Bên thủy các mặc dù phong cảnh mê người, nhưng là khu trung tàm bậc nhất của doanh Giao Châu, ở đây ngoài người trong hệ thống ra, lại không thích hợp để gặp người ngoài, đặc biệt là người tây.

Thành Tế Nam chia thành hai nửa, quân thành và dân thành, rất nhiều nhà của các hộ giàu có trở thành nơi làm việc của doanh Giao Châu, cũng rất thuận tiện. Lý Mạnh và thuộc hạ liền chọn khu nhà gần hồ Đại Minh , ở đó đợi Phí Đức Lặc và đám người tây hắn dẫn theo.

Ngồi trong phòng, Lý Mạnh có cảm giác tự giễu, sau khi tới thời đại này, mình trong thời hiện đại vốn là người rất thực tế, nhưng tới thời đại này, mình lại có chút thay đổi rồi, luôn cảm thấy mọi chuyện trong thiên hạ đều phải theo ý mình, lần trước, “tổng thể” Hà Nam và Nam Trực Đãi như vậy, chiêu mộ người nước ngoài có tài năng cũng như vậy, sao có thể theo tâm ý của mình được.

Phí Đức Lặc sau khi nhận được thông báo, trong lòng khá thấp thỏm, đương nhiên, hắn cũng biết rằng, được người tôn quý trong đế quốc Đại Minh như Lý Mạnh tiếp kiến, không thể nói gặp là có thể gặp được, đợi gần hai tháng rồi mà không có gì.

Có điều hắn biết chuyện lần này Lý Mạnh giao cho hắn, hắn làm không được tốt, nhưng điều khiến hắn cảm thấy kỳ lạ chính là, tên con lai Trương Lập Phổ vốn chọn ép lại nghe nói là có chuyện xấu rồi.

Kỳ lạ vẫn là kỳ lạ, sau khi tới Tế Nam, người mang theo mặc dù không cảm nhận được sự nhiệt tình, nhưng vẫn cung cấp ăn ở. hơn nữa trình độ cũng không tệ, những người da trắng Phí Đức Lặc mang theo này mặt trước còn coi như cho qua được, bản thân Phí Đức Lặc được coi là người của doanh Giao Châu, vẫn sống ở chỗ cũ, có lúc còn được trường công thục mở trong thành cho con cháu quân nhân học mời tới giảng bài, cuộc sống rất dễ chịu.

Bao năm sau, từng có sự kiện ngoại giao sứ giả người tây tới Trung Quốc, không chịu khuất phục quỳ gối xuống mà không cho phép gặp, nhưng lúc đó người nước ngoài đã nhìn thấy kiểu ngoài mạnh trong yếu của nước Thanh.

Hiện giờ không chú ý nhiều như vậy, Ở châu Á, đế quốc Đại Minh vẫn là tồn tại độc nhất vô nhị, tất cả những người từ ngoài tới đều phải tâm phục khẩu phục.

Phí Đức Lặc đi vào trong phòng, thấy Lý Mạnh ngồi trên, vội vàng theo hành lễ của dân thường gặp quan tổng binh quỳ xuống dập đầu, miệng xưng tụng.

“Phí sư phụ, Ngài đã tới gặp Tô An Kỳ chưa? Thời gian ngài đi, cậu bé rất nhớ ngài”.

Lý Mạnh đầu tiên nói tới chuyện bình thường trong nhà, Phí Đức Lặc đứng dậy rồi vội vàng đáp lại, hắn chính là cha nuôi của Tô An Kỳ, hai người tất nhiên là rất thân thiết. Phí Đức Lặc vội vàng khách sáo vài câu, tâm trạng vốn thấp thỏm không yên cũng đã theo đó thoải mái hơn.

“Ta thấy Phí sư phụ đi Ma Cao lần này đúng là không nhiều, thời gian các người ở lại cũng không ít, Phí sư phụ, lẽ nào là tiết kiệm tiền cho Sơn Đông?”

Lời này nói ra, thần sắc Phí Đức Lặc có chút thay đổi, nếu không phải Lý Mạnh làm nền trước, hắn sợ rằng sẽ quỳ xuống mất, đó cũng là điều Lý Mạnh nghĩ thông, không thể chuyện gì cũng yêu cầu theo ý mình như vậy, căn bản là cưỡng cầu không được, thì thuận theo tự nhiên thôi.

Tâm trạng giờ thoải mái, biểu hiện của Lý Mạnh cũng không nghiêm khắc, lúc này Phí Đức Lặc mới thở phào, thử dùng hết lượng từ để giải thích chuyện này.

Tôn Truyền Đình và Ninh Càn Quý bên cạnh, thân phận, học thức hai người khác nhau, nhưng thái độ xem thường người nước ngoài này lại hoàn toàn giống nhau, nhưng nghe Phí Đức Lặc kể lại, dần dần lại có hứng thú, nghe rất thích thú.

Phí Đức Lặc mang sứ mệnh của tướng quân Đại Minh. Thân phận tướng quân này gần với công tước và hầu tước của châu Âu, hơn nữa đưa cho hắn khoản tiền lớn và tùy tùng, bảo hắn chiêu mộ người châu Âu có tài năng có kỹ thuật. Lúc Phí Đức Lặc xuất phát đúng là tràn đầy tự tin.

Thầm nghĩ quay về Sơn Đông, nhờ vào còng lao chiêu mộ người lần này, chắc sẽ cho phép mình truyền giáo, đó là vinh quanh vô cùng lớn.

Sau khi đi Ma Cao, tiêu chuẩn chọn người của Phí Đức Lặc này khá cao, nhất định phải có tín ngưỡng giống mình, hơn nữa phải tin tưởng kiên định, xuất thân trong sạch.

Có thể rời xa nhà tới xông xáo châu Á. có mấy người là xuất thân trong sạch, càng huống hồ Ma Cao vốn là nơi người Bồ Đào Nha chiếm đa số, đó chính là địa bàn của thiên chúa giáo, vậy có tín ngưỡng gì nữa, xuất thân trong sạch tới nương tựa, tiêu chuẩn này nhanh chóng không thể dùng tới.

Sau đó không cần trong sạch gì nhưng nhất định phải có tôn giáo, sau này có tôn giáo mới hay không không quan trọng, chỉ cần có tài năng là được.

Nhưng vẫn không chiêu mộ được ai, ở châu Âu cho dù là Hà Lan, Tây Ban Nha hay là Pháp, Anh, người của những nước này, có tài năng sẽ ở lại nước, làm thực dân ở châu Mĩ, cũng có thể phát tài, không cần thiết vạn dặm xa xôi tới phương đông làm chiến sĩ của chủ nghĩa quốc tế.

Đồng thời, những người da trắng sau khi tới phương đông, từ Ấn Độ tới Đông Nam Á, ở những đảo nhỏ và bán đảo của Đông Nam Á có thực dân nước họ, có thể kiếm chác ở những thực dân này, đó cũng là cuộc sống sung túc ăn tiêu không hết, hà tất phải tới đế quốc Đại Minh

Hơn nữa những người châu Âu này nếu đã tới phương đông, hiểu biết về đế quốc Đại Minh , chưa chắc đã ít hơn Phí Đức Lặc. Trong mắt hắn, võ tướng và quân phiệt của đế quốc Đại Minh là quan lại thấp hèn nhất, nếu dựa vào họ, thu nhập và tiền đồ của một người đều không có tính xác định lớn lắm.

ở đế quốc Đại Minh , ngoài Giang Nam và Mân Việt ra, các tỉnh khác cũng không yên ổn lắm, phần lớn đều là uy hiếp của nông dân không đất bạo động, không biết lúc nào sẽ trở thành nơi hỗn loạn không có pháp luật và trật tự, mạo hiểm tới đây, không chỉ không có được địa vị mong muốn, huống hồ còn phải đền cả tính mạng nữa.

Đối với những người da trắng này, nếu tới đế quốc Đại Minh , tốt nhất là hoàng thất ban thưởng, cao nhất là văn thần hoặc huân quý cấp cao ở kinh thành, sau đó là quan văn ở Giang Nam và Mân Việt, về phần tướng quân Sơn Đông, xin lỗi nhé, Sơn Đông là nơi nào, không phải là một tỉnh giáp với khu vực Trung Nguyên hỗn loạn nhất Đại Minh sao, não ai bị lừa đá mất mới tới nơi đó.

Sau đó, Phí Đức Lặc có vẻ sốt ruột rồi, ít nhất cũng phải chào với mấy người da trắng quay về cho đủ, nhưng nếu cách xa châu Âu vạn dặm. có thể tới nơi này không phải là thương nhân thì chính là quan lại và quân nhân, người thuộc chức ti, người rảnh rỗi thì có, nhưng lại phần lớn là giáo sĩ như hắn.

Nhông giáo sĩ này đều là hội Jesus chiếm đa số, Phí Đức Lặc xuất thân từ phái gia tăng văn giáo không thể tự tìm vô vị, tìm phiền phức cho mình được.

Trong tình hình không có cá thì tôm cũng được này, cuối cũng cũng được hơn chục người da trắng, giờ đã không còn để ý tới có bản lĩnh và kỹ năng hay không, về phần loại như Trương Lập Phổ trong đó, cũng đành phải vậy thôi.

Phí Đức Lặc nói bập bõm, người trong phòng bắt đầu tập trung tinh thần nghe hắn nói, sau đó không nhịn được cười, vẻ mặt tươi cười, sau khi Phí Đức Lặc nói xong câu cuối:

“Tướng quân, tiểu nhân biết những người này có thể không dùng tới được, nhưng tiết kiệm được tiền, bổ sung vào trong quân của đại nhân cũng là một trợ lực.

Lời này nói xong, Lý Mạnh cười thành tiếng đầu tiên, Ninh Càn Quý và Tôn Truyền Đình cũng đều cười lớn ha ha. Phí Đức Lặc có chút mơ hồ, không hiểu họ đang cười điều gì. Trong nhà giàu có ở Quảng Đông và Phúc Kiến cũng có người da trắng làm hộ vệ bên cạnh, thế còn có thể diện hơn dùng nô lệ Côn Lôn nhiều.

Nếu Lý Mạnh dùng những người da trắng này làm vệ sĩ, nhiều ít cũng có sĩ diện, cười lớn như vậy khiến Phí Đức Lặc rất không thoải mái, hắn cho rằng những người này đang nhằm vào hắn. Nhưng rất nhanh sau đó Phí Đức Lặc phát hiện ra không đúng, ngoài ba người thân phận cao nhất đang cười lớn ra, những người khác đều rất im lặng. Những vệ sĩ và thân cận kia vẫn nghiêm mặt, chắc không phải nhằm vào hắn rồi.

Tiếng cười dừng lại, thần sắc thoải mái hiếm thấy trên mặt Lý Mạnh, Tôn Truyền Đình bên cạnh chắp tay nói:

“Thuật giấu nghề của đại nhân quả nhiên là cao minh, Sơn Đông mịt mờ tới tận bây giờ, không có gì bất ngờ, tất nhiên có thể chiếm được tiên cơ”.

Lý Mạnh cũng nói rõ, cười nói:

“Từ khi lập nghiệp, luôn cố gắng khiêm tốn không rêu rao ra, gặp phải chuyện chiêu mộ người khác lại bị người ta coi thường này, biết được làm như vậy có lợi có hại, nhưng cũng cảm thấy buồn cười”

Ninh Càn Quý bên cạnh cười tiếp lời:

“Đại soái nói vậy, trong lòng tiểu nhân cũng hiểu, người của thương đoàn Linh Sơn và Sơn Đông làm việc bên ngoài, đều thường xuyên bị đối xử như vậy, thật khiến người ta dở khóc dở cười”.

Mọi người cười nói vài câu, Lý Mạnh nhẹ nhàng nói với Phí Đức Lặc:

“Phí sư phụ, mấy ngày nay đi lại nhiều, nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, bên công thục và bên chế tạo vũ khí còn làm phiền nhiều, mau ngồi xuống”.

Thân vệ đưa tới một chiếc ghế dài cho giáo sĩ, trong lòng Phí Đức Lặc cũng có chút cảm khái, mặc dù chuyện này làm không xong, nhưng Lý tướng quân lại vẫn đối xử với mình hòa nhã như vậy, nói tới thời gian mình đói nghèo bệnh tật ở thành Nam Kinh, lại nghĩ tới hôm nay Tô An Kỳ trưởng thành khỏe mạnh, Đặng Cách Lạp Tư cũng làm quan quân, đều có sự nghiệp và vùng trời riêng của mình, đó là chủ công ban ở n, có lẽ mình không nên yêu cầu gì khác nữa.

Ngồi ở đó, Phí Đức Lặc vừa định đi gọi những người nước ngoài đợi bên ngoài vào, lại giống như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, giớ tay vỗ vỗ trán, vội vàng đứng dậy, cáo lỗi, nói là có đồ vật cần đưa cho đại soái, xin chờ một chút.

Hành động này hơi thất lễ, mọi người đều buồn bực, khu nhà Lý Mạnh đang ở này gần nơi Phí Đức Lặc sống, rất nhanh liền quay lại.

Trong tay hắn cầm một thanh gậy ngắn, nhìn giống như thủ trượng đầu tròn, trên nửa thủ trượng, đều có kim loại bọc quanh, nhưng có vẻ như rất cổ xưa.

Đi vào trong tiền đường, mấy thân binh chặn phía trước, hòa thượng người tây cầm vũ khí đi ra, khiến người ta không hiểu gì cả, hơn nữa theo quy tắc đội hộ vệ, những thứ này cần phải qua hộ vệ đưa tới tay Lý Mạnh.

Phí Đức Lặc cũng biết quy tắc này, cung kính trình lên, ngồi ở đó giải thích:

“Đây là đồ tiểu nhân mua được từ một thương gia ở Ma Cao, nghĩ chắc quân đội doanh Giao Châu chúng ta có lẽ dùng tới, bỏ ra hai lượng vàng mua về”.

“Hai lượng vàng?”

Ninh Càn Quý nghe thấy giá, không khỏi thốt lên kinh ngạc, hắn quen thuộc với giá cả hàng hóa, nhưng không khỏi cất lời nói:

“Giá tiền này, đừng nói là một cây thủ trượng, mà tới một trăm cây cũng có thừa, mua cái này....”

Thủ trượng đã đưa tới tay Lý Mạnh, phấn lồi lên dát kim loại có khắc một con số Ả Rập, bên trên là dây con số “160040X40”, cho tới “40020X20”, híp mắt nhìn một hồi, đây chắc là cây gậy tính căn bình phương.

Lúc còn chưa nghĩ ra, Phí Đức Lặc nói đoàn bộ binh của châu Âu, đều có chiến thuật phương trận giống doanh Giao Châu chúng ta, trong tay đoàn trưởng cũng có một thủ trượng thế này, con số trên thủ trượng chính là phương trận trong lúc nhân số khác nhau, nhân số mỗi đội mỗi hàng, quan chỉ huy nhìn con số trên thủ trượng là có thể xếp hàng ra. Những con số này đều là con số do các nhà toán học tính ra, rất chuẩn xác”.

Nghe thấy những lời này, Lý Mạnh lập tức hiểu ra, trên chiến trường, nếu phương trận xuất hiện người thương vong, đó chính là xuất hiện lỗ hổng, phương trận bộ binh nếu xuất hiện lỗ hổng, rất dễ vị đối thủ tấn công vào lỗ hổng dẫn tới tán loạn, cần phải xếp hàng lại từ đầu, hơn nữa trên chiến trường, binh lính các doanh có bao nhiêu là người mặc giáp. Những người mặc áo giáp này luôn được bố trí ở hàng trước, binh lính mặc áo giáp xếp thành một hàng, xếp thành phương trận, đó là tính toán cần thiết.

Khả năng toán học của các thiên tổng không giỏi như vậy, huống hồ bình phương và căn bình phương ở thời hiện đại cũng phải cần tới tài liệu văn tự tương ứng để thực hiện, tình hình trên chiến trường luôn là vạn biến, làm gì có thời gian tính toán.

Mà hiện nay doanh Giao Châu trên chiến trường, vì khác biệt về sức chiến đấu và ưu thế về vũ khí, thường dùng quân chính diện đối mặt với kẻ địch, trường mâu trận cũng là hình chữ nhật, nhưng nếu đối mặt với quân mạnh thật sự, trận hình chắc chắn sẽ bốn bề là địch, phải giữ đội hình từ đầu tới cuối, mới có thể không thất bại được.

Cây thủ trượng này hoặc là nói ý nghĩa của cây thủ trượng này, rất hữu ích cho doanh Giao Châu.

Lý Mạnh ngẩng đầu định khích lệ giáo sĩ vài câu, nhưng thấy biểu hiện của Phí Đức Lặc như đang suy tư gì đó. Lúc Lý Mạnh nhìn tới cũng đúng lúc hắn quay lại, nói:

“Đại soái, độ dài của thủ trượng này, là khoảng cách giữa hàng ngang và hàng ngang lúc đội ngũ trong lúc hành quân và dàn trận. Quan chỉ huy chỉ cầm thủ trượng này để đo đạc khoảng cách, điểu chỉnh mọi lúc”.

Lời nói của Phí Đức Lặc không rõ, Ninh Kiền Quy nghe không ra được, nhưng Tôn Truyền Đình và những thân binh phía sau đều hiểu nội dung. Lý Mạnh vẫn chưa nói, Tôn Truyền Đình đã cảm khái trước:

“Nghĩ tới người phương tây, lại nghiên cứu nhiều về chinh chiến như vậy, nghĩ lại Đại Minh ta, lẽ nào thật sự không bằng sao?”

Từ lời của giáo sĩ. Tôn Truyền Đình cũng có thể nghe ra, hắn luôn không hiểu rõ quân chế và quân trận của doanh Giao Châu rất có thể chính là thoát khỏi thể chế của người tây, xem quân đội Đại Minh hiện giờ. lại xem đối phương, đúng là khiến người ta cảm thán.

Trong lịch sử quân sự, Thích Kế Quang huấn luyện và phương trận của châu Âu được xưng là phục hưng của chủ nghĩa quân quốc cổ điển, chỉ là sau Thích Kế Quang, đế quốc Đại Minh hay nói là huy hoàng quân sự cuối cùng của phương Đông chính là ba lần xuất chinh của hoàng đế Vạn Lịch, tiếp đó là suy thoái không dùng lại.

Mà phương tây lại không ngừng phát triển, từ phương trận bộ binh vũ khí lạnh của Thụy Sĩ, tới phương trận kết hợp giáo dài và hỏa thương của Pháp và Tây Ban Nha, sau đó là chiến thuật súng liên thanh, súng đá lừa, hỏa pháo đơn thuần, hỏa thương, sau đó.... dẫn đầu thế giới, đế quốc Trung Hoa mấy nghìn năm cứ bị quăng lại phía sau như thế, cho tới bây giờ vẫn không ngừng đuổi theo.

Ở thời đại này, chênh lệch mặc dù không rõ ràng, nhưng đúng là đã được mở ra, phương tây dần dần dẫn đầu, Tôn Truyền Đình vừa nãy còn khinh thường người tây tất nhiên biết những điều này, thực tế Lý Mạnh cũng không hiểu, nhưng từ hỏa pháo mô phỏng của người tây, từ hỏa thương, tới cây thủ trượng này đã thể hiện ra suy nghĩ về chiến trường. Đại Minh như vậy, đúng là lạc hậu rồi.

“Sau hôm nay, xin Phí sư phụ hãy viết văn tự nói cụ thể hơn, nếu tiện thì gọi Phí sư phụ cùng đi, tới thăm quan bên chế tạo binh khi, để họ nhanh chóng làm theo yêu cầu của Sơn Đông chúng ta, phải nhanh lên”.

Nếu trong tay thiên tổng mình có thủ trượng thế này, vậy thì hiệu suất sẽ nâng cao lên rất nhiều, trên chiến trường, phản ứng nhanh hơn có lẽ chính là thắng lợi.

Lý Mạnh chính thức gọi một thân binh tới dặn dò, sau đó cười với Phí Đức Lặc nói:

“Phí sư phụ, cho dù ngài không chiêu mộ được ai về, có cây thủ trượng này cũng là có công, chúng ta sẽ luận công khen thưởng, nào, gọi những người ngài chiêu mộ vào đây xem thế nào”.

vì lo lắng an toàn, những người này không thể vào trong nội đường, Lý Mạnh dưới vòng vây của thủ hạ, đi tới cửa trước, tới xem những người tây từng được hắn kỳ vọng rất lớn.

Người châu Âu thời này không phải người Lý Mạnh nhìn thấy thời hiện đại, thân hình họ cũng gần như dân thường của Đại Minh , mức độ khỏe mạnh cũng như vậy.

Có mấy người có vẻ dinh dưỡng không tốt mới hồi phục lại, xem ra mấy ngay này ăn uống trong doanh Giao Châu không tệ. dần dần hồi phục lại.

Vừa thấy Lý Mạnh đi ra, Phí Đức Lặc vội vàng nói:

“Đây chính là người chưởng quản nơi này, nguyên soái Lý đại nhân tôn quý, mau hành lễ đi”.

Nói xong, những người đó đều quỳ xuống dập đầu chào hỏi, dùng tiếng hán hoặc thuần thục hoặc kỳ lạ cứng ngắc chào hỏi Lý Mạnh.

Thấy như vậy, Lý Mạnh không khỏi gượng cười, thấy những người này không có điểm gì đặc biệt, Tôn Truyền Đình bên cạnh thầm cau mày, nhưng ẩn dưới mặt nạ, nên không ai nhìn thấy.

“Ngươi biết làm gì?”

“Tướng quân, tiểu nhân là một thợ rèn”.

“Ồ, vậy ngươi có thể chế tạo binh khí nào, có biết chế tạo pháo, súng không?”

“Cái đó.....tiểu nhân trước đây từng làm nông cụ ở quê, sau này đánh bạc mắc nợ đi làm thủy thủ, sau khi tới Đại Minh thuyền chìm mất, nên ở trên bờ làm việc vặt cho người khác”.

Đó là hỏi người đầu tiên, thấy tuổi tác đã hơn bốn mươi lại là người Tây Ban Nha, nhưng thời gian ở Ma Cao có thể là rất lâu rồi, khẩu ngữ ở phương Nam Đại Minh rất thuần thục. Nhưng thế thì có ích gì, Lý mạnh quay đầu nói với Viên Văn Hoành:

“Người này phái tới bên chế tạo vũ khí, làm thợ rèn, nếu có thể có kỹ thuật gì mới hay cải tiến lớn, rồi sẽ thay đổi địa vị của hắn”.

Thợ rèn bình thường, Sơn Đông không thiếu, người này không có tác dụng gì, Lý Mạnh chuyển sang một người khác, có người biết nói tiếng Hán, có người vẫn cần Phí Đức Lặc phiên dịch “Tiểu nhân từng làm ruộng” “Tiểu nhân từng làm thợ” “tiểu nhân từng làm tiểu nhị trong quân”...

Thật sự có kỹ thuật chuyên nghiệp gì, đã có thể phát tài ở trong nước, ai lại tới phương đông, mặc dù có một số ít tới phương đông, không đi thực dân mà tới đế quốc Đại Minh , cho dù là tới đế quốc Đại Minh , không đi tìm thiên chúa giáo, lại đi tìm tân giáo, cho dù nếu tìm tân giáo, sao không tới nương tựa hoàng đế Đại Minh và những người giàu có ở các tỉnh thái bình, lại tới nơi chiến loạn nương nhờ một võ tướng.

Từng tầng tầng tuyển xuống, đâu thể có ai có sự trùng hợp gì tới Sơn Đông làm chiến sĩ chủ nghĩa quốc tế. Tôn Hòa Đấu thông hiểu tây học đã khó có được, Đặng Cách Lạp Tư cũng coi như có trợ giúp, còn hi vọng gì xa vời nữa, đó không còn là suy nghĩ nữa.

Những người vừa hỏi cũng chỉ có thể sử dụng trong thương đoàn Linh Sơn và cảng tư Linh Sơn thôi, sau khi nhận thuyền về, Ninh sư gia cũng chuẩn bị cùng Khổng Tam Đức cùng làm ăn với người tây, bên đó gần như có quan hệ với đại thương hào Nam Bắc, mặc dù không phải là quan hệ tốt.

Nhưng có con đường và nguồn cung cấp phát tài, chắc không ai từ chối, những người phương tây này ít nhiều cũng có thể dùng trong quan hệ với người tây, nhưng làm như vậy cũng như không, người cũng dùng tới, chưa chắc có thể dùng như lao động Đại Minh , đặc biệt là sau khi những người này biết hướng đi của mình, ai nấy cười tươi như hoa nở, càng khiến người ta hết cách.

Hỏi tới người cuối cùng, Lý Mạnh đã mất hết hứng, những người châu Âu này khác người Hán, đều là râu rậm, đương nhiên, cũng không có chải chuốt gì.

Người có râu ria cuối cùng này hơi khác, lại mơ hồ có chút hồng hào, tuổi khoảng ba mươi, có khác biệt với những người da trắng kia. ngoài có râu ra, cử chỉ của hắn cũng trầm tĩnh hơn so với những người còn lại.

“Ngươi làm gì?”

“Đại nhân tôn quý, tôi là một lính đánh thuê”.

Tiếng Hán cứng ngắc nhưng rõ ràng, lại là một lính đánh thuê, Lý Mạnh vẫn chưa có ý gì với lời nói này, Phí Đức Lặc bên cạnh đã vội vàng lên trước chất vấn:

“Âu Mạn, không phải ngươi nói mình là một nông dân biết chăn nuôi gia súc sao, sao lại trở thành lính đánh thuê?”

Chất vấn xong. Phí Đức Lặc vội vàng bẩm báo:

“Đại soái, tiểu nhân không dám giấu diếm, lúc ở Ma Cao, người này nói mình là một nghệ nhân, vì phạm tội ở quê, nên mới tới phương Đông, luôn lang chạ đầu đường, hắn bây giờ lại nói mình là lính đánh thuê, tiểu nhân không dám đảm bảo”.

Dù sao đây cũng là người có kỹ năng quân sự, Lý Mạnh rất hứng thú, hỏi:

“Ngươi là lính đánh thuê, là người bên Bồ Đào Nha?”

Người râu rậm đó lắc lắc đầu, định nói gì đó, trên mặt lại hiện lên vẻ khó xử, hồi lâu mới nói ra một từ rõ ràng là tiếng mẹ đẻ.

Lý Mạnh tất nhiên không hiểu, quay đầu nhìn Phí Đức Lặc. Phí Đức Lặc lắng nghe cẩn thận, quay đầu cũng không phiên dịch gì, chỉ chậm rãi đọc ra từ đó. Lý Mạnh hoảng hốt có thể nghe ra là Tát Sâm gì đó, trong ấn tượng của hắn, châu Âu không có quốc gia này. “Đại nhân, là khu vực bên cạnh Hà Lan, bèn đó có rất nhiều thành bang.

Bản đồ sơ lược châu Âu, Lý mạnh còn biết, nhưng hắn biết là phân bố các quốc gia châu Âu hiện đại, nhưng quan hệ với Phí Đức Lặc và Đặng Cách Tư Lạp lâu như vậy, cũng nhìn thấy bản đồ thương nhân người nước ngoài mang tới, biết đại khái Hà Lan chắc là Hà Lan hiện nay, nói như vậy, người râu rậm tên “Âu Mạn” này chắc là người Đức, nhưng hắn tự xưng mình là công dân Tát Sâm gì đó

Tự xưa đến nay không chỉ có Trung Quốc phân chia triều đại. xem ra châu Âu cũng khác nhiều so với hiện đại, nhưng chắc là người nước Đức hoặc phía Đông Âu thôi.

Thấy Lý Mạnh hiểu rõ hắn là người ở đâu, cũng không biết là hiểu thật hay giả vờ hiểu nữa, Âu Mạn tiếp tục nói cứng ngắc nhưng rõ ràng:

“Tôi là nông dân của công quốc Tát Khắc Sâm, trong nạn đói người nhà đều chết đói hết, trước đây tôi là một nông dân, nhưng sau đó, tôi là một lính đánh thuê”.

(Trong lời hắn nói rất nhiều từ tới cuối thời Thanh mới xác nhận, tiện dùng trong hành vãn).

* Trong ngoặc là lời của tác giả

“Tôi làm lính đánh thuê mười năm trong binh đoàn đánh thuê, sau đó làm bảo hộ cho một thương nhân tới phương Đông, nhưng thương nhân đó bị bệnh chết ở đây, tôi cũng không có tiền quay về. nghe nói giáo sĩ muốn chiêu mộ người có kỹ năng, nên tôi nói mình là một nghệ nhân”.

Lúc ấy Phí Đức Lặc chiêu mộ người, không nói rõ kỹ năng quân sự.

Nghe Âu Mạn nói xong. Phí Đức Lặc quay người nói với Lý Mạnh:

“Đại nhân. Âu Mạn là nông dân, vì gặp phải thiên tai, đất đai không thu hoạch được, theo cách truyền thống đã bán đi, sau đó mua một thanh vũ khí đi làm lính đánh thuê, đó là truyền thống của họ”.

Lý Mạnh gật đầu, càng lúc càng hứng thú với người này, gật đầu hỏi:

“Ngươi có thể làm gì?”

“Có thể dùng kiếm, giáo dài, súng một tay và hai tay”.

Điều này Âu Mạn không nói dối, với một lính đánh thuê mà nói, bộ binh và lão binh tinh mạnh đích thực có thể nắm chắc kỹ năng này.

Đặng Cách La Tư mang phủ thương tới cho doanh Giao Châu, không biết người này có thể mang tới điều gì cho doanh Giao Châu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play