Hành lang rất im ắng, cô đứng bên cửa sổ nhìn lên bầu trời trong xanh, nhắm mắt lại tận thưởng ánh nắng mặt trời bao trùm ấp áp, cảm giác thật dễ chịu. Tối nay là tiệc sinh nhật của mẹ Giang Đông, bà Long nhắc nhở cô về nhà sớm thay quần áo, không biết vì lí do gì mà tính cách ngang bướng của cô lại rỗi dậy, có chút ý muốn chạy trốn. Sau đêm qua, cô nhìn thấy một Giang Đông rất khác, một Giang Đông bắt đầu học cách hiểu cô, vậy nhưng họ còn có thể quay lại với nhau không? Cô đã không con là một cô gái ngốc nghếch nữa, cô không thể đảm bảo rằng tình cảm của mình dành cho Giang Đông vẫn là tình yêu mù quáng ngây ngô trước kia, nhưng những luyến lưu day dứt trong tim cô lúc này là gì đây? Không nỡ chăng? Dựa dẫm chăng? Bất giác cô nghĩ đến chuyện Giang Nam tới tìm cô vài ngày trước.
Hôm đó cô nằm dài ở nhà, đang chán chán thì Giang Nam đưa Nựu Nựu tới chơi. Nựu Nựu ngồi trong lòng Giang Nam thò bàn tay bé xíu ra nghịch ngợm, ê a vô cùng đáng yêu, khiến cô chỉ muốn đưa tay ôm lấy cô bé, nó nhìn thấy cô liền cười to, khiến cô càng vui thêm. Trẻ con, cô thật muốn có một đứa trẻ thuộc về cô và Giang Đông, cô thích con trai, cô nói cô muốn dạy con trai của họ tài giỏi như anh ấy. Nhưng mỗi lần nói tới vấn đề này Giang Đông đều tỏ ra hờ hững, trả lời lấy lệ, hoặc nói một cách hời hợt: “Đợt em lớn đã rồi tính, anh đâu có nhiều thời gian nuôi những hai đứa trẻ”. Lúc đó cô không buồn, thực sự cô cảm thấy hạnh phúc, có thể đây là một cảm giác kì quái nhưng sự thật là cô thích cảm giác được coi như một đứa con nít, cảm giác mình được cưng chiều hết mực. Nhưng cho đến khi đứng ở góc độ của anh để suy xét thì cô mới hiểu thật không dễ dàng gì cho anh, ngày ngày phải ứng phó với một cô vợ không chịu lớn, bao nhiêu chuyện cô không thể hiểu được, bao nhiêu buồn phiền anh đều phải tự gánh lấy. Những ngày tháng hai người rời xa nhau có lẽ không lâu, nhưng cô đã hiểu ra rất nhiều điều, trưởng thành hơn rất nhiều.
“Thích thì sinh một đứa đi.” Giang Nam thấy cô cưng Nựu Nựu như vậy, nhân cơ hội tốt liền nói với cô.
Nụ cười của Long Nữ bỗng cứng lại, nhưng vẫn cố cười tiếp một cách gượng gạo. Cô không biết nói gì, sau thời gian kết hôn đã qua cô thực sự không muốn làm gì nữa, không muốn oán thán hay đợi chờ, không muốn gì hết, chỉ muốn được yên tĩnh một mình. Thế nhưng lựa chọn cách trốn tránh như thế này sớm muộn gì sẽ có một ngày cô ứng phó không nổi với tình huống tiếp theo, bản thân cô cũng biết điều đó, nhưng vấn đề là cô không có cách nào thuyết phục được bản thân mình.
“Long Nữ à, chị không biết nên nói sao, nhưng Giang Đông buồn phiền như thế nào chị thực lòng đều biết cả, em không muốn nói nó thế này thế kia là chị biết em muốn bảo vệ nó. Bao năm nay cho dù nó đối xử với thế nào, em vẫn bảo vệ nó như vậy. Mọi người trong nhà đều trách nó, bây giờ ba còn không nói chuyện với nó nữa, mẹ cũng không giúp nó nữa, mọi người đều biết hai đứa ly hôn chắc chắn là do nó sai. Con người nó ngang bướng, không chịu nhận lỗi, chị cũng mắng nó, khuyên bảo nó. Chị cũng không biết nên làm thế nào nữa, nhưng chị thực sự không nỡ phải nhìn nó khổ tâm như vậy. Lần trước chị tới chỗ làm việc của nó, vừa sáng sớm mà mùi thuốc lá đã ngập phòng, nền nhà đầy những đầu thuốc đã hút. Lâm Mạt nói nó thường xuyên không ngủ, hút thuốc thâu đêm ở đó.” Giang Nam nhìn Long Nữ ngây người lắng nghe mình,không nói tiếp được nữa, hai người rõ ràng là yêu nhau mà lại giày vò nhau như vậy. Giang Đông càng làm cho Giang Nam tức giận hơn, hôm đó bị cô trách mắng mà còn cự lại rằng chính mình cũng đang không biết phải làm sao. Một người đàn ông kiêu ngạo ngoan cố là thế mà giờ phải mang bộ dạng tiều tụy suy sụp, Giang Nam thực sự không chịu được, sau đó đành phải thở dài rồi rời đi.
Đến tận khi Giang Nam đã về rồi, Long Nữ vẫn không thể cười thêm lần nào nữa. Cô về nhà ba mẹ cũng đã nhiều ngày, từ hôm Giang Đông đánh Đào Nhiên, ở nhà cho dù mẹ nhắc đến Giang Đông hết lần này tới lần khác cô đều tự động để cái tên này trôi từ tai này sang tai kia. Long Nữ bật cười, cười lớn, nhưng chỉ bản thân cô mới hiểu trong lòng cô có cảm giác gì khi nghe Giang Nam nhắc tới những chuyện đó.
“Này, chị kia, bị đần rồi à?” Không biết Đào Đào đứng sau Long Nữ từ lúc nào, đột nhiên vỗ vai làm cô giật mình.
“Hả?” Long Nữ quay đầu lại nhìn rất lâu mới nhận ra, vỗ vỗ ngực, cau mày lại nói: “Em muốn dọa chết chị đấy à?”
“Bà chị à, đứng đực mặt ra ở đây phải đến mười phút rồi đó, tưởng chị bị cái gì nhập vào nữa chứ.” Đào Đào hút thuốc xong quay lại thấy cô cứ một mình ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể hồn đang lìa khỏi xác.
“Phỉ phui cái mồm? Mà chuyện Đản Đản có bầu, Tần Chi Dương có biết không?” Long Nữ nghĩ mình đúng là một người phụ nữ vĩ đại, hoàn cảnh bản thân cũng đang rối như tơ vò thế mà vẫn nhớ bạn mình gặp chuyện tình không suôn sẻ. Ai mà tốt tính dễ thương thế!
“Không biết đâu, em không nói với anh ấy, anh ấy sắp quay lại Mỹ rồi, ở đây còn gì cho anh ấy lưu luyến nữa đâu, ra đi đối với anh ấy mà nói…chắc là lựa chọn tốt nhất rồi.” Đào Đào Nghiêng người nhìn ra ngoài, Long Nữ nhìn khuôn mặt nghiêng của Đào Đào, thằng nhóc vậy là trưởng thành rồi, có thể nhìn rõ những chuyện người trong cuộc như bọn họ vẫn đang mơ hồ, không còn là cậu nhóc huýt gió trêu ghẹo cô ngày mới gặp nữa…
Đào Đào ngước nhìn bầu trời rộng lớn với những đám mây lơ lửng, khóe miệng khẽ cong lên. Cậu thật không biết nên gọi tên cảm xúc dành cho Long Nữ là gì, là thích ay bị cuốn hút? Cậu chỉ có thể lặng lẽ dõi theo cô vì trong đôi mắt cô từ trước tới giờ chỉ có một người đàn ông duy nhất. Có thể cô từ trước tới giờ chỉ có một người đàn ông duy nhất. có thể lúc trước cậu bị bao phủ trong màn sường mù, nhưng những ngày gần đây cậu đã sang tỏ, tự hiểu rằng rất nhiều sự việc con người ta không thể miễn cưỡng, cũng hiểu rằng rất nhiều thứ nếu không trân trọng thì sẽ vụt biến mất ngay, và nỗi đau của sự hối hận thật khó có thể vượt qua. Đây có lẽ là một sự giải thoát, có chút buồn bã u sầu trộn lẫn cùng nhẹ nhõm. Hình ảnh khuôn mặt đáng yêu tươi sáng của Từ Nguyệt bất giác hiện ra trước mắt cậu, đôi khi, tình yêu bắt đầu bằng sự trắc trở, gian nan, nhưng khi đã nhận ra cảm xúc của mình, sẽ cảm thấy tất cả đều thật giá trị. “À, Từ Nguyệt và em…” Long Nữ vừa rồi còn ưu tư, lập tức đổi sang bộ mặt hớn hở, người ta thật không chịu nổi sự thay đổi suy nghĩ hơn cả chong chóng của cô, nhất là vẻ mờ ám trong cách nói. “Đừng nói linh tinh, tại cô ấy cứ bám riết lấy em đấy chứ.” Đào Đào lung túng giải thích, đàn ông con trai đều là động vật ưa sĩ diện, thằng ranh đang lung ta lung túng này là đại diện tiêu biểu. “Này, đừng không biết coi trọng, đừng trách chị không nói nhé, con người cả đời tìm được một người yêu mình thực lòng không dễ dàng gì, có thể thấy cô bé đó toàn tâm toàn ý với em, lúc cần trân trọng thì nên trân trọng, đừng để mất rồi lại hối hận.” Long Nữ lúc này nói cứ như người từng trải lắm ấy, thực ra cũng đúng, lý thuyết kết hợp với thực tế là bằng chứng tốt nhất, nếu ngày đó Giang Đông đối xử tốt với cô thì sẽ không đến nỗi như ngày hôm nay.
Thế còn anh trai em, trong mắt chị, anh ấy là thế nào? Chị có trân trọng không?” Đào Đào đột nhiên hỏi Long Nữ, cậu thừa hiểu con người Đào Nhiên, một người chưa từng chịu hi sinh tình cảm cho bất kì ai, một người lúc nào cũng thờ ơ lạnh lùng, thế nhưng lại luôn luôn có nụ cười rất ấm áp mỗi khi gặp cô, cậu hy vọng anh của mình sẽ tiếp tục có nụ cười như vậy. Long Nữ nghe Đào Đào nói xong một lát sau mới ngẩng đầu lên nhìn Đào Đào, nhìn vào khuôn mặt giống hệt Đào Nhiên, khẽ cười: “Tụi chị là những người bạn tốt nhất, nếu anh ấy đồng ý”. Nói xong, cô nhẹ nhàng cất bước rời đi, tuy cuộc trò chuyện chỉ trong vài phút ngắn ngủi nhưng hai người đều đã cởi hết lòng mình và sáng tỏ rất nhiều chuyện. Con người là như vậy, rất nhiều điều phải nói ra thì mới được, nếu chỉ để trong lòng thì có nghĩ bao nhiêu cũng chẳng tác dụng gì. Lúc này, Đào Đào biết mình đã từ bỏ Long Nữ, còn Long Nữ thì cũng biết từ nay về sau sẽ đối mặt với Đào Nhiên như thế nào, đây là một cách phóng thích, một sự giải thoát cho nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT