Tuy lão thái giám Lưu Phúc Lai đoán Dương Tự Xương thống lĩnh binh mã nhiều lộ. tất sẽ xuất hiện hỗn loạn, nhưng vào tháng 4 và tháng 5 năm Sùng Trinh thứ 13. tình thế ngược lại vẫn tốt.
"Hiến, Tào đều ở trong vòng vây, mà sấm lại đang ở trong đó!". Sự bao vây của binh mã mấy tỉnh đã gần hoàn thành, mắt thấy sắp Đại công cáo thành, ngày tận thế của Trương Hiến Trung, Lã Như Tài, Lý Tự Thành đã phủ xuống.
Đại tướng quân Minh Tả Lương Ngọc dẫn binh đuổi gấp theo quân đội của Trương Hiến Trung mặc dù thắng có bại có. nhưng lần này lại hoàn toàn chiếm ưu thế. mắt thấy Trương Hiến Trung sẽ bị bắt vào tay. toàn diệt loạn Thiểm Tây.
Có điều Trương Hiến Trung phái sứ giả đến thăm, vừa lấy ra số tiền lớn hối lộ. vừa khuyên bảo Tổng binh Tả Lương Ngọc nói:
"Tướng quân có thể có phú quý ngày hôm nay đều nhờ công diệt tặc. nếu bọn ta bị diệt sạch, tướng quân liền tự chặt cánh tay cầm trọng binh kia sao?"
Câu hỏi này có chút trúng tim đen. Cái gọi là có mới nói cũ. thay đổi triều đại đều có không ít. nên quyền lực lớn như Tả Lương Ngọc thì càng phải cảnh giác sâu.
Mà xui xẻo chính là, Tổng binh Thiểm Tây Hạ Nhân Long lại chủ động tìm tới cửa. Dương Tự Xương là Đốc sư; Tổng đốc. Tuần phủ các tỉnh đều dưới trướng gã. mà võ tướng các nơi cũng có lệ thuộc ít nhiều với gã. Trước mắt võ tướng đứng đầu chính là Tả Lương Ngọc. Uy tín của Dương Tự Xương bên trong võ tướng lại kém xa mấy người Hồng Thừa Trù. Tôn Truyền Đình, Lô Tượng Thăng. Trịnh Sùng Kiệm, chỉ có thể dựa vào việc treo chức hậu tước, quan lớn để động viên tính tích cực của võ tướng.
Tổng binh Tả Lương Ngọc là người ương ngạnh, không đinh chỉ hiệu lệnh đã là bình thường lắm rồi. lúc Dương Tự Xương sai Thiẻm tướng Hạ Nhân Long, đã từng đồng ý là nếu đánh bại giặc Thiểm Tây, thì sẽ để Hạ Nhân Long thay thế vị trí của Tả Lương Ngọc, ai ngờ mắt thấy sắp Đại công cáo thành, Đốc sư Dương Tự Xương lại không thực hiện lời hứa.
Những võ tướng này cũng không phải nhân vật trung thành vì nước gì. Hạ Nhân Long không được đồng ý như mong muốn. lúc này liền giận dữ, hận Dương Tự Xương tận xương tủy. định phái sứ giả nói chuyện này cho Tả Lương Ngọc.
Thật là trùng hợp. có điều đây cũng chuyện xảy ra thật trong lịch sử. Tả Lương Ngọc vốn vì lời khuyên của sứ giả Trương Hiến Trung mà nghi thần nghi quỷ. kết quả đúng là thoái thác đối phương.
Trong lòng Tả Lương Ngọc để phòng nên hành động của quân binh dưới tay lập tức buông thả, kết quả quân đội của Trương Hiến Trung vẫn một mực quẫn bách không chịu nổi nhất thời có cơ hội thở dốc. lập tức từ trong vòng vây truy kích thoát ra ngoài.
Chuyện này xảy ra từ đầu tới cuối chỉ có một tháng, nhưng thế cục đã biến hóa điên đảo. thật đúng là ứng với lời tiền đoán của lão thái giám Lưu Phúc Lai: Rối loạn.
Ngày 25 tháng 4. Lý Mạnh tiếp đãi khách tới từ phủ Dương Châu ở trấn Phùng Mãnh, còn ba ngày nữa, cả nhà Lý Mạnh và bộ đội bên người sẽ cùng dời tới thành Tế Nam.
Vi khách này khiến Lý Mạnh có chút bất ngờ. Dựa theo yêu cầu của người khách này. tin tức gã tới đẩy được giữ bí mật nghiêm ngặt, ngoại trừ nhân vật trọng yếu nhất, những người khác đều tường đây chỉ là một sĩ thân Lỗ Nam. tới trao đổi chuyện đồn điền, điền trang mới mở với Lý đại nhân.
Đó chính là người con thứ hai của Phương gia ở phủ Dương Châu - Phương Ứng Nhân.
Hệ thống tình báo của cửa hàng Linh Sơn và Hoàng Bình dồn không ít tinh lực vào diêm thương vùng Lưỡng Hoài, tất nhiên là đã sớm chú ý tới quân vật khổng lồ như diêm thương Phương gia. Phương gia thuộc về dạng thủ lĩnh diêm thương vùng trên sông Hoài, mà doanh Giao Châu của Lý Mạnh trước mắt lại cắt thịt trên người diêm thương ở đây, nên hai bên trước mắt là cục diện không đội trời chung.
Thế mà đứa con thứ hai của Phương gia - Phương lão nhị có địa vị rất quan trọng ở Phương gia lại đến thăm, thật sự là khiến người ta rất kinh ngạc.
Phương Ứng Nhân ở trên thuyền của phủ Dương Châu, dọc theo đường thủy lên phương Bẳc. Rồi đổi xe ngựa ở bên châu Tế Ninh, chạy một mạch tới thành Giao Châu. Thứ nhìn thấy ở dọc đường, khiến người con thứ hai có kiến thức rộng rãi của Phương gia này có chút kinh ngạc.
Phương Ứng Nhân đã đi qua rất nhiều địa phương, từ Nam đến Bẳc đều từng đặt chân. Đương nhiên, những địa phương gã đi qua khi đó còn chưa hỗn loạn, nhưng Phương Ứng Nhân đã từng thấy hỗn loạn ở khắp nơi. Vào lúc đó cơ sở thống trị của Đại Minh cũng đã sụp đổ. mệnh lệnh của Tri huyện không ra khỏi huyện thành, nên ở ngoài huyện thành. nhà giàu, đại tộc chính là vương pháp, bá tánh bình dân chỉ có thể cam chịu bị ức hiếp, bóc lột.
Những chuyện trải đường, xây dựng thủy lợi mà quan phủ nên làm đã không có ai đi làm, các nơi đều khó khăn túng bấn. Tình huống các tỉnh Giang Nam thì đỡ hơn một chút, có điều đó là vì dân quan giàu có đông đúc. có lợi nhuận của công thương chèo chống, nên lúc này mới yên ổn hơn những địa phương khác một chút.
Mấy huynh đệ tới những địa phương khác nhau, trở về trao đổi kiến thức, câu nói đầu tiên thường dùng nhất là "Không có Vương pháp quy củ”. Thành thật mà nói. giặc Thiểm Tây nổi dậy như ong. thiên hạ đại loạn, đúng là đột ngột, nhưng kết hợp kiến thức những năm trước, cũng có chút vị nằm trong dự liệu.
Nhưng ở Sơn Đông lại khác, tuy nói cũng bị tai họa. nhưng lại rất có quy củ. Thường có thể thấy tu sửa thủy lợi ở ven đường, phần lớn dân chúng đi trên đường, đều bộ dạng đường đường chính chính.
Hiện nay các tỉnh ở nam Trực Lệ và GiangNam. một số địa phương Hoài Bắc và Giang Tây. đã không dám ra cửa một mình, đạo tặc nhiêu vô số kể. giữa ban ngày công khai hành hung đã là chuyện thường. Thành thật mà nói. đây cũng chưa tính là gì. nếu đi ra ngoài địa giới Giang Nam. nghe nói người đi trên đường ở Hà Nam đều người không có đức hạnh, trăm dặm Thiểm Tây cũng không có người ở. vùng Hồ Quảng và Tứ Xuyên, bá tánh bình dân đều trốn vào trong núi, cũng rất ít người ở giống Thiểm Tây, đều khó khăn dị thường.
Mà Bắc Trực Đãi sau khi bị Thát tử chà đạp qua một lần. dĩ nhiên đã điêu tàn không chịu nổi. chẳng còn gì để nói. ở dưới hoàn cảnh như thế. Sơn Đông lại là một trường hợp đặc biệt.
Đội ngũ xe ngựa của Phương Ứng Nhân thấy người đi đường đi một mình trên đường không chỉ một lần. Trên mặt những người đi đường này mặc dù cũng đầy vẻ xanh xao. trông là dạng người nghèo khổ. nhưng lại không có vẻ mặt tuyệt vọng và sợ hãi như những nơi khác, có chút ổn định.
Những người đến từ phủ Dương Châu này không khỏi có chút ngạc nhiên với cảnh như thế, nhưng lúc xuống ngựa hỏi thăm, người đi đường được hỏi đều vẻ mặt hoảng sợ. liên tục xua tay. vội vã rời đi. hình như là không dám trả lời người ngoài. Phương Ứng Nhân có chút cảm khái. Sơn Đông này quản lý đúng là nghiêm.
Trên quan đạo, cứ một lúc lại có đội ngũ kỵ mã mặc y phục vải bố đi qua, những thanh niên khỏe mạnh mặc ỵ phục dày đen này đều mang vũ khí. hành động đều giống nhau. Người đi đường ở trên đường lúc thấy những kỵ sĩ mặc vài bố này đi quạ đều kinh sợ mà tránh đường.
Những kỵ sĩ mặc vải bố này cũng đã chú ý tới đội ngũ khác với người thường của Phương Ứng Nhân có điều sau khi thấy cờ xí tam giác trên xe ngựa, cũng không để ý tới nữa.
Mấy đại biểu của diêm thương Lưỡng Hoài đặt ở Sơn Đông tuy rằng đã sớm bị nhổ tận gốc, nhưng cơ sở ngầm và người quen thì vẫn có. liền có người giải thích nói:
"Những kỵ sĩ vải bố này đều diêm đinh võ trang của tuần kiểm quân muối Giao Châu, những diêm đinh võ trang này ở lộ khẩu đến đóng quân ở trạm Sơn Đông, ngày nào cũng tuần tra, trước kia thì chỉ tra khám muối lậu, nhưng những năm gần đây thì dần dần có thêm chức năng diệt trộm cướp, duy trì trị an".
Nghe giải thích như thế, Phương Ứng Nhân nhịn không được buồn cười, nhưng cũng có chút kính sợ. tuần kiểm quản muối Giao Châu này là một chức quan cửu phẩm nho nhỏ. nhiều nhất chỉ được tra khám khối khu vực nam bộ phủ Lai Châu, nhưng trên đường mình đi. nhìn qua diêm đinh võ trang không dưới mấy nghìn người, mà trong khi lúc này gã mới đi có mấy chỗ. Bộ dạng tư thế của diêm đinh võ trang kia ngay cả quan binh của Lưỡng Hoài cũng không có khí chất như vậy. Có một lực lượng như thế, quả nhiên là khống chế nghiêm mật chỗ này. Hàng muối của những nhà khác bán được ở trong này, tất nhiên sẽ độc bá thị trường muối. Hơn nữa dù kẻ ngu cũng nhìn ra, những diêm đinh võ trang này không chắc chỉ sử dụng trên mặt tra khám muối lậu. duy trì trị an.
Trong lúc bên gã đang sợ hãi than người dẫn đường kìa chỉ vào lá cờ tam giác cắm bên trái buồng xe kia. mở miệng nói:
"Nếu không phải chưởng quỹ cửa hàng Văn Như của châu Tế Ninh xin giúp được lộ kỳ (cờ đường) kia, xe ngựa của chúng ta căn bản không có cách gì đi thẳng một mạch như vậy. e là đã sớm bị người ta cản lại vặn hỏi rồi".
Phương Ứng Nhân nhìn thoáng qua lá cờ tam giác đen có viền đỏ kia. phía trên viết mấy chữ "269" như gà bới bằng sơn trắng, nhìn kỹ mấy lần. liền nhớ mang máng là ký hiệu mà mấy tên quỷ nước ngoài dùng. Nghĩ thầm chẳng qua chỉ là một lá cờ. không ngờ lại có thể có uy lực như vậy.
Dọc đường còn có những nông phu đang trồng trọt bên trong ruộng đồng. Mới đầu từ trên xuống dưới Phương gia thấy những nông phu này trồng trọt thì không thấy có gì để để ý. nhưng dọc theo đường đi tới, ngoài những châu huyện, phủ thành, hễ là địa phương có ruộng đều thấy cảnh như vậy. dần dần mới cảm giác có chút không đúng.
Bởi vì đang mùa quy hoạch ruộng đất nên đều thấy nông phu ở bên trong ruộng đồng. Lúc mới đầu, người của Phương gia đi về phía Sơn Đông chỉ là cảm khái những tinh xung quanh đều gặp họa. Sơn Đông này không ngờ lại vận khí tốt. còn có thể trồng trọt, nhưng đi mãi vẫn thấy cảnh như vậy.
Chỗ đang đi cách chỗ nghi chân buổi tối còn một đoạn đường hơi xa. Phương Ứng Nhân nhìn cảnh ven đường không có gì thay đổi. vẫn là nông phu. vẫn là ruộng đồng, vẫn là những động tác giống giống nhau. Có chút khác duy nhất chính là phong cảnh, thậm chí có đôi khi ngay cả phong cảnh cũng giống nhau.
Lộ trình như vậy quá thật rất buồn tẻ, Phương Ứng Nhân trước kia đã tới Sơn Đông, nhưng lữ trình khi đó cũng không như vậy. giống như mình đã đi tới một địa phương hoàn toàn khác. Phương Ứng Nhân coi như là thường xuyên buôn bán ở bên ngoài, nhưng hành trinh không thú vị như vậy thật cũng không nhiều lắm. Ven đường cho dù là phồn hoa hay là tiêu điều, tóm lại vẫn là một cảnh, nhưng cảnh không chút biến hóa như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp.
Lộ trình gần mười ngày. Phương Ứng Nhân đều vượt qua trong trạng thái buồn ngủ, nhưng sau năm ngày đầu đi hành trình như vậy, trong lòng Phương Ứng Nhân không khỏi dâng lên một sự sợ hãi, cứ mãi một cảnh như vậy, buôn tẻ không có chút thay đổi. có lẽ không thú vị, nhưng nói rõ một vấn đề. ruộng đất nhân khẩu của Sơn Đông đều được người ta chinh hợp chung lại. trở thành một cỗ lực lượng, nghìn vạn ruộng, trăm vạn dân quy về một người, vậy người có thể có lực lượng cực lớn này sẽ càng mạnh thêm.
ở Sơn Đông, người này chỉ có thể là Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh. Phương Ứng Nhân đột nhiên cảm giác mình rất may mắn nếu không phải trời cao chiếu cố. mình sao từ trong buổi nghị luận với huynh đệ một nhà nói ra câu tìm Lý Mạnh kia, nhìn cảnh tượng Sơn Đông bực này, có lẽ mình kiếm được bảo vật rồi.
Sau mấy ngày buồn ngủ, ở hai ngày trước khi vào Giao Châu, đoàn người của Phương Ứng Nhân rốt cuộc không còn cảm giác buồn ngủ gì nữa. mỗi thời mỗi khắc đều rất tỉnh táo. tâm tư sợ hãi lại càng ngày càng lớn. cảm giác như ở vùng Tề Lỗ này có một người khổng lồ đang quan sát bọn họ.
Tới Giao Châu, lúc đi trang viện Lý gia cầu kiến Lý Mạnh, đoàn người Phương Ứng Nhân đã đầy kinh sợ. đặc biệt là lúc tới phụ cận Giao Châu, còn chứng kiến bộ dạng của binh mã doanh Giao Châu, cho dù là người chẳng hiểu chút gì về quân sự. cũng biết đây là quân mạnh.
Lý Mạnh cảm thấy rất kinh ngạc khi thủ lĩnh diêm thương - Phương gia gần như là đối thủ một mất một còn lại phái sứ giả tới gặp mình. Nhưng sau khi tiếp kiến lại phát hiện thái độ của đối phương kính sợ khác với bình thường, điều này càng khiến Lý Mạnh cảm giác rất kinh ngạc.
Mặc dù là đối thủ một mất một còn. nhưng cũng không đại biểu là không thể gặp nhau. Lý Mạnh bây giờ là thể tập hợp của đại quân đầu. đại địa chủ. đại thương nhân. Đối tượng khác nhau, thì thân phận sử dụng lúc gặp cũng khác nhau, nếu là bọn diêm thương tới nói chuyện làm ăn. vậy Lý Mạnh liên dùng thân phận một thương nhân để nói chuyện.
Thương nhân mà, chỉ cần giá cả phù hợp. thì không gì là không thể nói.
"Đại soái thần võ phi thường. Tộc của tiểu nhân ở Nam Trực Lệ nghe tiếng đã lâu. vừa vào Sơn Đông mới biết tin đồn không giả, thật là bội phục sát đất".
Trên thực tế, mặc dù hai người cách nhau chỉ một cái bàn nhưng Phương Ứng Nhân nhìn Lý Mạnh thủy chung vẫn cảm thấy đối phương cao lớn cực kỳ. phải ngưỡng mộ mới được. Loại ảo giác này cũng có chút thú vị.
Với lời khách sáo của Phương lão nhị. Lý Mạnh thật chẳng muốn trả lời, trực tiếp nâng ấm trà, tiện tay rót cho đối phương một chén trà. Đây chính là một trong những đặc sắc của doanh Giao Châu. Phương Ứng Nhân hoảng sợ đứng lên. liên tục nói không dám. thấy vẻ mặt Lý Mạnh không kiên nhẫn, mới cười mỉm mở miệng nói:
"Đại soái phái quân bảo vệ Hoài Bắc. hiển nhiên là mệnh lệnh của triều đình, nhưng lý do động binh lần này cũng liên quan với khoản tiền lớn kia không phải sao. Không lợi không dậy sớm mà!"
Câu nói này khiến Lý Mạnh cười cười, nên Phương Ứng Nhân nói chuyện cũng thuận hơn không ít. trực tiếp mở miệng nói:
"Tiểu nhân xin nói lời đắc tội. Đại nhân làm việc mua bán muối Lỗ mãng này cũng hưng vong dị thường, trước mắt tuy vẫn bán được ở bên Hà Nam và Bắc Trực Đãi sao. có điều tiểu nhân dám nói thẳng, việc mua bán của đại nhân cho dù không có ai ngáng đường ngăn cản cũng chỉ tới đó mà thôi".
"Hả?"
Nói nửa ngày, để tài rốt cuộc khiến Lý Mạnh cảm giác được chút hứng thú. sau khi lợi dụng Dương Tứ của trấn trên Tín Dương tới đả kích diêm thương Lưỡng Hoài vào năm trước, tiêu thụ hàng muối Sơn Đông ở sát Hoài Bắc lần đầu tiên thịnh vượng phát đạt ở ngoài tỉnh, nguồn thu vào cũng dần tăng lên. ở trong dự tính của Lý Mạnh, nếu nguồn thu vào tăng trưởng dựa theo trình độ này. hơn nữa còn có tiền do bọn diêm thương Lưỡng Hoài cung phụng hàng năm. doanh Giao Châu có thể tiếp tục tăng cường quân bị. mà không cần lo vấn đề tài chính.
Có điều biên độ tăng trường của việc mua bán. tiêu thụ muối lại bắt đầu chậm lại từ từ. thị trường Bắc Trực Đãi còn cả diêm trường Trường Lô của quan doanh và vùng Hà Nam đại tai liên tiếp, chỉ có thể tiêu thụ trong một số thành thị. mà sau khi phân ngạch để trống của những thị trường này bị muối Lỗ chiếm sạch, tiêu thụ muối Lỗ cũng không có không gian quá lớn để tăng trưởng nữa.
Việc mua bán muối lậu cũng không đơn giản là cứ dùng hàng hóa trao đồi với tiền bạc, Bởi vì hàng hóa do quan doanh độc quyền, mà lợi nhuận chủ yếu là xuất từ quan bán muối riêng, nên kinh doanh ở chỗ nào đó. thường cần có nhân sĩ địa phương tham dự hoặc che chở. muối Lỗ ở thị trường bản địa Sơn Đông dựa vào thân hào địa chủ cũng là vì như thế.
Bản tỉnh có thể dựa vào quyền thế của Lý Mạnh và vũ lực của doanh Giao Châu cưỡng chế đạt thành. Huống chi hắn lại có năng lực khống chế được các diêm trường lớn của Sơn Đông.
Cần phải tiêu thụ ở những chỗ khác, địa phương như Bắc Trực Đãi và Hà Nam đã sớm có quan hệ nên ngược lại cũng dễ nói. Khuếch trương một chút ở bên ngoài có thể rất khó khăn, nhưng địa bàn kinh doanh muối vùng Lưỡng Hoài bên kia đã gần hai trăm năm. hai bên mua bán. che chở. tỷ lệ chia lợi đã sớm xác định xong, các loại quan hệ cấu kết rắc rối phức tạp. nhiều thế hệ. cũng không phải là hộ ngoại lai (từ bên ngoài tới) như muối Lỗ Sơn Đông cứ nói vào là có thể vào được.
