Nhạc điệu tỏa ra bốn
phía, từ những ngón tay của Đồng Đồng phát ra những nốt nhạc tuyệt vời,
từng nốt nhạc bắt đầu chậm rãi rồi kết thúc một cách nhẹ nhàng. Khi bản
nhạc vừa dứt, mọi người im ắng không hề có chút phản ứng, tất cả vẫn
đang đắm chìm trong giai điệu tuyệt vời, một lúc sau tiếng vỗ tay rào
rào nổi lên, bắt đầu là một cô phục vụ trẻ tuổi không kìm được cảm xúc
liền vỗ tay.
Những người khác cũng đồng loạt vỗ tay theo.
Trên môi của Đan Tình khẽ lộ ra một nụ cười, dường như cô không chú ý bản
nhạc cho lắm, tất cả sự chú ý của cô đã hướng hết về phía Lôi Dương.
Còn Lôi Dương… mặt tối sầm nhìn về phía chiếc đàn piano, trong mắt anh hiện lên một chút đăm chiêu, tính toán suy nghĩ. Không ai ngờ được, anh đứng lên đi về phía Đồng Đồng.
Đồng Đồng nghe thấy tiếng gót giày nện trên mặt đất từng tiếng một dần dần đến gần mình, trong lòng sợ hãi,
trong hoàn cảnh này hai người bọn họ không nên nhìn thấy nhau.
Đồng Đồng trong lòng đang suy nghĩ, đầu cúi xuống.
Giây lát, Lôi Dương đã đứng sát bên cô như cùng muốn diễn một bản nhạc.
Cả Đan Tình và giám đốc nhà hàng không hiểu có chuyện gì xảy ra, vì sao Lôi Dương lại hành động như thế!
Chẳng lẽ Lôi Dương không hài lòng về khúc nhạc vừa rồi nên muốn lên giáo huấn người đàn. Bởi nét mặt anh rất nghiêm nghị nên khó đoán được tâm ý.
“Sao cô lại ở đây?” Thanh âm của anh lãnh khốc vô tình vang lên trên đầu Đồng Đồng.
Đồng Đồng một mực cúi đầu muốn tránh né Lôi Dương, hốt nhiên anh nâng đầu cô lên nhìn thẳng vào mắt cô khiến cho Đồng Đồng một phen hoảng loạn nhưng rồi nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, không hề tiết lộ chút bối rối,
cô nói giọng vững vàng: “Em đang làm việc ở nhà hàng này.”
Cái gì? Đồng Đồng có quen biết Lôi chủ tịch?
Mọi người xầm xì dự đoán.
“Cô khẳng định như thế?” Cô ta dám nói làm việc ở đây, chẳng lẽ anh không nuôi nổi cô ta? Cho cô ta không đủ tiền tiêu sao?
Đồng Đồng nghe rõ trong lời nói của Lôi Dương mang theo vài phần uy hiếp,
anh không muốn cho cô tới nhà hàng này làm việc. Cô không được phép tự ý làm bất cứ chuyện gì, vậy mà cô lại dám đi làm ở đây mà không nói với
anh. Đồng Đồng vẫn nhìn thẳng vào Lôi Dương, không hề e sợ nói: “Đúng ,
em làm ở đây”
Sắc mặt Lôi Dương lạnh băng, mắt phượng mang theo
tia tức giận nhìn Đồng Đồng, mở miệng nói: “Tôi muốn nghe lại khúc đàn
vừa rồi, cô đàn lại đi.”
Dù cho cô có làm gì thì cô vẫn phải nghe lời tôi, cho dù đến khi chết!
Lôi Dương cùng với Đồng Đồng nhất định có quen biết gì đây! Mọi người phía
sau nghe lời nói của Lôi Dương xong lại càng xầm xì bàn tán nhiều hơn.
Giám đốc nhà hàng đứng ở cách đó không xa nghi hoặc nhìn Lôi Dương nhưng không dám nói lời nào.
Lôi Dương nhìn thoáng qua Đồng Đồng thêm một chút rồi tao nhã xoay người bước đi hướng về phía Đan Tình.
Trong lòng Đồng Đồng nhói lên một niềm đau,, từng đợt từng đợt trào lên trong lòng cô. Cô thầm nghĩ: “Cứ đau đi, đau nữa đi, chính bởi còn suy nghĩ
được nên mới đau, nếu không đau thì là không tồn tại. Xem ra cảm giác
đau đớn này còn tốt hơn là lòng lạnh giá, không biết đau đớn như thế
nào!”
Đồng Đồng cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, trong
lòng có chút chua xót, những ngón tay linh hoạt lướt trên phím đàn, tiếp tục đàn khúc ban nãy.
Vẫn là khúc nhạc vừa rồi đàn, vẫn âm điệu dễ nghe như trước nhưng tựa hồ trong đó ẩn chứa nhiều nỗi niềm u phiền.
Lôi Dương cùng với Đan Tình bắt đầu dùng cơm, xem chừng hai người cũng có vẻ hợp nhau, trong lúc dùng cơm nói cười vui vẻ.
Đương nhiên, người cười là Đan Tình chứ không phải Lôi Dương.
Tại sao Đan Tình lại cười? Có lẽ nào là Lôi Dương nói chuyện vui khiến cho
cô cười, nếu là Đồng Đồng nói, cũng những lời lẽ đấy, cũng thái độ đấy,
cũng với ánh mắt đấy, Đan Tình liệu có thể cười không?
Ngón tay
Đồng Đồng không ngừng lướt trên phím đàn, không ngừng tấu lại khúc nhạc
kia, cho đến khi ngón tay bắt đầu đau đớn cô cũng không hề hay biết bởi
vì nỗi đau trong tâm trí đã che phủ đi nỗi đau về thể xác kia.
Không biết qua bao lâu, Lôi Dương cùng Đan Tình đứng dậy chuẩn bị ra về. Dáng vẻ Lôi Dương thanh nhã nhưng lãnh khốc, ánh mắt đảo qua phía Đồng Đồng, sắc mặt không chút thay đổi cùng Đan Tình rời khỏi nhà hàng.
Đồng Đồng dằn mạnh ngón tay trên phím đàn! Một tiếng động lớn vang lên, cô ngồi uể oải, dừng diễn tấu khúc nhạc.
……
Buổi chiều Đồng Đồng đi làm 3 tiếng, nếu như có người yêu cầu đàn thêm thì
có thể cô sẽ làm cả chiều. Buổi tối cô phải nằm trên giường, để làm một
người bạn, một người tình.
Cảm xúc của Đồng Đồng hỗn loạn, trong
mắt cô hiện lên sự thống khổ nồng đậm chua xót, cô đang ghen, đang đố kị khi nhìn thấy Lôi Dương thân mật với một cô gái khác, điều đó khiến cô
khó chịu.
“Hân Đồng, cô chờ chút!” Tiếng giám đốc gọi Đồng Đồng từ phía sau vang lên.
Đồng Đồng chậm rãi xoay người, giám đốc đã ngoài bốn mươi tuổi, dáng người
rất cao ráo, không hề có hướng phát phì, gương mặt vuông vắn.
Cô không biết giám đốc gọi cô lại có việc gì, có lẽ nào muốn sa thải cô không?
Đồng Đồng uể oải nói: “Có chuyện gì vậy giám đốc?”
Giám đốc nhìn Đồng Đồng mỉm cười nói: “Trông cô có vẻ mệt mỏi!”
Đồng Đồng hơi mất tự nhiên, cô khẽ mỉm cười, chắc có lẽ cô sẽ bị sa thải,
phải chăng dung mạo cô khiến cho khách hàng không vừa ý.
“Nhớ mai đi làm nhé!” giám đốc thấy vẻ mặt ưu phiền của Đồng Đồng liền nói mấy chữ đó.
Cảm xúc đang trùng xuống của Đồng Đồng khi nghe được những lời này của giám đốc cũng đỡ một hai phần, cô chần chừ nói: “Giám đốc không phải là định sa thải tôi sao?”
Vẻ mặt giám đốc hơi ngạc nhiên: “Tại sao tôi
lại muốn sa thải cô chứ, kĩ năng đàn của cô rất tốt, chỉ cần cô muốn thì có thể đến đây làm.”
Ông tin tưởng vào con mắt nhìn người của mình, Đồng Đồng chắc chắn sẽ thu hút nhiều khách hàng đến!
Đồng Đồng cảm kích cười nói: “Cám ơn giám đốc, tôi sẽ chuẩn bị tốt để đi làm.”
Giám đốc gật đầu, hai người nói chuyện khách sao một lúc, giám đốc trở về nhà hàng, còn Đồng Đồng… chẳng biết làm sao!!!
Về biệt thự sao? Hiện tại cô không biết phải đối mặt với Lôi Dương như thế nào, lại càng không biết phải đi về nơi nào.
Nhưng cuối cùng cô vẫn phải về biệt thự của Lôi Dương! Không biết lúc về sẽ xảy ra truyện gì đây!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT