Chức Đốc Thúc cục Ly Kim này là chức mới, Ly Kim là sự vật mới. tên gọi Đốc Thúc này xưa nay cũng không có. cục Ly Kim mới xây mấy tháng, nhưng tài nguyên cuôn cuộn lại khiến vô số người nghẹn họng nhìn trân trối.

Khổng Tam Đức theo thương nghiệp nhiều năm, lại là cường hào có thế lực ở vùng châu Tế Ninh này. kinh doanh mua bán ở đường thủy đã lâu. tất nhiên biết rõ thiêt lập trạm thu tiền ở nơi đầu mối then chốt như Tế Ninh, rốt cuộc có thể thu vào bao nhiêu tiền.

Có điều gã cũng không có si tâm vọng tường gì với cục Ly Kim, lần này ý gã tới tửu lâu này. đơn giản chỉ là tìm cách thân cận Lý Mạnh, mình bây giờ tiền tài. hơi khoa trương một chút là chất cao như núi, gã lại là một người theo chủ nghĩa thực dụng, tiêu tiền hưởng thụ. đều ở mấy thứ có lợi cho mình, mà còn cực xa xỉ, cực dục vọng, chứ cũng không giống nhiêu phú hào lãng phí ở mấy thứ như bố thí, hư văn. .., cho dù có xa hoa lãng phí, cực xa xỉ, cực dục vọng như bây giờ. cũng chỉ tiêu thoái mái mấy đời.

Gã không phải là người có chí lớn, cũng sẽ không "Đã được Lũng, lại nhìn Thục, lòng người không biết đủ", cái thiếu hụt bây giở của gã. chỉ là cần có một người có thực lực bảo vệ gã bình an. có thể làm phú ông an an ổn ổn cũng đủ rồi.

Đương nhiên, ở đất Sơn Đông, nhân sĩ có thực lực này ngoại trừ Lý Mạnh thì còn có thể là ai. Khổng Tam Đức cảm giác chuyện mà mình quyết định sáng suốt nhất trong mười năm nay chính là sớm giao hảo với Lý Mạnh.

Cho nên mặc dù là bị Khổng phủ tước đoạt chức vị người chủ sự của cửa hàng Văn Nhự, gia tài kếch sù mà gã tích cóp được cũng không ai dám đánh chủ ý. Rõ là người sau khi thất thế. thường bị mọi người đào tường mới là chuyện bình thường, nếu Diễn Thánh Công hoặc là mấy vị trưởng bối có thực lực trong tộc, trong lời nói có chút bất lợi tí ti nào với gã. thậm chí là lúc mọi người tranh chấp không giúp gã, vậy tất nhiên sẽ có rất nhiều người ngấp nghé tài sản của gã. giống như ruồi bọ thấy máu liền bu qua đốt, gia tài này mất còn là chuyện tốt, tánh mạng toàn gia này khó giữ mới là đại sự.

Nhưng trong mắt hạ nhân lại biết rõ Khổng Tam Đức giao hảo với tướng quân trấn đông, sau khi đuổi gã khỏi vị trí người chủ sự. cũng không dám tùy ý làm bậy mà tiến thêm một bước.

Có điều Khổng Tam Đức này bảo là muốn ở trong nhà an hưởng phú quý. nhưng mấy năm gần đây gã một hô trăm dạ ở cửa hàng Văn Như. đang uy phong tám mặt. đột nhiên lại biến thành ăn chán chê, suốt ngày nhàn như hiện giờ, thậm chí ngay cả việc thanh nhàn ôm tiểu nương ngủ cũng không có hứng. Loại tịch liêu và chênh vênh trong lòng này, cũng chỉ tự mình biết.

ở phương Tây rất lâu trước kia có một câu nói nói rằng "Quyền lực và địa vị là linh dược trường sinh bất lão chân chính". Lời này ở phương Đông hay phương Tây đều linh nghiệm, triều Đại Minh truyền thừa mấy trăm năm, những người có địa vị cao kia đều có sức sống mà bạn cùng lứa không bì kịp.

Khổng Tam Đức đi tới tửu lâu này, nói chêm chọc cười, đưa đẩy nịnh nọt. Nhưng trên thực tế trong lòng cũng không hề thoái mái. Đương nhiên hôm nay càng khiến gã bất ngờ chính là Lý Mạnh cho gã vị trí "Đốc Thúc cục Ly Kim", những lời này rơi vào trong tai gã giống như sấm sét nổ vang, thậm chí so với ngày đó nghe đựợc chuyện Lý Mạnh đánh lén Lưu Trạch Thanh còn kinh hãi hơn. Gã vốn cảm thấy mình biết Lý Mạnh nhiêu năm như vậy, định lực đã tăng lên nhiều. Cho dù Diễn Thánh Công tự mình đến ôm gã khóc rống, nói bản thân mới là cha ruột của Tam Đức, muốn Tam Đức kế thừa tước vị. cũng sẽ không có kinh hãi gì. Nhưng Lý Mạnh này. lại luôn có bản lĩnh khiến người ta bất ngờ. dọa người trong lúc vô tình.

Mình trông coi cục Lý Kim. thượng nhân nam bắc thiên hạ đều phải nhìn ánh mắt mình mà làm việc, đó là dạng địa vị gì. Vôn cái danh hiệu đại chưởng qũy cửa hàng Văn Như so với cái này, thật sự không tính là gì, chỉ tương đương một con rệp nhỏ nặn trên đầu ngón tay mà thôi.

Sau khi cảm động đến rồi nước mắt, Khổng Tam Đức ngồi ở chỗ đó làm sao cũng ngồi không yên. lầng lặng ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng cảm xúc dạt dào, về phần ngồi trên vị trí này, những hậu quả có thể xảy ra như sẽ trở thành công địch của thương nhân thiên hạ, sẽ bị kẻ sĩ thiên hạ công kích, hoặc là còn có thể bị Khổng phủ khai trừ ra khỏi nhà cũng không quan trọng.

Ta muốn ở vị trí này, vậy phải làm sao, làm sao tránh có đội thuyền vận chuyển đường thủy lọt lưới, làm sao mới có thể không để người phía dưới có cơ hội lợi dụng sơ hờ, trong đầu Khổng Tam Đức đều đầy suy nghĩ này, thân hình béo mập cứ lắc lư qua lại ở trên ghế, khiến ghế vang tiếng cót kết.

Cũng không thèm nói chuyện với Lý Mạnh, thấy đại lão bản tuổi đã không còn nhớ này hôm nay bộ dạng như đứa trẻ. Lý Mạnh cũng nhịn không được mà bật cười, mở miệng nói:

"Được rồi. thấy bộ dạng ngươi ngồi không yên. mà tí nữa ta còn có khách, ngươi và Trương chướng quỹ cùng xuống tìm Viên Văn Hoành đi. Nếu trong lòng ngửa ngáy, hôm nay cứ đi cục Ly Kim dạo một vòng".

Nghe được Lý Mạnh nói Khổng Tam Đức vội từ trên ghế bật dậy. tên thu chi chưa xuống lầu kia mỉm cười đứng ở bên cạnh gã. chờ dẫn đường.

Khổng Tam Đức hướng về phía Lý Mạnh vái một cái. xoay người định xuống lầu, nhưng lúc đi tới bên đầu bậc thang mới giống như nhớ tới chuyện gì đó. vội đi về phía Lý Mạnh, kề miệng thì thầm. Lý Mạnh cười mở miệng nói:

"Trên lầu đều người trong nhà, cứ nói đi!"

"Vốn hôm nay tới gặp đại soái ngoại trừ vấn an. chính là muốn nói chuyện này, vừa rồi hưng phấn nên quên mất, đại soái. Diễn Thánh Công năm ngoái đã từng gửi một phong thư tới kinh thành. nghe tin do hạ nhân của Nhị công tử Khổng Tự Đức trong lúc say rượu nói, nói là trên thư kia đã đáp ứng yêu cầu đề thân của Binh bộ Thượng thư Trần Tân Giáp".

Người hiểu chuyện không cần giải thích nhiều, nói tới đây. tất cả mọi người đều hiểu chuyện trong khoảng thời gian này vì sao mà tới. thấy Lý Mạnh trầm ngâm. Khổng Tam Đức còn tường rằng đối phương trách tội. vội giải thích:

"Tin tức này, tiểu nhân cũng mới biết hôm trước, vẫn là do thân tín dưới tay trong lúc uống rượu với người quen trong phủ moi được, đại soái ngài cũng biết, tiểu nhân bị đuổi khỏi vị trí người chủ sự, bây giờ vào phủ cũng còn phái kiểm tra mặt. hiện tại tin tức ở trong phủ đã mất linh thông".

Lý Mạnh khoát tay. vừa cười vừa nói:

"Không sao. làm tốt vị trí ta giao cho ngươi, vậy thì so với vị trí nào cũng đều lớn hơn. nhanh đi cục Ly Kim đi. trông ngươi đều đứng ngồi không yên rồi".

Khổng Tam Đức lúc này mới cười hắc hắc mấy tiếng, xoay người đi xuống lầu.

Chỉ nghe tiếng cót kết ở thang lầu, giống như muốn đè sập thang lầu, chủ nhân thân hình đồ sộ kia lấy tốc độ kinh người mà biến mất, bên ngoài phu xe quát ngựa chạy, biết Khổng Tam Đức kia đã đi về phía cục Ly Kim cạnh bến tàu. Tôn Truyền Đình mới mở miệng chậm rãi nói:

"Đại nhân, Khổng Tam Đức mặc dù là thân tín nhưng cục Ly Kim này xuất nhập số lượng vàng bạc quá lớn. nên có giám thị mới phải".

Lý Mạnh khẽ gật đầu. trầm giọng nói:

"Bên cửa hàng Linh Sơn sẽ có chương mục kiểm kê. chưởng qũy vừa rồi xem ra là người bên Trữ sư gia. nguồn vàng lớn như vậy chảy qua cục Ly Kim. những người vớt vàng giày không thể không ướt. nhưng nếu làm quá mức, vậy thì chờ đao kề cổ đi".

Thấy bên Lý Mạnh đã sớm có thủ đoạn chế ước giám thị, Tôn Truyền Đình không tiếp tục nhiều lời nữa. Từ sáng sớm tới bây giờ. vào lúc Tôn Truyền Đình xem xét chương mục. cho tới Khổng Tam Đức tới bái kiến rồi được chức Đốc thúc cục Ly Kim mà những người này đều chưa động, hiển nhiên là còn có việc cần hoàn thành.

Tên thân vệ kia xuống lầu kêu Viên Văn Hoành đi lên. Lý Mạnh hơi trầm ngâm, mở miệng nói:

"Gửi văn thư cho cửa hàng Linh Sơn và đại đội diêm đinh vũ trang Duyệt Châu nói là đất Duyệt Châu, đổi vận khó khăn. Hôm nay giá muối quá rẻ. sinh kế ở Táo Hộ trắc trở. Thương nhân buôn bán có nhiều nhà phá sản. Bản quan danh nghĩa thể sát (thể nghiệm và quan sát), sau này muối mà Khổng phủ và Lỗ vương phủ dùng, tăng giá thêm ba thành, đồng thời bảo đại đội Duyệt Châu và nhóm muối Sơn Đông Quan sát Tế Ninh cho ta. Nếu lại có một hai gánh muối vào Khổng phủ và Lỗ vương phủ. ta sẽ lấy đầu bọn chúng!"

Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí mặc dù bình thản, nhưng sự nghiêm nghị trong câu nói lại khiến người ta kinh sợ. thân thể Viên Văn Hoành run rẩy. có điều vẫn vận bút như bay. ghi nhanh lại mệnh lệnh của Lý Mạnh.

Viên Văn Hoành vừa định xoay người xuống lầu. nhưng Tôn Truyền Đình lại mở miệng nói:

"Đại soái, cảnh nội Sơn Đông còn mười ba nhà hào phú. đại tộc không nghe hiệu lệnh. Tự thành hệ thống. Giá muối này có phải cũng nên áp dụng cho bọn họ không".

Lý Mạnh sau khi nghe xong, nói với Viên Văn Hoành:

"Hãy nhớ. lệnh cửa hàng Linh Sơn phái người đi nói chuyện với mười ba đại tộc này. cho hai con đường, một là phỏng theo ví dụ về Lưu gia Đông Xương, hết thảy công việc dưới thể chế ta. con đường còn lại chính là nâng giá muối lên ba thành. nếu có một số chuyện không hợp pháp, liền phạt nặng!"

Viên Văn Hoảnh đều ghi nhớ rõ, khom người chào Lý Mạnh, gật đầu chào Tôn Truyền Đình bên kia, sau đó xoay người xuống lầu. chờ sau khi trên lẩu chỉ còn lại Lý. Tôn và thân vệ kia, Lý Mạnh mới cười lạnh nói:

"Thật đúng là được voi đòi tiên, xem sự khoan dung của ta thành sợ hãi, thật đúng là tướng rằng người đọc sách thiên hạ đều chó săn môn đệ của Khổng phủ bọn họ, nực cười!"

Tôn Truyền Đình tháo mặt nạ sắt xuống, cầm khăn ướt lau mặt, thở dài vừa cười vừa nói:

"Khổng phủ, Lỗ Phiên chẳng qua chỉ là xương khô trong mộ, chỗ đó biết được chuyện thiên hạ, chỉ là dựa vào truyền thừa huyết duệ, địa vị thân phận tổ tông mà tùy hứng làm bậy thôi, cũng là do đại soái làm việc chú ý thể diện, nếu Lưu Trạch Thanh Tào Châu vẫn còn, chỉ sợ hôm nay bọn họ đã sớm khổ không thể tả".

Đây cũng là một nghịch lý. nếu Lý Mạnh không đi đối phó Lưu Trạch Thanh Tào Châu, có khi hôm nay Khổng phủ và Lỗ Phiên này sẽ thành thật hơn nhiều, truy cứu căn nguyên, không ngờ là ở trên người Lý Mạnh.

Nghĩ tới đây. Lý Mạnh cũng nhịn không được mà mỉm cười, tới gần giữa trưa, đầu bếp tửu lâu này làm mấy món tinh xảo, Lý Mạnh và Tôn Truyền Đình cứ thế dùng cơm trưa.

Lúc còn chưa ăn xong, liền nghe ở ngoài lâu một trận vó ngựa vang lên đồn đập. có một hộ vệ của lâu chạy lên thang lẩu. ở bên đầu bậc thang mở miệng thông báo:

"Đại soái. Cổ thủ bị tới".

Lý Mạnh và Tôn Truyền Đình liếc mắt nhìn nhau. Lý Mạnh buông bát đũa xuống, mở miệng nói:

"Mau mời lên".

Cổ Đại Sơn ở phủ Quy Đức Hà Nam, mới là người khách mà Lý Mạnh muốn đợi khi tới Tế Ninh, không ngờ hắn lại dùng một chữ "mời" với thuộc hạ của mình, có thể thấy được coi trọng cỡ nào. lời nói vừa truyền xuống, Cổ Đại Sơn đã đi lên lầu.

Cổ Đại Sơn cũng là xuất thân gia tộc quyền thế, ăn mặc cũng có chút cầu kỳ, cũng rất chú ý dáng vẻ của mình, có điều hôm nay sau khi lên lầu bộ dạng lại có chút cổ quái, cả người đều bụi đất, trên mặt cũng mệt mỏi tiều tụy cực kỳ. Sau khi lên lầu. thấy Lý Mạnh đang ngồi, vội quỳ xuống dập đầu, dùng đại lễ.

Lý Mạnh gật đầu. mở miệng nói:

"Một đường tới đây. ngươi đã khổ cực rồi. không cần nhiều lễ như vậy. ngồi xuống nói. đi bưng cho hắn một bát canh nóng".

Cổ Đại Sơn lại đập đầu một cái xuống đất, mở miệng nói: "Tạ ân điển đại soái". Lúc này mới đứng dậy ngồi ở trên bàn chỗ đối diện, lại gật đầu chào Tôn Truyền Đình bên cạnh Lý Mạnh, ngồi xuống liền mở miệng nói:

"Đa tạ ân điển của đại soái, từ khi nhận được tin tức. liền đi một mạch không ngừng, thay ngựa liên tục. cuối cùng cũng không chậm trễ thời gian".

-o0o-

Bên kia có người đưa lên cho Cổ Đại Sơn một chén canh nóng, Cổ Đại Sơn cảm kích mà cảm ơn. há mồm uống hết chén canh nóng, cuối cùng cũng khôi phục chút tinh thần, Lý Mạnh thấy gã uống xong, liền mở miệng hỏi:

"Bên ta cũng thật không ngờ. ngươi lại có quan hệ này, ta lại hỏi ngươi, chuyện này có mấy phần nắm chắc, những người này ở đất Hà Nam phân phân hợp hợp, chưa từng có cái gì chân chính có thể tin. Người này có quy mô lớn như vậy. có thể dễ dàng từ bỏ vậy sao?"

Nghe được Lý Mạnh đặt câu hỏi. Cổ Đại Sơn vội vàng bỏ chén canh xuống, đứng lên. trả lời kính cẩn:

"Tiểu nhân nguyện ý dùng tánh mạng thân gia đảm bảo. người này vốn có giao tình với nhà tiểu nhân từ nhỏ tiểu nhân đã lui tới với hắn. Hắn cũng đã đọc sách thánh hiền mấy năm, cũng không muốn đi đến bước hôm nay. cho nên mặc dù làm ầm ĩ ở Hà Nam. Nhưng trong lòng vẫn luôn muốn kiếm xuất thân cho mình".

Thấy vẻ mặt Lý Mạnh hòa hoãn Cổ Đại Sơn thở đốc một hơi tiếp tục nói:

"Trước kia hắn luôn hoạt động ở phía nam và phía tây phủ Khai Phong, sau khi khởi sự. tiểu nhân vì tị hiềm, cũng ít lui tới với hắn. thời gian trước người này biết rõ tiểu nhân nhận ân điển của Lý đại soái, nhận quan hàm Thủ bị. toàn tộc đường đường chính chính, trong bụng cũng cực kỳ hâm mộ. cuối tháng 3 sai người gừi thư tới cho tiểu nhân. Đây là thư đưa cho tiểu nhân, đại soái".

Thiên hạ hỗn loạn, hào môn đại tộc đều liên kết tự bảo vệ mình, có người khởi binh làm loạn, có người là bị bức bất đắc dĩ, nhưng có rất nhiều người là vì cục diện triều đình Đại Minh hiện giờ văn có Đông Lâm, võ có Tương Môn. không có ai có thể ra mặt, nên mới nửa muốn nửa không muốn gây loạn.

Cũng có một số con bạc nghĩ thầm trong thiên hạ chia năm xẻ bảy. Trương Hiến Trung, Lý Tự Thành kia chẳng qua chỉ là bần dân ti tiện, còn có quy mô như vậy, ta sao không thể.

Người trong thiên hạ đều nghĩ như vậy. Ai cũng muốn làm người thắng, ai ngờ được nội đấu lại khiến cục diện đế quốc Đại Minh cực kỳ suy yếu. để Thát Lỗ Mãn Thanh ở quan ngoại chiếm được tiện nghi, sau khi nhập quan, thong dong đánh bại. được thiên hạ dễ dàng.

Có điều những người gây loạn này. sau khi khởi sự. đại đa số đều phát hiện mình không chiếm được thứ như dự đoán, hơn nữa càng có thể là đi con đường không thể quay đầu lại, tiếp theo là thân tộc gia quyến đã thành tội nhân theo bọn phản nghịch. Cho dù có được chiêu an. điểm nhơ này cũng không rửa sạch, quan phủ sẽ đề phòng cẩn thận với ngươi.

Nhưng Cổ Đại Sơn "Lý Chấn Hải" của phủ Quy Đức cũng là ví dụ rất không tầm thường, bị quan phủ chiêu an. lại nghênh ngang mà lên chức Thủ bị phủ Quy Đức. trong tay nắm binh mã thật sự, hơn nữa còn trông coi một ít binh tướng thân tín của Lý Mạnh, kinh doanh trong phủ Quy Đức cũng phong sanh thủy khởi, rất nhiều tiểu địa chủ, thổ hào ở phía đông và phía bắc Hà Nam, đều nhận gã làm thủ lĩnh, hơn nữa quan viên địa phương đều khách khách khí khí, vốn là từ đại tặc cần tiêu diệt, đến chỗ may mắn làm hộ vệ bảo vệ phủ Quy Đức, Cổ mỗ được thân sĩ tán tụng.

Sau khi chiêu an. đều tuyển tinh tráng cải biên gì đó. mười vạn người trong tay. bị quan phủ cải biên như vậy, còn lại khoảng bảy tám trăm, chẳng có thực lực gì.

Có thể Cổ Đại Sơn này vốn thủ hạ trên vạn người, bây giờ bộ đội thuộc trướng gã cũng chỉ chừng một nghìn năm trăm người, nhưng một nghìn năm trăm người lôi tới quanh phủ Quy Đức này đều không phải là phỉ tặc. mà nhóm một nghìn năm trăm người này đã từng là đại tặc hỏa mạnh mẽ đémh tan mấy nghìn người, thậm chí là đánh tan trên vạn người, nên rất tinh cường.

Có cái ví dụ như vậy bày ở trước mặt mọi người, ai cũng đều thấy chiêu an là con đường không tệ. giết người, phóng hỏa rồi chiêu an, Thủy Hử kia không phải nói như vậy sao?

Hơn nữa còn có người cố tình hỏi thăm, chuyện tốt chiêu an dạng này. cũng không phải là do nha môn quan viên Hà Nam chiêu an. những quan viên Hà Nam này. cả ngày đều sứt đầu mẻ trán vì Lý sấm và Tào Tháo, nào có tâm tư nghĩ tới việc chiêu an.

Nhưng Lý Nhị Lang Lý đại soái Sơn Đông kia là quan tiên hạ giới, năm đó còn là tay hảo hán đệ nhất trong lục lâm ở tỉnh Sơn Đông, nếu có thể được hắn chiêu an. lúc này Cổ Đại Sơn mới có thể có cuộc sống tốt như vậy.

Chậc. Lý Mạnh năm đó trong giang hồ lục lâm ở Hà Nam Sơn Đông cũng có uy danh hiển hách, mà buôn lậu muối lại kinh doanh đến quy mô lớn như thế. lại là nhân vật lòng dạ độc ác như vậy, đúng là Lý Nhị Lang mấy trăm năm mới có.

Ngươi xem thử người ta làm sao kinh doanh, năm đó chẳng qua chỉ là một tiểu quân hộ nghèo rớt mồng toi, mấy năm qua vùn vụt trở thành đại soái một phương, mờ nha xây phủ. bắt đầu cuộc sống đại tướng nhất phẩm sống trong tám tòa. đây còn gì hơn.

ít nói lạc đề vậy. nếu Cổ Đại Sơn dựa vào chiêu an mà có cục diện tốt như vậy. mọi người đều cân nhắc đến việc đầu nhập vào chiêu an. để có cục diện tốt.

Nhưng đầu nhập hiệu trung rõ ràng cũng phải tùy lúc. kể từ sau trận đại chiến ở Qua Thủy. đạo tặc hào kiệt Hà Nam. trừ khi là người độc hành, có tài năng mưu tính chút việc nhỏ. còn lại người định mang đội ngũ tới. vẫn luôn bị cự tuyệt ngoài cửa, Cũng có người thẹn quá hóa giận muốn khởi binh tấn công.

Nhưng có ba doanh ở phủ Quy Đức lại thêm đội hộ trang của đồn điền, điền trang trước mắt, nên đều bị san nghiền dễ dàng, Cổ Đại Sơn đương nhiên biết phép luật quy củ doanh Giao Châu, nhưng người lần này tới thứ nhất là có giao tình với gã. thứ hai là thân phận địa vị đúng là khác với xưa. Cổ Đại Sơn suy đi nghĩ lại. sau khi hỏi thăm mấy vị trướng bối đức cao vọng trọng trong tộc. lúc này mới hạ quyết định, phái người dùng khoái mã cấp tốc đưa thư tới thành Tế Nam.

Đợi đến sau khi khoái mã cấp tốc tới thành Tế Nam. Cổ Đại Sơn rốt cuộc cũng thở phào một hơi. Biết mình làm chuyện này đúng rồi. Tế Nam cũng phải khoái mã cấp tốc đưa cho gã một mệnh lệnh, lập tức cưỡi khoái mã tới châu Tế Ninh trước. Đại soái đang chờ ở đó. Cổ Đại Sơn giao đãi một chút, vội vàng cưỡi khoái mã đến châu Tế Ninh gấp.

Lên tửu lâu này. thấy Lý đại soái rất hài lòng với chuyện gã làm này. mặc dù là một mạch đi gấp hầu như chưa rời lưng ngựa, mệt mỏi dị thường, nhưng trong lòng lại rất cao hứng.

Tôn Truyền Đình tiến đến bên tai Lý Mạnh thì thầm mấy câu. Lý Mạnh gật đầu. mở miệng nói:

"Phủ Chương Đức, phủ Vệ Huy. hoặc là Hà Bắc Khai Phong, bên ta đều có thể cho hắn một chức Thủ bị hoặc là Đô Tư, đồn điền, điền trang và tất cả thể chế cũng có thể dựa theo phủ Quy Đức, nếu nguyện tới Sơn Đông, vị trí Đô Tư có thể cho hắn".

Quay đầu nhìn Tôn Truyền Đình. Lý Mạnh hơi chút trầm ngâm tiếp tục nói:

"Binh mã của hắn ta không lạ gì. người tới là được, Cổ Đại Sơn ngươi chuyển lời của ta cho hắn. nói là Lý Mạnh rất giữ chữ tín. đáp ứng rồi nhất định sẽ làm được".

Cổ Đại Sơn nghe đến đó. quỳ xuống đập đầu một cái. cảm kích nói:

"Đây đều ân điển khoan hồng của đại soái, chắc hẳn người kia cũng sẽ cám động đến rồi nước mắt, lạc đường biết quay lại. Coi như là cho tộc nhân cha mẹ hắn một câu trả lời thỏa đáng. Lãng tử hồi đầu. Già trẻ toàn gia hắn tất sẽ mãi ca ngợi sự đại từ đại bị của đại soái".

"Cụ thể thế nào, Công Tôn tiên sinh sẽ nói cho ngươi. Cứ theo đó mà làm, nghe xong nên đi ngay, không nên trì hoãn, chuyện trước mắt rất khẩn cấp. thật vất vả ngươi".

Cổ Đại Sơn nghe nói như thế. quỳ trên mặt đất luôn miệng nói:

"Tiểu nhân cũng là một phần tử doanh Giao Châu, làm một chút chuyện là nên. nói chỉ tới vất vả, đa tạ sự quan tâm của đại soái".

"Chuyện này nếu thành, ngươi không cần phải làm Thủ bị kia nữa. liền ủy khuất ngươi làm Thiên tổng một doanh vậy. cố gắng mà làm".

Nói xong câu đó. Lý Mạnh gật đầu với Tôn Truyền Đình, ý bảo Tôn Truyền Đình bắt đầu bố trí. Cổ Đại Sơn kia nghe được câu nói của Lý Mạnh, liền ở đó sửng sốt một chút, sau đó lập tức phản ứng, trên mặt hiện ra vẻ mừng như điên. dập đầu binh binh, luôn miệng nói:

"Đại soái ân điển, đại soái ân điển, tiểu nhân cho dù thịt nát xương tan..."

Nói tới đây. đã nói không được, có chút nghẹn ngào. Lý Mạnh lắc đầu. mở miệng nói:

"Không cần làm thái độ đàn bà này, hôm nay lời tan xương nát thịt, máu chảy đầu rơi đã nghe không ít. ngươi làm việc thật tốt. doanh Giao Châu sẽ không bạc đãi ngươi!"

Tôn Truyền Đình thầm nghĩ trong lòng, binh mã Sơn Đông này đúng là khác với thiên hạ. Lý Mạnh này càng không giống người thường, không ngờ lại có thể khiến người phía dưới quên mình phục vụ. trung thành như vậy. nếu Sùng Trinh hoàng đế cũng có thể như thế, nghĩ tới đây không nhịn được mà thầm cảnh giác, mình bây giờ đã không còn là thần tử của Đại Minh, lập trường này nhất định phái phân rõ.

Lập tức đẳng hắng, thấp giọng mà bắt đầu bố trí.

Lại nói từ Thủ bị đến Thiên tổng, trên thực tế là hạ chức, vì sao Cổ Đại Sơn cám động đến rơi nước mắt như thế, Thủ bị Thác thành ở trong hệ thống doanh Giao Châu chỉ ở hệ ngoài, ở phủ Quy Đức có chuyện gì. còn phái thương nghị với bọn thủ lĩnh đồn điền, điền trang và Thiên tổng mấy doanh khác mới có thể quyết định.

Hơn nữa chức quan hệ ngoài sau khi được trao, chức quan này vốn là một lễ vật. ở trong hệ thống này không thể tiếp tục thăng chức, lúc Cổ Đại Sơn ở bên ngoài vẫn chưa thấy gì. nhưng sau khi tiếp xúc với đoàn thể doanh Giao Châu, tất nhiên biết rõ ở trong này rốt cuộc tiền đồ vô lượng như thế nào.

Nhưng mình đã bị trùm lên đầu chức Thủ bị, trên cơ bản chính là bị hãm chết ở chỗ này. không thể tiếp tục tiến lên. mỗi khi nhớ tới chuyện này, đều hối hận không thôi, con cháu trong nhà có người cầu quan đầu quân, đều luôn bị gã đưa tới Sơn Đông học lại từ đâu, chỉ mong có thể tiến lên.

Mặc dù người nhà không hiểu, nghĩ thầm ở trong quân Thác thành dẫu gì cũng có người chiếu ứng. nhưng trong lòng Cổ Đại Sơn lại biết, nếu làm thủ hạ của mình ở Thác thành, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể thăng tiến gì. tương lai Lý Nhị Lang thành nghiệp lớn. dạng trấn thủ nhánh bên như mình ngược lại vẫn nên bỏ bớt.

Hôm nay chuyện tới Tế Ninh nói chuyện, bản thân lập công lớn. không ngờ lại được trọng thưởng, trở thành Thiên tổng doanh mà làm lên. đây cũng tương đương là được Lý Mạnh chấp nhận vào trong hệ thống doanh Giao Châu, phát triển ở trong hệ thống này. hoàn toàn được tiếp nhận thành một thành viên trong đó. Mặc dù mỗi lần nghị sự. thái độ của hai gã Thiên tổng còn lại khiến Cổ Đại Sơn không thoải mái. nhưng cũng khiến gã hâm mộ dị thường, không ngờ hôm nay mình cũng có thể như thế.

Lúc mặt trời sắp xuống núi, Cổ Đại Sơn ở sự hộ tống của mấy tên hộ vệ. cưỡi ngựa vội vã ra khỏi thành đi về phía Hà Nam.

Bắt đầu từ ngày mồng 5 tháng 4. châu Tế Ninh tạm thời thành trung tâm quân sự Sơn Đông, từng đạo mệnh lệnh được gửi từ nơi này ra ngoài. chỗ giao giới giữa Sơn Đông. Hà Nam và Bắc Trực Đãi. nam Trực Lệ. đã bắt đầu giới nghiêm. Các loại lực lượng đều gia tăng đề phòng và kiểm tra. không để cho thám tử gian tế trà trộn vào.

Đồng thời binh mã quân doanh doanh Giao Châu trú đóng ở các nơi đều tiến vào trạng thái đề phòng. Hễ là người tới gần vùng cấm của quân doanh đều giết không tha.

-o0o-

Lão doanh của phủ Tế Nam và phủ Đông Xương, quân Duyệt Châu của phủ Duyệt Châu và phủ Quy Đức. quân Hoài Dương đều đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát bất cứ lúc nào. Có điều tất cả mọi người đều khá hồ đồ. không biết làm thế là vì cái gì.

Bọn quân tướng chi chính doanh Giao Châu đều hiểu rõ trong lòng, Lý sấm và Tào Tháo muốn đánh với bọn Tả Lương Ngọc ở trân Chu Tiên. Vậy hãy để bọn họ đánh, đánh sống đánh chết. Ai chịu thiệt cũng không phải chuyện của chúng ta. Sơn Đông chỉ cần coi tốt địa bàn của mình là được, bất kể là Tả Lương Ngọc hay là Lý Tự Thành, đều từng nếm quả đắng của người doanh Giao Châu, sau khi có giáo huấn này. Chắc hẳn sẽ không tới tự làm xấu mặt mình.

Kể sau khi Tùng Sơn bị chiếm đóng, Cầm Châu mở thành đầu hàng Mãn Thanh, mấy thành lũy còn sót ở vùng Cầm Châu và Sơn Hải quan đã lập tức mất bình phong, phải tự mình đối mặt với thế công của đại quân Thát tử.

Mấy tiếng vang lớn "Rầm rầm", khiến cho người ta cảm giác mặt đất đã bắt đầu chấn động, đợi tới khi khói thuốc súng tản đi. có thể thấy tường thành xa xa đã sụp một lỗ hổng lớn.

Một gã tham lĩnh múa lá cở trong taỵ liên tục, binh lính quân Thanh đã sớm chờ lâu liện hò hét mà vọt tới. Từ khi đại pháo bắt đầu bày ở dưới thành, đầu tường và lỗ châu mai liên không còn thấy một tên quân Minh nào cả.

ở trong trận của quân Thanh này, mấy tên tướng lĩnh cựỡi ngựa cũng không thèm để ý tới sĩ tốt đang vọt tới trước, đánh ngựa tới bên đại pháo, thấy những người này tới. mấy chục tên sĩ tốt quân Thanh liền mắng xua binh lính đang canh giữ xung quanh trận pháo liền tản ra, tạo một khoảng trống.

"Trịnh thân vương, món đồ chơi của Hán cẩu này dùng thật sướng, trước kia lúc ra ngoài chiến đấu, cứ sợ những pháo này, một tá mấy thằng chó con của quân Minh kia vừa bắn một phát liền trốn nhanh như sóc, nên chẳng dùng được, nhưng pháo này cũng thật lợi hại, một phát bắn tới. thì ngay cả người sắt cũng không ngăn được".

Mấy tên tướng lĩnh quân Thanh đến trước mặt pháo, đều quay người xuống ngựa, một lão tướng mặc trang phục Đa La Bối Lặc cười vỗ vào thân pháo. Trịnh thân vương Tế Nhĩ Cáp Lãng là một hán tử trung niên mặc y phục trắng, sau khi nghe lão tướng cười, khẽ nhíu mày. mở miệng nói giọng trầm ấm:

"Nhiêu Dư bối lặc, sau này không thể nói lời này, nếu không phải binh hán và công tượng do Tam Thuận Vương mang tới. chúng ta làm sao có loại lợi khí này trong nước".

Lão tướng kia có chút xấu hổ. vội vàng khom mình đáp ứng, Tế Nhĩ Cáp Lãng dẫn quân ở bên ngoài, nên nói nhiều hơn lúc ở trước mặt Hoàng Thái Cực một chút, nhìn từng đội binh sĩ không ngừng theo lỗ hổng kia tràn vào thành, cho dù là ai cùng hiểu đại sự đã định, gã mở miệng lạnh, nhạt nói:

"Những sĩ tốt kéo pháo này đều thần dân có công của Đại Thanh ta. truyền xuống dưới, tối nay những người kéo pháo, đều thưởng rượu thịt, ghi công!"

Bên kia có sĩ tốt truyền lời sang, những pháo binh quân Hán mới vừa rồi bị xua ra đều hoan hô một trận, quy trên mặt đất cuống quít dập đầu tạ ơn.

"Người xem, những nô tài này cho một chút chỗ tốt. liền cảm kích gần chết; có bọn họ kéo pháo, có bọn họ chiến đấu anh dũng phía trước. dũng sĩ Mãn Châu chúng ta có thể ít hy sinh bớt mấy người".

"Trịnh thân vương nói rất đúng, sau khi đánh hạ Tùng Sơn. nhân đinh bên Tam Thuận Vương và Tục Thuận Công đều tăng không ít. ta nghĩ thế nào vẫn khó chịu. Hoàng thượng dẫn chúng ta đánh sống đánh chết để đánh hạ Tùng Sơn. kết quả nhân đinh lại phân cho mấy hàng tướng bọn họ. thật là khó hiểu".

Trịnh thân vương Tế Nhĩ Cáp Lãng mấp máy môi. nhưng vẫn không nói gì. thận trọng từ lời nói tới việc làm là nguyên tắc làm người nhất quán của gã. nếu không không thể sau khi cha Thư Nhĩ Cáp Tề của gã, huynh trưởng A Man của gã bị Nỗ Nhĩ Cáp Xích và Hoàng Thái Cực giam lỏng mà chết, vị trí lại càng ngày càng cao được, trước mắt gã cũng là người huân quý có thực quyền phải tính đến ở Đại Thanh.

Tế Nhĩ Cáp Lãng định nói là "Hiện giờ Hoàng thượng và Duệ thân vương, cùng những Trứ Nột thân cận với người Hán kia, chúng ta vẫn nên ít nói là hơn!" Còn có một câu vốn là nói ở trong lòng "A Ba Thái ngươi cũng vì nói nhiều về mấy chuyện này. nên tới hôm nay vẫn ở vị trí này. sao còn khôngbiết mùi!"

Tên lão tướng đứng bên cạnh Tế Nhĩ Cáp Lãng kia là Ái Tân Giác La A Ba Thái. Ái Tân Giác La, Người con thứ bảy của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, nếu tính rõ thì còn là ca ca của hoàng đế nhà Thanh Hoàng Thái Cực, Hoàng Thái Cực là con thứ tám.

Nữ Chân vốn có truyền thống con bằng mẹ quý. A Ba Thái là con thứ địa vị rất thấp, lúc Hoàng Thái Cực chờ kế vị. gã cứ tưởng là mình sẽ được phong tước và làm bối lặc lớn. ai ngờ chỉ được phong một hàm bối lặc bình thường, kết quả A Ba Thái rất bất mãn. ngoài mặt trong mặt đều có lời oán thán rất nhiều, khiến Hoàng Thái Cực rất mất hứng.

Có điều tốt xấu gì cũng có thân phận hoàng tộc. Những năm này đi theo bọn Mãng Cổ Nhĩ Thái, Tế Nhĩ Cáp Lãng, A Tề Cách đánh đông đẹp tây. cũng kiếm được không ít công danh, hiện giờ cũng là Đa La bối lặc. ở trong lịch sử bình thường. Đa La bối lặc này chính là quận vương, cũng coi như là có thân phận địa vị riêng.

A Ba Thái này thủy chung vẫn có chút bất bình. Hoàng Thái Cực tuổi nhỏ hơn so với gă, Đa Nhĩ Cổn Đa Đạc. A Tề Cách lại càng là tiểu huynh đệ. Tế Nhĩ Cáp Lãng còn là anh em họ của gã. Những người này hoặc đã là thân vương, hoặc đều được phong bối lặc sớm hơn gã. Địa vị đãi ngộ thật sự là xê xích quá lớn.

Nhưng tới bây giờ. A Ba Thái này đã là người ngoài năm mươi. Nữ Chân Mãn Châu lúc này có thể sống tới sáu mươi tuổi đã là thọ. đến tuổi này cũng không còn hy vọng gì. nên trước mắt cứ nói mấy câu thì đều lời bực tức.

Tiếng hò hét bên trong thành kéo dài rất ngắn ngủi. Đối mặt với đại đội quân Thanh như lang như hổ. người của thôn xóm nho nhỏ căn bản không kiên trì được quá lâu. rất nhanh liền lớp chết, lớp hàng.

Có lẽ là vì muốn làm một hình thức lưu lại lúc cuối, cờ xí tung bay ở đầu tường vẫn luôn không ai để ý tới. cho đến khi chiến đấu ngắn ngủi kết thúc, mới có một gã của Tế Nhĩ Cáp Lãng thổi còi ngã xách đại đao đi lên đầu tường, một đao chém đứt cán cờ. nhìn quân kỳ từ từ bay xuống.

Cũng vì đại thẳng có ưu thế tuyệt đối. cho nên quân Thanh mới có thể nhàn hạ thoải mái mà làm những chuyện nhỏ nhặt này như vậy. Quân kỳ Hạnh Sơn Bảo kia sau khi rơi xuống đất, tù binh quân Minh vốn đã ủ rũ đi ra ngoài thành thấy cảnh này, không khỏi sinh lòng tuyệt vọng, khóc rống lên.

Nhưng những sĩ tốt quân Thanh áp giải tù binh kia cũng mặc kệ, lúc quân kỳ kia bị chặt đoạn, sĩ tốt quân Thanh trong thành ngoài thành cùng hoan hô lên. Trịnh thân vương Tế Nhĩ Cáp Lãng và Đa La Nhiêu Dư bối lặc A Ba Thái nhìn khí thế như cầu vồng kia, đều có ưu tư trong lòng, nhưng mặt vẫn mỉm cười.

Đang lúc hoan hô. Tế Nhĩ Cáp Lãng lạnh nhạt nói:

"A Ba Thái, ngươi xem những nô tài quân Hán bên cạnh kia kìa, không phải cũng đang hoan hô sao!"

A Ba Thái nghe được câu này. quay đầu lại nhìn, vừa rồi những sĩ tốt quân Hán kéo pháo kia cũng đang hoan hô theo, sự cao hứng kia thậm chí còn hơn cả sĩ tốt Mãn Châu thật sự. A Ba Thái thô bỉ mà nhổ xuống đất một ngụm nước bọt. khinh thường cực kỳ.

Lúc những quân Thanh do Tế Nhĩ Cáp Lãng suất lĩnh đang hoan hô. từ phía bắc mấy thớt ngựa vội vàng chạy tới. sĩ tốt đội phía sau tiến lên ngăn cản, lại lập tức lui ra, khom người kính cẩn hành lễ.

Từ từ tới gần. có thể nghe được kỵ sĩ trên mấy thớt ngựa kia cao giọng hô:

"Thánh thượng có chỉ, Thánh thượng có chỉ"

Tế Nhĩ Cáp Lãng và A Ba Thái liếc mắt nhìn nhau, bình định những thành nhỏ còn sót lại của quân Minh giữa Cầm Châu và Sơn Hải quan, cũng không phải là chiến đấu lớn gì, có thể nói là nắm chắc mười phần, sao bên Thịnh Kinh còn phái người tới. kể từ sau khi thân phi mất năm ngoái, thân thể Hoàng Thái Cực càng ngày càng suy yếu.

Thân thể Hoàng đế suy nhược bệnh nặng, đã không thể ra khỏi thành Thịnh Kinh. Thịnh Kinh cũng sóng ngầm mãnh liệt, cục diện có chút vi diệu. Trịnh thân Vương Tế Nhĩ Cáp Lãng vẫn trước sau như một không muốn chen vào trong cục diện này. lần này xuất chiến càn quét chính là gã tự xin xuất binh, tránh bị cuốn vào ở Thịnh Kinh.

Thấy mấy tên thị vệ truyền chỉ này vội vã chạy tới, trong lòng nhịn không được mà giật thót một cái. trên mặt Trịnh thân Vương đã sớm không còn nụ cười nào. gã nhìn chằm chằm mấy tên kỵ binh truyền chỉ còn chưa xuống ngựa kia. suy nghĩ có phải Thịnh Kinh xảy ra vấn đề hay không.

Mấy tên kỵ binh tới trước mặt rồi. tên cầm đầu kia vội xoay người xuống ngựa, từ trong hộp gỗ đeo sau lưng lấy ra một cuốn lụa vàng, cao giọng đọc:

"Phụng thiên thừa vận. hoàng đế chiếu viết, tuyên Đa La Nhiêu Dư bối lặc A Ba Thái theo khâm sai truyền chỉ lập tức lên đường vào kinh, không được sai sót. khâm thử!"

Sau khi đọc xong, tên kỵ binh này vội khom người hành lễ vấn an Tế Nhĩ Cáp Lãng và A Ba Thái, nói:

"Nô tài thỉnh an Trịnh thân vương. Nhiêu Dư bối lặc. bên Thánh thượng đang thúc giục, không thể trì hoãn xin bối lặc gia theo các nô tài vào kinh ạ!"

A Ba Thái hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì. nghe được Hoàng Thái Cực đột nhiên triệu kiến, trong lòng quả nhiên là thấp thỏm cực kỳ. quay đầu lại nhìn Tế Nhĩ Cáp Lãng đang đứng ở đó. lúc này Trịnh thân Vương đã không còn vẻ lo lắng, sắc mặt như nước, bình tĩnh mà đứng ở một bên. căn bản không nhìn ra gã đang suy nghĩ gì.

Tên kỵ binh truyền chỉ kia cười giục:

"Bối lặc gia, bên Thánh thượng thúc giục gấp. chúng ta vẫn nên nhanh chút là hơn!"

Cách thức bố trí hoàng cung Thịnh Kinh nghe nói giống như Tử cấm thành ở kinh thành Đại Minh, có điều bố trí lại nhỏ hơn rất nhiều, so với hoàng cung ở kinh thành Đại Minh kia, nơi này càng quạnh quẽ hơn rất nhiều.

Hoàng đế nước Thanh Hoàng Thái Cực thân thể ngày một suy yếu. hoàng cung này ngoại trừ quạnh quẽ. còn thêm chút vị hoảng sợ. ở cạnh tầm cung Hoàng Thái Cực. ngoại trừ mấy tên thái giám thân tín và thị vệ. người còn lại đều bị đuổi ra xa.

Bởi vì hôm nay Lễ thân vương Đại Thiện đang ở trong tẩm cung, Hoàng Thái Cực bảo là muốn mật đàm. người phía dưới tất nhiên là phải làm tốt việc giữ bí mật.

Những thị vệ này mặc dù cũng là con cháu dòng trong và dòng ngoài hoàng kỳ. nhưng cũng có người sau khi cho lui xuống canh giữ. liền lặng lẽ tới báo tin cho Duệ thân Vương Đa Nhĩ Cổn, nói là hôm nay Đại Thiện và Hoàng Thái Cực bàn bạc bí mật ở trong cung, không biết có chuyện gì.

Hoàng Thái Cực đã không còn là hán tử to lớn, lúc này chỉ là một lão nhân gầy yếu. ngay cả đứng lên cũng có chút khó khăn, gã nằm ở trên giường sưởi, dùng mấy cái gối đệm lên, trên người đang đắp chăn bông dày cộm. hơi thở nặng nề. bộ dạng hoàn toàn là một người bệnh nặng.

Trong tẩm cung, ở bên cạnh giường sưởi. Lễ thân vương Đại Thiện mặc y phục thân vương ngồi ở bên cạnh, lo lắng mà nhìn Hoàng Thái Cực. thấp giọng nói:

"Hoàng thượng, bọn Đa Nhĩ Cổn đúng là kỳ cục. bây giờ hoàng thân quốc thích các kỳ. những nô tài người Hán, Mông Cổ kia sau khi tới Thịnh Kinh, tới trước cố cung bái kiến Hoàng thượng ngài, sau đó đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ đều muốn đi tới bên Đa Nhĩ Cổn bái kiến, lại còn có người đi tới chỗ của hắn trước, sau đó mới tới chỗ này..."

Con mắt Hoàng Thái Cực nhìn nóc nhà, nửa ngày không lên tiếng, hồi lâu mới mở miệng từ từ nói:

"Nhị ca. ngươi không cần gấp. chỉ cần trẫm còn sống, bọn Đa Nhĩ Cổn đừng mong ngày trở mình, chờ A Ba Thái về, trẫm tự có an bài..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play