Cho nên tiêu thụ muối Lỗ đang tăng trường rất nhanh lại đình trệ. Lý Mạnh đang vì chuyện này mà phát sầu. Hắn đến từ hiện đại cũng không tưởng tượng tiêu thụ hàng muối quá phức tạp. chỉ thấy quan bán muối riêng, ai bán mà chả được, nào có nghĩ quan hệ gút mắc trong đó lại lớn như vậy, nói trắng ra là. Lý Mạnh bán muối hơn một nửa đều dựa vào đao kiếm, mà bán ở ngoài tỉnh lại dậm chân tại chỗ. chung quy cũng không thể giơ đuốc cầm gậy mà đánh qua.
ở ngoài lúc này. cũng có một số khó khăn trên điều kiện khách quan, ví dụ như lượng sản xuất của muối Vùng Lưỡng Hoài vượt Sơn Đông rất xa. hơn nữa vận chuyển có thể dựa vào đường thủy và kênh rạch chẳng chịt, dày đặc. Còn Sơn Đông thì lại khác, có một số thời điểm, mặc dù bên ngoài có yêu cầu. nhưng sản xuất và vận chuyển ở bên này lại theo không kịp.
Cho nên Lý Mạnh vẫn luôn muốn thuận lý thành chương mà mở rộng thế lực của mình ở Hoài Bắc, chiếm cứ mấy diêm trường, lợi dụng con đường của đối phương để bán ra, đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội thích hợp. Mà chuyện gần đây nhất thì sự ứng đối của diêm thương quá nhanh chóng, cũng không kiếm được cớ sinh sự.
Nghe thấy Phương Ứng Nhân của Phương gia nói rõ. Lý Mạnh lập tức hứng thú lên. Phương Ứng Nhân cũng thấy được vẻ biến hóa trên mặt Lý Mạnh, trong lòng có vài phần nắm chắc, nhịn không được vừa cười vừa nói:
"Đại nhân cũng buôn bán muối, có điều làm việc lại không tinh tế. phải biết rằng mua bán nghiệp muối này. cũng không phải cứ có muối là có thể bán đi. diêm thương Lưỡng Hoài đều thương nhân Sơn Thiêm. Huy Châu, truyền thừa tích lữ hơn mười đời. mới có cục diện hôm nay. nhìn bên ngoài thì giống như chỉ là làm ăn lấy tiền đổi hàng, nhưng đạo ở bên trong lại nhiều lắm!"
Lý Mạnh gật đầu liên tục. diêm thương tầng cao nhất trong kinh doanh nghiệp muối ở Đại Minh chính là mấy diêm thương Lưỡng Hoài này. hai bên khắc nhau như nước với lửa đã lâu. Lý Mạnh có đôi khi cũng nghĩ, đợi đến khi mình giết sạch những diêm thương này. có lẽ sẽ không còn cơ hội biết huyền bí bên trong nghề này. hôm nay lại có một vị diêm thương trên sông Hoài giảng giải cho mình, thật đúng là cơ hội khó có được.
Trên thực tế Phương Ứng Nhân vẫn còn có chút khẩn trương. Lý Mạnh thân là đại tướng đã có gan, có máu giết phạt. Nên tiếp xúc gần. áp lực của Phương Ứng Nhân rất lớn. sau khi nói mấy câu, cổ họng hơi khô. nâng chén trà lên uống, cũng đã cạn sạch, Lý Mạnh cười cầm ấm trà rót đầy cho gã.
Lần này Phương Ứng Nhân cũng không khẩn trương, ngược lại bưng chén trà cười hì hì. Lý Mạnh rốt cuộc mở miệng hỏi:
"Nhưng không biết Phương huynh tới đây là có ý đồ gì. Chung quy không phải là ở đây nói chuyện phiếm chứ?"
Phương Ứng Nhân hoàn toàn thả lỏng, cười trả lời:
"Đại soái xưng hô như vậỵ thật muốn giết tiểu nhân rồi. Đại soái nuôi quân trị dân. tốn rất nhiều tiền, tâm tư mở nguồn thu này chắc là khẩn thiết vô cùng, trong nhà tiểu dân có chút bí quyết. nguyện giúp đại nhân một tay".
Nghe nói như thế, con mắt Lý Mạnh nheo lại, hắn đương nhiên hiểu ý của đối phương, cũng biết đối phương là chủ động tới thăm lấy lòng. Nhưng không có cái lợi nào là tự nhiên từ trên trời rơi xuống, đối phương tất sẽ xin hồi báo.
Trước kia Khổng Tam Đức, Chu Dương đều đã làm chuyện tương tự. thiên tai liên miên, loạn trong giặc ngoài, người có đầu óc tỉnh táo thấy nội loạn buông xuống, nóng lòng tìm chỗ che chở. hoặc là muốn ở trong loạn thế này kiếm được một tràng đại phú quý. nhưng với tình huống hiện giờ. cho dù có ý nghĩ đó. cũng không thể súc tích vũ lực. Cá nhân vẫn không cách nào chống lại triều đình.
Trước mắt mà nói. cũng chỉ có thể đầu cơ.
Binh mã triều đình thì không có gì để mà đầu cơ. cung phụng thường lệ đã khiến người ta phiền không chịu nổi. Mà Thát tử thì cách xa nghìn dặm. lại thường ở quan ngoại, hơn nữa Nữ Chân Mãn Thanh lúc này, ở trong mắt người Hán của Hoa Hạ vẫn không khác gì cầm thú. Ngoại trừ một số hiệu buôn Sơn Tây luôn làm ăn lui tới ở trên thảo nguyên, những người còn lại đều không muốn chọn.
Còn loạn dân Thiểm Tây. đám người Trương Hiến Trung. Lý Tự Thành, lúc lừng lẫy cũng có mấy chục vạn binh mã, nhưng lần nào nổi dậy lần đó thua, luôn không thấy có gì lâu dài, khiến người ta không quá yên tâm.
Lẽ ra Lý Mạnh cũng là Tổng binh Sơn Đông, binh mã chính quy của triều đình. Trong mắt người bên ngoài, Lý Mạnh này không khác gì với quân tướng Đại Minh bình thường, chỉ có bản lĩnh vơ vét của cải có lẽ cao hơn một chút.
Nhưng hễ là người đã tiếp xúc gần hoặc là cẩn thận quan sát đều biết Lý Mạnh khác với người xung quanh. Có lẽ Lý Mạnh ở thời đại này lộ vẻ khác loại.
Lý Mạnh giờ về vơ vét của cải nhưng sinh hoạt cá nhân thì có thể được gọi là tiết kiệm, mỗi ngày đều thúc giục quân binh tập luyện, cũng không cắt xén quân lương, trú đóng ở Sơn Đông nhưng không quấy rầy trăm họ. ngược lại đồn điền còn thu dụng lưu dân.
Mặc dù đã làm biết bao chuyện tốt. nhưng Lý Mạnh sống tiết kiệm, lại là để dồn tất cả tiền tài vào trong quân đội của mình, đồn điển thu dụng lưu dân, nhưng điền trang, đồn điển đều sản nghiệp của nhà mình, quân đội trên danh nghĩa là quân đội quốc gia. nhưng trên thực tế cũng bị Lý Mạnh khống chế nghiêm ngặt, nước giội không lọt.
Quân đội Đại Minh thường phải có thái giám giám quân, hành động đều phải có quan văn phẩm cao như Tuần phủ dẫn dắt. nhưng Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ và thái giám giám quân Lưu Nguyên Bân giống như đồ trang trí. còn bị Lý Mạnh nắm nhược điểm trong tay.
Lý Mạnh chưa bao giờ nói từ "Trung nghĩa" gì. ở trong triều đình, Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh rất không thu hút. chỉ biết Sơn Đông rất ít xảy ra nhiễu loạn gì. triều đình có việc hắn sẽ nghe lệnh xuất binh. Nhưng nghĩ lại cẩn thận, binh mã Sơn Đông ngoại trừ từng đánh bại quân Thanh ở huyện Tề Hà. cũng không còn chiến tích gì nữa, cũng không làm thêm gì nữa.
Nếu một người cẩn thận quan sát Lý Mạnh và binh mã Sơn Đông mà phán đoán thì chỉ biết rút ra kết luận dạng như "Người này toan tính không nhỏ" hoặc là "Sợ không phải là vật trong ao".
Lời này mặc dù thô tục. nhưng đối với những người muốn đầu cơ. đánh cuộc phú quý hoặc là người cầu bình an mà nói. người như vậy mới là người bọn họ cần nhất.
Hạng người như Tả Lương Ngọc. Hạ Nhân Long, cũng ôm binh mấy vạn. là đại tướng tung hoành ngang dọc. nhưng nếu cấu kết với loại võ tướng này thì cũng như làm bạn với hổ sói nói không chừng vào lúc nào đó. ngay cả da lẫn xương của ngươi đối phương cũng sẽ nuốt vào hết, ngay cả mảnh vụn cũng không chừa.
Nhưng Lý Mạnh lại khác, từ khi lập nghiệp tới giờ. ít nhất vẫn giữ quy củ. buôn bán chưa từng làm chuyện không thủ tín. điểm này dù sao vẫn khiến người ta yên tâm hơn một chút.
Hơn nữa đối với thương nhân mã nói. Lý Mạnh cũng là một gã thương nhân, hắn là diêm thương lớn nhất Sơn Đông, dạng thân phận này giống họ càng khiến người ta an tâm. cũng khiến người ta cảm thấy dễ nắm chắc.
Trước kia bản thân Lý Mạnh không nhìn ra mấy điểm này. Khổng Tam Đức và Chu Dương hoặc là coi trọng, hoặc là đầu nhập vào hắn. Lý Mạnh ít nhiều có chút cảm giác nhận sủng mà kinh, bây giờ đã không thấy như vậy nữa, diêm thương Phương gia tìm tới cửa. cũng không khiến hắn giật mình bao nhiêu.
Chẳng qua là ánh mắt Phương gia này tốt. sớm liên hệ với mình mà thôi. Đổi phương tự dưng tới thăm đưa cho mình lợi ích cực lớn, mình dựa vào cái gì để báo đáp lại. Chính là dựa vào đao thương trong tay mình, mấy vạn hùng binh dưới tay mình.
Phương Ứng Nhân thấy vẻ mặt đối phương cũng không có gì dị thường, càng thấy việc này đúng đắn. Không nói đến có đầu cơ vào hắn hay không, trước mắt nếu làm không tốt thì vẫn có đại tiện nghi là có thể kiếm lời. Gã dừng một lát. ưỡn người lên. mở miệng cười. Lúc này lập trường và thái độ của Phương Ứng Nhân đã không còn câu nệ như vừa rồi. mà chính thức đứng ở vị trí ngang hàng.
"Lúc tiểu nhân ở nhà, gia phụ thường giảng giải, hiện giờ nghiệp muối Lưỡng Hoài, tuy nói thịnh vượng phát đạt đã gần trăm năm. nhưng cũng không ổn định, người tham dự trong đó quá nhiều, quá hỗn tạp, tranh đoạt lẫn nhau, ác ý tranh đấu, tình hình buôn bán đáng lẽ phải phát triển hơn nữa thì lại bị ép cực hạn. nếu có người chỉnh đốn lại một phen, tất nhiên sẽ tăng thêm một bậc”.
Lý Mạnh cười gật đầu, mở miệng nói:
"Chỉnh đốn nghiệp muối, đó là chuyện của Hộ bộ và nha môn vận muối ở nam Trực Lệ. bản tọa là võ tướng, lại trấn thủ Sơn Đông, không quản được xa như vậy. nhiêu như vậy!"
Nghe câu trả lời của Lý Mạnh. Phương Ứng Nhân bật cười ha ha mấy tiếng, giống như không nghe thấy. đánh trống lảng sang chủ để khác:
"Phương gia nguyện hùn vốn xây dựng kho muối với cửa hàng Linh Sơn về phần chiếm cổ phần thì cửa hàng Linh Sơn sáu phần. Phương gia chỉ cần bốn phần, muốn đắp nghiệp muối Lưỡng Hoài cần có mấy trăm vạn lượng. Bởi vì một mực hỗn loạn, nên còn rất nhiều chỗ trống có thể khai quật, sau khi chỉnh đốn. có thể từ trong đó bốc ra một hai phần. Đến lúc đó kho muối Phương gia và cửa hàng Linh Sơn hùn vốn xây dựng, liền bù một hai phần này".
Phương Ứng Nhân cười hì hì nói cực kỳ dễ dàng, nhưng một hai thành sinh ý của nghiệp muối Lưỡng Hoài chính là trên trăm vạn, mua bán mấy trăm vạn lượng, thật sự là lợi lớn. Thấy con mắt Lý Mạnh dần dần sáng lên. Phương Ứng Nhân lại càng thả lỏng, tiếp tục nói:
"ở phủ Dương Châu, tiểu nhân mặc dù là xử lý nghề ti tiện, nhưng trong nhà cũng có một số thân thích làm việc ở quan phủ bình thường hay giám sát. nên nhà tiểu nhân vẫn luôn nhất quân quy củ một tấc vuông. Có điều cũng có một số hộ thương cùng nghề, trong nhà không có ai làm việc ở quan gia. không có ai dạy bảo. khó tránh Khỏi có người mất quy củ. đã quen làm ăn thế nào rồi".
Một người nào đó tùy tiện vào đây. nghe bất kỳ một câu gì của hai người nói với nhau đều sẽ hồ đồ nửa ngày. Mỗi câu của Phương Ứng Nhân đều không có liên quan gì với nhau, nhưng ý cười trên mặt Lý Mạnh lại càng ngày càng đậm. cảm thấy có chút thú vị.
Nếu muốn trở thành đối tượng để người khác đầu cơ. chứ không phải trở thành quân cờ. thực lực rất quan trọng, trí tuệ cũng quan trọng...
Nói tới đây. dường như hai bên đều đã hiểu rõ. không nói để tài này nữa. đồi qua nói một số chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Phương Ứng Nhân này mặc dù tinh anh. nhưng ở Dương Châu phồn hoa. lại là con nhà giàu, đối với chuyện hưởng thụ và vui chơi rất tinh thông, lại nói tiếp so với vừa nãy cũng đỡ bí hiểm hơn nhiều.
Lại nói tiếp. Lý Mạnh so với Phương Ứng Nhân này còn nhỏ hơn mấy tuổi, có điều Phương lão nhị lại phụ họa theo, hai bên nói chuyện vô cùng thỏa chí. mắt thấy sắp tới thời gian ăn cơm, Phương Ứng Nhân biết lần đầu gặp nhau này, đã nói đủ nhiều, cảm ơn lời mời cơm của Lý Mạnh. cáo từ đi tới khách điếm đang ở.
Lúc tiễn ra cửa, Phương Ứng Nhân hình như nhớ lại gì đó. quay đầu lại cười nói:
"Có một chuyện tốt muốn đại soái biết, gia phụ đã nói. sinh ý hàng muối này là dốc sức cho quan, bất kể làm thế nào. tóm lại là phái không làm mất mặt quan".
Lý Mạnh vẻ mặt nghiệm nghị trả lời:
"Khỏi cần. Khỏi cần. bản toạ cũng đường đường là mệnh quan triều đình, tất nhiên biết rõ mọi việc đều phải tuân thủ vương pháp".
Thấy Lý Mạnh vẻ mặt nghiêm nghị. Phương Ứng Nhân sửng sốt. đợi tới khi Lý Mạnh nói xong mới tỉnh táo lại. hai người liếc mắt nhìn nhau, cười ha hả.
Phương gia làm ăn đã bao nhiêu năm. lần này tới Sơn Đông, ngoại trừ quan sát tình thế. gặp Lý Mạnh, tất nhiên còn một chút suy tính làm ăn thực tế. lúc gặp mặt nói chuyện với Lý Mạnh, cũng mở miệng thỉnh cầu xin mở cửa hàng ở hai nơi Giao Châu và Tế Nam. hơn nữa xin Lý Mạnh khỏi phục mấy sản nghiệp của Phương gia ở châu Tế Ninh.
Lý Mạnh tất nhiên không có dị nghị gì với chuyện này. những thỉnh cầu này trên thực tế đều tăng thêm nguồn thu vào cho cửa hàng Linh Sơn hắn đương nhiên sảng khoái tán thành.
Nói tiếp có chút buồn cười. Chiết Giang có cảng tốt, đáng tiếc là quyền khống chế ở trong tay hải thương (thương nhân trên biển) của Chiết Giang. Nam Trực Lệ cũng có cảng tốt. đáng tiếc không cho phép tư nhân sử dụng, có thể nắm được con đường mậu dịch hàng hóa trên biển, tính toán lui tới cũng chỉ có Giao Châu. Giang Nam xa hoa, nhu cầu với đồ nước ngoài khá lớn. Phương gia làm những buôn bán này coi như là trợ cấp.
Ba ngày sau dù sao cũng sẽ lên đường, Lý Mạnh định bảo Phương Ứng Nhân đi tìm Hầu Sơn nói chuyện. những chuyện vụn vặt này hắn cũng không cần phải quan tâm.
Trước mắt Hầu Sơn cũng đang bận chuyện di chuyển, địa vị Hầu Sơn theo Lý Mạnh nước lên thì thuyền lên. trước kia thấy Khổng Tam Đức ở Khổng phủ. Hầu Sơn phải gọi là "Lão gia", về sau thì là "Đức gia", bây giờ. nếu bên trong xưng hô của Hầu Sơn còn có chữ "gia". Khổng Tam Đức chắc chắn là không cho. nói là tuổi hai người không chênh lệch là bao. gọi huynh đệ là tốt nhất rồi.
Mấy ngày sau. Lý Mạnh và bọn gia quyến ở sự bảo vệ của doanh thân binh, mã quân, còn cả hai doanh binh mã lên đường, đi tới Tế Nam. Bởi vì rất nhiều gia quyến quân tốt xuất thân Linh Sơn Vệ. Ngao Sơn vệ đều được trao tặng ruộng đất ở bên phủ Tế Nam kia. cả nhà dời tới, quân binh thủ hạ của Lý Mạnh cũng không có lộ vẻ quyến luyến gì.
Bọn nữ quyến và lão thái giám đều ngồi xe ngựa, trên đường đi ngược lại cũng không mệt mỏi gì. Lý Mạnh cưỡi ngựa dẫn quân bảo vệ, trên lộ trình này đều quan đạo. dọc đường đều có đồn điền, điền trang và địa chủ, thân sĩ thuộc hệ thống doanh Giao Châu, chuyện cấp chỗ hạ trại nghỉ ngơi cũng không phải lo.
Dọc theo con đường này. Lý Mạnh đều luôn suy nghĩ mấy lời mà Phương Ứng Nhân nói. Trước kia khi Trương Giang dẫn quân tiến vào chiếm giữ Hoài Bắc và bây giờ. hệ thống tình báo của Hoàng Bình tốn rất nhiều khí lực ở trên người diêm thương Lưỡng Hoài. Phương gia ở trong diêm thương Dương Châu là địa vị gì. Lý Mạnh vẫn biết rõ.
Ngày đó lời nói của Phương Ứng Nhân mặc dù che che lấp lấp. nhưng đối với Lý Mạnh mà nói. không có gì là không rõ. những diêm thương kia không có ai dạy quy củ. hiển nhiên đều không có hậu đài nhà quan, hoặc là hậu đài đã suy tàn.
Diêm thương không chỗ nương tựa như vậy. hạ thủ là dễ dàng và không có lực cản nhất, cái gọi là chỉnh đốn thị trường nghiệp muối, ở trong đó khấu trừ ra một hai phân ngạch, chỉ sợ là sẽ nghĩ cách trên người mấy diêm thương này.
về phần phải tuân thủ vương pháp, đó đương nhiên là ám chỉ dùng phương pháp ngầm gì đó để thâu tóm những sản nghiệp này thì không hề gì. nhưng mặt ngoài nhất định phải khiến người khác không tìm ra được sơ hở gì.
Chỉ cần thâu tóm sản nghiệp của những diêm thương này hợp pháp hợp lý. sản xuất và tiêu thụ của bọn họ toàn bộ là do Phương gia phụ trách, nguồn thu vào và lợi nhuận đoạt được thì cho Lý Mạnh sáu phân.
Chuyện này thoạt nhìn thì như là Phương gia tặng cho Tổng binh Sơn Đông đại tiện nghi, nhưng Phương gia cũng bỗng dưng mở rộng thêm được một khối gia nghiệp lớn. hơn nữa còn muốn Lý Mạnh tới làm thế lực sống thấy máu là động thủ, đừng thấy Phương gia chỉ bốn phần, nhưng phấn ngạch chiếm đoạt ở trong diêm thương Lưỡng Hoài gia tăng, chỗ tốt kèm theo có thể vượt xa một vài thành.
Lý Mạnh cũng chiếm được cơ hội tiến vào làm muối ở Lưỡng Hoài, làm muối Lưỡng Hoài khác với tiêu thụ muối lậu Sơn Đông bây giờ. loại buôn bán làm muối này thuần túy chỉ thuộc về thời đại này . Lý Mạnh và bọn thủ hạ hoặc là người thường thường nửa hiểu nửa không, cũng cẩn một người đại lý như Phương gia.
Phương lão thái gia đúng là cáo già. tìm điểm vào rất tốt để kết minh với bên Lý Mạnh, hơn nữa còn tỏ thiện ý của nhà mình trước, đây thật là chuyện tốt đôi bên Cũng có lợi.
về phần làm sao động thủ trên thực tế Lý Mạnh trước khi đã có cách trước khi Phương Ứng Nhân đột nhiên tới cửa. nếu không phải lão Nhị Phương gia giảng giải cũng đủ sức thuyết phục, dĩ nhiên, càng chủ yếu chính là tới đúng lúc. Bằng không, biện pháp này của Lý Mạnh cũng sẽ dùng ở trên người bọn Phương gia. vận khí Phương giả đúng là không tệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT