Nghỉ dưỡng trong bệnh viện hơn nửa tháng, ngoại trừ vết thương trên trán còn chưa lành, Quan Hiểu đã khỏe lại bảy tám phần. Bác sĩ bảo, vết thương cũ của cô đã nhiễm trùng lại thêm vết thương mới, cho dù có lành lại nhưng sẽ vẫn để lại sẹo. Nghe vậy cô cũng không bận tâm lắm. Cũng không có người nào vì một vết sẹo mà yêu cô hay không yêu cô. Cô cũng không buồn bã đau khổ vì chuyện này.

Cuối cùng bác sĩ cũng đồng ý cho cô xuất viện. Trước hôm xuất viện, thừa dịp Quách Hồng Đồ không có, cô đi xuống nộp viện phí. Nhưng bác sĩ lại bảo với cô rằng, tất cả viện phí đã được Quách Hồng Đồ thanh toán. Cô muốn xem hóa đơn bao nhiêu để trả lại tiền cho Quách Hồng Đồ.

Nhưng khi cầm lấy tờ biên lai, tay cô không khỏi run rẩy.

Giá ở bệnh viện này quả thật là chém cắt cổ, chi phícao quá mức.

Sau lại cô lên mạng tìm hiểu mới biết được, đây là một trong những bệnh viện cao cấp bậc nhất, ở đây chỉ tiếp đón những bệnh nhân tiền tỉ, người đến đây chữa bệnh, an dưỡng không phải giàu có thì cũng là quý tộc, thậm chí còn có chính khách.

Mà Quách Hồng Đồ đưa cô vào đây, cho cô ăn ngon, rãnh rỗi lại đến thăm cô, dịu dàng chăm sóc cô.

Đến cuối cùng là vì sao?

Cô mang theo sự ngờ hoặc nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Quách Hồng Đồ đến đón cô xuất viện. Ông ta hỏi cô ở đâu, do dự một hồi, cuối cùng cô cũng nói số nhà trên đường Kim Nguyên.

Quách Hồng Đồ cười lớn: “Nếu như em muốn chỉ nhà hàng cũ kia, thì tôi khuyên em đừng nên đến đó thì hơn, bây giờ cửa hàng đó đã cho người khác thuê rồi.”

Quan Hiểu ngẩn ra, nhưng nghĩ lại, cô đã nằm viện hơn nửa tháng, chủ nhà không có lý do gì lại giữ cửa hàng ấy lại cho cô.

“Thế đồ đạc của tôi…” Cô muốn đến lấy hành lý của mình.

“Tôi đã cho người đưa đến chỗ tôi.” Quách Hồng Đồ ung dung cười: “Không phải tạm thời em chưa có chỗ ở sao, bây giờ muốn tìm nơi ở cũng rất phiền phức, không bằng trước hết hãy đến nhà tôi ở tạm.”

Quan Hiểu giật mình.

Hóa ra ông ta đã biết nơi ở của cô từ lâu, lại còn biết rõ cô bây giờ không còn chỗ nào để đi.

Ông ta bảo cô hãy đến nhà của ông ta “ở tạm.”. Cô thật sự kinh hoàng, người trong thành phố này ai mà chẳng biết, Quách Hồng Đồ là đại gia bất động sản, nhà cửa đếm sao cho xuể.

“Như thế có phiền anh không?” Cô dè dặt hỏi

“Em hình như rất ngại làm phiền người khác? Không sao, em hoàn toàn không phiền tôi.”

Câu trả lời như vậy khiến Quan Hiểu lại càng thêm bất an.

“Tiền viện phí…sau này tôi sẽ trả lại cho anh.” Cô nhỏ giọng nói.

“Chỉ là một số tiền nhỏ, em mà trả lại cho tôi, tôi lại cho là em coi thường tôi, muốn phân rõ giới hạn rạch ròi với tôi.”

Quan Hiểu thở dài: “Số tiền nhỏ đấy, đối với anh mà nói có thể là không đáng kể, nhưng đối với tôi mà nói đó là danh dự cuối cùng còn sót lại trên người tôi.”

Nghe cô nói vậy, Quách Hồng Đồ lại bắt đầu dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô.

Tự đáy lòng cô lại dấy lên nghi ngờ.

Thật sự là vì sao ông ta lại đối xử với cô tốt như vậy? Cô trông rấ tiều tụy, lúc nào cũng buồn bã u sầu, có điểm gì để ông ta lại đối xử với cô đặc biệt chứ?

Mãi đến khi Quách Hồng Đồ đưa cô đến biệt thự của ông ta ở ngoại ô, cô nén không nổi tò mò lại hỏi: “Vì sao anh lại tốt với tôi? Nếu như anh không nói cho tôi, tôi thật sự không thể ở đây được.”

Quách Hồng Đồ nhìn cô thở dài: “Em nói em nhớ tôi, nhưng căn bản thật sự em không nhớ ra tôi là ai. Tôi nói tôi quen em, nhưng không phải là tại bữa tiệc lần trước, em xuất hiện với thân phận là vợ Mạnh Đông Phi.” Ông ta dừng lại, rồi chậm rãi nói: “Tôi quen em, khi em đến trường đua ngựa, em còn thắng tôi một con ngựa nữa. Khi đó em thật sự xinh đẹp rạng rỡ, quả thật khiến người khác phải ganh tỵ.”

Lòng Quan Hiểu cuồn cuộn sóng trào, tựa như có gì đó đang sôi sục muốn thoát ra. Ký ức xa xưa mơ hồ đang dần trở về, dần trở nên rõ nét.

Bỗng dưng Quan Hiểu ngẩng đầu nhìn Quách Hồng Đồ, ánh mắt ngạc nhiên sững sờ: “Là anh!”

**

Đó là chuyện của nhiều năm trước, lúc ấy cô vẫn còn học bên Úc. Bố mẹ cô khi đó vẫn còn khỏe mạnh, gia cảnh khá giả, mỗi ngày cô đều rất vui vẻ vô tư. Có một thời gian cô thích cưỡi ngựa, thường cùng các bạn đến trường đua ngựa. Quan Hiểu là một cô gái rất thông minh lạnh lẹ, chỉ mới học một thời gian thôi đã có cưỡi ngựa rất tốt,tuy rằng không phải là tay đua hạng một hạng hai gì, nhưng phong thái trên lưng ngựa có thể hấp dẫn vô số ánh nhìn.

Khi đó, có một ông chủ người Trung Quốc thường xuyên tổ chức cuộc thi đua ngựa, ông ấylớn hơn họ hơi nhiều tuổi, khí chất tiêu sái, thường sau mỗi cuộc đua ông ấy lại mời đám người họ đi ăn. Ông ta dường như rất thích tụ tập cùng bọn họ, nhất là cô. Mỗi lần cô nói gì ông ta cũng cười rất vui vẻ.

Khi ấy cô hay kể chuyện cười, mọi người xung quanh đều chăm chú lắng nghe.

Dần dần họ trở nên thân nhau hơn, cô biết ở Úc này ông ta có một công ty, là một người có tiền.

Có lần, người có tiền đó dắt một con ngựa đến thi. Con ngựa đó thật sự rất đẹp, cô vừa nhìn qua liền thích nó. Cô năn nỉ ông ấy cho cô cưỡi. Nhưng ông nói con ngựa này rất bướng bĩnh không chịu để người khác cưỡi, trừ khi người đó có thể chinh phục nó.

Cô không tin, la hét đòi thử, ông ta đành gọi mấy chàng trai ra thử trước cho cô xem. Kết quả như lời ông ta nói, mấy chàng trai kia đều bị con ngựa quật ngã thê thảm.

Thế nhưng càng như thế lại càng khơi dậy sự hiếu thắng trong cô, cô kiên quyết nói với ông ta rằng cô phải thử, cho dù bị quật ngã bị thương như cái bao nở hoa cô cũng sẽ tự chịu trách nhiệm.

Ông ta nghe vậy thì cười lớn, vừa dắt ngựa đến cho cô lại vừa cười tươi như hoa đào nở rộ: “Này, em cưỡi đi! Tôi chỉ hy vọng rằng em sẽ đổ trách nhiệm lên người tôi.”

Quan Hiểu giữ dây cương, rồi nói: “Chúng ta đánh cược đi, nếu tôi thật sự có thể chinh phục nó, khiến nó nghe lời tôi thì sẽ thế nào?”

Ông ta cười: “Thì tôi sẽ tặng con ngựa này cho em.” Đột nhiên ông ta dừng lời, nụ cười trên môi càng đậm hơn: “Nhưng nếu như em thua, em sẽ bồi thường cho tôi gì?”

Cô cười kiêu ngạo nói: “Tôi lấy thân mình báo đáp là được chứ gì.” Nói xong cô không hề chần chờ nhảy lên lưng ngựa. Để lại ông ta một bên tặc lưỡi.

Tuổi trẻ đúng thật là có tinh thàn can đảm vô hạn, liều lĩnh không sợ giông bão, khi ấy chuyện gì cô cũng dám làm, chuyện gì cũng dám kiên trì. Cô nhớ, lúc cô ngồi trên lưng con ngựa kia, đã có mấy lần suýt chút nữa thì ngã xuống, nhưng cho dù nó nhảy cẩng lên cô vẫn cố giữ chặt dây cương, cho dù thế nào cũng không chịu bỏ cuộc. Sau này nghe các bạn kể lại, vẻ mặt ông ấy đứng một bên trở nên tái xanh, rất căng thẳng.

Nghe xong cô chỉ mỉm cười, cảm thấy đám bạn của mình quá khoa trương rồi. Ông ấy là một người phóng khoáng như thế, ai có thể tưởng tượng được rằng ông ta có thể hồi hộp căng thẳng vì cái gì.

Một người một ngựa đấu tranh, một lúc sau con ngựa cũng bớt ngang ngược. Nó không còn dằn vặt cô nữa, dần dần ngoan ngoãn nghe lời cô, chấp nhận rằng cô là chủ nhân của nó.

Chiều hôm đó, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, cô trên lưng chú ngựa xinh đẹp đó chạy suốt mấy vòng.

Đợi đến khi cô xuống ngựa, cô nhìn thấy ông ta nhếch miệng cười.

Cô vỗ lưng ngựa đỉnh đạc hỏi: “Sao, không tệ chứ?”

Ông ấy vẫn chỉ cười.

Cô nhịn không được cười nhạo: “Anh sao cười mãi thế? Có phải anh đang cố gượng cười không, vì không muốn tặng ngựa cho tôi?” Cô biết rõ không phải như vậy nhưng vẫn cố trêu chọc ông: “Haiz, anh xem anh đi, một con ngựa tốt như vậy khi không lại dâng đến miệng người khác, trong lòng anh chắc hẳn tiếc lắm nhỉ.”

Nụ cười trên môi lại càng đậm, cũng học cô vỗ lên lưng ngựa: “Như em nói, trong lòng tôi tiếc.” Ông cố tình ngừng lại, khẽ nhíu mày: “Cho nên em đã đạt được con ngựa từ trong tay tôi thì ít nhất cũng nên đền bù gì lại cho tôi chứ?”

Cô nheo mắt hỏi ông ta: “Thế anh muốn tôi đền đáp gì nào? Nhưng nói trước, bước chân vào giang hồ nhiều năm nay, tôi cũng chỉ là bán nghệ chứ không bán thân đâu đấy.”

Ông cười nghiêng ngã: “Em hãy để số điện thoại của em lại cho tôi.”

Cô lại nheo mắt hỏi ông: “Anh muốn số điện thoại của tôi làm gì?”

Ông nhún vai: “Muốn cùng em hẹn hò.”

Cô nhíu mày: “Người như anh không giống như là người muốn cưới vợ.”

Ông ta cư nhiên lại rất thành thật trả lời : “Tôi đã cưới ba lần.”

Cô tặc lưỡi, dường như có chút khó tin: “Òa, ba lần rồi cơ đấy, thật dọa người! Vậy sao anh còn muốn hẹn hò cùng tôi!”

Ông tự nhiên trả lời: “Chỉ cảm thấy rằng em khiến người khác vui vẻ, cho nên không nén nổi tình cảm!”

Cô cười vang lên: “Nhưng tôi không thể chấp nhận được lời đề nghị của một người đàn ông đã lập gia đình. Như vậy là không đúng.”

**

Cuối cùng Quan Hiểu cũng đã nhớ lại những ký ức tươi đẹp kia.

Hèn gì những chuyện cười ông kể cho cô nghe sao quen thế. Tất cả đều là những câu chuyện trước đây cô kể cho ông ta.

Quách Hồng Đồ nhìn cô, thanh âm trầm ấm: “Khi đó em thật sự là một cô gái tràn đầy năng lượng khiến người khác phải ngước nhìn. Đặc biệt là khi em cười, hai má lúm đồng tiền thấp thoáng say mê vô số ánh mắt người đàn ông.”

Nhớ lại chuyện xưa, Quan Hiểu bỗng mỉm cười.

Quách Hồng Đồ cũng cười: “Em còn nhớ không, nói xong câu kia, em liền nhảy lên lưng ngựa chạy thẳng đi chẳng thèm ngoảnh đầu lại, bỏ lại tôi một mình nơi đó sầu thương, thậm chí đó là lần đầu tiên tôi hoài nghi sức hấp dẫn của bản thân mình.”

Ánh mắt ông ta hừng hực lửa cháy, Quan Hiểu bị ông ta nhìn hai má nóng rực, cô ngại ngùng cúi đầu.

Bên tai lại nghe thấy ông than thở: “Khi ấy tôi cho rằng còn có thể gặp lại em, kết quả rằng em đã bị tôi hù sợ, sau này tôi cũng thường xuyên đến trường đua ngựa nhưng đã không thể gặp lại em.”

Quan Hiểu ngẩng đầu, mỉm cười. Sau đó đúng thất là cô trốn tránh ông, chọn những lúc không có ông mới đến trường ngựa.

“Thế sao anh vẫn còn nhớ tôi!”

Quách Hồng Đồ nhìn cô cười, nụ cười rạng rỡ đặc biệt phóng khoáng: “Quan Hiểu, em quá xem thường chính mình rồi! Tôi thật sự bị em thu hút, không chỉ là một chút em như em nghĩ kia!

Lời nói thẳng thắn của anh khiến Quan Hiểu lúng túng.

“Em có nhớ khi đó tôi nói em với rằng, ở Úc tôi có công ty, em có biết công ty đó là công ty gì không?”

Quan Hiểu lắc đầu. Cô chưa từng nghĩ muốn đào sâu thông tin về người đàn ông đã có vợ.

“Đó là công ty em đã từng thực tập.”

Quan Hiểu sửng sốt.

“Không ngờ đúng không? Tôi vô tình nhìn thấy em trong phòng nhân sự, tôi thật sự rất vui, tựa như nhận được một giải thưởng lớn. Tôi nghe người của phòng nhân sự nói biểu hiện của em rất xuất sắc. Tôi lo rằng em sẽ đi tìm việc ở nơi tốt hơn cho nên bảo anh ta phải giữ em lại.”

Quan Hiểu nhớ rằng đúng là ông ấy lúc đó ra sức thuyết phục cô ở lại.

Ông ta nói tương lai cô sau này nhất định sẽ tỏa sáng, sẽ có địa vị tuyệt đối không thấp hơn bọn mắt xanh mũi đỏ kia. Còn nói rằng ông chủ công ty cũng là người Trung Quốc, người Trung Quốc làm việc cho người Trung Quốc chắc chắn tiền đồ sẽ sáng lạn.

Hóa ra đúng là như vậy.

“Nhưng bất ngờ là, khi kỳ thực tập vừa kết thúc, sau khi đồng ý ký hợp đồng với công ty, em cũng biến mất dạng.” Quách Hồng Đồ tựa như có vô vàn cảm xúc, yếu ớt nói: “Mãi đến khi tôi kết hôn với Trần Lam Ni, tôi cũng chỉ muốn trêu cợt Mạnh Đông Phi cũng không ngờ rằng có thể gặp được em.” Ông lắc đầu, thở dài: “Ngay cả tôi em cũng không chấm được điểm nào, vậy kết quả lại kết hôn với một tên như thế, đúng thật là đóa hoa lài cắm bãi phân trâu.”

Trong lòng Quan Hiểu dâng lên một loại cảm xúc nói không rõ thành lời.

Cuộc sống tuyệt vọng, những đau khổ tủi thân của nhiều năm qua lại không ngờ rằng bị vạch trần.

“Thế nhưng sao bây giờ anh lại trở thành đại gia bất động sản ở thành phố A?”

Quách Hồng Đồ cười: “Đương nhiên là bởi vì ở Úc không thể kiếm được nhiều tiền nữa, tôi dứt khoát bán công ty kia, mang theo vốn về nước thành lập công ty bất động sản, dần dần rồi đạt được kết quả như ngày hôm nay, cũng xem như là có chút thành tựu.”

Quan Hiểu mỉm cười: “Bất động sản nhiều không kể hết, vợ thì xinh đẹp mỹ miều, anh sao chỉ có một chút thành tựu được chứ.”

Quách Hồng Đồ nghe cô trêu ghẹo mình, không những không giận, trái lại ánh mắt càng trở nên sâu thẳm: “Em như thế này trông đã giống với trước kia rồi đấy. Em khi ấy vô ưu vô lo, vui vẻ rạng ngời khiến người khác muốn đem em chiếm thành của riêng.” Anh nhìn lên hai má lúm trên khuôn mặt cô, nhỏ nhẹ nói: “Cô gái năm đó lúc mỉm cười ngọt ngào cũng có hai má lúm đồng tiền, vừa tinh khiết lại vừa quyến rũ. Cô gái lúc ấy và người phụ nữ bây giờ hào quyện lại vào nhau trông thật phong tình, quả thật mê người.!”

Quan Hiểu cười khổ, nụ cười này trông còn khó coi hơn khóc: “Đúng vậy, tôi đã từng là một người vô tư vui vẻ, tôi của bây giờ nhất định là rất xấu, rất tang thương đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play