Nhóm diêm đinh mọi nơi bố phòng xong, loại cảm giác khẩn trương trước chiến đấu này tràn đầy toàn thân Lý Mạnh, dù lần này chỉ là diễn tập hoặc diễn trò, nhưng mình cũng phải hoàn thành nó hoàn mỹ, nếu thế bất kể là đối với mình hay đối với diêm đinh thủ hạ của mình, tuyệt đối là một lần rèn luyện máu lửa.

Cổng chính của Hạ Trang là cửa phòng ngự toàn bộ, nếu mở rộng ra, còn nói phòng ngự gì nữa, đối phương liền trực tiếp tiến vào, vậy sẽ thật sự sẽ biến thành trò khôi hài.

Lý Mạnh lửa giận đùng đùng, chỉ vào Vương Hải và Trần Lục phẫn nộ quát:

“Đồ vô dụng, không mảy may tơ hào (không lấy của người khác chút gì) không phải là để người ta làm ông ba phải, đao thương trên tay huynh đệ để làm gì, mau đóng cửa lại, cửa không đóng, huynh nên lo cho cái đầu của mình đi!”

Bị Lý Mạnh nói như thế, Vương Hải và Trần Lục đỏ bừng cả khuôn mặt nặng nề gật đầu đáp ứng, dẫn người chạy đi, lên trên tường trại nhìn qua bên ngoài, hắn ở vị trí của trước, nghe Trần Lục và tráng đinh lớn tiếng mắng quát, chẳng qua vũ lực của nhóm diêm đinh chắc chắn lại thể hiện ra ngoài không ít.

Hơn nữa, gác đao trên cổ, làm gì còn người nào dám ngang ngạnh, không lâu sau, cầu treo ở cổng trước nghe tiếng rung két két, trong trang cũng không thiếu người già trẻ con, đều đi ra ngoài xem náo nhiệt, nhìn cổng trước sau trang bị đóng lại, có người ở đó cười vang, có người ở đó quát mắng. Có điều nhóm diêm đinh lúc này đã tiến vào trạng thái trước khi chiến đấu, sát khí dày đặc, dân thôn Hạ Trang cũng không dám làm càn nữa.

Những nông dân trồng trọt phần đất bên ngoài trang thấy cửa trang đóng lại, đều quay đầu lại nhìn về phía xa xa, cũng chẳng quan tâm, tiếp tục làm nông.

Nếu là mã tặc tới từ phía tây, vậy trọng điểm phòng ngự là ở cửa sau, Lý Mạnh sau khi kiểm tra bố trí cửa trước một chút, dẫn người chạy ra cửa sau,lúc đang đi vào trong trang, lý chính Hạ gia vội vã chạy tới, gặp mặt đầu tiên thi lễ với Lý Mạnh, sau đó cười hì hì nói:

“Lý đại nhân, chuyện nhỏ nhặt này, cần gì chăm chút như vậy, ban ngày ban mặt, cửa trang bị đóng lại không tiện lắm, viên ngoại nhà ta nói, có thể xin đại nhân dàn xếp, mở cửa ra không.”

Lý Mạnh thở dài, mình đã đoán được tám chín phần mười, có điều sau khi được người ta xác nhận, vẫn rất không tự nhiên, vì cất nhắc mình, xem ra huyện Cao Mật đã giả làm mã tặc tới gây loạn, đến lúc đó mình đều có công lao diệt mã tặc, cái gọi là “cất nhắc”, cũng là thuận lợi mà thành thăng quan.

Chỉ là sáu trăm diêm đinh của mình đã chuẩn bị đầy đủ như vậy, nhưng bây giờ giống như là đánh một đấm vào chỗ trống, quá khó chấp nhận được rồi. Lý Mạnh suy nghĩ tiếp, đã tới đây, vậy thì coi như chuyện này như một lần diễn tập khó có được đi, nhiều ít cũng là rèn luyện, vừa đi vừa lạnh lùng trả lời:

“Nếu là diễn trò, vậy không ngại làm thật, ta và ngươi cũng báo cáo kết quả được tốt.”

Lý chính của Hạ gia nghe được lời này, cũng không biết nên nói tiếp cái gì, chỉ có thể khom người mà cười bồi nói:

“Đại nhân nói phải, tộc trưởng nhà ta nói, mấy ngày nay đã quá chậm trễ, tối nay đãi rượu tiễn biệt huynh đệ diêm đinh và đại nhân. Vậy cảnh sẽ hoành tráng một chút!”

