Cuối tuần đầu tiên sau khi Long Nữ đi làm đã bị cướp đoạt trắng trợn, phải nói mãi giám đốc mới đồng ý buổi chiều cho về sớm. Sai bảo cô y như con nha hoàn, lúc kêu làm cái này lúc kêu làm cái kia, thôi thì chẳng nói làm gì, lại còn bắt cô đi trên đôi giày cao gót chạy hai dãy phố mua ly cà phê cho chị ta nữa. Trong lòng Long Nữ cho rằng, chị ta mười mươi là đang chơi khó cô, quyết không được phép thua, khó khăn lắm mới hoàn thành xong mọi yêu cầu của chị ta, quay ra đã hai giờ, thứ Bảy sẽ tắc đường, cô cầm túi lên chạy vội ra ngoài.
Chán quá đi, người ta rỗi hơi long nhong ngoài đường làm chi không biết, gọi cái xe thôi mà khó thế. Long Nữ đứng đó vò đầu thở dài, lỡ đến muộn, dù không bị Giang Đông ăn thịt thì cũng sẽ bị ba mẹ càm ràm chết luôn. Đúng lúc đó, thì một chiếc Mercedes Benz SLK màu đen đỗ ngay trước mặt cô. Nhưng mà phải nói trước một câu, Long Nữ chả hiểu gì về xe cộ, cô chỉ biết Audi vì có bốn cái vòng tròn; BMW, vì Giang Đông thích, còn Mercedes Benz, cô từng chỉ vào cái logo xe và hỏi Giang Đông đó có phải là Samsung không, khi đó Giang Đông sững sờ khỏi nói, nghiêm túc gật gật đầu: “Ừ, đúng, em quá giỏi.”
“Hello, người đẹp.” Khuôn mặt Đào Nhiên rạng rỡ nụ cười nhiệt thành, Long Nữ nhìn bỗng cảm thấy chiếc xe này rất quen, sao lại giống chiếc xe cô mượn tạm làm gương hôm trước thế nhỉ, mà cũng không chắc lắm, loại xe này thiếu gì, không trùng hợp được vậy đâu.
“Là anh? Anh cũng phải làm thêm à?” Long Nữ nghi hoặc hỏi, cô cứ tưởng chỉ có giám đốc của cô mới quái đản như vậy chứ.
Đào Nhiên cười cười, trong bụng nghĩ, đồ ngốc này, Thiên Hạo không bao giờ bắt nhân viên làm thêm vào ngày cuối tuần, chắc chắn bị cấp trên bóc lột mà không biết rồi. Anh mới từ thành phố S đàm phán hợp đồng xong, trở về công ty lấy đồ, vừa ra khỏi chỗ để xe thì nhìn thấy Long Nữ đang đứng bắt xe, nhưng cách của cô chắc chắn chẳng gọi được xe đâu, cô chỉ nhìn về hướng mấy cái taxi, thỉnh thoảng đưa tay vẫy vẫy, nhưng đều bị người khác cướp mất, sau đó lại bĩu môi giận đùng đùng mà giậm chân. Cô thực sự không phù hợp với xã hội cạnh tranh khốc liệt này.
“Anh về công ty lấy đồ, em muốn đi đâu anh đưa đi?” Đào Nhiên nghĩ, thôi cứ coi như thưởng cho nhân viên chăm chỉ đi, cô bé ngốc.
“Có làm lỡ việc của anh không, em phải ra sân bay, nhưng nếu anh không ngại thì đưa em đi một lát, em mà tới muộn thì tiêu đời.” Long Nữ vừa khách khí nói vừa leo lên xe. Đào Nhiên lắc đầu cười cười, cô bé này thực sự rất ngốc mà.
May mà có Đào Nhiên đưa cô đi. Lúc trước không phát hiện ra người này lái xe nhanh vậy, Long Nữ liếc nhìn công tơ mét, cô có phần không chịu nổi tốc độ này. Giang Đông không bao giờ lái xe quá nhanh, vì cô sợ, gan cô bé lắm, vậy nên giờ cô căng thẳng nắm chặt dây an toàn. Đào Nhiên nhìn bộ dạng sợ hãi nhưng không dám ho he của cô thì rất muốn cười, nhưng vẫn đi chậm lại. Xa ba ngày, sắp quên luôn cô bé này rồi, không ngờ vừa trở về thì lại gặp lại, ha ha. Thế này có phần hơi buồn cười, nhưng đôi lúc dù cho chỉ có được một chút xíu vui thích như thế cũng vẫn muốn lắm lấy, ai biết được ngày sau sẽ ra sao, Đào Nhiên nghĩ tới đây thì tự cười quỷ dị.
“Đúng rồi, con của bạn anh sắp tròn ba tháng, em có thời gian thì cùng anh đi chọn quà được không?” Đào Nhiên đột nhiên mở lời.
“Dạ? Thực ra em cũng không có kinh nghiệm gì, tới lúc đó anh cứ gọi em xem thê nào.” Long Nữ nghĩ làm phiền người ta như vậy cũng nên báo đáp, cô thích nhất được ngắm đồ trẻ con, đều rất xinh xắn dễ thương.
“Được, tới lúc đó sẽ gọi cho em.” Nói xong Đào Nhiên đưa tay mở CD, một giọng nữ rất có sức hút lan tỏa khắp trong xe, Long Nữ kinh ngạc nói: “Anh cũng thích cô ấy à?”
Đào Nhiên cười nói: “Ừ, anh thích, giọng hát rất dễ chịu.” Anh trợn mắt nói bừa, đĩa CD này là do Tiểu K quăng lại trên xe, lúc đầu anh còn cực kỳ bực mình vì anh bình thường hay nghe dương cầm hoặc Secret Garden, nhưng anh là ai cơ chứ, bốc phét đối với anh mà nói là chuyện quá đơn giản.
“Em thích nhất là trong đám cưới của cô ấy, chồng cô ấy đã vừa chơi đàn piano vừa hát tặng cô ấy, thật hạnh phúc.” Khi Long Nữ nói câu này, hạnh phúc và hi vọng lóe lên trong ánh mắt, nhưng không biết tại sao lại lụi đi rất nhanh, có lẽ là vì nghĩ tới cuộc hôn nhân không may mắn sớm chấm dứt của mình.
“Hà hà, vậy khi em kết hôn, bảo chồng em hát cho em nghe đi.” Đào Nhiên nhìn dáng vẻ mong chờ hệt một chú mèo nhỏ của cô, thuận miệng nói.
Long Nữ không nói gì. Cô còn kết hôn nữa không? Nhưng cô không muốn kết hôn nữa, cô chịu đựng đủ rồi. Kỳ thực Giang Đông đàn rất hay, nhưng dù cô có năn nỉ thế nào anh cũng không chịu hát cho cô bài hát đó. Anh nói bài hát đó qua sến, nói cô sống quá lãng mạn, nhưng người phụ nữ nào không mong chờ người mình yêu thương có thể một lần lãng mạn vì họ? Nhưng thực sự một lần cô cũng không có.
Đào Nhiên thấy Long Nữ thất thần cười nói: “Không phải đang tưởng tượng cảnh đám cưới của em đó chứ?” Anh sao mà biết được Long Nữ đã từng kết hôn, hơn thế lại còn ly hôn luôn rồi. Long Nữ bị câu nói này của anh khiến cho càng rầu rĩ, quay đầu qua nhìn cửa sổ không thềm đoái hoài tới.
Đào Nhiên nhìn Long Nữ có vẻ không vui, tưởng mình đùa quá trớn, nếu là bình thường ai dám bày ra bộ mặt này với anh, nhưng không biết tại sao, dáng vẻ này của Long Nữ trong mắt anh lại cứ như đang làm nũng. Vì thế anh cười nhận lỗi, nói: “Đừng giận mà, ít nhất em còn kết hôn được, anh đây này, chẳng có hi vọng.”
Lúc này Long Nữ mới nhớ ra, anh ta là gay, sao mình lại tùy tiện nổi giận thế chứ. Cho nên cô chớp chớp mắt vẻ vô tội: “Không sao đâu, được ở bên người mình yêu thì kết hôn hay không đâu quan trọng.”
Sau đó hai người nói nói cười cười, đúng 3h50phút thì tới được sân bay. Đào Nhiên hỏi có cần chờ cô không, cô đã nhìn thấy xe của Giang Đông đỗ ở đằng xa xa, còn có cả xe của Giang Nam nữa. Cô vội vàng nói với Đào Nhiên: “Không cần đâu, bạn em cũng tới rồi, lát nữa cùng về là được, lúc nào anh đi mua quà thì gọi em một tiếng nhé.” Nói xong cô liền vẫy vẫy tay chạy vào trong.
Nhìn bóng dáng màu hồng đó xa dần, khóe miệng nhếch lên, anh phát hiện bản thân mình khi ở bên Long Nữ luôn được cười rất thật tâm, cười rất vui vẻ, anh thích cảm giác này.
Ở sân bay rất đông, nhưng cô vẫn có thể dễ dàng tìm ra người đàn ông kia đang đứng nói chuyện ở chỗ cửa ra, không biết tại sao cô lại có khả năng đặc biệt ấy. Từ góc độ này nhìn thấy ngay được khuôn mặt anh nghiêng nghiêng, Giang Đông thích hợp với mọi góc độ quan sát, nhìn lâu như vậy rồi nhưng Long Nữ vẫn thấy anh rất đẹp, còn Diệp Tử ở phía đối diện thì dịu dàng hơn nhiều, khí chất hơi giống với Đào Nhiên. Nói tới ông anh rể Diệp Tử này của cô, thực tình cô rất kinh ngạc. Nhỏ hơn Giang Nam tới năm tuổi, dáng verlaij còn khiến một đứa con gái như cô đây cũng phải ghen tỵ, kết hôn trước bọn cô chỉ nửa năm, giờ con đã được ba tháng tuổi. Còn cô, tình yêu chưa kết tinh được gì thì đã đành, lại còn ly hôn nữa. Người với người sao lại khác biệt đến thế. Hồi đó lúc cô sắp cưới Giang Đông, Giang nam đã ôm bộ mặt thương cảm kéo cô ra một chỗ nói rằng: “Em dũng cảm thật đấy, chị thay nhà họ Giang cảm ơn em.” Câu nói này tới hiện tại cô mới hiểu được, người đàn ông bá đạo như thế, sau này cô sẽ chỉ đứng xa mà ngắm.
Vừa đúng lúc Diệp Tử quay đầu nhìn thấy Long Nữ, mỉm cười gật đầu với cô, Long Nữ lập tức thấy thế gian tươi đẹp trở lại, người đàn ông này còn đẹp hơn cả phụ nữ. Giang Đông mặt mũi lạnh tanh nhìn cô, làm gì thế này, cô có tới trễ đâu, ghét thế!
“Anh rể, chị Nam đâu?” Long Nữ đi tới hỏi Diệp Tử.
“Cô ấy và Nữu Nữu đang chờ ở biệt thự rồi, anh tới đón ba mẹ về.” Diệp Tử không có nhiều ấn tượng với cô em dâu này, chỉ cảm thấy cô là một cô gái ngoan hiền dễ thương, mỗi lần cả nhà sum họp, cô ấy rất ít nói, ăn nói cũng nhỏ nhẹ, toàn khép nép bên cạnh Giang Đông. Lúc cô cưới Giang Đông, Giang Nam từng thì thầm nói với anh, con bé này không đơn giản đâu, nhưng thực tình anh nhìn không ra cô có gì không đơn giản.
“Sao giờ mới tới?” Tảng băng ngàn năm cuối cùng đã mở miệng, đã thế còn nghe như còn có vẻ hơi bực mình.
“Vâng, bị tắc đường.” Long Nữ nhỏ giọng nói, cô vẫn không dám trực diện chống đối anh, hơn nữa Diệp Tử cũng đang có mặt.
“Ừ nhỉ. Sao vừa rồi em không đến cùng Đông Tử?” Diệp Tử thấy lạ hỏi, vừa rồi anh cũng thấy là lạ, theo lý mà nói Long Nữ trước giờ chỉ thích dính lấy Giang Đông, sao lần này lại khác vậy.
“À, anh ấy đi luôn từ công ty, vòng về đón em thì bị muộn mất.” Long Nữ cười cười trả lời, cảm thấy mình nói dối cũng rất siêu, ai ngờ mặt Giang Đông càng lạnh, còn Diệp Tử thì càng chả hiểu ra làm sao. Là vì vừa rồi Giang Đông nói mình đi thẳng từ nhà tới, còn cô thì ở nhà Trác Lan. Xem ra đúng là cô không hợp nói dối, nhưng mà cô vẫn y như trước, chìm đắm trong lời nói dối hoàn hảo tự mình tưởng tượng ra.
Đúng vào lúc ngại ngùng đó, từ xa đã nghe thấy có người gọi cô, ngẩng đầu ngó ra, thì ra là các vị phụ huynh cùng xuất hiện. Lúc này trong bụng Long Nữ “bùm” một tiếng, lại phải nói dối, chết mất thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT