*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Nguyễn Yên Thương
Gió thổi tóc Khương Sam bay lên bốn phía, sắc trời mờ nhạt, đôi mắt đen đặt dưới đôi lông mày dài của cô lóe lên tia sáng kỳ lạ.
"Có lúc tôi thật sự không hiểu anh." Khương Sam nói.
Mở ra trong cửa sổ, ánh đèn lúc sáng lúc tối mơ hồ lóe lên, Bạch Kỳ nhìn chằm chằm Khương Sam, cô nhếch khóe môi, chậm rãi đến gần.
Trong gang tấc đến gần, môi Khương Sam trắng bệch khẽ mở, "Tên cặn bã."
Bạch Kỳ không động.
Khương Sam đã đi xa từng bước một, bước chân vững vàng, sống lưng thon gầy thẳng tắp, giống như bên hông có một cây thước.
"Anh cũng biết Bạch Thận sẽ tra được tôi, trò lừa bịp như vậy cũng không cần chơi nữa."
Làm bộ làm tịch, nhiều lần đẩy cô đến tình cảnh nguy hiểm, sau đó lại xuất hiện trước mặt cô như ban ơn, cô đã sớm chán ghét trò chơi săn đuổi như vậy rồi.
Khương Sam vừa mới mở ra cửa, dáng vẻ thiếu niên Hoắc Diệp đã nhanh chóng xuất hiện ở cửa, một cái tạp dề hài hước vây quanh trên người thiếu niên cao lớn, trên mặt tuấn tú cười híp mắt, thấp giọng nói, nhận lấy vật trong tay Khương Sam.
Như ý thức được chuyện gì, tầm mắt thiếu niên Bạch Kỳ đột nhiên liếc mắt nhìn một cái, đợi lúc nhìn thấy người ngồi trong xe, nụ cười trên mặt bỗng dưng thu lại, còn không đợi nói gì, Khương Sam đã lôi kéo cậu vào phòng, đóng cửa lại thật chặt.
Đèn phòng Khương Sam trên lầu hai sang lên, trong chốc lát bóng dáng của Khương Sam xuất hiện ở cửa sổ, rèm cửa sổ bị kéo lên trước, một bóng dáng cao lớn bỗng dưng xuất hiện sau lưng Khương Sam, khóe môi vểnh lên ngăn eo Khương Sam lại ôm lên.
Tất cả đều trở nên yên ắng.
Tro thuốc lá đã đốt tới đầu ngón tay, Bạch Kỳ run lên, tàn thuốc rơi cả vào trên tay lái.
Tận mắt chứng kiến dù sao cũng đau đớn hơn ngàn vạn lần so với cảnh tượng suy đoán trong lòng hơn hơn, giống như trăm vạn con kiến hung hăng cắn xé tứ chi, sắc mặt Bạch Kỳ tái nhợt không giống người thật.
Cặn bã...
Tại sao cô không hiểu nổi khổ tâm của anh ta, anh ta đều vì tốt cho cô, sống yên ổn ở bên cạnh anh ta, sao có thể bạc đãi cô, nhưng lại cố tình muốn đối nghịch với anh ta.
Khương Sam, anh vốn không muốn tổn thương em, tại sao em cứ chết cũng không hối cải.
Màn đêm chậm rãi phủ xuống, chiếc xe dừng ở cửa nhà họ Khương không tiếng động rời đi.
Hoắc Diệp hầm hự bận rộn ở trong phòng bếp, Tần Diệc Hạo ngồi ở trong phòng khách, Khương Sam bị anh cứng rắn nhốt ở trong phòng tắm.
Hoắc Diệp giễu cợt nói: "Bên ngoài lạnh như thế, Khương Sam mới không đồng ý ra ngoài ăn cơm, tôi đều đã làm xong, anh đừng có hy vọng nữa."
Sắc mặt Tần Diệc Hạo không thay đổi nhìn video Khương Sam khiêu vũ trong máy vi tính.
"Khương Sam cũng không phải cậu có thể gọi, gọi chị."
Hoắc Diệp không để ý anh, "Tôi mới học món ăn, chị ấy đồng ý sau này thử món ăn, buổi sáng là một sai lầm, không khống chế được độ lửa mới làm trứng gà bị cháy."
Tần Diệc Hạo lại thấy được một màn cuối cùng kia, trong miệng Ngô Minh ngậm lấy hoa tươi lại gần khóe miệng Khương Sam, ánh mắt Tần Diệc Hạo trầm trầm, khiêu vũ khó tránh khỏi sẽ gặp phải tình huống như thế, anh nên bình tâm đối đãi.
Rốt cuộc làm sao mới có thể giết chết tên khốn kiếp trên màn ảnh này đây?
Hoắc Diệp lại nói: "Mới vừa rồi tôi mở cửa cho Khương Sam, nhìn thấy ngồi ở trong xe bên ngoài giống như là Bạch Kỳ, không phải các người là kẻ địch sao?"
Cơ thể Tần Diệc Hạo dừng lại, mắt chợt tối đi, "Cậu nói cái gì!"
Hoắc Diệp bị phản ứng của anh dọa sợ hết hồn, thiếu chút nữa cắt đến tay của mình.
"Anh sao vậy?"
Tần Diệc Hạo nhớ lại hành động đầu tiên sau khi Khương Sam về phòng, không trách được muốn đi kéo rèm cửa sổ, rồng đi hổ bước tới cửa, bên ngoài đã không còn chiếc xe, chân mày Tần Diệc Hạo nhíu lại thật chặt.
Hoắc Diệp từ phòng bếp thò đầu ra nhìn Tần Diệc Hạo một cái, khuôn mặt không giải thích được.
Tần Diệc Hạo cau mày gọi mấy cú điện thoại.
Hành động của Bạch Kỳ kỳ quái, chỉ cần đối phó nhà họ Bạch thì coi như xong, liên lụy đến Khương Sam thì anh ta không thể phớt lờ. Tần Chiến đang đối phó Bạch Nhạc Phong, nhà họ Tần bên này đã hao tổn một ít tay chân đi vào, nếu Bạch Nhạc Phong thật bị phán quyết, chắc chắn nhà họ Bạch sẽ tổn thương nghiêm trọng, lấy tính tình Bạch Thận khó tránh khỏi sẽ lấy Khương Sam ra hả giận, có một số việc nên sớm chuẩn bị một chút mới đúng.
Bên này Tần Diệc Hạo gọi điện thoại, Hoắc Diệp lại lên tiếng.
"Tôi chỉ làm thức ăn cho hai người, nếu như anh muốn ăn cơm tối thì đi ra ngoài ăn, một lát nữa tôi sẽ trực tiếp bưng lên trên lầu cho Khương Sam, anh nên rời khỏi càng sớm càng tốt."
Tần Diệc Hạo cúp điện thoại, cuối cùng Hoắc Diệp dây dưa và dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào làm anh tức giận, Tần Diệc Hạo thờ ơ nhìn cậu ta, "Cậu không thể ngậm miệng lại sao?"
Hoắc Diệp lại thò đầu ra, bám lấy vách tường âm trầm cười nói: "Trừ phi anh rời khỏi Khương Sam, anh cũng đừng lấy những lời này uy hiếp tôi, tôi là náo loạn mâu thuẫn trong nhà, cũng không nói với Khương Sam vết thương trên mặt đúng là bị ba đánh, anh không lấy được nhược điểm của tôi."
Nói xong hừ lạnh một tiếng, xoay người trở về phòng bếp bắt đầu bới cơm.
Trong lúc nhất thời không khí có chút giương cung bạt kiếm.
Nếu như Hoắc Diệp