Được lắm, chuyện còn chưa làm xong, người Hạ Trang này đã đoán ra thời gian mình sẽ đi, Lý Mạnh cho dù thế nào cũng cười không nổi, định im lặng mà đi tới bên cửa sau, Mã Cương đang ở bên kia nhìn về phía xa, đợi tới khi Lý Mạnh đi tới, gã chỉ vào phía xa nói:

“Đại nhân người xem, bụi mù càng lúc càng lớn, có lẽ nhóm mã tặc sẽ tới đây.” Truyện "Thuận Minh "

Khí trời rất tốt, có thể thấy chỗ xa kia, một cổ bụi mù lớn từ từ tới gần bên này, nhìn thì chậm, nhưng trên thực tế tốc độ lại rất nhanh.

Lý Mạnh nhìn về bên kia, Mã Cương ở đó oán hận nói:

“Những kẻ ngu ngốc không biết sống chết này, ta bảo diêm đinh trước khi đóng cửa bất kể gọi thế nào, những trang dân làm ruộng bên ngoài đều cả một đám giống lỗ tai điếc, đây là não bị u mê, muốn chờ chết à!”

Mấy đội trưởng diêm đinh như Mã Cương hoàn toàn không biết chuyện Tế Ninh tặng muối, và vị Lưu thái giám ở kinh thành kia, bởi vậy cũng không ngờ là định tặng công cho Lý Mạnh, trên thực tế ngay cả bản thân Lý Mạnh cũng không ngờ tới, nói là cất nhắc mình, nhưng lại làm thế, ngay cả diễn trò cũng không muốn diễn.

Có điều lời này không thể nói với thuộc hạ, chỉ có thể nghiêm giọng nói: “Cho dù những tặc nhân này mạnh hay yếu, diêm đinh đều phải cẩn thận ứng phó, việc binh việc đao, chúng ta không thể làm càn, tất cả chuẩn bị và ứng đối phải làm tốt!”

Thấy Lý Mạnh nói trịnh trọng như vậy, Mã Cương và mười mấy hộ vệ bên cạnh đều gật đầu đáp ứng. Truyện "Thuận Minh "

Bụi mù phía xa dần dần có thể nhìn ra chút hình dáng, gần nửa canh giờ sau,có thể thấy được rất nhiều đoàn ngực tốc độ chậm dần, ngừng một hồi, có thể là ở đó nghỉ ngơi khôi phục, sau đó lại tăng tốc đi tới, ở bên tường trại nhìn sang, nhưng trang dân kia vẫn không nhanh không vội mà trồng trọt.

Dần dần có thể nghe được thanh âm ầm ầm giống như sấm rền, chuyển động của đàn ngựa lớn đều có hiệu quả như vậy, nhưng Lý Mạnh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, không tự chủ được mà cảm thấy rung động.

Có điều trong lòng hắn cũng có chút buồn cười, nghĩ thầm diễn trò vận dụng nhiều thớt mã như vậy, thật sự là có hơi lãng phí, nghe được sau lưng có tiếng xin lỗi, quay đầu nhìn lại, thấy lý chính của Hạ gia đang bò lên cười hì hì, láu cá nói:

“Lý đại nhân, ta tính toán bọn họ sắp tới, nên đi lên xem thử, có thể thông báo tốt cho viên ngoại nhà ta.”

Đang khi nói chuyện liền đi tới trước mặt tường trại, trong miệng còn nhắc tới: “Sao không tới sớm hơn chút chứ, thật đúng là một chút quy củ cũng không có”. Ngã lên bờ tường trại nhìn quanh, thấy đoàn ngựa từ bên ngoài mạnh mẽ xông tới, lý chính của Hạ gia này còn cười hắc hắc, vừa định nói chuyện, nhưng thân thể đột nhiên nhoài về trước, dùng sức mà xoa xoa hai mắt mình, hình như là muốn xem rõ, dọa hai gã diêm đinh sợ tới mức phải đưa tay vịn, tránh rớt xuống rãnh sâu ngoài tường. Nhìn mấy lần, đột nhiên cả người bắt đầu run rẩy, toàn thân cơ hồ mềm như bún, trượt xuống đầu tường, Lý Mạnh cảm thấy có chút không đúng, nhìn sắc mặt lý chính này đã trở nên trắng bệch, không có một tia huyết sắc. Lúc này định hỏi thăm, thì lý chính lại gào to lên:

“Bên ngoài không phải người Hạ Trang, là mã tặc thật!!!”

Lời gã còn chưa dứt, những trang nhân bên ngoài vừa rồi còn nhàn nhã tự đắc đã thất kinh mà chạy tứ tán khắp nơi, bọn Lý Mạnh ở trên tường trại nhìn quanh bên ngoài thậm chí có thể thấy rõ, có không ít người gào khóc chạy về phía cửa trang bên này, phương hương đoàn ngựa phía xa muốn công tới chính là cửa trang.

Đều là chạy, hai chân sao có thể chạy thắng bốn chân, trang dân chạy về phía cửa trang cản trở đường những mã tặc đằng sau, không phải bị một đao chém chết thì chính là bị ngựa giẫm đạp mà chết, chạy mấy bước, những trang dân thấy cầu treo ở cửa trang đã kéo lên, cũng mò tới mấy lối khác. Phàm là người không chết đều lập tức giải tán, chạy khắp bốn phía, nhóm mã tặc cũng không đuổi theo, trực tiếp phi thẳng tới cửa trang bên này.

Tường trại không phải tường thành, chỗ bọn Lý Mạnh đứng, cũng chính là tường thấp xây dựng bên trong, lý chính của Hạ Trang kia đã cả người xụi lơ, run lẩy bẩy, chỉ thêm cản trở. Truyện "Thuận Minh "

Những người Hạ Trang xem náo nhiệt, người già trẻ con vui đùa, tức giận mắng và nhóm lưu thủ dần dần kinh hoàng, tiếng gào khóc bên ngoài cũng không phải là diễn trò, trên chòi canh của thôn trang có người gõ chiêng đồng đinh đinh đinh, ở trong trang, dần dần cũng có người bắt đầu gào khóc.

Nhóm mã tặc vọt tới trước mặt nếu không đánh thẳng cửa trang thì sẽ nhào người vào trong rãnh sâu, nên đều ghìm ngựa chuyển hướng, bắt đầu vây quanh thôn trang, vừa vây vừa phát ra tiếng gào thét, thanh thế ở bên ngoài kinh người, diêm đinh trông còn tốt, nhưng những trang dân thì lại sợ tới loạn cả lên.

Đặc biệt là nghe tiếng gào của thân nhân mình, vậy lại càng đánh mất chừng mực, Lý Mạnh nhìn đoàn ngựa bên ngoài ầm ầm thị uy, trong lòng mặc dù cảm thấy rung độn, nhưng vẫn bình tĩnh dị thường, dù sao mình cũng đang ở trong sự che chắn của công sự, mà Trần Lục và Vương Hải cũng đặt tay ở trên chuôi đao, Mã Cương thì lại lớn tiếng ước thúc mọi người, thân vệ cưỡi ngựa ở trong trang lui tới trên đường, truyền mệnh lệnh và tin tức đi.

Thanh thế đoàn ngựa bên ngoài mặc dù lớn, nhưng có lẽ không vượt qua hai trăm năm mươi con ngựa, Lý Mạnh còn thấy có kẻ cưỡi la, nhóm mã tặc y phục đủ loại kiểu dáng,, có vẻ có chút xốc xếch buồn cười, Lý Mạnh thậm chí còn thấy có người mặc trường sam xanh của thư sinh, chỉ là không biết loại y phục này ngồi trên lưng ngựa có phiền toái không, nếu không phải vũ khí trong tay bọn họ đang khua, thật đúng là một đám hề đang biểu diễn.

Đáng tiếc trong tay không có sung hỏa mai, cung tên cũng cực ít, nếu không dựa vào khoảng cách gần như vậy, nhóm mã tặc lại tu lại dày đặc, nhất định sẽ tạo thành sát thương không nhỏ.

“Đại nhân, có không ít người Hạ Trang vây quanh bên cửa trước, muốn chúng ta mở cửa ra cho người thân họ vào…”

Mở cửa đó chính là tự tìm đường chết, thôn trang không lớn, đoàn ngựa bên ngoài đã chạy vòng quanh hai vòng, vậy còn có thể có trang dân chạy vào sao, Lý Mạnh lạnh giọng quát:

“Giải tán đi! Trần Lục ngươi đi theo qua, nếu lại tiến lên khóc gào, ngươi cứ lấy đao chém cho ta!”

Trần Lục bên kia cao giọng đáp ứng, đi theo diêm đinh kia chạy thẳng tới phòng giữ cửa trước, bên Lý Mạnh đương nhiên cũng không ít người già trẻ em vây tới, nhóm diêm đinh thủ hạ nghe được Lý Mạnh nói, đều có chủ ý, hễ là ai tới gần liền cầm cán thương đâm loạn, không bao lâu cũng giải tán đi được.

Đoàn ngựa rốt cuộc cũng ngừng ở bên cửa sau, địa thế bên này so với cửa trước bằng phẳng hơn nhiều, thích hợp với chuyển động của đoàn ngựa, chỉ là bởi vậy, lại rất tiện cho Lý Mạnh chọn bên này.

“Người trong trang nghe đây, chúng ta là thổ phỉ từ Nghi Sơn tới, đi ngang qua ở chỗ các người nghỉ ngơi hồi phục, đương gia chúng ta nói, chỉ mượn thôn trang của các người nghỉ ngơi hai ngày, tuyệt không giết người đoạt mạng, hai ngày sau chúng ta tiếp tục lên đường, hai bên không liên quan gì nhau!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play