Sau khi nghe chuyện này, không cần nói rõ, chắc chắn không bị đối phương mua chuộc thì chính là uy hiếp, dù sao ánh mắt hoàn toàn không còn tác dụng, có kết quả này, chúng thần đã biết không cần hỏi tổng thái giám Vương Thừa Ân, tình hình bên Đông Hán cũng không mạnh hơn Cẩm Y Vệ thế nào.
Binh bộ thương thư Trương Quốc Duy thoáng suy ngẫm rồi nói:
“Hai mươi vạn binh mã luân phiên đóng xung quanh kinh thành, cộng thêm hơn bảy nghìn binh mã của tổng binh Ngô Tam Quế, nếu cộng thêm cả binh mã do Hầu đại nhân dẫn đầu ở bắe Hoàng Hà, có thể gom bốn mươi vạn binh.....”
Nói tới đây Trương Quốc Duy lại có vẻ mờ mịt, xoa xoa tay chậm rãi nói:
“Mấy năm nay, triều đình không hề phát chút ngân lượng nào cho Sơn Đông, thật không biết hắn lấy đâu ra nhiều binh mã như vậy, theo tin tức gửi tới từ phủ Hà Gian mấy ngày nay, nói là lần này phủ Hà Gian đại chiến. Sơn Đông tổng cộng xuất ra năm vạn binh, lão phu dự đoán. Sơn Đông nhiều nhất cũng chỉ sáu bảy vạn binh thôi”.
Vẻ mờ mịt qua đi. Trương Quốc Duy lại có phần nắm chắc nói:
“Bốn mươi vạn đấu với bảy vạn của hắn, huống hồ triều đình hạ lệnh, danh chính ngôn thuận, công nghĩa thiên hạ đều đứng về phía triều đình, tất nhiên là đánh tan rồi”.
Nói xong, hộ bộ thượng thư bên cạnh lạnh lùng nói:
“Trương đại nhân, ngoài bên Ngô Tam Quế không thiếu quân nhu ra, quân lương lương thảo của số binh mã còn lại kiếm ở đâu, ngài cho lão phu kế hoạch đi”.
Bốn mươi vạn đại quân, tiêu hao vô cùng lớn, hiện giờ ngoài Giang Nam ra, thuế má các nơi khác đều vì cục diện bại hoại mà không thể thu được, hơn nữa bên Giang Nam thu rồi, Nam Trực Đãi đã dùng đi một lượng lớn, chuyện này càng suy nghĩ, càng khiến người ta thêm ủ rũ.
Thuế má lương thảo phía Nam phải chuyển tới kinh thành, dựa vào cái gì, chính là đường kênh đào nằm ngang nam bắc, ngày đó Dương Quảng xây dựng kênh đào, bị người trong thiên hạ mắng chửi, cho rằng quá sử dụng sức dân, là một trong những nguyên nhân nhà Tuỳ diệt vong, nhưng từ sau nhà Tuỳ, nam bắc duy trì thống nhất, đều dựa vào kênh đào này.
Bắc Trực Đãi và Sơn Tây không thể tự cấp ở nhiều mức độ, nhưng hai nơi này đặc biệt là Bắc Trực Đãi và kinh thành, đó là trung tâm trong thiên hạ, không thể không quan tâm tới được, dựa vào cái gì? Chính là vận chuyển lương thực bằng đường thuỷ, lương thực từ phía Nam nhờ kênh đào vận chuyển tới phía bắc bổ sung lượng lương thực cần thiết.
Sau đó kênh đào đi qua Sơn Đông, vừa vặn là đoạn nằm ở giữa. Sơn Đông trong tay ai, chính là Lý tặc mọi người xôn xao muốn phái binh tới đánh.
Đại lão có thể ở trong thư phòng đều là nhân vật khó lường, sản nghiệp trong nhà cũng rộng khắp bắc nam, chỉ cần nơi kênh đào đi qua, ai không giao qua li kim đường thuỷ. Ai không từng lén chửi thầm, nhưng cuối cùng, mọi người vẫn không thể không nộp lộ phí đúng quy củ.
Hiện giờ xem ra Lý tặc này vẫn để lại chút thể diện cho mọi người, nếu đánh nhau thật, vận chuyển đường thuỷ này bị đứt đoạn, lương thảo không chuyển tới nơi, mọi người đều sẽ đói bụng, lúc đó binh lính không bất ngờ tạo phản mới lạ, còn đánh trận gì nữa.
“Lý tặc này chàng qua chỉ là võ tướng tổng binh Sơn Đông. Những tham tướng, du kích khác ở Sơn Đông, quan lại ở vùng chưa hẳn đã một lòng với hắn....”
Nói xong, lại không có ai tiếp lời, ai nấy nhìn nhau, bình thường những đại lão trong triều này đều bận rộn tranh chấp bè phái vơ vét tiền, chuyện phía Sơn Đông này, có lẽ đều được cho là việc vặt, hoàn toàn không muốn để ý, công tác bảo mật bên đó làm tới nơi tới chốn, họ hoàn toàn không hiểu tình hình Sơn Đông.
Yên lặng hồi lâu, thái giám đề đốc doanh kinh thành Lưu Nguyên Bân mới ho khan một tiếng, thấp giọng nói:
- Các vị đại nhân, ta ở Sơn Đông một khoảng thời gian, có những chuyện chưa chắc đã làm đúng, nhưng Tướng quân Sơn Đông, đều là thân tín lúc Lý tặc lập nghiệp, binh mã cả Sơn Đông e đều là người của hắn.
Một viên quan bên cạnh kinh ngạc xen vào hỏi:
- Lưu công công, tại hạ nhớ rõ tổng binh Tào châu - Lưu Trạch Thanh và tổng binh Sơn Đông - Khâu Lỗi có không ít binh mã, lẽ nào không còn sót lại chút nào sao, toàn bộ đều bị Lý tặc chiếm đoạt sao, cho dù như vậy, cũng nên có người còn sót lại chứ, những người này còn, vẫn có thể ung dung điều động, lớn nhỏ kiềm chế nhau, nhốt chặt tay chân Lý Mạnh.
Năm đó Lưu Nguyên Bân là thái giám giám quân Sơn Đông, lúc này nhắc tới lại cảm thấy có chút khó xử, ít nhiều đều có liên quan tới việc hắn bất lực, ít nhiều trong lòng cũng thấy hổ thẹn, nhưng vẫn giải thích:
- Binh mã của Lưu tổng binh và Khâu tổng binh đều bị tán loạn hoàn toàn, không còn sót lại chút nào, các vị đại nhân, các vị chưa từng ở Sơn Đông, không ngờ tới được sự hung ác tàn nhẫn của Lý tặc đâu, bây giờ nghĩ lại, ngày đó Tào châu đột nhiên bị phỉ tặc đột nhập. Lưu tổng binh hi sinh vì nước, Đăng Châu. Lai châu đại loạn, binh mã của Khâu tổng binh bị đánh tan hoàn toàn, cuối cùng Khâu tổng binh tự sát, mọi việc chắc không chỉ đơn giản như vậy.
Trong lòng những vị đại lão triều đình trong thư phòng này, võ phu đều là hạng người thô bỉ, nghĩ đến Lý Mạnh lại có tính toán đầu óc như vậy, liền cảm thấy mọi việc càng lúc càng khó giải quyết.
Các nha môn lục bộ trong triều, lúc bàn bạc đại sự, công bộ thượng thư và thị lang thường không nói gì xen vào, nghe thấy vậy, công bộ thượng thư lưỡng lự chút rồi nói:
- Bản quan và tuần phủ Hà Nam Lý Tiên Phong là đồng hương, có thư từ qua lại, hắn nhắc tới một chuyện, nói là ngày đó sau khi đánh tan binh mã phỉ tặc, Lý Mạnh đóng hơn năm nghìn binh lính quân tặc chết trên giá hai bên đường từ huyện Lan Dương tới Hoàng Hà, đám Tả bình tặc đó thậm chí không dám nhìn nhiều, dẫn binh trốn thẳng.
Tả Lương Ngọc trong triều tiếng tăm lừng lẫy là thế, hễ nhắc tới võ tướng, chắc chấn phải nhắc tới Tả Lương Ngọc, nói là người này vũ dũng cương liệt, có thể nói là trụ cột của triều đình, cũng coi như đại tướng có thể dùng tới trong thiên hạ hiện giờ, mặc dù người này bại rồi lại bại dưới tay Lý Tự Thành, vô cùng chật vật.
Nghe thấy Tướng quân bình tặc Tả Lương Ngọc lại chịu thiệt thòi lớn như vậy, hơn nữa còn lặng lẽ rút lui, điều này khiển các vị đại nhân trong triều càng kiêng kỵ Lý Mạnh hơn.
Thậm chí không cần người nhắc nhở, chuyện tiếp sau đó mọi người đều có thể nghĩ tới, liên quân Lý sấm và Tào Tháo tung hoành vô địch ở Hà Nam, hỉnh như cũng chịu tổn thất trong tay Lý Mạnh, ngày đó báo lên chém đầu chưa quá một nghìn, nhưng đại quân lưu dân lại gần trăm vạn người, nếu chỉ mấy trăm người bị chém đầu, sao lại có thể dễ dàng rút lui như vậy.
Các vị đại thần trong thư phòng càng nghĩ càng thấp thỏm không yên, Lý Mạnh ở Sơn Đông lại là lão hổ, mặc dù không biết hắn làm thế nào có được lực lượng lớn như vậy, nhưng có một chuyện thấy rõ được chính là Lý Mạnh không dễ chọc vào, không thể đắc tội được, triều đình muốn tìm cách khống chế, e là sẽ tự bê tảng đá đập vào chân mình.
Người có chút đầu óc dám nghĩ đã nghĩ ra rồi, hoàng đế Sùng Trinh sở dĩ cho các hạ thần đưa ra đối sách, e là mình không muốn gánh trách nhiệm, sau chuyện này sẽ hối hận hoặc là bị thoá mạ.
Nhưng các đại thần cũng không phải tên ngốc, với tính cách của hoàng đế Sùng Trinh, nếu thật là đưa chủ ý, gánh tội thay hắn, tội vạ sau này, hoàng đế Sùng Trinh chưa chắc đã xuất đầu giúp mình, không khéo rồi lại giống Trần Tân Giáp, vào ngục chờ luận tội chém tội, tiền lệ đã quá nhiều, mọi người đều không muốn phạm sai lầm.
Thủ phụ nội các Trần Diễn cũng biết tâm tư của mọi người, cũng hiểu tâm tư của hoàng đế, nhưng hắn là quan tân nhiệm, hơn nữa lại đứng đầu văn thần, cũng không tiện tỏ ý buồn bực gì.
Ánh mắt Trần Diễn đảo qua mọi người trong thư phòng, cho dù là nhìn vào mắt ai, đối phương đều cúi đầu, binh bộ thượng thư Trương Quốc Duy, lễ bộ thượng thư, lại bộ thượng thư cũng không sợ đối mặt với hắn, dù sao mọi người có chức vị ngang ngửa nhau, mệnh lệnh không đến ai, nhìn trái nhìn phải. Trần Diễn ho khan một tiếng rồi nghiêm túc nói:
“Lưu công công, hai vạn sở quân trong tay ngài, được xưng là binh mã tinh nhuệ ở Bắc Trực Đãi, trong tay tổng binh Ninh viễn đoàn luyện Ngô Tam Quế cũng là Liêu binh biết chiến đấu, cộng thêm mấy chục vạn binh xung quanh kinh thành, huống hồ Lưu công công lại từng cộng sự với Lý tặc, biết người biết ta, lẽ nào không có phần thắng nào sao?”
Nghe nói như vậy, dễ đốc doanh kinh thành, thái giám Lưu Nguyên Bân sắc mặt trở nên rất khổ sở, trong lòng biết ý của Trần Diễn là để hắn dẫn đầu đại quân, nhưng hắn là người biết được sự đáng sợ của Sơn Đông nhất, nhìn các vị đại thần xung quanh như trút được gánh nặng. Lưu Nguyên Bân chửi thầm, các ngươi cuối cùng cũng tìm được người đế trốn tránh trách nhiệm rồi sao?
Nhưng chửi thì chửi, Lưu Nguyên Bân lại biết rằng lúc này hung hiểm nhất, nếu không từ chối cho khéo, e là mình sẽ bị treo trên đống lửa, hắn thở dài, gượng cười chắp tay thở dài thườn thượt với các vị đại nhân trong thư phòng, nói:
“Các vị đại nhân, ta quả thật là có một thời gian cộng sự cùng Lý Mạnh, nhưng thời gian tiếp xúc càng dài, trong lòng ta càng không nắm chắc, trước nay vẫn không dám nói với các vị, hôm đó sau trận thắng ở huyện Tề Hà, ta đã bị trói lại, nếu không phải triều đình hạ chỉ điều ta về Hồ Quảng, e bây giờ vẫn sống cuộc sống tù tội rồi”.
Chuyện này Lưu Nguyên Bân luôn coi như chuyện kiêng kỵ, từ trước tới nay không dám nói, nhưng lúc này bị ép tới nước này, đã không thể không nói, các vị đại thần trong thư phòng đều sắc mặt thay đổi, thầm nghĩ mấy năm trước Lý Mạnh đã to gan lớn mật như vậy rồi. Lưu Nguyên Bân lại nói tiếp:
“Hiện nay, sở quân so với binh mã xung quanh kinh thành, đúng là có hơn một chút, nhưng nếu so với mấy trăm thân binh của Khâu tổng binh ta gặp năm đó, đúng là còn xa mới bằng được, mấy trăm thân binh này đối phó với binh mã của Lý Mạnh, giống như lợn dê, hoàn toàn là để mặc người ta chém giết.”
Nói tới đây. Lưa Nguyên Bản nhắm mắt lại, mỗi lần nghĩ tới trong lòng vẫn còn sợ hãi, chậm rãi nói:
“Mấy trăm người, lại bị thuộc hạ của Lý Mạnh xử lý như chém dưa thái rau như vậy, tới bây giờ, ta tối đến nghĩ tới vẫn còn gặp ác mộng, các vị đại nhân phải tin ta, ta đã đỏ hỏi rồi, nói là thủ hạ, thân binh, gia đinh của Lý Mạnh thường xuyên thay phiên nhau, không phải đã hình thành thì không đổi, ta đoán rằng, thủ hạ thân binh gia đinh của Lý Mạnh ít nhất cũng phải có tám nghìn người”.
Tám nghìn gia đinh, các đại lão trong thư phòng lại đều hít vào hơi lạnh, tám nghìn gia đinh, đó chính là có tám nghìn binh mạnh có thể chiến đấu, từ năm Vạn Lịch, không, còn trước đó mấy chục năm nữa, có con số gia đinh thế này, cũng chỉ có tổng binh Liêu Trấn - Lý Thành Lương, tinh binh gia đinh quy mô như vậy, đủ khiến triều đình đứng ngồi không yên, thấp thỏm lo âu, may mà Lý Thành Lương không có dã tâm gì, làm tiết độ thái bình ở quan ngoại đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Lực lượng này sau đó trong chinh chiến Triều Tiên, kháng Nhật, chinh chiến Mông Cổ không ngừng tiêu hao, hoàn toàn biến mất, lúc này mới khiến người ta yên tâm.
Trời ơi. Sơn Đông từ bao giờ lại có sức mạnh như vậy, tám nghìn gia đinh phối hợp với binh lính bình thường, có thể gấp mười vạn thậm chí là mấy chục vạn quân, thật đáng sợ. Nói xong những điều này, Lưu Nguyên Bân thở ra một hơi, rồi lại thở dài thườn thượt, thần thái vô cùng cung kính.
Sau khi hoạn quan nội cung nắm chắc trọng quyền, thường khí thế khinh người, vô cùng kiêu ngạo. Lưu Nguyên Bân bình thường cũng là kẻ mũi chỉ lên trời, hôm nay lại có thể nói ra những điều hoàn toàn mất mặt như vậy, khiếm tốn đến mức này.
Nhưng với hành động thể này, các vị đại lão trong thư phòng càng thấy khó xử. Lưu Nguyên Bân vì hai vạn sở quân trong tay, trong các đại thần đốc phủ dẫn binh trong kinh thành, từ trước tới nay luôn khoe khoang, nhưng hôm nay lại đều như vậy, đã nói rõ trong tay Lý Mạnh ở Sơn Đông rốt cuộc có sức mạnh thế nào.
Nhưng không dễ gì mới tìm ra được người có thế gánh trách nhiệm, mọi người đều không muốn bỏ qua đơn giản như thế, mọi người đều buồn bực không lên tiếng. Trần Diễn tìm ghế ngồi xuống, tay vuốt chòm râu, trầm ngâm không nói. Lưu Nguyên Bân đứng lên, nhìn mọi người, trong lòng càng lo lắng.
Tổng thái giám Vương Thừa Ân ung dung, đứng một bên, không quan tâm tới vẻ mặt cầu cứu của Lưu Nguyên Bân. Lưu Nguyên Bân tức tới nghiến răng, thầm nghĩ năm đó ta giúp nhà ngươi bao nhiêu việc, vậy mà hôm nay gặp khó khăn, ngươi lại không đề ý tới, nếu có sau này, ta sẽ không để yên!
Lưu Nguyên Bân từ khi đắc thế trong cung, sau đó được đưa ra ngoài làm thái giám giám quân ở địa phương, luôn đắc ý, ngang ngược, có thể nói là cuộc đời vô cùng thuận lợi, nhưng thời gian ở Sơn Đông là điều hắn không muốn nhớ lại, nghĩ tới đều vô cùng đáng sợ. Mặc dù trong tay có hai vạn sở quân có thể coi là có thể chiến đấu, nhưng cho dù thế nào hắn đều không dám đối mặt với binh mã Lý Mạnh, đó chính là ác mộng.
“Thụp” một tiếng. Lưu Nguyên Bân đã quỳ xuống trong thư phòng, thái giám dẫn binh này vẻ mặt cầu xin chắp tay khẩn cầu.
“Các vị đại nhân, ta thật sự không dám đi đâu, đại quân giằng co nhau, chỉ vào tình thế, hiện giờ binh mã đóng xung quanh kinh thành, không chừng Lý tặc đó còn kiêng kỵ, nếu tiếp chiến, binh mã kinh thành mà thất bại. e là toàn bộ tan tác, tới lúc đó sẽ không thể vãn hồi được, các vị đại nhân, các vị đại nhân, xin tha cho ta.
Những người trong thư phòng này đều đã ngây dại, mọi người sở dĩ đám để Lưu Nguyên Bân dẫn binh, ít nhiều cũng có điều là mọi người đều thân cao vọng trọng, luôn có chỗ không thể mất mặt được, nhưng Lưu Nguyên Bân này đã hoàn toàn không cần thể diện nữa, lời nói cũng đã đến mức này rồi, chốn quan trường coi trọng việc giữ lại vài phần đường sống, sau này còn dễ gặp nhau, cứ ép như vậy, đúng là không thích hợp lắm.
Hơn nữa Lưu Nguyên Bân nản trí như vậy, nói rõ thực lực của Lý Mạnh ở Sơn Đông vô cùng mạnh. Mấy chục vạn binh kinh thành vạn lỡ không thuận lợi, những ngày này, kinh đô và châu huyện vùng lân cận đều có tuyết rơi, thực sự cũng có điều buồn cười, ví dụ như thôn trang nào đó hợp lại tự bảo vệ, mấy trăm tráng đinh cầm vũ khí ra sức tác chiến, kết quả đánh hạ mấy nghìn quan binh triều đình, sức chiến đấu như vậy đâu thể mang tới niềm tin cho người khác được.
Chỉ sợ là đội tiên phong chịu nhục, cả đại quân sẽ tan tác mất, mấy chục vạn quan binh còn không bằng cả trộm cướp này, nếu gây họa cho kinh thành và Bắc Trực Đãi, tới lúc đó, càng không có lực lượng nào có thế dựa vào.
Thật đúng như lời Lưu Nguyên Bân nói, đế những binh lính này lại kinh thành và Bắc Trực Đãi, khí thế không mất đi, ít nhiều vẫn có thể uy hiếp, lúc con hổ giấy có thể dọa người thì vẫn nên bất động thôi, ít nhất như vậy vẫn đủ dọa người, Vạn lỡ hành động rồi, ai cũng biết đây là con hổ giấy, đâm là rách, vậy đâu còn gì là uy hiếp nữa.
Lưu Nguyên Bân quỳ ở đó nước mắt lưng tròng, chính là không muốn dẫn binh chinh chiến. Vương Thừa Ân bên cạnh thấy thái độ của mọi người đã không còn kiên quyết đẩy trách nhiệm như ban này, vội vàng đổi sang vẻ mặt ngày tận thế, đi tới trước mặt Lưu Nguyên Bân, đưa tay đỡ hắn dậy, cười nói:
- Lão Lưu, trong phòng này đều là người đứng đầu Đại Minh , đều là nói lý, ngài hà tất khiến mình khổ sở như vậy, mau đứng dậy, mau đứng dậy.
Vương Thừa Ân làm như vậy, cũng khiến Lưu Nguyên Bân yên tâm hơn, các học sĩ nội các, đại thẩm lục bộ tam ti khác cũng đều vội vàng nói theo:
- Lưu công công hà tất như vậy, cách này không được, chúng ta sẽ lại suy nghĩ tìm cách khác là được rồi, làm như vậy, không phải khiến mọi người khó xử sao?.
Nói những điều tốt đẹp như vậy, Lưu Nguyên Bân như con lừa, lau nước mắt đứng lên, nhưng trong lòng lại chửi rủa, thầm nghĩ bình thường không thù không hận, lại nói đẩy ta đẩy tới đẩy lui, chuyện này chưa xong đâu.
Sau khi đứng lên. Lưu Nguyên Bân lại lưỡng lự rồi nói:
- Các vị đại nhân, trong sở quân ta có người từng trong quân Lý tặc, những quân binh này nói, Lý Mạnh dẫn quân chiến đấu với phỉ tặc ở Qua Thuỷ, chém đầu mấy vạn, nhưng không phải báo lên chỉ là mấy trăm sao, hiện giờ Hà Nam hỗn loạn như vậy, cụ thể thế nào cũng không điều tra ra được.
Nghe thấy vậy, mọi người mặc dù kinh ngạc nhưng cũng chết lặng, binh mã Sơn Đông có quá nhiều việc vượt ra ngoài dự đoán của mọi người.
- Có binh mã như vậy. Nam Trực Đãi sao lại đánh thành như thế, sao Hà Nam. Hồ Quảng lại thối nát như vậy?.
Một viên quan ngắt lời hỏi, trong lòng mọi người đều chấn động, mọi người đều là nhân vật thông minh hơn người, tất nhiên đều hiểu rõ, bốn chữ này có thể khái quát thành “dưỡng tặc tự trọng”, ngẫm lại tâm cơ của Lý Mạnh này thâm sâu như vậy, thực lực lớn mạnh như thế, mưu mô sâu xa như vậy.
Các đại thần trong thư phòng, đều tự nhiên có cảm giác bất lực và tuyệt vọng. Mọi việc đều đã như vậy. Đại Minh hiện giờ giống như là người già gần đất xa trời, dù làm thế nào nữa cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.
- Như vậy là có ý gì? Hắn muốn chức Tề Vương, thì phong cho hắn là được rồi...
Một thị lang công bộ lầm bầm nói ra lời này. Trần Diễn sững sờ, sau đó đập bàn đứng dậy, lớn tiếng mắng nhiếc.
- Nói bừa, nói bừa, chúng ta là thần tử Đại Minh , là thần tử của thánh thượng, chứ không phải thần tử của Lý Mạnh, yêu cầu tà đạo vô lý như vậy, sao có thế chấp nhận được?.
Thị lang kia thấy Trần Diễn nổi giận, cũng không lên tiếng, cũng không luống cuống,vì mọi chuyện vốn dĩ đã như vậy rồi, càng làm càng không được tự nhiên, đáp ứng sẽ thế nào, không đáp ứng sẽ thế nào. Lý Mạnh đã có thực lợi rồi, hiện giờ chẳng qua chỉ là muốn danh phận thôi, ở thư phòng này có bàn bạc hay không cũng không có ý nghĩa gì.
Binh bộ thượng thư Trương Quốc Duy từ này không lên tiếng, hắn lại nghĩ tới một vấn đề, cất lời nói:
- Các vị, Lý Mạnh dùng hộp gỗ gửi tờ giấy tới, tờ giấy đó lại không qua thông chính ti chuyển tới, là đưa La thị lang chuyển tới, giống như có ý không để lại chứng cứ. La thị lang, lúc đó những gì thủ hạ của Lý tặc nói với ngươi đều như ngươi thuật lại sao?.
La thị lang vẫn co lại một bên gật gật đầu. Trương Quốc Duy thêm vài phần năm chắc, lại nói:
- Thủ hạ của Lý tặc ở các nơi khác nhau, tờ giấy cuối cùng lại nói như vậy, có hai khả năng, một là ý kiến Sơn Đông không đồng nhất, hai là đẩy giá lên trời, trả tiền ngay tại chỗ, theo lão phu phán đoán, khả năng đẩy giá lên trời vẫn lớn hơn, chuyện thế này, Sơn Đông chưa hẳn đã muốn làm gọn gàng, có thể là đầu tiên đưa giá trước, rồi thăm dò triều đình.
Binh bộ thượng thư Trương Quốc Duy vừa nói vừa nhìn thần sắc mọi người xung quanh, phát hiện những người này đều chăm chú lắng nghe, hắn lại nói tiếp:
- Mọi việc hiện nay, nói gì cũng đều gắn với thời gian còn sớm, chúng ta không cần phải hoảng loạn, lão phu cảm thấy, phái sứ giả tới thương nghị tiếp, mặc cả đã, danh hiệu Tề Vương này quá kinh hãi thế tục rồi, người trong thiên hạ không thể chấp nhận, nhưng hắn hiện giờ đã là bá chủ ở Sơn Đông, có cho hắn thêm mấy châu phủ nữa cũng còn có thể, đồng thời chỉnh đốn doanh kinh thành và binh mã các nơi Bắc Trực Đãi, phòng vạn lỡ, các vị thấy thế nào?”
Trương Quốc Duy nói mấy sách lược ứng đối này, thật ra lại rất được, với địa vị của binh bộ thượng thư trong triều, người có địa vị cao hơn hắn cũng chỉ có thủ phụ nội các Trần Diễn, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Trần Diễn. Trần Diễn suy nghĩ một lát. Trương Quốc Duy không đưa ra đề nghị gì đặc biệt nhưng lại đúng quy củ, hoàng thượng có thế chọn lựa vài cách, cũng coi như bàn giao lại.
Buổi bàn bạc ngày hôm nay, mọi người ngoài hoảng sợ ra, thì chính là đề đốc doanh kinh thành thái giám Lưu Nguyên Bân khóc lóc om sòm, tiếp tục như vậy, cũng không có gì hay, có thể có câu trả lời thuyết phục thế này cũng không tệ, lập tức trầm ngâm gật đầu, nói:
- Trương đại nhân nói rất có lý, cứ viết như vậy ngày mai dâng lén bệ hạ đi, các vị thấy thế nào?.
Cuối cùng cũng có kết quả, mọi người đều ước gì cuộc bàn bạc trong thư phòng mau chóng kết thúc, các vị đại thần còn có thể nói gì khác nữa, đều liên tục gật đầu khen ngợi.
Nếu đã có kết quả rồi, một văn thần đi tới, lấy giấy bút nhanh chóng ghi lại việc ngày hôm nay, giao cho Vương Thừa Ân chuyển lên hoàng đế Sùng Trinh.
Các vị đại thần trong thư phòng đều thở phào nhẹ nhõm, hôm nay mặc dù chỉ có được kết quả rất bình thường, nhưng nội dung không phải những điều đúng quy củ là có thể chấm dứt, tiếp đó mọi người nên làm thế nào, đại diện của mình hoặc là thế lực phụ thuộc mình nén đối đãi với Sơn Đông thế nào, đều phải phán đoán và quyết định lại, nhưng, trong lòng ai cũng có chung một suy nghĩ, thiên hạ này sắp thay đổi rồi.
Thủ phụ nội các Trần Diễn nhìn Vương Thừa Ân cầm sớ đi ra khỏi thư phòng, cũng thở phào, các vị đại thần trong thư phòng đều dần tản đi hết, hắn cũng hạ lưng xuống, thủ phụ nội các khác với trước đây, ngay cả thân phận hành động cũng phải có khí phái tư thế của thủ phụ, rất khó chịu.
Chuyện bàn bạc hôm nay rất đặc biệt, các vị triều thần đều không có đối sách rõ ràng, cũng không có hứng thú bàn bạc,đều lặng lẽ rời khỏi phòng.
Binh bộ thượng thư đưa ra kết luận vừa này Trương Quốc Duy lại cố ý chậm lại vài bước, thấy Trần Diễn đứng dậy định đi, vội vàng nháy mắt, thủ phụ nội các Trần Diễn mặc dù buồn bực, nhưng vẫn bước chậm lại phía sau.
Người trong thư phòng chỉ còn lại hai người Trần Diễn và Trương Quốc Duy, binh bộ thượng thư Trương Quốc Duy mới lên trước, thấp giọng nói:
- Trần đại nhân, vừa nãy đông người phức tạp, có những lời không tiện nói, ta hỏi ngài, với quốc lực Đại Minh như hiện nay, nếu Lý Mạnh tác loạn, có thể chống đỡ được không?.
Thái bình giả tạo vẫn là thái bình giả tạo. Đại Minh ngọn nghành thế nào, các vị đại thần địa vị cao vẫn không tới mức mù mịt ra sao. Trần Diễn suy nghĩ một hồi, thở dài suy sụp tinh thần ngồi trên ghế, bất đắc dĩ nói:
- Đâu thể chống đỡ được, môn khách trong phủ đã nói với ta, người trong doanh kinh thành, đừng nói là Thát Lỗ tới, ngay cả binh mã của tổng binh Sơn Hải Quan Cao Đệ và tổng binh Ninh viễn đoàn luyện Ngô Tam Quế đánh tới, kinh thành cũng không chống đỡ nồi, huống hồ là binh mã như lang hổ Sơn Đông. Đại Minh thật nhiều tai họa, mà những điều này lại không thể nói với hoàng thượng, thật là......
Binh bộ thượng thư Trương Quốc Duy nghe thấy Trần Diễn nói như vậy, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, chỉ e nếu Trần Diễn không nói thật, mình cũng không thể nói tiếp được, hắn lại hỏi,
- Trần đại nhân thấy tình hình các tỉnh phía Bắc vẫn có đường hòa hoãn sao?.
Trần Diễn nghi hoặc nhìn Trương Quốc Duy không biết vị thượng thư này rốt cuộc muốn nói gì, nhưng vẫn trả lời:
- Sơn Đông thì không nói, còn các tỉnh khác đều bị binh tai chà đạp, nếu không phải mấy năm tai họa liên tục, cục diện sao có thể vãn hồi được, càng đừng nói tới phỉ tặc. Thát Lỗ và Lý Mạnh Sơn Đông nữa.
Nếu Lý Mạnh biết trong triều đình đã xếp Lý Mạnh song song với phỉ tặc. Thát Lỗ, không biết sẽ nghĩ thế nào, vấn đề dần dần đi vào chủ đề của binh bộ thượng thư Trương Quốc Duy. Trương Quốc Duy giờ mới cao giọng nói:
- Trần đại nhân, các tỉnh phía Bắc hiện giờ, khắp nơi thối nát, nơi nơi có đại tặc, triều đình đã bất lực như vậy, huống hồ là Thát Lỗ, phỉ tặc, Lý Mạnh Sơn Đông đều gần đây, đưa binh là tới, nơi này tất nhiên là không thể vãn hồi rồi, nếu thật sự có chuyện, sớm muốn cũng bị lật úp thôi.
Nói những lời nghiêm trọng thế này, nhưng sắc mặt Trần Diễn vần không có gì thay đổi, vì cục diện tan vỡ, vốn đã là như vậy. Trương Quốc Duy hoàn toàn không nói chuyện giật gân gì. Trương Quốc Duy hắng giọng, nhìn bốn phía trong thư phòng, ngoài những tiểu hoạn quan cách xa nơi này, không còn người nào khác nữa.
Trương Quốc Duy lại tới gần, thấp giọng nói:
- Trần đại nhân có nhớ chuyện Đông Hán năm xua, Tam Lưu xuất kinh”.
Nghe thấy câu này, cuối cùng Trần Diễn đã hiểu ra, lấy tay vỗ trán, cuối thời Đông Hán. đại loạn Hoàng Cân, người biết chuyện đều có thể thấy được thiên hạ sắp sụp đổ rồi, triều đình Đông Hán suy bại, trước sau phân trần hoàng thất làm châu mục ở Trường Giang, đầu tiên là Lưu Yến là Ích châu mục, sao đó là Lưu Biểu với Kinh châu mục, Lưu Dao là Dương Châu mục.
Mặc dù kết quả cuối cùng của ba người này đều khác nhau, nhưng trong thời gian nhất định lại đảm bảo để Lưu gia có thể nắm giữ được lực lượng nhất định, cuối cùng Lưu Bị được việc, cũng không phải không liên quan tới bố trí này.
Mưu đồ loạn thế cầu sinh này xưa nay được người đời sau hay nhắc tới, cảm thấy vô cùng tài trí. Trương Quốc Duy nói như vậy. Trần Diễn lập tức phản ứng lại, hơi lưỡng lự rồi lại nói:
- Trương đại nhân muốn nói tới Giang Nam?.
Binh bộ thượng thư Trương Quốc Duy gật gật đầu, giọng càng kìm thấp hơn, những lời này quả là lời đại kỵ, nhưng tình hình như vậy lại không thể không nói, trầm giọng giải thích rằng:
- Mấy vùng Chiết, Cống, Mân, Âu ở Giang Nam đều chưa từng gặp đại tai, phú quý bậc nhất trong thiên hạ, lương thảo đầy đủ, chưa từng có đại loạn, lại là nơi tập hợp nhân sĩ Đại Minh ta, lòng hướng về triều đình, lại có lạch trời Trường Giang có thể dựa vào, có thể lấy Vân, Quý, Quế, Tương Nam làm chỗ bổ sung...
Nói tới đây, Trương Quốc Duy cẩn thận nhìn sắc mặt Trần Diễn, nếu trên mặt thủ phụ có gì không ổn, hắn sẽ không nói tiếp nữa, chỉ dựa vào những lời ban nãy, đã có thể rơi đầu rồi. Nhưng Trần Diễn xoa cằm, như có điều suy nghĩ, binh bộ thượng thư nuốt nước bọt, kìm chế lo lắng, nói tiếp:
- Có Giang Nam ít nhất có thể mưu tính khôi phục, phía Bắc không tới mức co quắp như vậy, tình hình hiện nay, đã có thế sớm đưa ra quyết định rồi.
Thủ phụ Trần Diễn đứng dậy, đi tới trước ghế vài bước, cũng nhìn đám tiểu hoạn quan cách đó không xa, có chút cảm khái thấp giọng nói:
- Những lời của Trương đại nhân, vì nước vì dân, hoàn toàn xuất phát từ công tâm. ..bệ hạ..,bệ hạ có thể để thái tử điện hạ xuống Nam Kinh không? Đi rồi, còn ai có thể chèo chống được...
Do dự hỏi ngược lại mấy câu, lại đều là điểm mấu chốt trong kế hoạch của Trương Quốc Duy. Nghe thấy vậy, Trương Quốc Duy biết rằng thủ phụ Trần Diễn đã đồng ý với những gì mình vừa nói, không khỏi tinh thần phấn chấn, những chính sách này, binh bộ thượng thư và thủ phụ cùng đề ra, hoàng thượng chắc chắn sẽ xem xét thận trọng.
- Hiện giờ, vùng Giang Bắc Nam Trực Đãi. Lô Cửu Đức dẫn binh mã Nam Trực Đãi giằng co với phỉ tặc Cách Tả, lại có binh mã Sơn Đông tham dự, theo phán đoán của Trương mỗ, nếu còn tiếp tục giằng co, binh mã Nam Trực Đãi e là sẽ bị binh mã Sơn Đông nuốt chửng. Không bằng sắc lệnh trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức dẫn quân cố thủ thành Nam Kinh, không quá mức ngăn chặn vùng Giang Bắc, lại có phỉ tặc làm càn, để Lý Mạnh và phỉ tặc dây dưa với nhau, chúng ta ngồi xem hổ đấu là được.
Vẻ mặt Trần Diễn nghiêm trọng, nhưng hắn đã bị binh bộ thượng thư Trương Quốc Duy thuyết phục, nhưng vẻ mặt Trương Quốc Duy lại có vẻ khó xử, không khỏi cất lời hỏi:
- Trương đại nhân, đã nói tới nước này rồi, có gì cứ nói ra đi.
- Trương mỗ suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy chuyện này mặc dù cấp bách, nhưng hoàng thượng lại làm khó, mọi thứ hiện giờ đều không rõ, có hành động như vậy, bên thánh thượng.
Trương Quốc Duy chần chừ lưỡng lự nói ra điều khó xử, hoàng đế Sùng Trinh bảo thủ như vậy, phái thái tử tới tọa trấn Giang Nam, như tát một bạt tai vào mặt hắn, sao có thế đồng ý được, nhắc tới, không cẩn thận còn bị Cẩm Y Vệ bắt lại, nhốt vào ngục tra hỏi rốt cuộc là có mục đích gì ấy chứ?
Băn khoăn này lờ mờ nói ra, Trần Diễn sao không hiểu, nhưng tiếp đó lại nói:
- Việc này Trương đại nhân không cần quá băn khoăn, hiện giờ thánh thượng không tức giận mà chỉ là bảo chúng ta đưa ra đối sách thôi, chắc người cũng biết tình hình nguy cấp, mặc dù bệ hạ anh minh, nhưng có những chuyện không thể nói ra trước được, cần những thần tử như chúng ta nhắc tới trước, đó là bổn phận của chúng ta.
Cũng chính là hoàng đế khá yêu thể diện, cho dù là nhận thua hoặc là yếu thế, cũng sẽ không để mình nhắc tới trước, mà là muốn các thần tử nói ra. Nói trắng ra là mình muốn trốn tránh trách nhiệm, không muốn gánh chịu bêu giễu, nói rõ hơn đó là biểu hiện của sự nhu nhược.
Trong lịch sử không có Lý Mạnh, khi Lý Tự Thành dẫn quân sắp đánh tới kinh thành, nghe nói hoàng đế Sùng Trinh cũng muốn tới Nam Kinh, nhưng lại chần chừ không quyết định, e làm như vậy sẽ bị người ta cười nhạo thoá mạ, nhưng các thần tử cũng đều ngậm miệng không nói, kết quả cuối cùng rơi vào kết cục treo cổ chết.
Trong thời này, Lý Mạnh giành được thắng lợi huy hoàng, thực lực lớn mạnh và hành sự quá ương ngạnh, kinh sợ kinh thành, không chỉ dân chúng và quan lại, ngay cả hoàng đế cũng cảm thấy sự uy hiếp ngay bên cạnh. Điều này khiến hoàng đề Sùng Trinh hành sự mềm mỏng hơn, linh hoạt hơn so với trong lịch sử không có Lý Mạnh.
Mồng mười tháng hai năm Sùng Trinh thứ mười sáu, hoàng đế Sùng Trinh hạ chỉ, phái binh bộ thị lang Ngụy Nhạc Tuyền tới Sơn Đông, mang theo vạn lượng bạc trắng, dê bò trăm con, khao thưởng binh mã thắng trận.
Ngụy Nhạc Tuyền ngầm mang theo ý của kinh thành, phong hiệu Tề Vương, triều đình tuyệt đối không đáp ứng, nhưng triều đình có thể ban danh hiệu Tề quốc công, về phần phạm vi phòng thủ, điều này có thể thoả thuận, công lao của Lý tướng quân lớn như vậy, triều đình tuyệt đối không bạc đãi công thần.
Trong hoàng cung, thái giám và cung nữ hầu hạ hoàng thượng lại bàn luận, nói là mồng năm tháng hai, hoàng thượng và mấy vị đại thần trong lục bộ nội các gặp nhau trong thư phòng.
Lúc nói chuyện, mọi thái giám cung nữ đều bị đuổi ra xa, hai hoàng thân quốc thích mang con cháu tới trông coi ngoài phòng, cũng không biết bên trong đã nói những gì, đến lúc cuối, các thái giám cung nữ đứng ở xa có thể nghe thấy có tiếng người gào khóc trong thư phòng, hơn nữa tiếng gào khóc này nghe từ xa, lại chính là giọng của hoàng đế.
Mặc dù những người hầu trong cung này thích nhất là buôn chuyện, nhưng chuyện này thật giật mình, mọi người đều câm như hến, không ai dám nói gì nhiều.
Vì tin tức này không truyền ra ngoài, nên chuyện hai hoàng thân và nam đinh trong nhà rời khỏi kinh thành tới Nam Kinh, cũng không khiến mọi người quá kinh ngạc.
Dù sao những hoàng thân quốc thích đó đều là người có tiền, kinh thành thanh sắc khuyển mã, so với thành Nam Kinh còn kém xa, hiện giờ đã thái bình, lại là mùa xuân, chính là lúc ăn chơi, tất nhiên cũng không ai chú ý tới trong nhóm hoàng thân này lại có thêm một đứa trẻ vốn dĩ không thuộc phủ đệ hoàng thân quốc thích.
Hạ tuần tháng hai năm Sùng Trinh thứ mười sáu, thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức đóng ở Thọ Châu dẫn binh mã mặc kệ Cách Tả ngũ doanh càn quấy phía sau, cố hết sức xuôi nam, mục tiêu chính là phủ thành Lư châu của phủ Lư châu.
Điều vượt ra ngoài dự kiến của binh mã Nam Trực Đãi chính là cho dù quân Hoài Dương phía Tây hay quân Thanh Châu phía Đông, đều sau khi ra trạng thái truy kích, lại lui về. Cách Tả ngũ doanh càn quấy cũng chỉ hai ngày tiếp rồi dừng lại, quan lại phủ Lư châu đều bắt đầu trưng dụng triệu tập đội thuyền.
Những người sáng suốt ở Nam Trực Đãi đều có thể hiểu rõ, thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức muốn dẫn binh mã ở Sào hồ theo đường thuỷ của Duyên giang, quay lại Nam Kinh.
Lúc này Lý Mạnh lại đang tiếp đón vị khách khiến hắn vô cùng bất ngờ....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT