Cho nên nói đến thái độ của Trương đồ hộ với Lý Mạnh, nếu chỉ dùng từ kính cẩn lễ phép để hình dung thì vẫn chưa đủ, Trương đồ hộ mỗi tháng đều đến phủ của Lý Mạnh để thỉnh an một lần.

Thu nhập mỗi tháng cũng phải trích ra 10% để nộp lên, mặc dù số tiền này các diêm đinh không cần, nhưng hắn nói rằng đây là tiền lãi trên danh nghĩa mà Sào Muối có phần ở sòng bạc.

Mặc dù số lần gặp được Lý Mạnh là không nhiều, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn từ xa, tên Trương đồ hộ này đều quỳ xuống, dập đầu mấy cái gọi là lễ gặp mặt, miệng thì hô Lý đại nhân.

Cái thái độ đó đúng là làm Lý Mạnh cảm thấy có chút khó chịu, đúng là không quen, toàn thân trên dưới đều là cảm thấy không thoải mái.

Tuy thái độ này đối với người hiện đại là không thể chấp nhận được, nhưng ở cái thời này âu cũng là hành động rất bình thường.

Quỳ xuống dập đầu mấy cái, miệng kính lễ ở trong cái thành Giao Châu có rất nhiều người khi gặp quan viên của nha môn cũng đều là cái thái độ đó.

CÔng việc làm ăn của Trương đồ hộ được mở rộng, muốn mở một sòng bạc ở thành Giao Châu đầu tiên là phải đến xin ý kiến của Lý Mạnh, nếu Lý Mạnh không cho phép thì đồng nghĩa với việc không có sự bảo vệ của Sào Muối, hắn làm sao dám mở sòng bạc ở trong thành.

Thấy Trương đồ hộ lâu như vậy rồi mà vẫn còn có thái độ cung khính khách sáo, mà chuyện của Mã Canh hồi đó nói ra cũng là do Mã Canh thiếu tiền hắn, 2 bên đều có chỗ không phải. Truyện "Thuận Minh "

Lý Mạnh đương nhiên cũng không cản trở sinh ý của hắn, chỉ nói với hắn định kỳ đến ty tuần kiểm trong thành Giao Châu báo cáo một chút.

Có được sự cho phép, tên Trương đồ hộ này liền không ngớt đa tạ, đang lúc hắn định đi thì Lý Mạnh đột nhiên nhớ tới 1 chuyện.

Tên Thang Nhị bị khai trừ đó sau khi về đến vệ sở ngày nào cũng tìm người cầu xin được quay lại đội diêm đinh, trong nhà cũng cãi nhau om sòm, mấy người đội trưởng diêm đinh và phụ trách đồng muối đều đến xin cho hắn.

Nhưng được sự dặn dò của Lý Mạnh tất cả mọi người đều không được thu mua muối của nhà hắn, hắn cũng không được phép quay lại làm diêm đinh.

Người nhà hắn đều biết việc lâm trận bỏ chạy không nghe theo mệnh lệnh là tội lỗi thế nào, cũng không có mặt mũi nào mà oán trách Lý Mạnh.

Tên Thang Nhị này còn nói với cha mẹ hắn là :

-Lý đại nhân bảo bọn con đi giết quan a, đó là tạo phản đấy.

Ai ngờ bị huynh trưởng và phụ mẫu quở mắng cho một trận, nói là:

-Mấy tên Cẩm Y vệ đó cho ngươi cơm ăn hay lo cho ngươi áo mặc? Có cuộc sống tốt đẹp chẳng phải là Lý đại nhân cho sao? Vong ân phụ nghĩa đúng là làm mất mặt cả nhà.

Thang Nhị giờ ngày nào cũng tự mình cầm sào tre đến tham gia huấn luyện cùng với các diêm đinh, muối nấu được cũng không quan tâm là có bán được tiền hay không, cho không hắn cũng cho.

Tên Thang Nhị này vẫn là người của Tiết Gia của Linh Sơn vệ sở, đều là người quen biết với nhau cả , cái bộ dạng này của hắn làm mọi người không nỡ đuổi hắn đi, chỉ cảm thấy đáng thương cho hắn.

Nhưng cũng không có ai dám nói đõ cho hắn với Lý Mạnh, hiện giờ mọi người cảm thấy việc tư thì có thể trao đổi với Lý Mạnh, Lý Mạnh vẫn khách khí, hào sảng như vậy.

Nhưng nếu là việc công thì hắn lại rất nghiêm khắc, mọi người đều cảm thấy Lý Mạnh làm việc luôn theo phép tắc.

Những việc ở bên dưới này đương nhiên là có con đường khác phản ánh đến Lý Mạnh, mục đích xác lập sự uy nghiêm trong lòng người đã đạt được, huống hồ sư ngập ngừng của Thang Nhị cũng không đến nỗi bị coi là kẻ đào ngũ.

Có thể nói vẫn thuộc về loại có thể khoan dung, nhưng dù là như vậy thì hắn cũng không thể quay lại đội diêm đinh, nếu có thể kiếm cho hắn một kế sinh nhai khác thì cũng là có thể.

Lý Mạnh phái người gọi Trương đồ hộ lại làm cho hắn hớt hơ hớt hải chạy đến, không chờ Lý Mạnh lên tiếng liền quỳ phụp cái xuống đất, không dám ngẩng đầu lên.

Cái thái độ này của hắn đúng là làm Lý Mạnh dở khóc dở cười, nói:

-Tôi có một tên diêm đinh vừa mới khai trừ, muốn xắp xếp vào chỗ của ngươi, chân tay nhanh nhẹn, làm một tên bảo vệ cũng được, ngươi cũng không cần phải có sự quan tâm đặc biệt gì, cứ coi như là thuộc hạ của mình, cần quản thế nào thì quản như thế. Truyện "Thuận Minh "

Điều này được xem như là Lý Mạnh mở miệng nhở vả hắn, Trương đồ hộ sao dám chê phiền phức. Với lại Lý Mạnh nói như thế rõ ràng là thể hiện sự tín nhiệm của Lý Mạnh với hắn, liền vội vàng chấp thuận.

Làm bảo vệ ở sòng bạc, ăn mặc cũng không cần phải lo lắng gì, Lý Mạnh ở bên này cũng phái người đến thông báo cho ruộng muối xóa bỏ lệnh cấm, có thể thu mua muối của nhà Thang Nhị, cũng xem như là tạo đường sống cho nhà hắn.

Bên phía Lý Mạnh có thưởng có phạt phân minh, rộng lượng, cả nhà Thang Nhị đương nhiên là cảm kích đến rơi nước mắt, chuyện này đến cuối cũng kết thúc như thế.

Năm Sùng Trinh thứ 7 là năm nhuận, đến thời gian tháng 9 thì đã tương đương với tháng 10 của năm trước đó, Lý Mạnh tiến hành xét duyệt diêm đinh.

Trần Lục Tử và Vương Hải đều vì không đạt được đến tiêu chuẩn mà bị Lý Mạnh trách mắng thậm tệ, bị phạt tiền và phải huấn luyện thêm mang tính trừng phạt, lập tức làm mọi người nơm lớp lo sợ, không dám có chút buông lỏng tập luyện.

Hành động lần này của Lý Mạnh làm cho lão binh Trương Lâm được mời đến cảm thấy rất không hiểu, liền tranh luận với Lý Mạnh một hồi.

Trương Lâm từng ra chiến trường, là một lão binh hiểu nhiều biết rộng, trong lòng ông ta cảm thấy rất nghi hoặc về việc này.

Nhớ lại năm đó khi Thích Kế Quang đánh Nhật thì lúc luyện binh cũng chỉ là 5 ngay một lần duyệt binh, những quân nhân bên dưới cũng chỉ 3 ngày luyện tập một lần, Lý Mạnh luyện như thế này rốt cuộc là có ý đồ gì?

Lò rèn ở gần trấn Phùng Mãnh, công việc chế tạo thử súng hỏa mai đã thất bại tới 4-5 lần rồi, trong mắt của những nạn dân Liêu Đông như bọn Quách Đống này thì súng hỏa mai mà bọn họ chế tạo hiện giờ nếu như đặt ở trấn của bọn họ trước đây có thể nói là vũ khí tối tân nhất.

Các tổng binh nếu như muốn sử dụng đều phải bỏ tiền ra để mua ở kho vũ khí. Nhưng những khẩu súng mà bọn hắn thấy tốt như thế này thì trong mắt Lý Mạnh là luôn không đạt yêu cầu, không biết là Lý Mạnh muốn một khẩu súng như thế nào nữa.

Mỗi lần thất bại, bạc thì không ngừng tiêu phí, bọn Quách Đống cũng cảm thấy rất bất an trong lòng, lúc sắp đến tháng 10 thì cho người đến thành Giao Châu để mời Lý Mạnh đến ,nói là có một thứ đồ muốn Lý đại nhân đến xem.

Nghe ngóng được tin tức từ phía Nhan tri châu, nói là Nhan tiểu thư vẫn bị nhốt trong nhà, không cho ra khỏi cửa một bước.

Số bạc thường lệ mà bên ty tuần kiểm mang đến tuy vẫn nhận nhưng mấy lần mang đồ gốm sứ đến tặng đều bị chặn lại ngoài cổng, nhất quyết không nhận.

Mối quan hệ giữa đồng tri tân nhiệm Ngô Văn Tụng và Lý Mạnh rất thân thiết, liên đới việc Nhan tri châu cũng không dám quá lạnh nhạt, hai bên cứ thế giằng co không biết nên xử lý như thế nào.

Nghe được tin tức truyền đến từ trấn Phùng Mãnh, Lý Mạnh hiện giở ở châu thành cũng không có việc gì, liền trực tiếp gọi người đến, cùng nhau rời khỏi thành.

Dù gì thì mỗi tháng hắn cũng ở thành Giao Châu 1 thời gian, rồi ở Trấn Phùng Mãnh một thời gian, thay đổi sự sắp xếp cũng là bình thường.

Cưỡi ngựa từ thành Giao Châu tới trấn Phùng Mãnh cũng chỉ mất 3 canh giờ, về đến trang viên một lúc là Lý Mạnh dẫn người đến chỗ lò rèn ở gần đó.

Quách Đống và người của hắn từ sớm đã đứng đợi, thấy Lý Mạnh đến liền vội vàng nở nụ cười nghên đó.

Lý Mạnh thấy những người này tươi cười như vậy, còn cho rằng công việc chế tạo súng hỏa mai có sự đột phá gì, lập tức nói:

-Chắc là có sự đột phát gì mới phải không? Nhanh lấy ra cho ta xem.

Vừa thấy Lý Mạnh nói xong câu này, sắc mặc của bọn Quách Đống đều hiện lên sự bối rối, ngay lập tức nói:

-Súng vẫn đang trong quá trình cải tiến, hôm nay mời lão gia đến là có việc khác.

Quách Đống vung tay lên, liền có 3 người khiêng ra một cái giá, trên giá treo một bộ giáp toàn thân, tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới sự chiếu rọi của mặt trời.

Bộ áo giáp này giống như là mô hình người máy trong các bộ phim khoa học viễn tưởng thời hiện đại vậy, toát ra một sức cuốn hút rất kỳ lạ.

Đối với Lý Mạnh mà nói, đây là bộ áo giáo đầu tiên hắn nhìn thấy sau khi đến Minh triều này, Lý Mạnh muốn nhìn rõ hơn một chút tiến tới vài bước để xem.

Nhìn thấy phản ứng của Lý Mạnh, Quách Đống cũng cảm thấy nhẹ lòng, nói:

-Bộ áo giáp này là bọn tiểu nhân trong lúc rỗi rãi dùng số sắt thừa để chế tạo, lão gia dẫn quân tác chiến, có bộ giáp này chắc chắn sẽ có thêm mấy phần an toàn.

Những lá sắt trên bộ giáp được khảm vào với nhau, tổ thành lên bề ngoài hoàn chỉnh, nhìn những đường vân và vật liệu này là có thể biết sức phòng ngự không hề yếu.

Không những thế, những chỗ khớp khuỷu đều được xử lý một cách kỹ càng, sẽ không ảnh hưởng đến động tác thân thể, cỗ bả vai và ngực còn có hoa văn hình hổ.

Cả bộ giáp này, vừa có thể dùng trong chiến đấu, vừa có thể dùng làm lễ phục, kể cả là một người không hiểu gì về áo giáp như Lý Mạnh cũng có thể nhìn ra giá trị của bộ giáp này không hề thấp.

Quách Đống và mấy người thợ rèn nhìn biểu hiện của Lý Mạnh, Lý Nhị Lang uy nghiêm ngày thường giờ đây giống như một đứa trẻ nhìn thấy đồ chơi mà mình yêu thích.

Đi vòng quanh bộ giáp mà ngắm nghía, dùng tay để sờ sờ vuốt vuốt làm bọn Quách Đống rất đắc ý, chủ ý này của bọn họ quả nhiên là có hiệu quả.

Những người thợ rèn người Liêu Đông này cảm thấy lúc nào cũng nơm lớp lo sợ do không thể chế tạo ra được súng hỏa mai phù hợp với yêu cầu của Lý Mạnh.

Lúc nào cũng cảm thấy Lý Mạnh chi rất nhiều tiền cho bọn họ mà bọn họ lại không thể rèn ra được thứ làm hắn hài lòng, rất nhiều các tượng hộ này đều chủ động giúp các diêm đinh sở chữa binh khí, đến đồng muối để giúp đỡ âu cùng là để Lý Mạnh có giảm tình với bọn họ một chút.

Ở Liêu Đông, họ bị người Nữ Chân truy sát, đến Sơn Đông thì vừa khéo là lúc Khổng Hữu Đức làm loạn, cộng thêm với việc cuộc sống của người dân mấy năm nay không tốt nên những nạn dân Liêu Đông này đã nếm qua khá nhiều đau khổ, trải qua quá nhiều thảm kịch nhân gian rồi.

Khu vực mà Lý Mạnh đang quản lý này trong mắt bọn họ chính là thiên đường nhân gian, quả thực là không ai muốn bị đuổi đi.

Cho nên bọn Quách ĐỐng mới nghĩ ra chủ ý này, theo bọn hắn nghĩ thì Lý Mạnh có yêu cầu cao như vậy đối với súng hỏa mai, chắc chắn là do sự yêu thích của người luyện võ đối với binh khí mà ra.

Nếu đã không làm ra thứ đạt yêu cầu, vậy thì chi bằng làm ra thứ gì khác đề chuyển dịch sự chú ý của Lý Mạnh.

Bộ giáp này tuy không phải là loại giáp tốt nhất, nhưng cũng là kết quả của 5 thợ rèn và mười mấy học đồ mỗi tối bỏ ra không ít thời gian để chế tạo, âu cũng là tinh phẩm.

Thấy Lý Mạnh quả nhiên là thích bộ giáp đó, Quách Đống cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Phía xa xa bỗng nhiên truyền tới tiếng vó ngựa, Lý Mạnh đang thưởng thức bỗng nhiên như bừng tỉnh, mấy người thợ rèn đều cảm thấy rất hồi hộp, cũng có chút mong ngóng, mong rằng Lý Mạnh có thể khen bọn họ vài câu….

Nhưng sắc mặt của Lý Mạnh lại trầm xuống, thấy bộ dạng đó của hắn, Quách Đống liền biết là không hay rồi.

Lý Mạnh lạnh lùng nói:

-Súng hỏa mai mãi mà không chế tạo ra được, chắc chắc là do thời gian của các người đều dùng để chế tạo bộ giáp này phải không? Cho các người bạc, nuôi gia quyến của các ngươi không phải để cho các ngươi dùng làm cái này

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play