Đồng Đồng giống như một con yêu tinh nhỏ, nhẹ nhàng tiến vào phòng tắm tẩy rửa thân thể mình.
Trong lòng Lôi Dương cực kỳ hạnh phúc, anh mỉm cười vì những ngày tháng được ở cùng nhau sắp tới.
Đồng Đồng – cô gái mềm mại đáng yêu lại kiên cường, lần nữa trở lại vòng tay yêu thương của anh. Anh nhất định quý trọng, sẽ không làm Đồng Đồng
thương tâm hay khổ sở nữa.
Nhưng lời nguyền đáng chết vẫn treo
lửng lơ giữa hai người họ khiến Đồng Đồng không cách nào trở thành vợ
anh, bởi anh không muốn mạo hiểm mạng sống của cô, vì vậy anh không thể
cho Đồng Đồng một đám cưới.
Anh nhớ như in Đồng Đồng nói bên tai anh rằng cô yêu anh, nhưng giấc mộng thành cô dâu của cô anh không thể đáp ứng.
Như vậy sẽ khiến Đồng Đồng không danh không phận cùng sống với anh. Nguyện
vọng lớn nhất của cô là trở thành vợ anh, nhưng anh phải làm cách nào để cô được thỏa nguyện đây? Lòng Lôi Dương lại đau.
Hơn nữa, điều
khiến anh đau đầu trước mắt chính là miệng vết thương của anh vẫn chưa
khỏi hẳn. Nếu một ngày vết thương còn chưa lành, Đồng Đồng tuyệt đối sẽ
không cho anh chạm vào cô.
Như thế so với việc nhịn ăn anh còn thấy đau khổ hơn!
Kỳ thật, anh có thể đảm bảo trước mặt cô rằng dù trên giường vận động thế nào cũng không làm ảnh hưởng tới vết thương.
Nhưng Đồng Đồng nhất quyết không chịu, cô một mực lo lắng miệng vết thương
của anh, không còn cách nào khác, anh cũng không thể vì bản thân mình mà kháng lại mệnh lệnh của Đồng Đồng cho nên đành phải nhẫn nại. Hi vọng
vết thương sẽ nhanh chóng khá hơn!
Đồng Đồng tắm rửa xong liền
mặc một chiếc váy ngủ ngắn xuất hiện trước mặt Lôi Dương. Mái tóc ẩm ướt dính vào da thịt, Đồng Đồng như vậy thực sự dụ dỗ người ta. Lôi Dương
cũng không biết phải làm gì.
Đồng Đồng tràn ngập mùi hương đến nằm bên cạnh Lôi Dương, nhoẻn miệng cười nhìn anh: “Ngủ ngon!”
Lôi Dương không cam tâm: “Ngủ ngon! Nhưng anh cần một nụ hôn chúc ngủ ngon.”
Đồng Đồng mềm nhẹ đặt môi lên môi Lôi Dương, hôn hương vị nam tính của anh,
trượt môi qua chóp mũi anh rồi nói: “Nên đi ngủ rồi!”
“Được rồi, đi ngủ!” Lôi Dương chỉnh thân mình nằm ngay ngắn lại, Đồng Đồng tắt đèn, mặt hai người đối diện nhau.
Trong bóng đêm, hai đôi mắt tinh anh nhìn nhau.
Rất lâu sau Đồng Đồng nhắm mắt, nặng nề ngủ, gần đây cô thực sự quá mệt
mỏi. Lúc trước chẳng kể ngày đêm chăm sóc Lôi Dương, sau này vì cha mẹ
mà chuẩn bị lễ kết hôn, thật là mệt muốn chết. Cô nằm trên giường lớn
thoải mái nặng nề ngủ, còn Lôi Dương lại không tài nào ngủ được, anh
ngửi mùi hương thoang thoảng nơi Đồng Đồng, nghĩ tới sau này ngày nào
Đồng Đồng cũng ở bên mình, đây đúng là việc hạnh phúc nhất. Trong lòng
anh kích động không cần nói cũng biết.
Tay anh nhẹ nhàng ôm Đồng
Đồng lại, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại chuyện cũ, ở trước cửa
quán bar bọn họ gặp nhau, một cô gái nhỏ dễ dàng kích thích dục vọng của anh, bọn họ cùng yêu, cảm giác kia thật kỳ lạ, giống như trời sinh ra
là để bọn họ ở bên nhau.
Lôi Dương tâm tình phức tạp, buồn vui lẫn lộn, cuối cùng đành nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
……
Buổi sáng, bắt đầu một ngày hạnh phúc. Lúc tỉnh lại Lôi Dương khó lòng che
dấu sự vui sướng của mình, có Đồng Đồng bên người, mở mắt ra đầu tiên
liền nhìn thấy Đồng Đồng, cảm giác thật tuyệt vời không gì diễn tả được, cả người cứ lâng lâng.
Đồng Đồng vẫn còn ngủ say, dáng ngủ thật
ngọt ngào khiến Lôi Dương nửa người ngồi dậy, không tự chủ được hôn lên
hai má Đồng Đồng, da cô thật mịn màng. Thật không dám tin Đồng Đồng đã ở tuổi ba mươi! Vì sự việc mấy năm qua khiến hai ngươi họ bỏ lỡ rất nhiều khoảng thời gian yêu nhau.
Đồng Đồng đang ngủ thì bị quấy nhiễu, mặt đang đối diện người Lôi Dương, cô liền xích sang một bên tránh né
anh. Cái chăn hơi tuột xuống, da thịt Đồng Đồng lộ ra, một bên dây áo
ngủ trượt xuống vai.
Lôi Dương cảm giác cơ thể mình nảy lên một
tràng dục vọng, anh chậm rãi tiến sát Đồng Đồng, tay cẩn thận chạm vào
đùi Đồng Đồng, đồng thời kéo cao váy ngủ lên.
Tim anh đập mạnh!
Đồng Đồng không mặc đồ lót! Dục vọng của anh cũng tự giác tăng cao. Lôi
Dương thật cẩn thận cởi bỏ quần áo của mình, rồi thật chậm sát lại gần
mặt Đồng Đồng, tay cũng cẩn thận nâng nhẹ chân Đồng Đồng lên đặt ở trên
đùi khiến vật nam tính của anh chuẩn xác đặt ở thân Đồng Đồng…
Một lúc sau, thân thể anh đã tiến sâu vào trong Đồng Đồng, Lôi Dương cúi
đầu hít một hơi, anh nhớ cảm giác này, sau khi Đồng Đồng rời đi anh chưa từng chạm qua một cô gái nào, cuộc sống của anh chẳng khác nào cuộc
sống của thầy tu!
Không ai có thể khơi gợi niềm hứng thú nơi anh
như Đồng Đồng, hơn nữa anh cũng không muốn liếc mắt tới một ai khác, chỉ có Đồng Đồng mới có thể làm bùng nổ khát vọng của anh.
Đồng Đồng cũng bị Lôi Dương làm cho tỉnh lại, cô mở đôi mắt mênh mông buồn ngủ,
đầu vẫn còn mơ mơ hồ hồ, quay đầu cô thấy được khuôn mặt nhăn nhúm của
Lôi Dương mới cảm thấy người mình có gì đó là lạ.
Cô hoàn toàn
tỉnh táo, khi ý thức được sự việc cô vội vàng muốn rời khỏi cơ thể Lôi
Dương nhưng lại bị bàn tay to lớn của anh nắm chặt eo nhỏ, khiến cả hai
người càng dính chặt vào nhau.
Lôi Dương nhẫn nại nói nhỏ: “Đừng giẫy, Đồng Đồng, đừng rời đi, để anh ở bên trong một lúc, anh đảm bảo anh sẽ không loạn động.”
Lôi Dương vừa nói, đầu vừa cúi thấp bên hõm vai Đồng Đồng, ngửi hương thơm
trên người cô: “Anh nhớ em Đồng Đồng, nhớ đến chết đi được.”
Đồng Đồng cười dịu dàng đáng yêu, rồi nhẹ nhàng nói: “Nhìn dáng vẻ anh thực sự là bất mãn!”
Lôi Dương ngẩng đầu ảo não, gầm nhẹ: “Đúng, anh rất bất mãn, anh đã kiềm
chế dục vọng rất lâu, cả niềm vui không rõ cứ âm ỉ trong lòng. Toàn bộ
cái thứ tình cảm mãnh liệt này đều tại em gây ra.”
Ánh mắt Đồng Đồng nhìn Lôi Dương dịu dàng: “Ý anh muốn nói… ngần ấy năm anh chưa từng tìm qua một người đàn bà khác?”
“Đúng! Không có em anh cũng chẳng có hứng thú với những người phụ nữ khác.
Thậm chí anh còn hoài nghi chính mình có phải đã mất đi khả năng đó rồi
không?”
“Ha ha… Sao anh không tới bệnh viện kiểm tra một chút nhỉ?” Đồng Đồng không kiêng nể gì nở nụ cười.
“Không được cười anh! Những gì anh nói đều là thật. Mất em giống như mất tất
cả, ngay cả nhìn anh cũng không muốn nhìn, không muốn liếc mắt đến những người đàn bà khác dù chỉ một cái!”
“Ai mà tin anh! Thật anh không có tìm đàn bà để giải quyết chứ?”
Hai má Lôi Dương đen lại: “Không có, anh nói không có là không có, chỉ có một lần!”
Đồng Đồng hơi phiền muộn: “Còn nói không có! Đồ đáng ghét, biết ngay anh không kiềm nén được mà!”
Lôi Dương lại cười hề hề: “Duy nhất có một lần… chính là cái đêm bị hạ dược kia.”
“Biểu tình của anh rất tốt nha!” Đồng Đồng không khỏi tức giận một chút.
Lôi Dương cúi đầu xuống hôn môi Đồng Đồng, bàn tay không an phận ôm ngực
cô, anh thấp giọng: “Không phải em vẫn thực sự vui vẻ sao?”
“Đừng gây loạn, em đi làm bữa sáng!” Đồng Đồng đỏ bừng hai má, cô hơi lạ với biểu hiện như vậy của Lôi Dương.
Lôi Dương ảo não: “Không, đừng động, anh sợ anh không nhẫn nại được! Cứ để anh ôm em một lúc!”
Đồng Đồng ngoan ngoãn không động đậy, nhưng lại cảm giác rất rõ ràng dục
vọng của Lôi Dương, anh muốn tiến vào trong cô, gân xanh nổi lên, lửa
nóng tỏa ra, trong đầu Đồng Đồng một trận u mê, dưới thân cũng ngày càng trở nên ẩm ướt.
Lôi Dương cứ nằm sát trên người Đồng Đồng, tay không có ý định buông cô ra, thanh âm ấm áp vang lên: “Đồng Đồng!”
Đồng Đồng lại động đậy muốn rời người ra.
Dục vọng trong người Đồng Đồng cũng đi ra khiến khuôn mặt Lôi Dương trở nên thống khổ nhìn cô.
Đồng Đồng xoay người giống một con yêu tinh nhìn Lôi Dương, bàn tay nhẹ nhàng đẩy ngã Lôi Dương nằm thẳng xuống giường.
Hai má hồng hồng, cánh tay chuyển dần từ bụng xuống thân dưới của Lôi
Dương, cô nằm trên người Lôi Dương, ánh mắt yêu mị nhìn anh, rồi cô chậm rãi đứng dậy, ngồi xuống thân dưới của anh.
Lôi Dương thật si mê nhìn Đồng Đồng, chờ đợi bước tiếp theo của Đồng Đồng, chỉ thấy Đồng
Đồng hơi nâng cổ, người thật chậm rãi ngồi xuống.
Lôi Dương phát ra âm thanh thỏa mãn.
Anh khao khát cô!
Đồng Đồng giống hệt một con yêu tinh, tình cảm mãnh liệt mà chủ động trong tư thế cưỡi ngựa.
……
Mỗi ngày lại trôi qua, tiết trời đã vào cuối thu, vết thương của Lôi Dương cuối cùng cũng lành hẳn.
Hai người dắt tay nhau đi trên đường, hưởng thụ cuộc sống an nhàn vui vẻ,
cùng đi mua sắm, cùng ăn đồ nướng ven đường, cùng nhau đi khắp chốn của
thành phố này, đi tất cả những nơi hai người muốn vui đùa.
Giống như đem toàn bộ thời gian đánh mất quay trở về.
“A Dương, em muốn chơi trò cưỡi ngựa gỗ xoay vòng!” Trong công viên, Đồng
Đồng kéo tay Lôi Dương, họ nhìn thấy rất nhiều trẻ em đang chơi.
Lôi Dương không đồng ý: “Không nên đi, em xem! Đều là bọn trẻ, chúng ta là người lớn, chơi như thế sẽ có nhiều người chế giễu.”
Đồng Đồng ra vẻ tức giận: “Anh nhất định không ngồi?”
“Ngồi thì ngồi…Hiện em đã ngồi lên rồi, còn thể diện gì nữa đâu mà mất chứ!”
“Này! Cũng không khác biệt lắm!”
“A Dương, chân em đau, anh cõng em được không?” Đồng Đồng làm nũng.
Lôi Dương nhìn bốn phía rồi mới lên tiếng: “Chúng ta ngồi xe được không?”
Hai người lớn cõng nhau đi trên đường cái thật là làm tổn hại uy nghiêm
của anh.
“Được nha, sau này đừng có hối hận! Tôi đi tìm người khác cõng”
“Em dám!” Lôi Dương trừng mắt.
Đồng Đồng uy hiếp ngược lại: “Sao lại không dám, muốn thử hay không?”
Lôi Dương nghĩ đến Đồng Đồng ở trên đường cái hôn một người đàn ông thì lòng không khỏi tức giận: “Anh cõng!”
Đồng Đồng nở nụ cười chiến thắng, nhảy lên lưng Lôi Dương, hai người cứ như vậy đi qua ngã tư đường như chốn không người.
“A Dương, anh có yêu em không?” Đôi mắt Đồng Đồng đáng yêu, cô suy nghĩ rồi hỏi.
“Yêu, rất yêu!” Mặc dù không biết có bẫy gì đang rình rập mình không nhưng anh vẫn trả lời trung thực.
Đồng Đồng hiện khuôn mặt khổ não: “Nhưng em cảm thấy chỉ mình em biết thì không đủ.”
“Vậy em muốn thế nào?” Khuôn mặt Lôi Dương đen lại.
“Em muốn anh phải lớn tiếng bày tỏ nha, khiến cho mọi người trên toàn thế
giới đều biết Lôi Dương yêu em!” Hai mắt Đồng Đồng sáng lấp lánh.
Lôi Dương nhìn lại Đồng Đồng, cười cười: “Đại ca, có thể thương lượng không?”
“Không thể!” Đồng Đồng kiên quyết trả lời ngắn gọn.
Lôi Dương trừng mắt, dáng vẻ đại nam nhân: “Ai, cái cô này, đừng hành động như trẻ con chứ! Đi mau, chúng ta về nhà.”
Nói xong, Lôi Dương nhàn nhã đi tiếp về phía trước.
Song Đồng Đồng vẫn đứng tại chỗ, lớn tiếng hô: “Lôi Dương, anh yêu hay không yêu em?”
Một đám người vốn đang bận rộn liền dừng lại, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Đồng Đồng rồi nhìn về phía Lôi Dương đang đi về phía xa.
Lôi Dương quay đầu nhìn cô lại thấy thiên hạ đi đường tò mò, tất cả đều
dùng ánh mắt chờ mong chiếu vào anh, kiểu như nếu anh không nói chuyện
hoặc không nói yêu hoặc vân vân… liền có một đám người xông lên đánh anh một trận nhừ tử.
Anh vốn là người cực lạnh lùng bấy lâu, nay làm sao mà lại làm chuyện này! Song nhìn ánh mắt ngập nước của Đồng Đồng …
cuối cùng anh đành thỏa hiệp: “Lê Hân Đồng, anh cho em biết, anh yêu em, anh yêu em! Lôi Dương yêu Lê Hân Đồng!” Lôi Dương dùng hết khí lực hô
lên.
“Lê Hân Đồng cũng yêu Lôi Dương!” Đồng Đồng cười rồi nói to.
Hình ảnh đám người dừng lại cũng rất ăn ý, tự động bận rộn trở lại.
Đồng Đồng vui vẻ tiến vào vòng tay Lôi Dương: “Em rất vui nha!”
Lôi Dương yêu chiều: “Em ấy, như một cơn gió nhỏ, anh không kịp nhận nè.”
Đồng Đồng ngước mắt: “Em mong mỗi ngày ta đều vui vẻ.”
“Đúng, mỗi ngày đều vui vẻ.” Lôi Dương kéo tay Đồng Đồng hướng về phía nhà họ.
“Đồng Đồng!” Một giọng vui mừng vang lên bên tai Đồng Đồng và Lôi Dương.
“Tân Nhiên! Lôi Dương! Đồng Đồng!”
Đồng Đồng quay đầu, cô cũng vui mừng. Cô buông tay Lôi Dương ra, cô có dấu
hiệu tiến vào vòng tay Tân Nhiên, mà Tân Nhiên cũng mở rộng vòng tay
chuẩn bị đón Đồng Đồng vào người.
“Em định làm gì?”
“Anh định làm gì?”
Hai giọng nam nữ đồng loạt lên tiếng.
Cánh tay mạnh mẽ của Lôi Dương ôm lấy vòng eo Đồng Đồng, còn trước mặt Tân
Nhiên là một cô gái yêu kiều nhỏ nhắn, giống như trận địa vậy, đứng chắn trước mặt Tân Nhiên.
“Vân Ny!” Đồng Đồng mở to hai mắt.
“Đúng, đúng, là tôi!” Vân Ny nói, làm bộ hung hăng trước ngực Tân Nhiên một chút, uy hiếp: “Anh dám ôm thử xem!”
Lôi Dương cúi đầu bên tai Đồng Đồng cảnh cáo: “Em mà dám bước lên một bước
thì hãy cẩn thận, anh sẽ khiến em một tháng không rời khỏi giường được!”
Bốn người đồng thời nhìn về phía đối phương.
“Chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện đi.” Đồng Đồng cùng Vân Ny đồng thanh.
Hai người đàn ông gật đầu.
Lập tức bốn người tìm một quán trà gần đó.
Họ ngồi trong một căn phòng riêng, không khí khẩn trương háo hức, nghĩ lại Đồng Đồng cùng Tân Nhiên đã bao năm không gặp bỗng nhiên lại gặp nhau
trên đường thế này, đã thế Tân Nhiên lại ở cùng một chỗ với Vân Ny. Thật không gì có thể tả hết nỗi vui mừng cũng như sự ngạc nhiên.
“Sao hai người lại ở cùng nhau? Mau nói xem!” Đồng Đồng phát huy đầy đủ tinh thần, đối với chuyện của Vân Ny và Tân Nhiên cô thật tò mò muốn chết.
“Khoan hãy nói chuyện chúng tôi, Đồng Đồng! Nói chuyện của hai người trước đi, hai người ly ly hợp hợp… còn nữa, năm đó chị bỏ đi mất biệt, chị đi đâu vậy? Trở về khi nào? Hai người làm thế nào lại cùng một chỗ?” Vấn đề
của Vân Ny hỏi so với Đồng Đồng thực là quá nhiều.
“Chúng tôi?”
Đồng Đồng liếc mắt nhìn Lôi Dương một cái rồi mới quay sang Vân Ny: “Anh ấy nha, sống chết vì chị, chị cũng không còn cách nào.”
“Mặc kệ thế nào, người yêu nhau ở cùng nhau đều là chuyện tốt.”
Đồng Đồng cười: “Em nói chuyện của em với Tân Nhiên đi!”
“Được rồi, được rồi.”
Đồng Đồng và Vân Ny, hai người mỗi người một câu, xem hai người đàn ông bên cạnh như không tồn tại.
Đang nói chợt Đồng Đồng như nhớ tới chuyện gì đó, liền nhìn Tân Nhiên và Vân Ny: “Đúng rồi… Quên không cho hai người hay một tin tốt lành.”
“Tin tốt gì?”
“Nhạc Bằng, Nhạc Bằng con mình vẫn còn sống, bây giờ sắp sáu tuổi rồi, vừa thông minh vừa dễ thương.”
“Anh là cha nuôi của Nhạc Bằng, anh nhất định phải gặp nó!”
“Điều đó là đương nhiên. Đúng rồi… Hiện hai người đang ở đâu?” Đồng Đồng cười hỏi.
Tân Nhiên giải thích: “Bọn anh vừa từ phía Nam trở về, nhà Vân Ny ở Nam Bộ, lần này về là xin ý kiến bố mẹ cho anh được ở cùng Vân Ny.”
“Nam Bộ? Vân Ny, sau này em sẽ không bỏ nhà đi chứ? Nói thật cho chị biết, sự việc năm đó là thế nào?”
“Giữ bí mật!” Vân Ny nháy mắt.
Ngồi ở quán trà, bốn người cùng nói chuyện về quãng thời gian đã qua, Đồng
Đồng cũng cập nhật và hiểu thêm được chuyện tình giữa Tân Nhiên và Vân
Ny.
Nguyên lai năm đó sau khi cô bị Viễn Hàng đưa đi, tất cả mọi
người không có tin tức gì của cô, không tìm được cô, người nhà cô cuối
cùng không còn đường lựa chọn đành bỏ cuộc, và Tân Nhiên cũng thế.
Anh rất đau khổ mất mát khi không tìm thấy người. Đúng lúc anh khổ sở nhất luôn có Vân Ny bên cạnh.
Mặc anh tức giận đuổi cô đi, Vân Ny vẫn cứ như vậy, tùy ý anh mắng chửi
chối đẩy, cô vẫn như cũ mỗi ngày mỉm cười quan tâm anh, giúp anh vui vẻ, khiến anh dần dần quên đi nỗi đau khổ không có Đồng Đồng.
Cuối
cùng, một ngày nọ anh uống rượu, trong cơn say mơ mơ hồ hồ anh phát sinh quan hệ với Vân Ny, sau khi tỉnh lại anh hối hận muốn chết.
Gào thét, kêu to!
Việc cùng Vân Ny nảy sinh chuyện như thế khiến anh đau khổ.
Cuối cùng Vân Ny đầy thương tâm và lòng chết lặng bỏ chạy khỏi nhà Tân
Nhiên, cô lại bắt đầu lưu lạc, một mình sống cuộc đời phiêu bạt.
Từ đó trở đi, thế giới của Tân Nhiên thiếu vắng bóng Vân Ny, không còn cô
nữ sinh nhỏ nhắn vui vẻ suốt ngày bên tai anh kêu “Tân đại ca…”, cũng
chẳng còn ai bên cạnh anh lúc anh thương tâm cô độc, từ phía sau ôm anh, an ủi anh.
Tât cả mọi việc như thế anh đều không quen, anh không quen sự yên tĩnh như vậy, không có thói quen một thân một mình, anh bắt đầu nhớ lời nói và hành động của Vân Ny, nhớ cả đôi má tươi cười vô lo
của cô.
Lúc đó anh mới phát hiện Vân Ny đã từ từ chiếm cứ lòng anh, còn anh thì vô tình hướng Vân Ny mà gào thét.
Gào thét rằng người anh yêu là Đồng Đồng, anh không yêu Vân Ny, rằng giữa
hai người họ không có tình yêu làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy!
Hóa ra người đàn ông hiền lành cũng có mặt nhẫn tâm!
Còn một cô gái không có nét gì là tức giận cũng có sự quật cường!
May mắn thay, Tân Nhiên kịp thời tỉnh ngộ, anh tìm lại được Vân Ny, biểu lộ thành ý, như vậy mới không hối tiếc…
Mặc dù nói thì nghe nhẹ nhàng ngắn gọn nhưng Đồng Đồng biết Tân Nhiên và
Vân Ny đã phải trải qua bao sóng gió mới có được ngày hôm nay, tình yêu
sẽ không thay đổi.
Trò chuyện xong hai bên trao đổi số liên lạc rồi mới lưu luyến rời khỏi quán trà quay về nhà.
Đi trên đường Vân Ny giương mắt nhìn Tân Nhiên: “Anh còn yêu Đồng Đồng không?”
Tân Nhiên nhẹ nhàng cầm tay, vuốt tóc cô: “Ngốc ạ, đã lâu như thế em vẫn
còn chưa tin anh ư? Chắc là lòng anh không đủ kiên định, hoặc anh không
quá yêu Đồng Đồng đến mức chết đi sống lại. Tóm lại, lòng anh đã bị Vân
Ny chiếm giữ, người anh yêu chính là tiểu nha đầu Vân Ny!”
Vân Ny hạnh phúc nở nụ cười.
Giữa bọn họ bây giờ đã chuyển qua giai đoạn mới, đã khác so với xưa.
Mỗi ngày Đồng Đồng và Lôi Dương đều làm những chuyện vui vẻ, một nhà ba
người hòa thuận hạnh phúc. Ông Lê và bà Lê nhìn thấy dáng vẻ Đồng Đồng
mấy ngày nay cũng yên lặng chấp nhận Lôi Dương.
Lôi Dương đưa
Đồng Đồng và Nhạc Bằng đi du lịch vòng quanh thế giới, đến rất nhiều
nước Đồng Đồng muốn tới. Đến mỗi nơi đều để lại ký ức dấu chân họ từng
đi qua.
Những ngày tháng vui vẻ cứ thế trôi đi, trên mặt Đồng Đồng tràn đầy hạnh phúc.
……
Một năm trôi qua,
Trên bầu trời bắt đầu xuất hiện tuyết trắng, Đồng Đồng và Lôi Dương rúc vào
phòng ngủ ấm áp nhìn qua cửa sổ, bầu trời đầy tuyết bay bay.
Lôi
Dương thơm hai má Đồng Đồng, cô phát ra tiếng cười. Đang lúc hai người
thân mật thì tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên đánh vỡ không
khí.
Đôi mày đẹp của Lôi Dương khẽ nhíu, anh đứng dậy nghe điện thoại.
“A lô, có phải Lôi tiên sinh không?” Đầu kia vang lên tiếng một phụ nữ.
“Xin lỗi, cô nhầm số rồi!” Lôi Dương nói xong liền cúp điện thoại.
“Gì thế A Dương?” Đồng Đồng nhìn Lôi Dương.
Lôi Dương đang muốn lên tiếng thì điện thoại lại đổ chuông lần thứ hai. Anh có vẻ không kiên nhẫn, nhấc điện thoại lên quát: “Tôi nói cô gọi nhầm
số rồi!”
“Là ba!” Một giọng già yếu vang lên ở đầu kia điện thoại, lọt vào tai Lôi Dương.
“Ba…đang trong bệnh viện, dù sao con cũng là con trai ta, ba hiện sắp chết rồi…
chẳng lẽ con vẫn không tha thứ cho ba? Trước khi mất ba muốn con đến
nhìn ba một chút cũng không được ư?” Là Lôi Lâm, thanh âm sung mãn của
ông mang nhiều nét thống khổ, bi nhược cùng vô lực.
“Tôi không phải con trai ông!” Lôi Dương lạnh lùng không chút cảm tình.
Bên kia điện thoại vang đến một trận ho khan, tiếp theo Lôi Lâm lại nói: “Mặc kệ thế nào, ba cũng mong con tới một lần!”
“Tôi sẽ không tới đâu!” Lôi Dương nói xong liền dập điện thoại.
Đồng Đồng phát hiện sắc mặt Lôi Dương có vẻ không ổn, cô nằm trên giường áp
mặt vào phía sau ôm thắt lưng anh, cúi đầu: “Ba anh phải không?”
“Anh không có ba!”
Đồng Đồng dùng má nhẹ nhàng cọ xát vào lưng Lôi Dương như một con mèo nhỏ làm nũng, cô nhỏ tiếng gọi: “A Dương!”
Lôi Dương bắt lấy cổ tay Đồng Đồng, vẻ không đồng ý: “Lôi Lâm, là Lôi Lâm, ông ấy đang ở trong bệnh viện.”
Đồng Đồng sợ run: “Ông… sinh bệnh rất nặng à? Chắc là thế, bằng không ông ấy sẽ không gọi điện cho anh. A Dương, đến thăm ông ấy đi.”
“Anh không đi, hành động của ông ấy căn bản không xứng đáng làm ba anh!”
Đồng Đồng than nhẹ một tiếng, đưa tay đến vị trí tim Lôi Dương, tiếng nói
dịu dàng: “Anh sờ ở đây đi, anh thật sự không để ý đến ông ấy chút nào
sao? Dù sao giữa hai người là tình thân không thể chối bỏ, hai người
cùng chảy dòng máu của Lôi gia. Anh không cần bận tâm đến em. Dù trước
kia ông ấy làm gì thì giờ chúng ta đã vui vẻ ở bên nhau, em không ngại. A Dương, đến thăm ông ấy đi!”
Lôi Dương xoay người ôm Đồng Đồng, khẽ vuốt mái tóc tơ đen mượt của cô, không cất tiếng.
…
Hôm sau,
Khi Lôi Dương đi đón Nhạc Bằng về nhà đã thấy Đồng Đồng mang khuôn mặt bí ẩn tiến lại gần anh.
“Không phải em lại bày trò gì chứ?” Lôi Dương nhíu mày, hơi sợ hỏi.
Đồng Đồng đánh nhẹ vào Lôi Dương: “Cứ nghĩ xấu cho người ta!”
“Nói đi, chuyện gì vậy?” Lôi Dương như nhìn thấu tâm tư Đồng Đồng, chỉ cần
một cử động nhỏ của cô thôi anh đã đoán được cô muốn làm gì.
“Anh có phát hiện ra… chu kỳ của em đã trễ nửa tháng rồi không?” Đồng Đồng nhỏ nhẹ nói bên tai Lôi Dương.
Ánh mắt anh sáng lên rồi lại tối sầm: “Ý của em là… em có thai?”
Đồng Đồng đề nghị: “Em nghĩ thế! Hay hôm nay chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút được không?”
Lôi Dương hơi xúc động, cũng hơi hoảng loạn, vò vò đầu tóc: “Sao lại thế
được? Chúng ta vẫn dùng “áo mưa” bảo hộ mà, lẽ nào mũ bị rách?”
Đồng Đồng trừng mắt, cả giận: “Sao anh lại biểu tình như thế? Chẳng lẽ việc
em có thai khiến anh không vui? Anh nói vậy có phải ý anh là đứa bé
không phải của anh?”
Lôi Dương vội vàng nói: “Đồng Đồng, ý anh
không phải vậy. Nhưng giờ em đã ba mươi tuổi, nếu sinh tiếp sẽ không
tốt. Hơn nữa anh cũng không muốn em lại phải chịu đau đớn như thế, anh
rất sợ em có biết không?”
Đồng Đồng cười dịu dàng: “Đừng lo lắng, phụ nữ khi sinh con đều thế mà, đi đến bệnh viện đã rồi nói sau.”
Dù không yên lòng Lôi Dương cũng đành chấp nhận, anh đưa Đồng Đồng đến bệnh viện kiểm tra.
“Đồng Đồng, em thực đến bệnh viện là để kiểm tra hả?” Lôi Dương hỏi thẳng.
“Vâng!” Đồng Đồng không quay đầu lại, hướng phía trước đi tới, thuận miệng trả lời.
Lôi Dương bước nhanh từng bước, giữ Đồng Đồng lại: “Anh thực sự phải vào ư?”
Đồng Đồng làm như không nghe thấy Lôi Dương nói gì, cô nhìn một gian phòng bệnh rồi hô to: “A, đúng là ở đây rồi!”
“Theo anh về!” Lôi Dương đã hiểu ra mục đích của Đồng Đồng, cô lừa anh, căn
bản cô không phải tới kiểm tra mà là muốn anh đi gặp một người.
Đồng Đồng nhẹ nhàng nói: “Không cần đâu, đã tới cửa rồi thì mau vào đi!”
“Anh không muốn gặp ông ấy!”
“A Dương, sáng nay em đã ngồi xe tới bệnh viện, em đã hỏi qua bác sĩ, bệnh của ông ấy không thể chữa khỏi. Vào đi thôi!” Đồng Đồng vừa nói vừa đẩy Lôi Dương vào trong.
Hai người mở cửa phòng rồi đi vào.
Một ông lão với làn da nhăn nheo đang nằm trên giường bệnh, nghe tiếng động, ông mở hai mắt hỗn độn nhìn Lôi Dương và Đồng Đồng.
“Em ra ngoài trước nhé, hai người cứ từ từ trò chuyện!” Đồng Đồng nói rồi
đi ra ngoài, để lại Lôi Dương và Lôi Lâm trong phòng bệnh.
Lôi Dương nhìn Lôi Lâm như nhìn một người xa lạ.
Lôi Lâm đã không còn dáng vẻ năm xưa, bệnh tình khiến ông ngày càng trở nên hư nhược, giống ngọn đèn trước gió có thể tắt bất cứ lúc nào.
“Con đến… mà nói một câu …cũng không muốn nói ư?” Lôi Lâm thân thể suy yếu khó nhọc nói.
“Giữa chúng ta thì có gì đáng để nói chứ? Chuyện có thể nói là tôi đối với ông chỉ có oán ghét và thù hận!”
“Con thật sự tuyệt tình như vậy sao?…Ta… dù sao cũng là ba con.”
“Đủ rồi, tôi không muốn nhiều lời, ông cố mà tĩnh dưỡng nghỉ ngơi đi!” Lôi
Dương nhìn thấy thân thể suy nhược của Lôi Lâm thì có chút không đành
lòng.
“Thật là…Năm ấy chính con ra tay khiến sản nghiệp đều phá
sản, khiến ta mất hết tất cả, con báo thù như vậy vẫn chưa đủ ư…? Hiện
Hướng Đông đã như vậy cũng không làm giảm bớt oán hận trong lòng con ư?”
Trong mắt Lôi Dương có một tia nổi giận, anh cúi đầu nói: “Giữa chúng ta
không chỉ có chừng ấy vấn đề, tôi sẽ không quên mẹ tôi đã chết như thế
nào! Còn nữa, ông khiến Đồng Đồng chịu bao đau khổ, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông!”
“Xin thứ lỗi…!”
“Ông nói cái gì?” Lôi Dương nhìn Lôi Lâm như không thể tin được, ông ấy nói xin lỗi, thật là một chuyện đáng buồn cười!
Trong đôi mắt Lôi Lâm tựa hồ dang quay về ký ức gì xa xăm, ông cúi đầu: “Ba
biết con hận ba đã khiến mẹ con ôm hận mà chết…Đó cũng không phải do ba
cố tình ác ý, ba thực sự cũng đau khổ mà.”
Lôi Dương chế nhạo:
“Ông khổ sở ư, ông đã hại chết mẹ tôi, ông khổ sở thế nào? Ông cùng
người phụ nữ khác ân ân ái ái, ông có để ý tới mẹ tôi sao? Chỉ là hiện
tại ông đang bệnh nặng không ai chiếu cố nên lương tâm mới thức tỉnh, có điều đã quá muộn rồi!”
“Không… Không phải như con nghĩ. Ba thực sự có nỗi khổ riêng.”
“Tôi không muốn nghe ông nhắc lại.” Lôi Dương nói xong, không đoái hoài tới
ánh mắt níu giữ của Lôi Lâm, đi nhanh ra ngoài phòng bệnh, hốc mắt anh
hơi đỏ, không biết vì quá khứ hay vì dáng vẻ khổ sở của Lôi Lâm khi cận
kề cái chết.
Đồng Đồng chờ bên ngoài liền tiến lên ôm lấy Lôi Dương.
“Mình về nhà đi!” Lôi Dương nhẹ giọng.
“Ừ!” Đồng Đồng gật đầu. Cô đã nghe toàn bộ câu chuyện giữa Lôi Lâm và Lôi Dương.
Đồng Đồng nghĩ, trong chuyện này chắc chắn phải có hiểu lầm hoặc có chuyện gì khó nói.
Tới ngày lễ bái thiên, Đồng Đồng tìm cớ rời Lôi Dương, cô đưa Nhạc Bằng tới bệnh viện.
Đồng Đồng mở cửa phòng bệnh, cô thấy Lôi Lâm vẫn hư nhược như cũ, không có người thân chăm sóc, cũng chẳng ai đến thăm ông.
Người vợ hiện tại của ông đâu?
Đồng Đồng chỉ cảm thấy hai chữ “thê lương”.
Nhạc Bằng ngẩng đầu nhìn Đồng Đồng, Đồng Đồng cúi xuống: “Vào đi, đó là ông nội con!”
“Ông nội?” Nhạc Bằng nghi hoặc nhìn Lôi Lâm.
Lôi Lâm nghe được cuộc đối thoại giữa Đồng Đồng và Nhạc Bằng liền mở to hai mắt nhìn về phía họ.
“Ông nội!” Nhạc Bằng đứng bên cạnh Lôi Lâm lên tiếng, cách xưng hô này thực xa lạ với nó.
“Thằng bé là con trai Lôi Dương, là cháu nội của ngài.” Đồng Đồng mỉm cười.
“Tốt, thật tốt quá! Không thể tưởng tượng được, lúc ta nghèo túng thì chỉ có hai người đến thăm ta.”
“Ngài là ông nội cháu à? Cũng chính là ba của ba cháu!” Nhạc Bằng tò mò hỏi.
“Đúng, ta là ông nội cháu, cháu trai, cháu lớn lên thật giống ba như đúc!”
“Ông nội, ông bị bệnh à?”
“Ừ, ông nội đang bị bệnh, có lẽ đây là sự trừng phạt dành cho ông nội vì mắc phải sai lầm quá lớn!”
““Ba cũng từng phạm lỗi, tuy nhiên mắc lỗi mà biết sửa thì mới là con ngoan.” Ba dạy cháu thế đấy.”
“Thật sự là một đứa bé thông minh.” Trên khuôn mặt đau ốm của Lôi Lâm nở nụ
cười, rồi ông mới quay sang Đồng Đồng : “Lôi Dương… Nó không muốn gặp ta à?”
“Hôm nay anh ấy hôm nay có việc nên không tới được.”
Lôi Lâm suy nhược nói: “Mong con nói cho nó biết, ta muốn gặp nó một lần,
ta có chuyện cần nói với nó… như vậy ta chết cũng không nhắm mắt.”
“Con làm ơn đồng ý đi. Bệnh tình của ta ta tự biết, sợ là ta không còn sống được lâu nữa…”
“Con sẽ thuyết phục anh ấy tới đây!”
Lôi Lâm an tâm gật đầu, luồng mắt lại chiếu trên người Nhạc Bằng, ông chậm
rãi vươn tay, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé, ánh mắt lộ ra tia
sáng thần kỳ.
Đồng Đồng và Nhạc Bằng phải đi, Lôi Lâm nhìn khuôn
mặt đáng yêu của Nhạc Bằng thì vui khôn xiết, lưu luyến nói: “Có rảnh
lại đến thăm ông nội.”
Nhạc Bằng dịu dàng gật đầu: “Dạ vâng!”
Đồng Đồng đưa Nhạc Bằng rời khỏi đó, sau khi thấy Lôi Lâm, lòng cô cứ thở
dài. Cuộc đời thật ngắn ngủi, nhất định phải thật quý trọng cuộc sống
trước mắt và cả người ở bên cạnh nữa.
Đồng Đồng muốn đáp ứng yêu
cầu của Lôi Lâm là làm cho Lôi Dương đến bệnh viện thăm ông, nhưng nhìn
thấy thái độ Lôi Dương không nóng không lạnh cô sợ có chút khó khăn.
Lôi Dương đeo tạp dề, bận rộn ở phòng ăn.
“A Dương, anh thật sự không đi à?” Đồng Đồng đi đến từ phía sau Lôi Dương, cẩn thận hỏi.
“Em đưa Nhạc Bằng đến thăm ông ấy rồi phải không?” Lôi Dương đột nhiên quay đầu, đôi mắt không vui nhìn Đồng Đồng.
Mi Đồng Đồng khẽ nhíu, rồi cô reo lên: “Là Nhạc Bằng mật báo hả?”
“Đồng Đồng, anh không có ý định đến thăm ông ấy lần nữa đâu.”
Đối với thái độ ngoan cố của Lôi Dương, Đồng Đồng thật không còn đường lựa
chọn, cô tức giận nói: “Lôi Dương! Em đã nói nhiều như thế, cầu anh lâu
như thế, tính nhẫn nại của em đã hết. Ông ấy dù sao cũng là người sinh
ra anh, mặc kệ ông ấy có lỗi gì, anh đều phải tha thứ cho ông ấy! Chỉ sợ ông ấy sống không được bao lâu nữa. Em còn có thể tha thứ cho anh, tha
thứ cho ba anh, thì anh vì cái gì lại không thể? Có phải anh muốn cho em biết, đối với anh, em cũng nên như thế, cũng nên hận anh cả đời?”
“Anh….”
“Anh cái gì mà anh! Ngày mai anh phải đi, điều ông ấy muốn là gặp lại anh
một lần, có lẽ đây là cuộc nói chuyện cuối cùng của anh. Em đã hỏi qua
bác sĩ, ông ấy chỉ còn sống được vài ngày, anh không cần làm cho em hiểu anh là một người lạnh như băng. A Dương! Nghe em được không? Em không
muốn sau này anh phải tiếc nuối.”
“Anh đi, anh đi là được chứ gì!” Lôi Dương giả bộ phùng má tức giận, đồng ý thỏa hiệp với Đồng Đồng.
Đồng Đồng tức giận xoay người: “Đi hay không là tự do của anh, em không ép anh!”
Lôi Dương đi tới trước mặt Đồng Đồng, anh đành gác lại tâm tư của mình: “Anh tự nguyện mà, rất tự nguyện!”
Đồng Đồng cười cười: “Vậy mới tốt chứ!”
“Thật hết cách!”
“Anh định ăn em!”
Hai người nhìn nhau rồi cười.
Lôi Dương đồng ý với Đồng Đồng, lời Đồng Đồng nói thực đúng. Nếu cứ ghi hận trong lòng, Đồng Đồng cũng không tha thứ cho anh, vậy cũng sẽ không có
cuộc sống vui vẻ như bây giờ.
Lôi Dương tới bệnh viện thăm hỏi Lôi Lâm.
Tinh thần Lôi Lâm hôm nay hình như rất tốt, ánh mắt thực tinh nhanh, ông dựa đầu vào gối, thấy Lôi Dương tiến vào thì thấp giọng: “Rất vui vì con đã tới.”
Lôi Dương đứng trước mặt Lôi Lâm trầm giọng: “Sức khỏe thế nào?”
“Hôm nay ba cảm giác người đã khá hơn. Con ngồi đi, ba có chuyện muốn nói
với con.” Lôi Lâm chỉ chỉ cái ghế dựa bên giường nói với Lôi Dương.
Lôi Dương chậm rãi tiến đến bên giường ngồi xuống.
Lôi Lâm lên tiếng: “Ba muốn nói một chút về chuyện giữa ba và mẹ con, ba
muốn con đồng ý nghe ba nói từ đầu về chuyện của mẹ con.”
“Ông nói đi, tôi nghe!”
“Trước khi ba và mẹ kết hôn, ba đã biết Tú Phân, hai chúng ta yêu nhau và bàn
đến huyện kết hôn. Nhưng ông con không đồng ý cho ba cưới Tú Phân, ép ba cưới mẹ con. Cuối cùng ba vẫn nghe lời ông con kết hôn với mẹ con.”
Sắc mặt Lôi Dương hơi thâm trầm: “Nhưng mà ông không yêu mẹ, cho nên ông chưa từng đối xử tử tế với bà ấy.”
“Đúng, ba vẫn tưởng ba yêu Tú Phân, mẹ con là một người phụ nữ thiện lương
hiền lành, hơn nữa bà ấy trông rất được. Mặc kệ ba đối xử không tốt thế
nào, mẹ con luôn dịu dàng hiền thục, dáng vẻ không hờn không trách khiến ba không thể nào tức giận được. Rồi dần dần ba phát hiện hình như mình
đang từ từ phản bội Tú Phân, ý niệm này làm cho đầu óc ba cực kỳ khủng
hoảng… Sau này, nghe ông nội con nói, Lôi gia chịu một lời nguyền thì ba càng thêm khủng hoảng, bởi ba quyết không thừa nhận ba đã yêu mẹ con
sâu nặng, vì bà ấy thực sự hấp dẫn người. Ba đã không tự chủ được trước
sự hấp dẫn ấy, nhưng nhớ tới lời nguyền kia, ba tự dặn mình không được
yêu bà, song … ba không quản được tình cảm của lòng mình nữa…Ban đầu ba
cũng không tin lời nguyền kia, nhưng một lần mẹ con bị bệnh suýt mất
mạng mà không tìm được nguyên nhân. Mãi sau này ông nội con mới tìm một
thuật sĩ giang hồ, ông ta nói là vì lời nguyền. Lôi gia chịu lời nguyền
đàn ông Lôi gia cùng người mình yêu không thể kết hôn, muốn giữ được
mạng sống của mẹ con phải vĩnh viễn cách xa bà ấy. Đến lúc đó ba mới tin lời ông nội con về lời nguyền đó.”
“Nói vậy… lời nguyền là có thật?”
“Đúng… Ba cảm thấy như vậy, cho nên ba vẫn cùng Tú Phân đi lại bên ngoài, cách xa mẹ con, chuyện sau này hẳn con đã biết.”
“Sau này mẹ vẫn không sống được!” Lòng Lôi Dương đau xót.
“Cho nên điều ba muốn nói là… mặc kệ con cùng cô gái kia yêu nhau thế nào cứ cùng yêu cùng sống như vậy đi, tuyệt đối không nên có nghi thức kết
hôn, chỉ cần được ở cùng nhau, kết hôn hay không cũng không có gì quan
trọng.”
“Ông thật sự yêu mẹ tôi?”
Ánh mắt Lôi Lâm xa xăm,
ông cúi đầu: “Yêu, ba thực yêu mẹ con, nếu không phải vì tình yêu của ba thì mẹ con sẽ không rời xa con sớm thế. Tha lỗi cho ba đã không nói
chuyện này sớm hơn.”
“Giờ con hiểu rồi, ba nghỉ ngơi cho tốt để
mau chóng bình phục. Con sẽ còn tới thăm nữa.” Tâm tình Lôi Dương thực
phức tạp, lòng cũng có chút đau thương.
“Đi đi, ba cũng hơi mệt muốn nghỉ ngơi một lát. Lần sau tới nhớ mang Nhạc Bằng theo, ba muốn gặp cháu.”
“Con hứa.”
Lôi Dương đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh, trong lòng hơi mênh mông vì những lời Lôi Lâm vừa nói. Anh chậm rãi hướng phía mặt trời đi tới nhưng phát hiện một mảnh đen tối trước mắt anh không khỏi dừng bước.
Đợi
sau khi nhìn thấy lại ánh sáng anh mới lắc lắc đầu, liếc mắt nhìn xung
quanh, lòng hơi khó hiểu vì sao lại như vậy, song anh lại nghĩ có lẽ bị
ảnh hưởng lời nói của Lôi Lâm nên mới thế.
Lôi Dương nhẹ bước hướng về phía cửa bệnh viện.
Lôi Dương đi thăm Lôi Lâm xong tâm tình cũng dần biến đổi, có lẽ vì câu nói kia của Lôi Lâm.
Ông ấy yêu mẹ anh.
Anh không hề hận Lôi Lâm như anh nghĩ.
Sáng sớm hôm sau, nghe lời đề nghị của Đồng Đồng, Lôi Dương chuẩn bị đưa
Nhạc Bằng tới thăm Lôi Lâm. Nhưng ngay lúc bọn họ đã chuẩn bị xong hết
thảy anh lại nhận được điện thoại từ bệnh viện.
Lôi Dương tay nắm điện thoại, hơi run run!
“Sao vậy A Dương, mặt anh sao thế ? Có gì không ổn à?” Đồng Đồng cũng có cảm giác bất an.
Lôi Dương thống khổ: “Ba… đã mất rồi… đêm qua….”
Lòng Đồng Đồng đau xót, cô ôm lấy Lôi Dương: “Em nghĩ nhất định là ba ra đi thanh thản, ba đi tìm người ba thực sự yêu thương.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT