Khi đời Chu thay đời Thương, Trụ vương tổ chức đại quân nô lệ ở đô thành nghênh chiến chư hầu liên quân do Chu Vương dẫn đầu, nhưng quân nô lệ quay lại tấn công, ngược lại Trụ vương diệt vong càng nhanh.
Từ sau đó, ngoài Nam Bắc Triều mà mười nước thời Ngũ Đại ra, quân đội quốc gia luôn tận mọi khả năng tuyển đụng binh dân. Triều Tống khắc chữ trên mặt binh lính, nhìn như kẻ tù tội, triều Minh sắp xếp binh linh vào quân hộ, coi như nô lệ, sức chiến đấu của quân đội hai triều như vậy, mọi người đều để ý đến.
“Nô lệ không thể trở thành chiến sĩ giỏi” Hoàng đế đế quốc La Mã cũng từng nói như vậy, cả Tây và Đông phương đều có nhận thức chung như vậy, không có lòng trung thành, không biết mình vì sao mà thành chiến sĩ, không trở thành chiến sĩ thật sự được, cho dù bọn họ có luyện tập khắc khổ hơn, trang bị có hoàn mỹ hơn, cũng thiếu mất tinh thần.
Binh lính không có tinh thần, ở thời điểm mấu chốt, không có tác dụng gì đã đành, còn rất có khả năng sẽ làm hại tới quân mình.
Gần bảy phần người Sơn Đông đều là điền hộ làm trong đồn điền điền trang, dù lương thực cung ứng cho mấy chục vạn đại quân, với doanh Giao Châu cũng chính là gánh nặng rất lớn.
vì nguồn mộ lính, vì gánh nặng tài chính, quá bảy phần trong quân doanh Giao Châu chỉ là binh lính đồn điền lo ăn no, không chịu trách nhiệm quân lương.
Hiện giờ vấn đề có vẻ không lớn, trong năm mất mùa loạn lạc, có thể có ăn no mặc ấm, hơn nữa người nhà còn có nơi dung thân đã là đại phúc phận, không dám yêu cầu xa vời những cái khác, lúc tác chiến cũng coi như tận tâm phục vụ, dũng mãnh lao về trước.
Nhưng lòng người sao có thể phân tích ra được, các điền hộ hai năm gần đây đều không có gì mới mẻ, đồn điền điền trang cũng dần dần ổn định hơn.
Đã không còn lòng biết ơn như lúc trước, tính trơ dần sản sinh ra. doanh Giao Châu mặc dù đã hứa hẹn, nhưng không có chính sách xác thực, các binh lính đồn diền cảm thấy, mình liều mạng sống bên ngoài, ngoài vận may tốt có thể thành dân tự do, minh còn có thân phận điền hộ, không có người nào tự do, đời đời trồng trọt, như vậy có ý nghĩa gì.
Con người đều không biết đủ, cho dù là binh lính doanh Giao Châu cũng vậy. Lý Mạnh hiện giờ vẫn còn là quân tướng trong thể chế của triều đình, không có danh phận quá lớn, không có lý do cứu vong gì cả, chỉ có thể từ lợi ích của các binh lính mà khích lệ họ, dùng những thứ rất thực tế để các binh lính liều mạng vì mình.....
Những thứ bên trên nói cũng không rõ ràng, dõng dạc, lại không quá thực tế, hơn nữa còn bày ra trước mặt Lý Mạnh.
Với quy mô chiến đấu chinh chiến và kết quả thắng bại hiện giờ của doanh Giao Châu, duy trì thể chế binh lính đồn điền này không có vấn đề gì, nhưng Chu Dương nói, Lý Mạnh suy nghĩ tới sau này.
Với quy mô và thế phát triển hiện giờ của doanh Giao Châu, sau này tác chiến, phải suy nghĩ tới quan quân bên dưới của doanh Giao Châu, quan binh thậm chí có tâm lý và thái độ nhân viên hậu cần, để họ cảm thấy cùng vinh nhục với thể chế doanh Giao Châu, sống chết liên quan tới mình chiến đấu và vật lộn cũng đáng.
Các nơi trong phủ đệ tổng binh đã bắt đầu lên đèn, Lý Mạnh khoanh tay ngồi trên ghế, hồi lâu không nói, thần sắc vô cùng trịnh trọng, nói với Chu Dương: “Chuyện Chu tiên sinh nói, là điều Lý mỗ chưa hề nghĩ tới, hôm nay ngài nói ra, chắc trong lòng đã có suy tính, nói ra là được, đây chính là đại công, trong lòng Lý mỗ sẽ không quên.
Lý Mạnh đúng là không ngờ rằng, hắn xuất thân từ quân giải phóng, coi rất nhiều chuyện đều là lẽ đương nhiên, lại không nghĩ tới chuyện này, Chu Dương tối nay góp lời có hiệu quả tuyệt hảo, trong lòng cũng vui mừng, nhưng thần sấc vẫn giả bộ trịnh trọng, hạ thấp người nói:
“Hôm nau tới hỏi bên Trữ sư gia, vì có tiền thu bên thủy vận, năm nay không có gì ngoài ý muốn, không có gì bất ngờ, thu nhập của Sơn Đông chúng ta nhiều hơn năm ngoái, có thêm tiền thu này, vừa vặn có thể lấp vào chỗ thiếu ở quân hộ đồn điền.
Nói tới đây, Lý Mạnh lục tìm giấy tờ bên cạnh, lấy ra một cuộn giấy, cười nói với Chu Dương:
“Đây là báo cáo đại đội diêm đinh vũ trang Đăng châu gửi tới ba ngày trước, khai thác mỏ vàng bên phủ Đăng Châu lại có manh mối, mấy nhà giàu có ở đó luôn lén khai thác, cuối cùng cũng điều tra ra được, đây cũng là nguồn thu có thể bổ sung vào”.
Bên khai thác mỏ vàng không được nhẹ nhàng như Lý Mạnh nói, mấy hộ giàu có bên đó luôn giả bộ thân cận với bên doanh Giao Châu, sau đó một mình khai thác mỏ vàng, phong tỏa tin tức với bên ngoài, lúc diêm đinh vũ trang tới điều tra, các hộ giàu có ở vùng tất nhiên đều không muốn, ngoài sáng trong tối dùng không ít thủ đoạn, cuối cùng là từng tràng tinh phong huyết vũ nhỏ kết thúc.
Vì lợi ích của mỏ vàng, những tiểu đội ở Sơn Đông, thậm chí dám động đao kiếm với doanh Giao Châu, tất nhiên, kết cục không cần nghĩ cũng biết.
Nhưng những chuyện đánh đánh giết giết này, không cần cho Chu Dương biết, chỉ nói với hắn khoản thu từ mỏ vàng, có thể tiến hành cải cách bên điền hộ rồi.
“Đồn điền, quân nhân hộ gia đình đổi thành bình dân, chỉ là trong ba năm vẫn thuộc thể chế quản lý của hộ đồn điền, nhưng những gì thu hoạch trong đồn điền, ngoài bốn phần nhà mình dùng tới, để lại hai phần tự dùng, phần còn lại giao nộp thuế má, ba năm sau chính là dân thường, không liên quan tới hộ đồn điền, hưởng thụ đãi ngộ của gia đình quân nhân”.
Nói tới đây, Chu Dương cười vài tiếng, lại nói:
“Theo đánh giá trong điền trang, theo cách tính mỗi người năm mươi mẫu, hộ đồn điền hao tốn gần năm phần, sáu phần, tính như vậy, thực tế doanh Giao Châu cũng không có tổn thất gì quá lớn, nhưng đáng lo là ba năm sau....”
Chu Dương lưỡng lự, cẩn thận hỏi:
“Đại soái, thời gian ba năm có đủ không?”
Hỏi rất thẳng thắn, ba năm. tất nhiên là hỏi trong ba năm. doanh Giao Châu có thể làm tới mức nào, Lý Mạnh tất nhiên hiểu ý của Chu Dương, thoáng suy tư, rồi cười nói:
“Nam chinh sắp tới, nếu thành công, không cần tới ba năm, ngươi cứ làm theo vậy là được”.
Chu Dương vội vàng đứng dậy, đối với đề nghị của hắn. Lý Mạnh cho rằng chuyện này với hắn làm càng sớm càng tốt lập tức hạ lệnh:
“Nếu đã như vậy , Chu tiên sinh mang chương trình ra, những gia đình quân nhân đồn điền này. cho họ thân phận dân thường không cần vội, nhưng cho họ ruộng đất mới, nhất định không phải là quê quán của họ, phải thay đổi nơi ở đi”.
Đồn điền điền trang doanh Giao Châu đều mua lại trong năm thiên tai, thu nạp lưu dân, rất nhiều hộ đồn điền luôn ở tại quê nhà, thậm chí là trồng trọt trên chính đất của họ. Nếu trả lại cho họ như vậy, người ta rất khó mà cảm thấy ân huệ gì, ngược lại còn cảm thấy vật về chủ cũ, không chừng trong lòng còn có suy nghĩ gì khác.
Mặc dù lời này không thể nói toạc ra, hai bên đều hiểu ngầm mà thôi, Lý Mạnh nếu đã chính thức hạ lệnh, Chu Dương vội vàng đứng lên kính cẩn đáp lời. Lý Mạnh tiếp nhận toàn bộ lời của hắn, như thế đã là thừa nhận hắn, trong lòng Chu Dương vui sướng, hành lễ xong liền định cáo lui.
“Trước hết viết kế hoạch này thành công văn cho ta, đây là chuyện lớn, phải làm từng bước đều phải để người bên dưới biết được, mọi chuyện có thể làm từ từ, nhưng không thể thiếu tuyên truyền, từ từ cho họ hi vọng và chờ đợi.”
Vừa ra tới cửa, Lý Mạnh lại dặn đò, chính sách này là cách hay để thu nạp sĩ khí lòng quân, tất nhiên phải tuyên truyền thi ân hiệu quả, để ai cũng cảm kích, để những binh lính đồn điền này cảm ơn quên mình phục vụ.
Chu Dương quay người ra ngoài, lại nhìn thấy một nha hoàn vội vã chạy về bên này, đây chắc là nữ quyến nhà trong, trừ khi có chuyện quan trọng, nếu không sẽ không tới đây, Chu Dương vội vàng cúi đầu quay người tránh sang một bên, tránh thất lễ, nha hoàn đó thở hồng hộc chạy tới.
Chu Dương trong lòng buồn bực, thầm nghĩ trong nhà rốt cuộc có chuyện gì gấp, nhưng ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên, lập tức không nghĩ tiếp nữa, đây không phải chuyện hắn nên quan tâm. Chu Dương biết, đề nghị chuyển binh lính đồn điền thành dân thường được Lý Mạnh đồng ý, tiếp đó sẽ có lượng công việc rất lớn, làm không tốt, phụ tá của mình và hệ thống đồn điền, một năm sau, thậm chí là mấy năm nữa cũng đều bận rộn.
Nhưng Chu Dương cũng biết, đề nghị này gần như xác định vị trí của hắn trong doanh Giao Châu, có thể là văn thần đứng đầu.
Thấy nha hoàn vội vã chạy tới, Lý Mạnh cau mày, mọi chuyện thuận lợi quá ít, chuyện công thuận lợi, nhưng chuyện nhà lại không yên ổn, từ ba mươi dặm ngoài thành Khai Phong đại quân lưu dân đóng trú, Mộc Vân Dao lo lắng bất an, không muốn ăn uống, mấy ngày nay có chút khó chịu, buổi chiều Nhan Nhược Nhiên đã phái người mời lang trung tới.
Nha hoàn này vội vàng như vậy, chắc là có kết quả rồi, Lý Mạnh rất quan tâm, với mấy cô gái trong nhà, người hắn cảm thấy thua thiệt nhiều nhất chính là Mộc Vân Dao, cô gái này vì hắn mà bỏ cả vinh hoa phú quý, thậm chí là địa vị thân phận của mình, cam tâm tình nguyện không chút tiếng tăm, nhưng Lý Mạnh chỉ có thể cho cô danh phận thê thiếp, những gì con gái cho đi và nhận lại đúng là kém xa nhau.
Trong lòng lo lắng, Lý Mạnh rời khỏi chỗ, nhờ ánh sáng của ngọn đèn ngoài cứa, lại thấy nét vui mừng trên mặt nha hoàn đó. lập tức mơ hồ, không có chuyện gì thì tốt, nhưng cũng không phải là chuyện gì vui như vậy chứ?
“Lão gia, lão gia, nhị phu nhân.. .nhị phu nhân có tin vui rồi”.
Đây đúng là niềm vui quá bất ngờ, Lý Mạnh bỗng có chút mơ hồ, thời gian này hay ở nhà, tất nhiên là lo cày cấy. không ngờ lại có kết quả rồi.
Nhất thời trong lòng Lý Mạnh tràn ngập vui sướng, vui sướng tới cực điểm chỉ muốn cười lớn thành tiếng.
Đại chiến sắp tới, trong nhà có đại hỉ, đây đúng là báo hiệu không thể tốt hơn....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT