Buổi tối, Lâm Phong mang một chút mùi rượu trở về.

Bắt đầu chỉ là đối thoại bình thường, tiếp theo là náo loạn bình thường, lại đến chính là tiến công cùng phòng thủ bình thường. Nếu dựa theo diễn biến cũ, kế tiếp chính là ngủ. Nhưng mà, buổi tối hôm nay Lâm Phong tựa hồ tinh lực quá mức sung túc, hoàn toàn không có ý dừng lại, vẫn giống như con đỉa bám lấy Lưu Giai không rời.

“Ê, không cần.” Ra sức nắm lấy cái tay đang lần mò vào bên trong vạt áo mình.

“Cần, lần này nên nghe ta. Ta mỗi lần đều nghe ngươi, lần này bất luận như thế nào ta cũng muốn làm đến cuối cùng.” Căn bản là không thèm để ý tới cái tay đang nắm lấy tay mình, cuối cùng vói tay vào trước ngực người kia.” Sao lại bằng phẳng như thế?” Nói xong ngẩng đầu lên, hai hàng lông mày nhíu chặt, oán trách nói: “Cùng của ta không khác biệt lắm, đều bảo ngươi ngày thường ăn nhiều một chút, nhìn ngươi sau này còn dám kén ăn nữa không, bộ ngực bé tí tẹo, sau này ngươi làm sao uy ta ăn no.”

“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta đều nói từ bỏ. Ngươi không cần sờ soạng nữa. Bảo ngươi không cần sờ soạng, ngươi còn sờ. Ngươi mau một chút dừng tay! Cứu mạng!”

“Lần này ngươi hết hy vọng đi. Ngươi kêu cũng vô dụng, cho dù người bên ngoài nghe được thanh âm của ngươi cũng không dám tiến vào. Mà ngươi không cần lo lắng, sau khi đem ngươi ăn luôn, ta sẽ chịu trách nhiệm. Hơn nữa, ở trong mắt mọi người, chúng ta vốn chính là một đôi, dù sao sớm hay muộn đều phải làm. Không cần sợ.”

“Vậy lần sau hãy làm. Dù sao ta cũng không chạy thoát được đâu, lần này tha cho ta nhé. Tiếp theo, tiếp theo ta nhất định sẽ chiều theo ý của ngươi.”

“Ngươi mỗi một lần đều nói như vậy, nhưng mỗi một lần cũng không làm cho ta xuống tay. Thật sự sợ như thế?!”

“Nghe nói lần đầu tiên rất đau. Ta không muốn. Hơn nữa, không có khả năng làm! Buông tay!”

“Ta sẽ thật ôn nhu, nhất định sẽ không làm đau ngươi.” Vừa nói vừa cởi bỏ áo khoác.

Lưu Giai không ngừng giãy dụa, vặn vẹo. So lực lượng, hắn tuyệt đối thua tên kia. Nhưng không thể bởi vì vậy mà không phản kháng.

“Ngươi mà cởi nữa, nhất định sẽ hối hận, mau dừng tay!” Càng thêm dùng sức giãy dụa.

“Lần này ta nhất định sẽ không nhượng bộ. Ngươi mà giãy dụa nữa, chờ một lát, ta sẽ đối với ngươi thực thô bạo.” Đang biểu lộ chính mình quyết tâm. Nam nhân bắt lấy tay Lưu Giai kéo vào nội khố, ép hắn nắm lấy hung khí của mình. Rồi lại dùng ánh mắt cưỡng bức. Tay Lưu Giai vừa đụng vào hung khí đầu tiên là cả kinh sau đó là run lên, tiếp theo vội vàng muốn rút tay về, dùng sức đẩy ra người đang nằm ở phía trên mình. Lâm Phong ở mặt trên thừa dịp Lưu Giai sơ hở, vạch nội y hắn tìm tòi.

Tiếp theo một giây, nam nhân dừng hết thảy động tác. Y trợn mắt há hốc mồm, cho đến khi người dưới thân liều mạng khép lại quần áo trên người, nam nhân thế này mới thoáng phục hồi tinh thần lại.

Kia không phải sự thật, kia không phải sự thật. Trong đầu nam nhân không ngừng vang vọng một câu như thế. Vì chứng minh này không phải sự thật, nam nhân không để ý tới người dưới thân nữa, thô bạo kéo ra đai lưng hắn. Người kia cũng quyết liệt phòng thủ.

Cuối cùng, áo bị cởi bung ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play