Những việc ngoài ý muốn, trong cuộc sống luôn có những điều ngoài ý muốn khác nhau, giống như chuyện bình thường, vì những điều ngoài ý muốn này tạo ra thay đổi.
Trên chiến trường cũng như vậy....
Trong hộp đã đầy đạn dược, đạn pháo cũng đã đặt vào trong pháo thang, binh thao tác pháo cầm mồi châm lửa đang ở đó chờ lệnh.
Trần Lục lớn tiếng hét, pháo binh pháo mười hai pound ở chính giữa tay run lên, không biết là lo lắng hay có chuyện gì mà tay run lên, đầu sắt đốt hồng lên giật giật xuống dưới không cẩn thận là cắm vào trong nòng pháo, phản ứng của tên lính này cũng không chậm, hô lớn với nhông người xung quanh:
“Pháo đốt rồi, tránh ra”.
Những người vây quanh hỏa pháo đều lùi sau hai bước, tên lính đó cũng rút vũ khí ra, không lo người bị thương, nhưng cỗ pháo mười hai pound này lại được khai hỏa trước tiên.
“Ầm” một tiếng, người xung quanh đều bị giật mình, lúc này đối diện cổng thành đã rộng mở. quân Hạ Nhất Long và Lưu Hi Nghiêu, Ngụy Tiểu Bắc đang xếp thành hàng, trong tay họ cũng có pháo và súng, nhưng trước mặt doanh Giao Châu ưu thế về tầm bắn này, không cần thiết phải mang ra.
Mã Thủ Ứng và Lận Dưỡng Thành đã cưỡi ngựa tới trước trận, lúc lâm chiến, dẫn đầu một quân đều phải quan sát trận hình và hàng ngũ đối phương, binh lính bên đó cũng bị đuổi tới dàn trận phía trước, xung quanh thành Toánh Thượng, nhiều nhất cũng có thể chứa được một trăm tới hai trăm người xếp hàng ngang tấn công.
Quân nòng cốt của Cách Tả ngũ doanh chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ, sẽ không dùng tới cách xếp hàng xung phong thế này, phần lớn là kẻ làm bia đỡ đạn, kẻ làm bia đỡ đạn cũng biết thân phận mình, họ cũng biết xếp mấy hàng phía trước, sợ là chết rất nhanh, nhưng bị người ta dùng đao ép, lại có người hứa đủ các điều tốt, cũng chỉ đành lên phía trước thôi.
“Nếu bây giờ xông lên, hỏa pháo của quan binh có thể đánh ba lượt, tới gần hỏa thương cũng có bốn lượt.
Lận Dưỡng Thành quan sát công sự đối diện, trầm giọng nói, Mã Thủ Ứng bên cạnh khống chế ngựa không xao động, gật đầu nói:
“Đám người này chết, ta còn cam lòng, mấu chốt là phải có kết quả, người của chúng ta nhiều hơn quan binh, trong ngoài cùng đánh, chỉ cần có thể mở đường ra, xông ra ngoài.....
Nói tới đây, Mã Thủ Ứng không nói tiếp nữa, theo năng lực của đội binh mã gặp phải trên đường, cho dù xông vào trong vẫn còn khổ chiến.
Mã Thủ Ứng mặt sũng như nước. Lận Dưỡng Thành lưỡng lự rồi nói:
“Mã đại ca, hao tổn trên đường không ít, nếu đánh nơi này, cũng phải mất bao huynh đệ, chúng ta hà tất phải ở lại đây, có thể đi thì đi thôi”.
Ngày đó trận địa công sự bên bờ sông đã vô cùng khó gặm, nhìn công sự trận địa trước mặt, quy mô không biết lớn hơn lúc đó bao nhiêu, trong lòng Lận Dưỡng Thành hiểu rõ, một đối thủ khó đánh như vậy, cho dù là giải vây cho họ, mình cũng phải tổn thất bao nhiêu, đúng là không đáng.
Nếu nói câu này vài ngày trước, Mã Thủ Ứng chắc chắn sẽ từ chối, nhưng hiện giờ hắn cũng không biết nên nói gì, đang lúc do dự, nghe thấy tiếng vang “ầm ầm” đối diện, tiếp đó là tiếng rít vang lên trong không trung.
Thời đại này pháo đạn sơ tốc không lớn, nghe thấy tiếng rít, thì pháo đạn cũng tới, Mã Thủ Ứng còn chưa nói gì nghe thấy bên cạnh hình như có tiếng đá rơi vào bùn nhão.
Nhưng trên tay và mặt mình lại lốm đốm ướt, quay đầu nhìn, lúc này mới nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như xé lòng. Mã Thủ Ứng quay đầu nhìn bên cạnh, lại thấy đội hình tiên phong vừa nãy còn xếp hàng phía sau đã bị kéo ra một con đường, trên con đường này. đều là chân tay bị cụt.
Trong con đường, có người đã bị đánh nát, hai bên thông đạo, rất nhiều người đều bị mất tay và chân, ngã xuống đất kêu la thàm thiết.
Sắc mặt Mã Thủ Ứng lập tức thay đổi, chửi một câu, quay đầu ngựa, chạy về phía trận sau. Lận Dưỡng Thành hành động còn nhanh hơn, đã chạy trước rồi, kẻ làm bia đỡ đạn vốn dĩ bị đuổi lên trước, không hề cam tâm tình nguyện cũng đều ồn ào tán loạn, chạy theo phía sau.
Chủ soái chạy về sau, tiên phong chạy về sau, trận hình phía sau bỗng chốc không kịp phản ứng lại, đều lùi theo sau, vì đột nhiên kinh hoảng và lùi sau, rất dễ gây ra tán loạn, hai doanh Cách Tả ngũ doanh vốn có nhiều thành phần tạp binh thu nạp lại, đột nhiên đẩy như vậy,
Cả quân doanh ồn ào, bắt đầu không khống chế nổi, cùng chạy về phía sau. Mã Thủ Ứng và Lận Dưỡng Thành bị đại pháo bắn cho thất kinh, chạy mấy bước, thấy cả đội quân cũng sáp tán loạn, trong lòng lập tức biết không ổn rồi, vội vàng triệu tập thân binh thu quân.
Bên Trần Lục nhìn mà trợn mắt há miệng, thầm nghĩ sao bên này mới bán một quả pháo, đối phương đã toàn quân tháo chạy như vậy, quân của Hạ Nhất Long và Lưu Hi Nghiêu trên thành Toánh Thượng đã dàn trận xong, chỉ đợi hai bên cùng phát động, hợp lực tấn công quan binh, nhưng người phụ trách quan sát trên thành cũng nhìn thấy quân Lão Hồi Hồi và Cải Thế Vương đột nhiên tán loạn.
Bên này đâu còn dám tiếp tục chiến đấu bên ngoài, đầu thành mệnh lệnh hạ xuống, binh lính lưu dân ngoài thành lại tranh nhau tràn vào trong thành.
vì hỏa pháo của quân binh đã bắt đầu đổi hướng, khoảng cách vòng trong và sông đào bảo vệ, cũng hơi xa hơn tầm bắn hỏa pháo của quan binh, chạy chậm sẽ phải hứng pháo.
Vốn định đánh một trận lớn, nhưng tình hình lại đột nhiên thay đổi như vậy, tham tướng Trần Lục gọi pháo binh châm pháo trước tới, định mắng, nhưng lại không biết nên mắng hắn thế nào. bất đắc dĩ xua xua tay. lại đuổi hắn về trong hàng ngũ.
Các đầu mục trong thành Toánh Thượng đều biết quan binh bên ngoài có pháo tướng quân, thành Toánh Thượng nhỏ như vậy, nếu dùng pháo Tướng quân đánh, mở tường thành không phải là vấn đề, nhưng lại dùng cách mở hai đường tường vây để vây khốn, đúng là vô cùng quỷ dị, sự việc tới nước này, ai cũng cảm thấy có chút không ổn.
Nhưng thấy không ổn là một chuyện, những người trong thành bị vây chặt này, không ai chạy ra ngoài, cho dù muốn đưa tin ra ngoài, cũng không có cách nào.
Hai doanh Lão Hồi Hồi và Cải Thế Vương suýt nữa tán loạn, gần tới trời tối mới tập trung lại, chọn địa điểm hạ trại cách đủ xa trận địa của quân Hoài Dương, sợ lại bị hỏa pháo đánh tới.
Pháo mười hai pound với pháo binh doanh Giao Châu cũng là thứ rất mới mẻ, lúc sử dụng, có rất nhiều tham số không nắm rõ, phải mò mẫm, tầm bắn cũng không khác mấy, nhưng lựu đạn của đạn pháo rơi xuống đất có thể ra bao xa, vẫn là con số rất thô sơ giản lược, đạn pháo sát thương mấy chục người của Cách Tả ngũ doanh hôm nay chính là lựu đạn sau khi rơi xuống đất của pháo mười hai pound.
Hai doanh của Cách Tả ngũ doanh lại không thể đi. Nếu họ đi, quân của thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức chắc chắn sẽ không tới, lăn qua lăn lại thế này còn ý nghĩa gì.
Kết quả bên Mã Thủ Ứng do dự, nơm nớp lo sợ đóng trong doanh, bên Trần Lục không có bất cứ động tĩnh gì, hoàn toàn không hoạt động.
Hôm sau lại đưa đội ngũ bộ binh hình vuông từ trong công sự ra ngoài, dàn trận trước công sự, vốn dĩ điều làm Cách Tả ngũ doanh đau đầu chính là công sự và hỏa pháo phía sau, thấy quan binh từ công sự ra dàn trận ước chiến, tất nhiên là cầu còn không được, nhưng trải qua việc ngày hôm qua, từ trên xuống dưới Cách Tả ngũ doanh đều cảm thấy nếu dễ dàng thế này, những quan binh này chắc chắn có điều gì cổ quái....
Tham tướng Trần Lục và quan quân thuộc hạ các cấp bàn bạc, từ biểu hiện của đối phương mà đưa ra phán đoán, Cách Tả ngũ doanh hiện giờ là bên trong không dám phá vòng vây, bên ngoài không dám tấn công, tiếp tục giằng co thế này, không tới ba ngày, đối phương chắc chắn sẽ bỏ chạy.
Tính toán cả nửa đêm, bên Trần Lục đưa ra quyết định, trời còn chưa sáng, đã có người đưa tin cưỡi tốc mã xuất phát, dọc theo bên kia bờ sông chạy về phía thượng du Toánh Thượng.
Doanh trại của Phó tướng quân Hoài Dương Cao Khoa cách doanh của Lão Hồi Hồi và Cải Thế Vương không tới ba mươi dặm, chiều hôm sau, Mã Thủ Ứng và Lận Dưỡng Thành qua một đêm bàn bạc, cũng đưa ra chủ ý, đợi thêm một ngày nữa, nếu không có biến chuyển gì, sẽ nhổ trại lên phía bắc hợp vào sấm vương Hà Nam.
Địa vị của sấm doanh có thấp một chút, luôn không bằng gốc ban đầu, nhưng nương tựa sấm vuong vẫn tốt, nhưng chậm trễ một ngày, mọi việc lại khác rồi.
Ở thượng du Cao Khoa nhận được mệnh lệnh của Trần Lục, năm doanh ở thượng du giữa trưa rời khỏi doanh trại, mang theo lương khô dọc xuống Hà Nam.
Quân Cách Tả ngũ doanh ở lại khống chế tình hình, muốn lên ngăn chặn, nhưng quân lưu dân không chủ lực thế này hoàn toàn không thể chính diện chống lại quân Giao Châu, hai vạn người tiếp chiến không chèo chống được bao lâu, đã bị quan binh năm doanh này đánh tan, không có chút tác dụng ngăn cản nào.
Hôm sau nữa, hai doanh của Lão Hồi Hồi và Cải Thế Vương muốn nhổ trại lên bắc, lại phát hiện ra trên đường rời khỏi nơi đây đã có năm doanh quan binh chặn đường.
Hướng Cách Tả ngũ doanh có thể đi hiện giờ chỉ có thể là phía tây, nhưng đi về phía tây là khu núi lớn, quân đội với trạng thái hiện giờ, vào núi sẽ tán loạn phân nửa, trong núi hoàn toàn không có gì cung cấp nuôi quân lưu dân quy mô lớn như vậy.
Họ cũng có thể nhìn thấy năm doanh quan binh này quần áo nhẹ nhàng mà tới, không có vũ khí nặng như hỏa pháo gì đó, Mã Thủ Ứng và Lận Dưỡng Thành lần này cam lòng bỏ tiền ra, cho lượng lớn nhân mã tấn công mạnh ở hướng này, gửi hi vọng mở ra lỗ hổng, trận chiến lần này rất kịch liệt.
Binh lính lưu dân ưu thế binh lực, cung tiễn và hỏa thương tấn công đều bị súng của doanh Giao Châu chắn ngoài tầm bắn, nhưng loại pháo nhỏ và xuồng lỗ xa dù sao cũng phát huy tác dụng.
Nhưng lần này năm doanh không trấn thủ mà chủ động tấn công, chỉ là các doanh đều rơi vào vòng vây khốn của Cách Tả ngũ doanh có ưu thế về binh lực.
-o0o-
Phó tướng Cao Khoa của quân Hoài Dương trong lúc hỗn chiến, chuôi búa đã bị chặt đứt, quân năm doanh gấp gần hai mươi lần hắn đang ở trước mặt, ương ngạnh trụ vững.
Hai doanh của Cách Tả ngũ doanh không dám xem nhẹ đội quân năm nghìn người trực tiếp tới này, năm doanh này giống như cái dùi, đâm mạnh vào trong da thịt họ.
Khoảng cách phát nhầm ra một pháo. Ba ngày sau, quân Hoài Dương dưới thành Toánh Thượng rút ra đường vây, thông qua đường thủy chuyển tới cùng trận tuyến với doanh do Cao Khoa dẫn đầu.
Tham tướng Trần Lục của quân Hoài Dương thấy Cao Khoa, tổn thất của năm doanh đã có thể dùng từ nặng nề để hình dung, quân chủ lực của Cách Tả ngũ doanh không hề lên bắc, quân Hoài Dương quay về, Cách Tả ngũ doanh tổ chức đợt tấn công lần hai. không thoát khỏi đầu rơi máu chảy.
Lúc này, Mã Thủ Ứng và Lận Dưỡng Thành cuối cùng ý thức được trước mặt họ rốt cuộc là đội quân mạnh thế nào. cho dù quan binh lúc này cũng không quá một vạn năm nghìn người, gấp chục lần địch, nhưng lại không thể tiến thêm, nếu đối phương áp tới, e rằng mình không đánh lại được.
Nhưng đội quan binh giành được ưu thế, lại xây dựng công sự, lại bày ra trạng thái, người không động tay, ta sẽ không đánh, chặn là được rồi.
Các hành vi không hợp lẽ thường, khiến quân Cách Tả ngũ doanh điều quân về không có tâm trạng hứng khởi, ai nấy đều cảm thấy hình như sắp điên rồi, hoàn toàn không biết đối phương muốn làm gì.
Nhưng tình hình hiện giờ đã không cho phép bọn họ suy nghĩ gì rồi, quan binh trú đóng ở Thọ Châu, dưới sự dẫn dắt của thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức, tiên phong đã qua trấn Chính Dương, quân tổng binh Hoàng Đắc Công đã giao chiến với đội quân cảnh giới của Cách Tả ngũ doanh, với Cách Tả ngũ doanh, đường ra hiện giờ cũng chỉ có thể là dựa vào thành Toánh Thượng, đấu võ với quan binh đao thật súng thật, binh mã kỳ lạ như quân Hoài Dương, chắc chắn không đánh lại được.
Nhưng với quan binh thái giám trấn thủ Lô Cửu Đức dẫn đầu lại có chút hi vọng chiến thắng, chiến thắng cánh quan binh này, xem có thể chuyển hướng phủ Lư Châu quay về Hồ Quảng không, hoặc là tiến vào nơi trung tâm của Nam Trực Đãi, tóm lại, bên phủ Phụng Dương đã không dám ở lại nữa, đúng là quá kỳ lạ, mọi chuyện đều không hợp lẽ thường, đã bao giờ thấy quan binh biết đánh như vậy, đã bao giờ thấy dụng binh kỳ lạ như vậy.
Sự việc tới bây giờ, ai cũng có thể thấy rằng. Nam Trực Đãi rốt cuộc có tình thế thế nào, tham tướng Mã Cương phân thủ phủ Thanh Châu dẫn hai vạn quân Thanh châu cộng thêm quân Hoài Dương đóng lại, cánh quân gần hai vạn sáu nghìn người, đã có thể hoành hành trong các châu phủ ở Nam Trực Đãi.
Trong vùng không có bất cứ đội quân nào có thể khống chế được họ, hơn nữa cánh quân Sơn Đông mới yên lặng được vài ngày, lại bắt đầu hoạt động, lại quay về giữa thành Sơn Dương và huyện Bảo Ứng, chuẩn bị sẵn sàng thông qua vận chuyển đường thủy hồ Hồng Trạch và Hoài Thủy vào chiến trường ở phủ Phụng Dương.
Người trong thiên hạ không phải đều là kẻ ngốc, dưới lời của binh bộ thượng thư Nam Kinh và thủ bị Nam Kinh, kinh thành hạ chỉ gấp, sửa đổi bố trí Nam Trực Đãi.
Bãi miễn chức vụ tổng đốc thủy vận Cao Quang Đấu, đổi Mã Sĩ Anh đảm nhiệm, thu nạp binh mã các phủ Giang Bắc Nam Trực Đãi và chung quanh phủ Phụng Dương, đề phòng nghiêm ngặt. Thủ bị Nam Kinh Từ gia và hoàng thân quốc thích nắm giữ binh lại chuẩn bị binh tướng gấp rút tiếp viện Nam Trực Đãi, toàn bộ rút về thành Nam Kinh, bảo đảm phải hết sức cẩn thận.
Đồng thời, tham tướng phân thủ Trấn Giang, chiêu mộ binh lính, đảm bảo không mất đầu mối then chốt Trường Giang, nhất thời ở Nam Trực Đãi, quan binh và tặc binh, quan binh Nam Trực Đãi và quan binh tới từ Sơn Đông kìm hãm nhau, tình thế rắc rối phức tạp, thế lực các bên đều đang phòng bị căng thẳng.
Tháng bảy, thành Khai Phong ngày nào không khí cũng trầm lặng, Khai Phong tựa lưng vào Hoàng Hà lúc này hoàn toàn trở thành một tòa cô thành, không phải ai cũng biết bên Quy Đức có thể có viện quân ngược dòng phái tới, không phải ai cũng biết trăm vạn đại quân Lý, La vẫn rất kiêng kỵ binh mã Sơn Đông, không dám làm bừa.
Trong thành Khai Phong, các thị vệ Chu Vương phủ phát hiện ra, gần đây xung quanh phủ đệ thỉnh thoảng xuất hiện người có hành tung quỷ dịm không biết là vì sao nào.
Chu Vương trong thành Khai Phong có bình luận khá tốt. cũng không có kẻ hại nước hại dân đui mù nào chú ý tới vương phủ, thị vệ vương phủ và quan binh trong thành cũng không phải ăn chay, Chu Vương nhiều lần bỏ tiền nuôi quân, binh mã do Trần Vĩnh Phúc nói một cách nghiêm khắc là do Chu Vương bỏ tiền cung cấp nuôi quân, tất nhiên là hiểu được hiệu lực thế nào.
Lưu tặc ngoài thành, khả năng cũng không lớn lắm, phòng bị thành Khai Phong nghiêm ngặt như vậy, trừ khi biết bay mới có thể vào thành, hơn nữa sau khi vào thành, bên tuần phủ và tổng binh nha môn càng có giá trị hơn.
Chưởng quầy Thương đoàn Linh Sơn trong thành Khai Phong lo lắng, bên trên hạ lệnh nói là phải nghĩ cách đưa cả nhà Chu Vương phủ di chuyển ra ngoài thành.
Nhưng trong thành Khai Phong, cả Sơn Đông có thể dùng được tổng cộng gần trăm người, vương phủ có quan sát thế nào, cũng rất khó tấn công....
Đốc sư Hầu Tuân ở bờ bắc Hoàng Hà và tổng binh Sơn Đông Hứa Định Quốc đang luyện binh, hơn nữa tới bên Sơn Đông và Thiểm Tây thu nạp binh, mặc dù nghe nói triều đình hạ chỉ nhờ Sơn Đông cứu viện, nhưng nhất thời cũng không đến được, nước xa không cứu được lửa gần, người trong thành cũng phải suy nghĩ tự cứu lấy mình.
Mấy cổng thành thành Khai Phong, ngoài cổng bắc thỉnh thoảng mở thả người ra qua sông liên lạc với bờ bên kia và kinh thành ra, các cổng còn lại đều đóng chặt, đặc biệt là cổng tây.
Nhưng đầu tháng bảy, lại từ trên đầu thành thả một người xuống, người này sau khi xuống, không chạy về phía bắc và phía đông tương đối an toàn mà lại chạy thẳng về phía đại doanh lưu dân cách thành khoảng ba mươi dặm.
Mặc dù đánh xong một trận Chu Tiên trấn , Lý Tự Thành đã bắt đầu điều binh mã tới đóng giữ ở phủ Khai Phong và phủ Hà Nam, phủ Nam Dương, lúc trước là lưu động tác chiến, nhưng bây giờ lại phải lo thành lập căn cứ, phát triển lâu dài. Nhưng quân La Nhữ Tài lại không muốn làm như vậy, nói là đại trượng phu hoành hành thiên hạ, hà tất phải câu nệ ở một phủ một huyện, cứ đóng mãi không di chuyển, thậm chí từ chối một số huyện phủ khá tốt.
Ở khu vực cách thành Khai Phong ba mươi dặm, vẫn có mấy chục vạn người đóng quân, giống như một thành trì, nhưng thành trì này lại phân biệt rõ ràng, một bên là đại quân sấm vương, một bên là doanh trại Tào Tháo, không hề hỗn tạp.
Người từ trong thành Khai Phong tới cũng không biết có phải không đấu óc hay gan quá lớn, sau khi vào trong khu vực phòng ngự của đại quân lưu dân, cho dù là ra vẻ che dấu bi mật, nhưng trong mắt đám lính gác, nói hắn nghênh ngang cũng không quá, đúng là quá bắt mắt.
Linh gác tuần tra sấm doanh phát hiện ra người này, bộ dạng quá khả nghi, trong phạm vi đường kính mấy chục dặm, bị ky binh Sấm doanh phát hiện ra, muốn chạy cũng không chạy được.
Điều khiến người ta thật sự bất ngờ chính là người này sau khi bị bắt, thần sắc kỳ lạ, che che lấp lấp, với người thế này, các sĩ tốt lão luyện của Sấm doanh không thể không lục soát được.
Lục soát rồi phát hiện ra một bức thư trên người người này, người biết chữ vừa xem, thư này là thư Chu Vương viết cho Tào Tháo, La Nhữ Tài, nói là nếu lúc này Tào Tháo La Nhữ Tài hoàn toàn tỉnh ngộ, tiếp nhận triều đình chiêu an, Chu Vương lấy vương tước của mình ra đảm bảo, triều đình Đại Minh sẽ phong hầu hậu thưởng, còn nói cái gì lúc này phản tặc chính là hổ thẹn với tổ tông, xuống dưới cửu tuyền cũng không mặt mũi nào gặp người khác, chỉ có làm quan to lộc hậu trong triều đình, hưởng thụ phú quý mới là chính đồ.
Còn cái gì mà nếu bỏ gian tà theo chính nghĩa, tiền đồ sau này không hề thấp hơn bình tặc Tả Lương Ngọc..vv
Bức thư này nếu ngay từ đầu đã tới tay sấm vương Lý Tự Thành, hoặc là gửi tới bên Tào Tháo, La Nhữ Tài, hai bên chắc sẽ đều cười trừ, hiện giờ đã làm tới nước này rồi, ai còn nghĩ tới chiêu an.
Nhưng bức thư này lại được các sĩ tốt biết trước, quan binh sấm doanh vốn dĩ thấy doanh Tào Tháo hoành hành, kiêu ngạo, sa đọa đã rất không vừa mắt, bây giờ lại có chuyện này, các doanh đều xôn xao, các binh lính bàn bạc, truyền đi ồn ào huyên náo.
Chư tướng sấm doanh cũng có những người có ý trợ giúp trong đó, để tin tức này truyền đi nhanh chóng, thậm chí có doanh trại, đã vào trạng thái phòng bị.
Quân Tào Tháo La Nhữ Tài cũng không phải kẻ ngốc, trong sấm doanh cũng có tai mắt của mình, hai bên vốn có chút mâu thuẫn, vừa thấy đối phương có hành động đề phòng. Dương Thừa Tổ lập tức triệu tập đội ngựa lại, toàn lực cảnh giới, tư thế chuẩn bị sống mái một trận.
Sau khi Sấm vương Lý Tự Thành biết tin, Lý Song Hỉ đã mặc xong áo giáp, đợi sấm vương hạ lệnh là cho người đánh tới.
Còn chưa đợi Lý Tự Thành đưa ra quyết đoán gì, bên La Nhữ Tài đã phái người đưa thư tới trước, nói là trong doanh hết lương thực, tình hình hiện giờ. sấm vương không dễ lo liệu được, doanh Tào Tháo không muốn liên lụy mọi người, muốn từ đi về vùng Hồ Quảng kiếm lương thảo, xin Sấm vương đáp ứng.
Với phong thư này. Lý Tự Thành suy nghĩ hồi lâu, Lưu Tông Mẫn. Ngưu Kim Tinh đều vội vàng chạy tới lều tướng.
Người từ thành Khai Phong tới sáng sớm đã bị bắt, buổi tối, lượng lớn lương thực từ sấm doanh chuyển tới doanh Tào Tháo, hai bên giương cung múa kiếm không khí căng thẳng, lúc này mới nhẹ nhõm hơn.
Chỉ có điều tới đêm khuya, hai bên tiêu điều hơn mấy lần ngày thường....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT