Thích Thiếu Thương tự mình xin được điều đi công tác, bay ở Pháp.
Cố Tích Triều hình như có nghe lời ai đó, dần dần phấn chấn lên. Bản thân cậu cũng có chút giật mình, vì cái gì mà lại như vậy. Trong lòng đương nhiên không muốn thừa nhận công lao của Thích Thiếu Thương, chỉ là, mỗi lần sơ ý đụng tới ngọc Quan Âm, trong lòng có cảm giác ấm áp – đầu óc lại nhớ đến đêm đó, tên kia nhìn thẳng vào mắt mình, ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu cháy tất cả.
Lắc lắc đầu, rốt cuộc cái gì đang diễn ra vậy?! Chợt nghe cơ trưởng bên cạnh hỏi: “Tiểu Cố, cậu sao vậy? Tự nhiên mặt lại đỏ ửng?” Cố Tích Triều chột dạ, mặt lại càng đỏ hơn, lan đến tận cổ — Chết tiệt! Trong lòng thầm nguyền rủa ai đó, còn mặt lại cười cười với cơ trưởng: “Không có gì, chỉ thấy hơi nóng một chút.”
Thời gian như nước chảy, mỗi ngày cứ như vậy mà trôi qua.
Cố Tích Triều nghĩ rằng Thích Thiếu Thương đã biến mất khỏi thế giới này – từ hôm đó về sau, tên kia không đến tìm mình nữa. Như vậy cũng tốt, thật yên tĩnh. Cố Tích Triều thản nhiên nở nụ cười. Dù là cười tươi như vậy, nhưng thấp thoáng đâu đó có chút mất mát…
Ngẩng đầu nhìn trời đêm ở sân bay, hàng ngàn ngôi sao sáng lấp lánh, bầu trời đen như mực, rộng lớn vô hạn. Nhìn sương mù bám trên lớp kính khoang điều khiển, Cố Tích Triều chợt vươn tay vẽ một cái dấu chân nhỏ xíu, sau đó cười như một đứa trẻ. Khi cười, bộ dáng ôn hoà nhã nhặn, dường như người đang ngồi trong khoang và Cố Tích Triều thường ngày là hai người hoàn toàn khác nhau – khiến người ta có cảm giác cậu còn chưa hết ngây thơ, chỉ là một đứa trẻ — cậu quả thật là một đứa trẻ, một đứa trẻ bướng bỉnh cứng đầu.
Đi xuống máy bay, khẽ nhíu mày, thật là mệt mỏi! Cố Tích Triều chậm rãi đến văn phòng để giao ca.
Chợt va mạnh vào một người, Cố Tích Triều ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Hách Liên Xuân Thuỷ. Thần sắc của hắn không giấu được sự kích động.
“Chuyện gì vậy?” Cố Tích Triều thuận miệng hỏi.
“Máy bay của lão Thích hạ cánh không được, tôi đến đài quan sát xem tình hình thế nào.” Hách Liên nói xong liền chạy đi.
Cố Tích Triều giật mình, đứng sững tại chỗ, đầu óc choáng váng: Cậu ta nói cái gì? Hạ cánh? Trục trặc? Thích… Thích Thiếu Thương? Trong đầu ý tứ chưa được sắp xếp thành một câu hoàn chỉnh, người đã chạy về hướng đài quan sát.
“Tiểu Nguyễn, cậu quan sát đi, tôi đi rửa mặt một lát.” Thích Thiếu Thương dựa vào ghế cơ trưởng nhíu mày, hiện tại tình huống dù không nguy cấp lắm, nhưng lượng dầu không còn nhiều, đã thử nhiều cách nhưng vẫn chưa thể hạ cánh. Anh cần tỉnh táo lại một chút, để nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.
“Được.” Cơ phó Nguyễn Minh Chính đáp. Người này là người mới, vừa được điều đến hợp tác với Thích Thiếu Thương, nhưng đối mặt với tình huống này, lại bình tĩnh không thua Thích Thiếu Thương. Lúc đứng dậy, Thích Thiếu Thương hơi ngẩn người – nhìn nghiêng như vậy, người này thật giống cậu ấy… Nếu hiện tại cậu ấy đang ngồi ở đây…
Thích Thiếu Thương lắc lắc đầu, trong lòng có chút giận bản thân – bây giờ là lúc nào rồi, còn suy nghĩ linh tinh!
Đi vào toilet, Thích Thiếu Thương mở vòi nước, hất từng ngụm nước lên mặt. Một lúc sau, anh ngẩng đầu lên, tựa vào bồn rửa tay, thở nhẹ một hơi, trong vô thức sờ lên cổ — lúc này mới phát hiện, cái bùa hộ mệnh kia đã đem cho cậu ấy rồi. Thích Thiếu Thương cười khổ, bùa hộ mệnh đúng là linh nghiệm, không ở bên người là xảy ra chuyện rồi.
Nếu… lần này có thể hạ cánh an toàn, thật muốn nhìn thấy cậu ấy… Thích Thiếu Thương bỗng nhiên lau mạnh mặt, đẩy cửa đi ra ngoài.
“Tiểu Nguyễn, sao rồi?” Ngồi vào ghế lái chính, Thích Thiếu Thương khôi phục trạng thái bình tĩnh.
“Cơ trưởng.” Nguyễn Minh Chính ngẩng đầu nhìn anh, rồi lại lắc đầu, “Dùng hệ thống khẩn cấp cũng không hạ cánh được.”
“Cơ trưởng, sự cố này đã diễn ra rất nhiều lần,” phi công tập sự Tiểu Loạn ngồi đằng sau lần đầu tiên gặp phải tình huống này, có chút sốt ruột, “năm 1987, chuyến bay DG-150 ở thành phố Sioux vì không thể hạ cánh mà bị bức cho rơi xuống…”
“Im ngay! Ai cho cậu nói bậy nói bạ! Hiện giờ tình hình còn chưa rõ ràng! Tinh thần cậu kém cỏi vậy sao?!” Nguyễn Minh Chính phát hoả, bởi vì, anh cũng hơi sợ.
Lúc này Thích Thiếu Thương chợt nói: “Hay là tín hiệu có vấn đề?”
Nguyễn Minh Chính nói: “Cũng có thể, tôi không tin cả ba hệ thống đều không dùng được.” Khẩu khí hơi vững vàng, không biết vì sao, Thích Thiếu Thương bình tĩnh như vậy làm anh thấy rất yên tâm. (Nguyễn Minh Chính trong này là đờn ông xeo? >”<)
Thích Thiếu Thương gật đầu, ra lệnh: “Cơ phó, cậu phụ trách điều khiển máy bay. Tiểu Loạn, cậu phụ trách liên hệ với đài quan sát, yêu cầu quay về điểm xuất phát. Tôi sẽ liên lạc với công ty, gọi nhân viên bảo dưỡng tới xem đường băng, xem rốt cuộc sao lại hạ cánh không được. Kỹ thuật viên, cậu phụ trách theo dõi điều khiển máy móc và động cơ, đồng thời kiểm tra bản vẽ và bản ghi chép. Thừa Vụ Trường, thông báo cho hành khách, chúng ta quay về điểm xuất phát.”
Bốn người sau đó lập tức căng thẳng làm việc của mình.
“Quý hành khách chú ý, chúng tôi rất xin lỗi, vì có trục trặc kỹ thuật, máy bay sẽ quay về sân bay để bảo trì. Mong quý khách tha thứ. Chúng tôi rất xin lỗi đã xảy ra việc trì hoãn này. Nếu quý khách có nhu cầu gì, xin hãy cho chúng tôi biết. Hiện tại, xin quý khách hãy cài dây an toàn. Xin cám ơn sự hợp tác của quý khách!” Hành khách đang ngủ, thông báo phát ra như tiếng sét đánh bên tai. Mọi người đều xôn xao đứng lên, thò đầu ra nhìn. Có người còn sợ hãi túm lấy tiếp viên hàng không không ngừng hỏi tình hình, lại có người tay nắm chặt thánh giá cầu nguyện, hình như còn có một đứa nhỏ thức giấc, khóc oa oa. Nhất thời, trên máy bay là một cảnh tượng hỗn loạn.
“Cơ trưởng, bên ngoài rất rối loạn, không biết đã xảy ra chuyện gì, anh đi ra trấn an mọi người một chút đi.” Thừa Vụ Trường thở hồng hộc chạy vào.
“Được, tôi đi.” Thích Thiếu Thương buông ống nghe điện thoại, theo Thừa Vụ Trường đi đến trước microphone.
“Xin chào quý hành khách. Tôi là Thích Thiếu Thương, cơ trưởng phụ trách chuyến bay lần này. Trục trặc kỹ thuật không phải vấn đề lớn, cái chính là bị trì hoãn, làm mất thời gian của mọi người. Tôi rất mong quý khách tha thứ, cũng mong mọi người hãy tin tưởng năng lực của đội ngũ chúng tôi. Xin cám ơn!” Những lời của Thích Thiếu Thương vang lên trong cabin, nhất thời, mọi người nhìn nhau, từ từ yên tĩnh trở lại.
Các tiếp viên hàng không đang ăn cơm đều nói: “Ai… Cơ trưởng thật là xuất sắc, người đẹp trai, kỹ thuật chuyên môn rất tốt. Nội dung giống nhau, nhưng lời nói phát ra từ anh ấy so với người khác lại dễ nghe hơn nhiều.”
“Cô đừng có mê trai quá, người ta là hoa đã có chủ rồi!”
“Để rồi coi, tôi không có nhìn lầm đâu! Anh ấy đối với Tức đại mỹ nữ lạnh nhạt thờ ơ, tôi lần trước tận mắt chứng kiến anh ấy bỏ tay Tức đại mỹ nữ ra!”
“Thật hay giả đó? Cô đừng có dâm tà quá! Tôi nghĩ là cô thích người ta, không dám thổ lộ, nên ngấm ngầm muốn chia uyên rẽ thuý!”
“Dâm tà?! Cô nói lại xem! Còn nói tôi, cô không phải thầm thương trộm nhớ Cố đại soái ca cả năm trời nhưng một câu cũng không dám nói với người ta sao?”
“Tôi…”
“Được rồi được rồi, coi như tôi chưa nói gì hết. Thật là, Cố Tích Triều của cô, ai mà dám đến gần anh ấy, chắc sẽ bị chết cóng. Người gì mà lạnh lùng!”
Lúc này đèn phục vụ lại sáng lên, các cô liền vội vàng ra ngoài.
Máy bay hạ thấp xuống, ước chừng độ cao cách mức thấp nhất là 100m.
Nhưng dù đèn trên máy bay đều được bật lên cũng không thấy rõ cửa khoang máy bay dùng trước khi hạ cánh. Nhân viên máy bay lo lắng, đứng trên đường băng báo cáo: “Không nhìn thấy rõ cửa khoang máy bay.”
Tại phòng chỉ huy ở đài quan sát, Lý Linh, Hách Liên Xuân Thuỷ, còn có mấy người chỉ huy khác, ai nấy đều gấp gáp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT