Cuộc sống chính một quá trình quỹ đạo lặp đi lặp lại, bình thản yên ổn, không có niềm vui, cũng không có gợn sóng.

Như vậy cũng tốt, không trông cậy vào ai, không có chờ đợi, dù sao, không trông cậy vào ai cứu vớt cuộc sống của mình thật ra cũng rất tốt.

Bốn giờ rưỡi chiều tại siêu thị.

Một cô bé tướng mạo khí khái, làn da có chút ngăm đen, lưng đeo cặp sách, không ầm ĩ không ồn ào theo sát phía sau một cô gái có làn da trắng nõn, dáng người yểu điệu nhẹ nhàng, ngũ quan lập thể rõ ràng, vô cùng xinh đẹp .

"Buổi tối làm lẩu, em muốn ăn gì?" Cô khẽ hỏi cô bé ở phía sau.

"Có thịt dê và đậu hủ là được rồi." Cô bé quy củ trả lời.

Cô gật đầu, khi đang lấy thịt dê đông lạnh trong tủ, vừa khéo lại gặp một bác gái mở tủ lấy kem, "A, chị gái của Duy Lộng, trời nóng như vậy mà ăn lẩu sao?" Bác gái thiết tha bắt chuyện.

Cô biết bác gái này, là hàng xóm của cô Lí.

Cô khẽ gật đầu coi như hưởng ứng, đây là phương thức biểu đạt thiện chí của cô.

Nhưng bác gái lại xấu hổ tránh ra, đơn giản là vì cô không nở nụ cười với bác ta.

Tiểu Lộng xem hết một màn này ở trong mắt, rất nhiều người ở sau lưng cô bé đều gọi chị gái là "mỹ nhân băng giá", thật sự là rất có đạo lý.

Sau đó Duy Đóa cũng không có phản ứng gì, cô đi đến một tủ lạnh khác, tiếp tục mua sắm.

Lúc này, cô cũng không phát hiện sau lưng có một ánh mắt lạnh lẽo luôn nhìn chằm chằm hai "chị em" cô, dường như có chút đăm chiêu . Vừa khéo Tiểu Lộng ở bên cạnh cô quay đầu lại. Vì thế, hắn nhìn cô bé, cô bé nhìn hắn.

"Tiểu Lộng, em đeo cặp có mệt không, nếu mệt thì đặt vào xe đẩy đi." Duy Đóa vừa chọn đồ ăn vừa hỏi.

Hiện tại môn học của học sinh rất nhiều, khi cô bằng tuổi Tiểu Lộng được nuông chiều từ bé, nên chưa từng mang cặp sách nặng như vậy bao giờ.

Tiểu Lộng nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, biết cô quan tâm cô bé, nhất thời có chút ngượng ngùng, "Chị... chị, không cần đâu, em khỏe lắm..." Cô trời sinh khỏe mạnh, các bạn nam trong lớp không phải là đối thủ của cô bé.

Tuy nhiên "chị gái" luôn ghét người quen dùng vũ lực, cho nên, bình thường cô bé luôn khắc chế.

Sau khi Tiểu Lộng trả lời, cô bé lại nhìn về phía sau.

Á?

"Em đang tìm cái gì vậy?" Duy Đóa thấy cô bé chạy đến giá đồ bên cạnh, bộ dáng dường như đang tìm cái gì đó.

"Vừa rồi ở chỗ này có một chú cao y như người khổng lồ, bộ dạng có chút khả nghi nữa!" Nghe thấy Tiểu Lộng nói, Duy Đóa cũng nhìn theo phương hướng cô bé chỉ, nhưng lại không thấy gì!

"Tiểu Lộng, nhất định không được quan tâm đến người lạ nhé, hiện tại người xấu rất nhiều, em là con gái phái biết bảo vệ bản thân mình!" Cô bắt đầu khẩn trương, ngồi xổm xuống, thần sắc nghiêm túc dặn dò.

"Em biết." Cho dù cảm thấy "chị gái" phản ứng hơi thái quá, nhưng Tiểu Lộng vẫn nghe lời gật đầu.

Nghe thấy Tiểu Lộng cam đoan, Duy Đóa tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cô vẫn lo lắng nhìn trái phải xung quanh, phát hiện thật sự không tìm thấy người chú bộ dạng có chút khả nghi giống khổng lồ như Tiểu Lộng đề cập đâu cả.

Có lẽ chỉ là một người qua đường mà thôi.

Về đến nhà, cô rửa sạch các nguyên liệu dành cho món lẩu, sau đó bày thành một mâm.

Cô cũng hầm chút xương, nhìn qua thời gian, đã hơn sáu giờ.

"Anh ở đâu vậy? Khi nào thì có thể đến?" Còn đang đi trên đường sao?

Nhưng thật sự vô cùng kì quái, xung quanh Tư Nguyên toàn là tiếng nói cười náo nhiệt, không giống như đang lái xe. Hay là anh đang nghe radio trong xe nhỉ?

"Em không nhận được tin nhắn anh gửi à?" Giọng nói của Tư Nguyên cũng thật trầm thấp.

"Không có, em quên nói với anh, đêm qua di động của em hỏng mất rồi." Cô lắc đầu, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút bất an.

Có gì không thể nói thẳng sao? Anh biết số điện thoại nhà cô Lí, vì sao không trực tiếp gọi điện thoại chứ?

Tư Nguyên lịch sự xin phép, ra khỏi ghế lô, đứng ở cửa, anh mới dừng lại một chút, suy nghĩ một lát, "Anh...tối nay phải đi xem mặt, không tới được..." Anh có thể cảm giác, sau lưng đang có vài ánh mắt phóng tới.

"..." Có nghĩ thế nào cô cũng không nghĩ ra lại là đáp án này.

"Đột ngột vậy à?" Giọng nói của cô cũng trở nên khàn khàn.

"Ừ." Anh cũng không giải thích .

"Có... hài lòng không?"

Anh nhất thời không hiểu, "Hài lòng cái gì?"

"Em hỏi, đối tượng xem mặt tối nay ấy." Môi cô khẽ nhếch lên.

Cơ thể Tư Nguyên cứng đờ, một lúc sau anh mới mơ hồ "có" một tiếng.

"Vậy là tốt rồi...em tha thứ cho sự lỡ hẹn của anh." Lông mày và lông mi cô cũng giãn ra.

Cả hai bên đều rơi vào im lặng thật lâu.

"Xong việc bên này, anh sẽ qua đó sau nhé." Tư Nguyên cố gắng tươi cười, "Có lẽ chín giờ anh sẽ qua được."

Nhưng.

Cô lắc đầu, "Không cần đâu, tám rưỡi em có chương trình học yoga."

Thiếu chút nữa thì anh quên, mỗi tuần vào thứ ba và thứ sáu cô sẽ đến trung tâm dạy yoga kiếm thêm chút tiền.

"Dạy yoga rất vất vả, buổi tối nhớ ăn nhiều một chút." Đối với những vấn đề khác anh thật sự không biết nói gì.

"Ừ." Cô bình thản nói, "Cứ như vậy nhé, em cúp máy đây."

"Ừ"

Cúp máy, biểu cảm của Duy Đóa vẫn trống rỗng như cũ.

Thực ra cô có một chút thích anh.

Thật sự là có một chút.

Nhưng cô có thể cảm nhận được, mình vĩnh viễn sẽ không phải là sự lựa chọn của anh.

Cho nên, cô chưa bao giờ mập mờ hay có ý định thăm dò anh.

Bởi vì, đối với tình cảm, cô không có biện pháp từ bỏ sự kiêu ngạo của mình, cho dù người ấy là Tư Nguyên.

Nhưng lúc này, trái tim lại có chút khó chịu và tổn thương.

Cô đứng tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt.

Nếu, nếu, cuộc sống của cô có thể cho phép tình yêu tồn tại, người đó sẽ là Tư Nguyên ư? Nhưng anh phải có bạn gái…còn cô chỉ có thể mãi mãi làm bạn của anh.

"Chị, chú Lục không đến à?" Tiểu Lộng ngồi ở trên bàn cơm, thấp thỏm hỏi.

"Ừ." Cô cố gắng nhếch môi dưới nhưng lại thất bại.

Ở trước mặt trẻ con, cô không cho phép bản thân mình có sự khác thường như vậy.

Nhưng hết làn này tới lần khác mà kĩ thuật diễn của cô vẫn không tốt chút nào.

"Vậy... Còn ăn lẩu không?" Tiểu Lộng do dự hỏi.

Xoay người lại, biểu cảm của cô đã hơi khôi phục vẻ bình thường, "Ăn chứ, con người phải ăn cơm mà."

Cuộc sống chính một quá trình quỹ đạo lặp đi lặp lại, bình thản yên ổn, không có niềm vui, cũng không có gợn sóng.

Cứ như vậy, cô cũng không biết là tốt hay là xấu nữa.

Trước đó đã từng như vậy! Như vậy cũng tốt, không trông cậy vào ai, không có chờ đợi, dù sao, không trông cậy vào ai cứu vớt cuộc sống của mình thật ra cũng rất tốt.

...

Thật ra, như vậy là đã thỏa mãn rồi.

Buổi tối ở nhà hàng trên đỉnh núi, ngoài cửa sổ sát đất, gió núi không ngừng thổi.

Ở đây có cha mẹ anh, hai chị gái, cùng với người nhà chú Ôn.

Chú Ôn là một người hào phóng, hài hước, nói chuyện tùy hứng, còn dì Ôn hiểu chuyện, hai người là cộng sự tốt nhất, vừa bắt đầu bữa ăn đã thoải mái, tự tại, náo nhiệt, tiếng cười không ngớt.

Ngay cả người lạnh lùng như mẹ anh, cũng mấy lần nở nụ cười.

Còn đối tượng xem mặt của anh, Ôn Tâm là một cô gái hoạt bát, sáng sủa, tươi tắn, vô cùng đáng yêu.

Thời gian tới anh có lẽ nên hẹn hò với cô, bởi vì thật sự không tìm thấy điểm nào không vừa lòng cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play