Sáng sớm hôm sau, Long Nữ cựa quậy cái mông xoay người liền nghe uỵch một cái, lăn vèo từ trên ghế sô pha nhà Đào Nhiên xuống thẳng dưới đất.Xoa xoa cái mông đau điếng, nheo nheo mắt hồi lâu, cô ngẩn người, ơ không đúng, chỗ này không phải là nhà của Trác Lan. Nhà Trác Lan không thể sạch đến nhường này. Toàn bộ đều là ba màu đen - trắng - ghi đơn giản, trắng thì cực kỳ trắng, đen thì cực kỳ đen.

Long Nữ đang định đứng dậy thám thính địa hình một chút thì lập tức được thưởng thức bức tranh mỹ nhân ra khỏi phòng tắm, quá đẹp.

Đào Nhiên vừa mới tắm xong, anh có bệnh sợ bẩn, hôm qua bị Long Nữ nôn lên đầy người, thiếu chút nữa anh phải ngâm mình cả đêm trong bồn tắm. Mái tóc đen còn chưa khô, vài lọn tóc mái vương trên trán, nước vẫn đang nhỏ xuống. Bộ khăn tắm màu trắng ôm sát lây phần cơ bụng rắn chắc. Chết thật, sao cô lại biết nó rắn chắc? Ặc... Lúc nằm mơ cô thấy mình có sờ mó gì đó, chẳng lẽ không phải mơ? Cô thực sự đã sờ vào cơ thể của tiểu thụ rồi à, làm sao bây giờ? Cô là cô gái trong sáng, thế mà dám sờ vào cơ thể người đàn ông khác! Nhưng tại sao chân anh ta lại dài thế nhỉ, còn trắng nữa, chả trách anh ta là tiểu thụ. Hormone nam tính không hề thể hiện ra ngoài, chân cẳng nõn nà bóng mịn hệt như chân của cô, không có lông chân, cực phẩm là đây.

“Em nhìn chân anh làm gì vậy, em có sở thích này à?” Đào Nhiên vừa rồi đang tắm bỗng nghe thấy có tiếng động trong phòng khách, vội vàng chạy ra thì bị cô nàng này dùng mắt sàm sỡ. Tối qua lòng tốt của anh trỗi dậy định bế cô vào giường ngủ cho ngon, nhưng cô cứ ôm chặt lấy cái sô pha không chịu buông, lại chổng mông ngược lên lắc la lắc lư, anh chỉ còn nước tránh cô cho xa. Anh là một người đàn ông hoàn toàn bình thường, tiếp tục như vậy anh sợ sẽ làm gì có lỗi với cô, vì anh phát hiện ra mình thực sự có phản ứng, rầu rĩ cả đêm dài.

“Hôm qua em không làm gì anh phải không?” Long Nữ ngồi dưới đất chớp chớp đôi mắt to tròn, vẻ rất vô tội hỏi anh.

Đào Nhiên trợn mắt nhìn cô, đây có phải là đàn bà con gái không? Cho dù có chuyện gì thật thì câu này cũng phải là anh nói với cô mới đúng chứ. Chẳng lẽ trong mắt cô, anh thực sự không ra dáng nam nhi?

“Trong mắt em, anh thực sự không phải là đàn ông sao? Em cho rằng em có khả năng làm gì anh hả?” Lúc Đào Nhiên nói câu này, anh nở nụ cười rất đẹp. Nhưng Long Nữ lại cảm thấy như có một trận gió lạnh gào rít qua tai.

“Không phải đâu, em chỉ hỏi thôi mà, hôm qua em uống say quá, sợ mình đã nói gì không đúng đắn.” Long Nữ chu miệng giải thích, cô chỉ muốn làm rõ tình hình thôi, lỡ như cô uống rượu vào làm loạn thì sao?

“Không nói gì, em chỉ nôn ọe đầy người anh, sờ mó anh, rồi nói da anh đẹp, sau đó sai anh làm cái này cái nọ. Mà anh muốn hỏi em, em đặt nickname cho anh đấy à? ‘Mỹ nhân’?” Đào Nhiên nghiêng đầu nhìn Long Nữ, chầm chậm liệt kê hành vi tội trạng của cô. Và anh cứ nói một câu, nụ cười của Long Nữ lại cứng đơ mất vài phần, đến câu cuối cùng thì mặt Long Nữ hoàn toàn hóa đá, bởi vì cô nhớ ra hunhf như mình đúng là có làm như thế...

“Chuyện đó, chuyện đó...” Long Nữ dài miệng ra muốn nói mà không nói lên lời, vì cô chẳng biết phải nói gì đây.

“Được rồi, chuyện này để sau, em đi tắm đi, bẩn chết được.” Đào Nhiên nhíu nhíu mày, quay đầu đi vào bếp. Long Nữ cúi đầu nhìn lại mình, từ từ đưa mũi xuống ngửi ngửi, mặt lập tức nhăn lại. Đúng là bẩn thật, vội vàng đứng lên chạy khắp nơi để tìm nhà tắm. Đào Nhiên cứ như mọc mắt sau gáy, vừa đun sữa tươi vừa nói: “Trong phòng ngủ ấy, bàn chải đánh răng và khăn tắm ở trê giường, đều mới cả đấy, em mặc tạm quần áo của anh đi, lát nữa sẽ có người mang đồ đến cho.”

Long Nữ nuốt nước bọt, cái tên đàn ông này, à không, cái tên bóng bay này cũng không tồi. Cô đi chân đất chạy vào phòng ngủ của Đào Nhiên. Vẫn là ba màu đen- trắng- ghi như cũ, tuy màu sắc có hơi đơn điệu nhưng khiếu thẩm mỹ của tên này cũng không tệ. Trên giường có để sẵn một chiếc áo sơ mi trắng to đùng, một chiếc quần thụng đen. Nguyên cây này không cần mặc vào cô cũng biết sẽ taojnhieeuj ứng “đẹp” đến mức nào. Vóc dáng của Đào Nhiên và Giang Đông tương đương nhau. Cô mặc áo của Giang Đông là có thể thành cái váy luôn rồi. Chiều cao đáng thương ơi, nỗi đau muôn thủa của cô!

Lúc cô đang tắm thì nghe thấy tiếng chuông cửa, hình như có người tới. Lúc đi ra ngoài, tay cô cầm chiếc khăn bông lau tóc, đuôi áo phải buộc túm lại, ống tay áo thì xắn lên, cạp quần hơi rộng, nhưng mà cái eo thon thả của Đào Nhiên đúng thật quá ổn. Nhớ lại vụ tối qua “sàm sỡ” người ta, mặt Long Nữ không kiền chế được mà nóng hết cả lên. Tay túm quần chạy vọt ra ngoài, cô định bảo anh tìm cho cái thắt lưng, nhưng vừa thò đầu ra tới nơi thì thấy ngay một người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha. Sau đó nghe thấy người đó hét ầm lên: “A... Nhiên, cậu có phụ nữ.”

Long Nữ bị người đó làm cho không biết phải phản ứng thế nào, túm cái quần đứng chôn chân trước cửa phòng, vẻ mặt ngại không để đâu cho hết.

Đào Nhiên mang sữa tươi từ trong bếp đi ra, trên bàn đã bày đủ hai miếng bánh sandwich, ngón tay thon dài, đồ sứ trắng muốt, sự kết hợp thanh nhã hoàn hảo, tên này thế mà cũng biết nấu nướng?

“Không phải phụ nữ thì tôi có thể để cậu mang quần áo của phụ nữ tới à?” Sau đó quay người quăng bộ đồ đặt trên sô pha cho Long Nữ, nói: “Đi mau, thay ra đi. Rõ ràng là đang chà đạp quần áo của tôi mà!”

Đào Nhiên và người đàn ông kỳ quái kia ngồi ở một phía bàn ăn, Long Nữ ngồi đối diện hai người họ. Ánh mắt tên đó cứ như cái đèn do thám, không ngừng quét lên quét xuống khắp mặt Long Nữ.

“Em tên là Long Nữ à? Cái tên nghe dũng mãnh nhỉ?” Người này không phải loại rất đẹp trai, nhưng lại có một vẻ gì đó rất riêng, ăn mặc chải chuốt khác với bình thường, hơi hơi như...à, nghệ sĩ. Mà cái câu kia sao nghe quen thế, dũng mãnh?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play