Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng, Thích Thiếu Thương đi đến trước giường nhìn Cố Tích Triều đang say ngủ, trong tích tắc hồn phách lạc đi đâu mất. Anh chưa bao giờ có dịp nhìn kĩ khuôn mặt của Cố Tích Triều. Hình dáng hoàn mỹ, ngũ quan xinh xắn, nhất là hai đường chân mày thường xuyên nhíu lại, dưới ánh trăng toát ra mị lực không thể diễn tả bằng lời.

Đột nhiên phát hiện trong lòng đang hoảng hốt, Thích Thiếu Thương nhận ra bây giờ đang là ban đêm, mình đang ở cạnh một người, trái tim đột nhiên đập mạnh kì lạ, cổ họng khô khốc nói không thành tiếng, trong vô thức một tay bắt đầu sờ lên khuôn mặt hoàn mỹ kia. Khi ngón tay nhẹ nhàng chạm đến bờ môi mềm mại, anh nắm chặt tay như một phản xạ, giống như bị điện giật vậy.

Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương, cậu, cậu, rốt cuộc đang làm cái gì vậy!

Toàn thân Thích Thiếu Thương bắt đầu nóng lên. Anh không ngờ, chỉ nhẹ nhàng tiếp xúc với thân thể Cố Tích Triều một chút, bản thân đã kích động đến vậy. Nghĩ đến đây, liền chạy ào vào phòng tắm rửa mặt mới dần thoát khỏi cảm giác kỳ quái này.

Gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào hơi lạnh. Thích Thiếu Thương lấy chăn đắp cho Cố Tích Triều, vốn định rời khỏi phòng, nhưng đôi chân đã không nghe lời sai khiến. Giờ mới phát hiện, mình đã si mê con người trước mắt này, si mê đến mức ngẫm lại cũng phải giật mình.

Nhìn gương mặt đang ngủ của Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương đột nhiên nghĩ đến lúc mới vào học. Lúc đó, vì anh được nhà trường giới thiệu, vừa vào lớp liền được cử làm lớp trưởng, lúc điểm danh ai cũng có mặt, trừ một người.

“Cố Tích Triều! Cố Tích Triều có mặt không!”

“Cậu ta hả? Đang ngủ trong rừng cây sau trường học!”

“Người này lúc trước học cùng trường với tôi, nổi tiếng cuồng ngạo! Tôi trước giờ không vừa mắt tên này, thực không hy vọng giờ lại học cùng lớp!”

“Người đó nghe nói là một thiên tài, trong cuộc thi tài đứng thứ hạng cao, nổi tiếng đó giờ, thiên tài tính tình thất thường a!”

Nhiều tin đồn như vậy làm Thích Thiếu Thương rất tò mò về nhân vật tên Cố Tích Triều này. Rốt cuộc người này là ai, có thể xuất quỷ nhập thần đến mức có thể trở thành một truyền thuyết như vậy.

Lúc hiệu trưởng phát biểu, Thích Thiếu Thương rốt cuộc nhìn thấy Cố Tích Triều. Người này và mình đều được đề cử đại diện học sinh mới phát biểu. Lúc ở hậu trường, nhìn người nam sinh mặc đồng phục màu đen sạch sẽ, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tóc chỉnh tề, gương mặt trắng trẻo không tỳ vết, khiến Thích Thiếu Thương không thể tin được đó là Cố Tích Triều trong truyền thuyết.

“Cậu không biết nhìn người khác chằm chằm là bất lịch sự sao?” Ánh mắt sắc bén xuyên thấu lòng dạ Thích Thiếu Thương. Thì ra một ánh mắt cũng có thể làm kinh sợ lòng người như vậy.

Thích Thiếu Thương không sợ trời không sợ đất, lần đầu tiên có cảm giác không nói nên lời.

“Tôi tên Thích Thiếu Thương, xin chào!” Anh chưa bao giờ căng thẳng như vậy, hai tay toát hết mồ hôi.

“Cố Tích Triều!” Người nọ trả lời đơn giản rõ ràng, bắt tay Thích Thiếu Thương.

Một trận gió lạnh cắt ngang hồi tưởng, Thích Thiếu Thương cười rộ lên, cảm thấy mình khi đó thật thê thảm, bị người khác trừng một cái là hồi hộp căng thẳng, không còn là mình nữa.

Đúng lúc đó, Cố Tích Triều phát ra tiếng nói mê man, Thích Thiếu Thương thấy mi mắt có chút ẩm ướt tựa nước mắt. Phát hiện này làm anh khiếp sợ, mơ thấy gì mà làm Cố Tích Triều gió thổi không ngã lại có thể rơi lệ?

Nhẹ nhàng vươn tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt. Thế nhưng, ngón tay vừa chạm gương mặt, Thích Thiếu Thương đã không kềm chế được cúi người hôn những giọt nước mắt trên mặt Cố Tích Triều.

Mắt cậu, trán cậu, mũi cậu, đều làm Thích Thiếu Thương mê đắm. Môi chầm chậm hướng đến bờ môi của Tích Triều. Hai bờ môi chạm nhau, khiến Thích Thiếu Thương không thể khống chế bản thân. Anh muốn tiến vào sâu hơn, sâu hơn… Môi Tích Triều mềm mại, khiến anh mất kiểm soát. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, một người con trai có thể làm anh trở nên điên cuồng như vậy.

Thiếu không khí, Cố Tích Triều không thoải mái phát ra một tiếng hừ nhẹ, Thích Thiếu Thương mới chậm rãi rời môi cậu.

Tích Triều vẫn trầm mê trong mộng không tỉnh lại, nhưng Thích Thiếu Thương lại tỉnh táo hơn bao giờ hết. Lợi dụng lúc đang mơ mơ mộng mộng mà hôn người ta, cảm thấy chính mình có chút đáng ghét, sao bản thân lại có thể làm như vậy?

Đóng cửa phòng Tích Triều, anh đi ra ngoài. Lúc đóng cửa, anh rốt cuộc đã xác định được tình cảm trong lòng mình, loại tình cảm này đối với Cố Tích Triều tuyệt không thể nói ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play