Cởi áo khoác treo lên móc trên tường, đi ra chọn một chiếc gậy thật vừa tay rồi vừa xắn ống tay áo vừa tiến về phíachiếc bàn còn trống. Trông cô rất ra dáng đấy chứ.
“Đánh trước đi, tớ nhường đấy.” Long Nữ nghiêng đầu rất khí phách, nói với Trác Lan một cách vô cùng tự tin đắc ý. Chuyện khác thì chẳng dám so, ha ha, riêng khoản này thì nói thật làchẳng có mấy đứa con gái xứng làm đối thủ của cô, dù sao cô cũng là đệ tử ruột của Giang Đông mà lại. Vì vậy đừng cho rằng cô chẳng có ưu điểm nào, ít nhất đây cũng là mặt mạnh của cô.
Trác Lan cúi người xuống, đánh mạnh vào viên bi, tốt, vào lỗ rồi. Thường thì phụ nữ biết chơi billiard không nhiều, nhưng hai cô nàng này đâu phải phụ nữ bình thường! Sau khi Trác Lan vào ba lượt liên tiếp thì mấy người đàn ông bên bàn cạnh đó bắt đầu chú ý. Vốn dĩ hai người phụ nữ xinh đẹp cũng đã đủ để thu hút sự chúy ý của đấng mày râu, giờ có thêm kỹ thuật chơi billiard cao siêu thế này lại càng làm cho người ta phải chú ý hơn.
Long Nữ nhàn nhã ngồi bên cạnh, cầm cốc nước tinh khiết uống vẻ rất nhẹ nhàng. Người ta uống rượu vang, còn cô thì chỉ được uống nước lọc, đành chịu thôi, ai bảo cái chân heo của cô ra nông nỗi này cơ chứ. Cô không cần nóng vội, kịch hay vẫn còn ở phía sau cơ.
Quả nhiên, đến lượt thứ năm, lẽ ra phải đánh bi màu thì Trác Lan không cẩn thận chạm sang bi đỏ, đành quẳng đôi găng tay rồi ra chỗ nghỉ.Lúc này Long Nữ mới từ từ đứng dậy, lên gân lên cốt xong thì cầm gậy đi một vòng quanh bàn, sau đó cúi xuống nhắm vào bi màu xanh. Một đường dứt khoát, tiếp đó viên bi bay luôn vào lỗ. Cô liên tục đánh trúng năm trái màu đỏ tiếp theo. Đám đông vây quanh ngày càng đông, càng làm cô hăng hái hơn, tập trung hơn, quả cuối cùng cũng đã vào lỗ, cô thắng cuộc.
Long Nữ quay sang nhìn Trác Lan mỉm cười. Lúc này xuất hiện hai người đàn ông trông hơi xấu xí, thật ra thì cũng không quá xấu, nhưng đối với hai người toàn tiếp xúc với các anh chàng siêu cấp đẹp trai như bọn họ thì những người đàn ông ở mức bình thường đều bị coi là “cá sấu”.
“Chơi một trận chứ?” Người đàn ông cao hơn cúi xuống nhìn Long Nữ với ánh mắt kỳ quặc.
“Không chơi.” Long Nữ quả thật không biết cách đối phó với tình huống này. Từ bé cô đã không bao giờ chơi với người lạ. Giang Đông đã dạy rằng kiểu người như cô rất dễ bị người lạ bắt cóc bán đi. Vì vậy cô luôn luôn cảnh giác cao độ, đặc biệt là với đàn ông lạ.
“Bé à, em nói chuyện với anh kiểu đấy là không được rồi.” Người đàn ông vóc dáng nhỏ hơn mang ánh mắt rất bẩn thỉu, nhìn dáng người cu gx chẳng có gì là đứng đắn, tóm lại là nhìn kiểu gì cũng thấy tởm. Cô không thích lằng nhằng với mấy thể loại đó, nhưng điệu bộ của bọn chúng khiến cô cảm thấy sợ. Cô là điển hình của cáo mượn oai hùm, khi không có ai ở phía sau trợ lực mà gặp phải tình huống này thì cô luôn luôn áp dụng kế chuồn là thượng sách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT