khóc, hai nháo, ba thắt cổ. Ta chán ghét xử lý chuyện như vậy, nếu nàng nháo lớn cũng không tốt giải quyết.”
Nam nhân này quả nhiên kém cỏi. Hiện tại, Lưu Giai quyết định tạm thời không đem chuyện mình là con trai nói ra. Thứ nhất, là sợ Tiểu Thuý thương tâm; thứ hai, là vì nam nhân này không phải thứ tốt, mà cho dù là như thế, y vẫn là một tướng quân, không thể đắc tội với y, đắc tội với y thì hậu quả ra sao còn không tưởng tượng nổi đâu. Hơn nữa muốn trở về có lẽ cũng phải dựa vào thế lực của y. Về phương diện khác hắn cũng biết, bây giờ dối trá, đợi đến khi sự tình sáng tỏ, người này nhất định sẽ không bỏ qua cho mình, y không phải người thủ hạ lưu tình.
“Nói cho ta biết tên của ngươi.”
“Tên của ta? Vì sao?”
“Không vì sao cả, chính là ta muốn biết.”
“Lưu Giai. Bên trái một chữ, bên phải một cái lập đao lưu giữ. Chính là Lưu trong Lưu Bị. Còn Giai chính là giai trong giai nhân.” Đem tên, yên lặng đọc mấy lần, đi đến bên cạnh Lưu Giai.
“Ngươi có phương pháp giới thiệu tên thật lạ, còn có Lưu Bị là ai, chưa từng nghe nói qua.”
“Lạ thì sao chứ, chỉ cần ngươi nghe được hiểu được là có thể. Còn về Lưu Bị, ngươi không cần biết, dù sao ngươi cả đời cũng sẽ không gặp được ông ta, trừ phi ngươi là Tào Tháo cùng Tôn Quyền, ông ta là người rất lợi hại, rất danh khí. Vậy ngươi tên là gì, nếu ta vẫn gọi ngươi ’ ê, ê’, hình như không lễ phép cho lắm, nhưng ta cũng không muốn vẫn gọi ngươi là ’ tướng quân’, cho nên ngươi cũng nói cho ta biết tên của ngươi đi.”
“Giai Giai, ngươi thật đúng là người thú vị. Lâm Phong, Phong trong phong hiệp, ngươi chắc là đã xem qua rừng cây phong đi. Nếu ngươi là thích khách, nhất định biết ta là chấn quan đại tướng quân, quân hàm nhất phẩm, nắm giữ thực tế binh quyền của quốc gia này, lệ thuộc Tam vương tử. Ngươi nếu thông minh có thể chọnbtrở thành người của ta, ta sẽ đáp ứng ngươi.” Lại đem Lưu Giai bế đứng lên. Trừng mắt nhìn Lâm Phong liếc một cái.
“Ngươi không cần bảo ta Giai Giai, thật ghê tởm, nghe được lông tơ của ta đều dựng thẳng lên đây nè, bảo ta ’Giai’ là được rồi. Ta cũng gọi ngươi là ’Phong’, như vậy nghe có vẻ tốt hơn, ta cảm thấy kêu tên đầy đủ cứ không được tự nhiên thế nào ấy. Ta cũng muốn nói rõ là ta không phải thích khách gì cả, ta cũng không là thuộc hạ của người nào hết. Còn việc trở thành người của ngươi, ta có thể lo lắng một chút. Bất quá ta giao kèo trước, ngươi không thể đối ta động tay động chân lung tung. Tuy rằng ta tự biết mình là một mỹ nhân, nhưng ngươi cũng không thể đối ta làm vậy.”
Lâm Phong sang sảng cười vài tiếng,” Nếu mỹ nhân đáp ứng trở thành người của ta, ta đáp ứng mỹ nhân không đối mỹ nhân ra tay ngay là được.”
“Vậy ngươi bây giờ còn không buông ta ra.”
“Ta không có lập tức đem ngươi áp đảo, ngươi nên cảm tạ ta.”
Bụng cảm giác được vật thể cứng rắn nào đó, đều là thân nam nhân sao hắn lại không biết nó là cái gì. Lưu Giai không dám động đậy nữa, giống như khóc tang nhìn ác giả, cầu y không cần Bá Vương ép thượng cung. Chỉ cần chính mình mà bị cởi quần áo, sự thật sẽ được phơi bày. Sẽ bị giết hay gì đó, hậu quả mà ngay cả tưởng tượng Lưu Giai cũng không dám.
“Ngươi nếu vẫn chưa muốn, vậy mau một chút ngủ đi. Ngày mai ta mang ngươi cùng đi đến vách núi đen.”
“Ừ. Ta muốn ngủ, ngươi có thể về phòng của mình, ta không thói quen cùng người khác ngủ chung, đặc biệt là nam nhân.”
“Nơi này vốn là phòng của ta.”
“Ồ, vậy ngươi có thể an bài thêm một căn phòng nữa không?”
” Ở trong mắt mọi người, ngươi hiện tại chính là phu nhân của ta, nơi này cũng chính là phòng của ngươi. Ngươi nếu không ngủ, chờ một chút ta thật sự sẽ không cho ngươi ngủ. Ta hiện tại đi tắm rửa một cái, ngươi trước hết ngủ đi.”
Nói xong, quả thật rời đi. Chắc là đi đem cái kia…… Cũng không dám nhiều lời, Lưu Giai lui vào trong chăn nằm sát mép giường bên ngoài. Cảm thấy ngủ ở nơi này có vẻ an toàn, lỡ có chuyện gì xảy ra cũng có cơ hội mà bỏ chạy, thế là thoáng an tâm, liền thiu thiu ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT