Vào đầu tháng tám. tin từ kinh sư phái ra cuối cùng cũng tới thành Nam Kinh, thái giám trên thủ Lưu Phúc Lai mất việc, Lô Cửu Đức tới thay.

Đạo ý chỉ này thình lình như thế, làm quan viên tước sĩ trong thành Nam Kinh, thậm chí là cả Lưu Phúc Lai cũng hồ đồ. nhưng ý chỉ là đồ thật, đấu triện đầy đủ, Lưu Phúc Lai đành phải giao ra quyền lực của mình.

Nhậm chức ở Nam Kinh chưa tới năm năm. nhưng đây là nơi giàu có nhất thiên hạ, Lưu Phúc Lai làm việc luôn trong quy củ. không ai nói ông ta tham lam. song chẳng ai nói ông ta thanh liêm, trong tay âm thầm tích góp được mấy chục vạn lượng.

Phủ thái giám trấn thủ không thể ở được nữa, Lưu Phúc Lai dẫn gia nhân tới một khách sạn lớn. theo lý mà nói một phú ông giàu có như vậy. cuộc sống cũng không phải vấn đề gì.

Nhưng đột nhiên bị mất chức, lão thái giám ở nội đình không có mấy bối cảnh, hơn nữa điều động chức vị cao như vậy. ai cũng cho rằng Lưu Phúc Lai sắp gặp họa lớn đến nơi. khi rời phủ dẫn theo gần bốn chục gia nhân, nhưng không tới vài ngày đã chạy mất quá nửa. khi bỏ chạy đều khua khoắng một mẻ.

Lưu Thiên xem như là người Lưu thái giám dẫn theo từ quê nhà, là người thân tín tuyệt đối của ông ta hắn không bỏ chạy, nhưng nhìn những kẻ vong ân phụ nghĩa trộm đồ trốn đi kia, trong lòng cực kỳ phẫn nộ. tăng cường trông coi. không ngờ kẻ hôm nay phái đi mua xe ngựa, không ngờ lên ôm tiền trốn, trong lòng tức giận tới tố khổ với lão thái giám.

Lưu Phúc Lai hiện giờ đúng là người vô quyền vô chức rồi đâu còn cách nào truy lùng, cho dù là báo lên phía ứng Thiên phủ. sợ rằng bên đó chỉ qua loa cho có thôi, hiện giờ quan viên trong thành Nam Kinh đang nghe ngóng, xem thù đoạn tiếp theo của triều đình là gì.

Mỗi người cho rằng Lưu Phúc Lai đột nhiên bị hạ bệ. tiếp theo nhát định sẽ có chút sống gió. nhưng năm ngoài dự liệu mọingười, tất cả vẫn êm đềm.

Đối với người xung quanh thái độ thay đổi. hạ nhân ruồng bỏ. phẫn nộ của Lưu Thiên mà nói. Lưu Phúc Lai lại trấn tĩnh tự nhiên, giống như từ chức an nhàn ở nhà. mỗi ngày ở trong sân khách sạn trải ghế nằmphơi nắng, phái người gọi đồ ăn tới. trong vô cùng khoan khoái.

Hôm nay Lưu Thiện tới kể khổ. Lưu Phúc Lai không tỏ vẻ tức giận gì. chỉ thờ ơ đáp lời. Lưu Thiên nói một lúc, cơn giận trong lòng cũng tiêu đi không ít. nhưng vẫn không kìm được kêu ca:

- Lão gia. chúng ta cứ ở mãi trong khách sạn không phải là cách lâu đài, hay là trở vẻ Hà Nam..

Hắn tự nói rồi tự ngậm miệng lại. Hà Nam giờ đã là đống đổ nát. phản tặc tung hoành, rồi quan quân chinh phạt, cứ như thế giằng co chém giết, thêm vào thiên tai không ngừng, đã phá tan tành không còn gì nữa. trở về làm cái gì.

Lưu Phúc Lai cầm lấy ấm trà bên người làm một ngụm, chậm rãi nói:

- Lưu Thiên, ở đây ta cũng chuẩn bị cho ngươi mấy ngàn lạng bạc. nếu ngươi lo lắng, cầm lấy số tiền này đi làm chút buôn bán nhỏ đi. nửa đời sau cũng đủ dùng.

Lưu Thiên giật mình, vội vàng nói:

- Lão gia. Lưu Thiên nếu không phải được ngài mang đi, sợ rằng hiện giờ đã chết đói rồi. sống chết gì cũng ở bên hầu hạ lão gia.

Lưu Phúc Lai mắt vẫn khép hờ mở ra nhìn Lưu Thiên đứng bên cạnh, sau đó nheo lại thong thả nói:

- Ta có bao nhiêu tiền ngươi cũng biết, không phải là hẹp hòi. mà là không biết tiếp tới triều đình muốn xử lý cái nắm xương già này như thế nào. nếu cho ngươi quá nhiều, thì ngươi lại còn rước họa vào thân.

Nghe thấy Lưu Phúc Lai dùng ngữ khí bình thản nói chuyện sinh tử. Lưu Thiên quỳ xuống trước mặt Lưu Phúc Lai nói:

- Lão gia. đừng nói những điều không may mắn đó. lão gia vất vả cả đời. triều đình thương lão gia khổ cực. để lão gia nghỉ ngơi lúc tuổi già thì sao?

- An hướng tuổi già ư... ngày đó trong cung vất vả, ta căn bản không hi vọng tới hôm nay. mà cuộc sống quyền cao chức trọng ta cũng trải qua rồi. đời này không sống uổng, đáng rồi.

Lưu Thiên đột nhiên như nhớ tới điều gì. đang đập đầu thùm thụp ngẩng lên nói:

- Lão gia. hay là chúng ta tới Sơn Đông phía chất thiếu gia đi. cháu nuôi dưỡng thúc phụ cũng là chuyện đương nhiên, huống chimấy năm qua lão gia chiếu cố chất thiếu gia nhiều như vậy...

Lưu Phúc Lai nghe tới đây. mở to mắt ra lầm bẳm nói:

- Chú cháu? Chú cháu cái gì.. .Hắn họ Lý. ta họ Lưu, hơn nữa ta còn nợ hắn ân tình...

Bất quá những lời này chỉ là lầm bẩm. Lưu Thiên không nghe thấy ông ta nói gì.

Lưu Phúc Lai đúng là đang chờ triều đình xử trí mình, Lô Cửu Đức ở Phong Dương, cho dù ý chỉ của kinh sư tới sớm hơn so với Nam Kinh sớm hai ngày, nhưng chuyển giao binh mã. chạy tới Nam Kinh cũng cần thời gian.

Lô Cửu Đức cho dù hàng năm hiếu kính cho Vương Thừa Ân không ít bạc. hi vọng có thể từ cầm quân đối đầu với sấm tặc trên tiền tuyến rút về, nhưng không ngờ lại đột ngột như thế. cũng chả hiểu gì cả.

Lưu Phúc Lai bị tước bỏ chức vụ. mặc dù cũng biết ở lại dân gian chẳng khác gì cực hình, nhưng cho rằng trong triều nếu đã có người đối phó với ông ta. khẳng định phía sau còn có hậu chiêu lợi hại hơn nữa, bất quá ông ta cũng coi như thoáng đạt, sống chết không hề gì. kiếp này sống vậy là đáng rồi.

Có ai ngờ chuyện điều chức trọng đại như vặy chẳng qua vì thủ hạ Lý Mạnh tranh giành mua bán với người ta đàm luận không hợp nhau mà thôi.

Cứ như vậy đợi tới trung thu. Lô Cửu Đức chính thức thành thái giám trấn thủ Nam Kinh, sau đó bắt đầu công việc, vẫn không có ai đi để ý tới Lưu Phúc Lai, cả đám quan viên đợi xem kết quả xử lý Lưu Phúc Lai đều chả hiểu ra sao. dần dần chuyện cứ thế qua đi.

Con người một khi đã nhìn thoáng rồi. tâm cảnh tất nhiên khác biệt, con người một khi ở vị trí cao mất đi quyền lực thường thường bị sự tương phản quá lớn làm tinh thần và thân thể xấu đi, cái gọi là cảnh chiều thê lương là sự khắc họa tốt nhất.

Nhưng Lưu Phúc Lai ở nội đình bần hàn bao năm, luôn là một nhân vật nhỏ. đột nhiên cơ duyên xảo hợp thành thái giám chấp bút. rồi lại thành thái giám trấn thủ, nếu người người bình thường đột nhiên từ nghèo hóa giàu, thường đắc ý quên hết tất thảy, nhưng Lưu Phúc Lai tuổi lớn rồi. lại nhìn thấy bao sự chìm nổi trong triều, nên luôn mang tâm thái bình thản với mọi việc, lần này mất chức cũng chẳng có gì khổ sở. nhưng thân tín bỏ đi nhiêu như vậy. lão thái giám vẫn cảm khái về thói đời thay đổi.

Còn về phần kiến nghị tới Sơn Đông. Lưu Phúc Lai chẳng muốn nghĩ, kẻ theo mình bao lâu, được bao nhiêu ân huệ còn mang tiềnbỏtrốn bên Lý Mạnh nghiêm khắc mà nói đa phần qua lại vì lợi ích. giờ đối phương thân ở vị trí cao. loại tình thế không rõ này. chẳng tự chuốc lấy phiền phúc vào người.

Ngày 28 tháng 8. Lô Cưu Đức nhậm chức được mười ngày, lão giống như quên mất sự tồn tại của người tiền nhiệm, quan viên quý tộc Nam Kinh cũng ai làm việc nấy. Lưu Phúc Lai dù cảm thấy kỳ quái, bất quá cũng xác định được tiếp tới mình không phải lo lắng gì về tính mạng, loại biến tướng của đi đày này với ông ta mà nói chẳn phải là hình phạt nghiêm khắc, chẳng qua là rờikhỏi cuộc sống chính trị của Đại Minh mà thôi.

Lưu Thiên sau lần bẩm báo kia, Lưu Phúc Lai chủ động phát tiền đuổi đám hạ nhân đi, dù tiền không nhiêu nhưng đủ bọn chúng no ấm cả đời rồi. những lời khách sáo “theo lão gia cả đời” dưới hiện thực tàn khốc hoàn toàn không có tác dụng, kết quả bên cạnh chỉ còn lại năm người.

Nếu đã không có chuyện gì. Lưu thái giám cũng chẳng chuẩn bị ở lại Nam Kinh nữa, an bài hạ nhân tới Dương Châu tìm kiếm trạch viện, dưỡng lão ở nơi phồn hoa nhất thiên hạ.

Năm người hầu còn lại thấy bình an vô sự. cũng dần yên tâm. năm người này thực tế sau khi Lưu Phúc Lai phất lên mới từ quê tới đi theo, coi như người đồng tông đồng tộc. quan hệ với Lưu Phúc Lai mật thiết.

Từ sau khi phát hiện ra mình đã bị bỏ quên. Lưu Phúc Lai không ở trong nhà đợi nữa, ngược lại ban ngày thường cũng hạ nhân ra ngoài tản bộ. ngắm phong cảnh Nam Kinh, buổi tối ăn cơm ở tửu lâu bên ngoài, bắt đầu thực sự hưởng thụ cuộc sống.

Thời chuyển dần về lạnh, vào cuổi tháng tám. cho dù thành Nam Kinh còn chút khí mùa thu. trời hơi âm u, sống đã cảm thấy lạnh, mặt trời không thấy đâu nữa, người lớn tuòi đối với chuyện thời tiết thay đổi cảng mẫn cảm. Lưu Phúc Lai cũng Lưu Thiên dạo ở bên ngoài một vòng liền sớm quay về khách sạn.

Khách sạn này tiểu nhị và chưởng quầy đối đãi với Lưu thái giám còn có chú tình nghĩa, thấy Lưu Phúc Lai trở về. chưởng quầy tươi cười nói:

- Lưu lão bá, có khách đã đời ngài về nửa ngày rồi.

Có khách, vào lúc này rồi còn có khách gì nữa, Lưu thái giám nhìn Lưu Thiên một cái. thấy vẻ hoảng sợ của hạ nhân. Lưu Phúc Lai không nhịn được cười nói:

- Hoảng hốt cái gì, cái nên tới thế nào cũng tới, ta tuổi lớn vậy rồi còn gì nữa mà sợ.

Phía sau khách sạn là những viện tử riêng biệt cho người có tiền ở. cách khách sạn một khoảng đường, có người hậu ở nơi đó hốt hoát chạy tới nhỏ giọng nói:

- Lão... lão gia. trong viện tử có mấy hán tử mang đao. ngài vừa ra cửa một lát bọn họ đã tới.

Lưu Phúc Lai có chút hồ đồ. “hán tử mang đao”, tình thế ông ta như vậy. muốn ra tay thu thập, còn cẩn dẫn mấy người mang đao sao. chỉ cần một tên lính quèn tới. thế là xong hết mọi chuyện rồi.

Tên người hầu chạy ra báo tin đã sợ vỡ mật rồi. thấy lão gia không dừng bước cứ đi thẳng về phía trước, ở phía sau nói.

- Lão gia đừng đi vào. mau trốn đi.

Nghe thấy lời này. Lưu Phúc Lai nổi giận, quát mắng:

- Đi đâu? Còn đi đâu được, mấy người già yếu chúng ta còn có thể đi đâu?

Mắng xong, bước chân càng nhanh hơn đi vào trong viện tử. Lưu Phúc Lai trong lòng thấy bỗng vô lý mất chức, thực sự quá cổ quái, thủ đoạn của nội đình ông ta biết lắm, Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng đủ các loại thủ đoạn lợi hại. cứ thấp thỏm như vậy. chẳng bằng chết cho thống khoái. nhìn cục diện trước mắt, Lưu Phúc Lai ngược lại còn nhẹ nhõm không ít.

Cửa sân khép hờ. bên trong cũng yên tĩnh khác thường, cho dù lão thái giám từng trải sương gió. cũng bất giác thấy cổ khô khô. Lưu Thiên bên cạnh bộ dạng như chuẩn bị một đi không về, đưa tay ra mở cửa...

Trên bậc thểm, có bốn hán tử mặc áo vải dày đang ngồi, nhỏ giọng cười đùa. Lưu thái giám cảm thấy khó chịu, những người này nhìn một cái biết ngay là quân nhân, nhưng hành vì cử chỉ có chừng mực. rõ ràng có ghế bên cạnh nhưng không ngồi, mà lại ngồi trên thềm đá lạnh băng, không giống những tên sai dịch ngang ngược.

Quả nhiên mấy người kia thấy Lưu thái giám đi vào, đều đứng đậy. người đứng đầu nhỏ giọng nói gì đó. bốn hán tử đồng loạt quỳ xuống, cung kính nói:

- Tiểu nhân tham kiến lão thái gia. bọn tiểu nhân là thủ hạ của Lý đại nhân tổng binh Sơn Đông, phụng lệnh tới đón lão thái gia về nhà...

Lời này vừa nói xong. Lưu Phúc Lai đang muốn bước tới tức thì khựng ngay tại chỗ. hồi lâu không phản ứng lại. Lưu Thiện ở bên vốn chuẩn bị chết. nhưng không ngờ kết cục lại như thế này, tâm tình từ cực buồn sang cực vui. Nhất thời không phản ứng lại. cũng ngẩn ngay tại chỗ. một lúc lâu mới thấy Lưu Phúc Lai lầm bẩm:

- Chuyện này thực... thực sự là...

Đầu tháng tám. giám quân Lưu Nguyên Bân đã biết chuyện này. hắn có tin tức trong nội đình, thái giám trên thủ Nam Kinh đôi người, là chuyện tình báo trọng yếu. cho dù giám quân thái giám Lưu Nguyên Bân đang cũng Nham Kế Tổ đàm luận, hạ nhân cũng không dám chậm trễ. cáo tội một tiếng rồi tới bên tai Lưu Nguyên Bân nói rõ tình huống.

Nhan Kế Tổ ở bên cạnh không chú ý. hai bên ở hệ thống khác nhau, tuy nói khi ở kinh sư công kích Dương Tự Xương kết thành đồng minh, nhưng quan hệ chưa tốt tới mức cũng chia sẻ tin tức, bên phía giám quân có chuyện gì bí mật. nói cho mình biết thì là ân tình, không nói cũng là chuyện đương nhiên, nếu như mình có tin tức cũng như thế.

Hôm nay hai bên gặp nhau, vốn chỉ bàn bạc chút việc vặt , như xây phủ và đào sông thế nào, Nhan Kế Tổ không gấp. thong dong ngồi bên uống trà. đợi đối phương xong việc.

Thân binh kia thì thầm nói xong, lại cung kính thi lễ với tuần phủ đại nhân rồi mới lùi xuống. Lưu Nguyên Bân mặt mày hớn hở. do dự một chút nói với Nhan Kế Tổ:

- Nhan đại nhân, có việc mừng tới cửa đây!

Lời này nói xong. Nhan Kế Tố cũng quan tâm đặt cốc trà xuống, thấy Lưu Nguyên Bân nhìn quanh, lập tức khoát tay đuôi hạ nhân lui đi, Lưu Nguyên Bân cười nói:

- Vừa rồi ở kinh sư có người bạn thân gửi tin cho tôi. nói Lưu Phúc Lai không biết vì sao chọc giận nội tướng Vương công công, bị tước chức vụ trấn thủ, cho dưỡng già ở dân gian, tên béo Lô Cửu Đức thật may mắn. không ngờ được trấn thủ Nam Kinh...

- Hả, không về nội đình, sống ở dân gian, Lưu Phúc Lai quá thảm rồi.

Nhan Kế Tổ làm quan trọng triều, tất nhiên biết thái giám dưỡng già ở dân gian không phải là sung sướng mà là trừng phạt.

Lưu Nguyên Bân cười hắng hắc nói:

- Lưu Phúc Lai năm xưa không có phẩm cấp gì. chẳng biết vận may thế nào trước làm thái giám chấp bút, sau lại làm thái thám trấn thủ Nam Kinh, giờ thì ngã xuống rồi.

Thấy Lưu Nguyên Bân mặt đầy vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác. Nhan Kế Tỏ có chút bực bội. mở miệng nói:

- Lưu công công, bản quan muốn biết tin vui từ đâu ra. Hiện giờ còn có chút hồ đồ. có thể nói rõ được không?

Lời này chẳng có ctốt khách khí, Lưu Nguyên Bân mặt cứng lại. cũng thấy vừa rồi mình quá mức đắc ý. cười khan một tiếng nói:

- Nhan đại nhân, tổng binh Lý Mạnh chỗ dựa là ai? Chính là Lưu Phúc Lai . giờ Lưu Phúc Lai đổ rồi, tên tiểu nhân Lý Mạnh ngạo ngược kia còn có thể không coi ai ra gì được nữa không, mất đi chỗ dựa, tất nhiên sẽ sụp xuống, nghe nói Lý Mạnh điền sản vô số. tới lúc đó chẳng phải...

Nhan Kế Tổ cười lạnh, nện mạnh cốc trà xuống bàn. lạnh lùng nói:

- Lưu công công, lời này bản quan coi như không nghe thấy, cũng mong ngài đừng có nói ra ngoài.

Quy củ quan trường Đại Minh, võ tướng cầm quân bị quan văn và thái giám khống chế, quân lương và quân sự đều nắm trong tay quan văn và thái giám, chế độ này làm bọn họ kiếm được không ít cái lợi. hơn nữa cũng vì chế độ này. địa vị của bọn họ cao hơn võ tướng.

Hiện giờ võ tướng đắc thế. nhưng quy củ bề ngoài kia mọi người vẫn duy trìsống ở Sơn Đông thì khác, hiện giờ trừ tri phủ các nơi. binh bị đạo cùng với quan viên tỉnh. Lý Mạnh không thể chi phối ra, tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ khác đo Lý Mạnh quyết định, quân lương triều đình gửi xuống, tuần phủ và giám quân không dám cắt xén một xu, phải giao hết cho Giao châu doanh, thậm chí rất nhiều sự vụ vốn thuộc về tuần phủ nha môn. và giám quân quản lý. đều do những quan lại dưới tay Lý Mạnh nắm giữ.

Nhan Kế Tổ và Lưu Nguyên Bân gần như biến thành tượng gỗ. phẫn hận tức tối là đương nhiên, nhưng chẳng thể làm được gì. có thể giữ được vị trí trong khi vô số quan viên mất chức mất mạng, chính là dựa vào Lý Mạnh, trong tay Lý Mạnh cũng có điểm yếu của bọn họ.

Ngàn dặm làm quan chỉ vì tiền tài. hai người ở vị trí này lại chẳng kiếm được lợi ích nào. sự cảm kích trước kia đã tan hết cả. chỉ còn chờ Lý Mạnh bị lật nhào.

Trên quan trường có rất nhiều quy ước thành tục lệ. ví như ai đó ngã xuống, như vậy vinh hoa phú quý người đó cũng sắp kết thúc. Lưu Phúc Lai mất chức, làm Lưu Nguyên Bân cho rằng Lý Mạnh cũng chẳng còn được bao lâu nữa, mình lại có thể uy phong rồi. tất nhiên cao hứng.

Không ngờ Nhan Kế Tổ đáng lẽ phải đứng ở cùng lập trường với hắn lại cười lạnh, Lưu Nguyên Bân hít một hồi. thầm nghĩ chẳng lẽ Nhan Kế Tổ và Lý Mạnh đã câu kết với nhau, trong phòng Nhất thời trở nên yên tĩnh, không khí có chút gượng gạo.

Nhan Kế Tổ mặc dù làm ra bộ dạng quan cao. nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy Nhan Kế Tổ quét mắt qua cửa sổ. thấy không khí ngày càng bế tắc. Nhan Kế Tổ thở dài, ngả người về phía trước nói nhỏ:

- Lưu công công, ngài hồ đồ rồi. Lý Nhị Lang tới ngày hôm nay. ngài cho rằng hắn dựa vào Lưu Phúc Lai sao? Cho dù Lưu Phúc Lai đổ. dựa vào binh mã cơ nghiệp của hắn. cái vị trí tổng binh còn không ngồi vững sao. hiện giờ Sơn Đông hắt nước vào còn chẳng lọt, hắn còn vững lắm!

Được Nhan Kế Tổ nhắc nhở Lưu Nguyên Bân trước tiên là ngẩn ra. rồi phản ứng lại. nụ cười trên mặt dần tan đi.

Nhan Kế Tổ tiếp tục nói:

- Lời này ngài nói với tôi cũng đành đi, về sau ngàn vạn lần đứng nhắc lại. đừng nói binh mã Tế Nam. ngay cả sai dịch nha môn. hộ vệ trươc cửa. đều là do Giao châu doanh an bài. lỡ có bề gì. ngài cho rằng bọn chúng sẽ nghe lời nha môn. hay Lý Nhị Lang?

Lưu Nguyên Bân người cứng đờ. không kìm được nhìn ra ngoài cửa. sợ có người nghe lén, một luồng hơi lạnh không tên dâng lên trong lòng, người co rụt lại. thấy đối phương như vậy. Nhan Kế Tổ biết cảnh cáo có hiêu quả rồi. đứng thẳng dậy, dịu giọng nói:

- Bản quan hiện giờ chẳng có hi vọng gì. chỉ mong yên tĩnh làm xong chức tuần phủ này. sau đó về Giang Nam làm phú ông hưởng phúc. Lưu công công, tháng ba chúng ta thiếu chút nữa mất đầu rồi. còn đến giờ có gì mà phải lẩn quẩn trong lòng nữa?

Nghe Nhan Kế Tổ nói thế, Lưu Nguyên Bân thở dài, vẻ hưng phấn mất sạch. Nhan Kế Tổ trầm ngâm nói:

- Lưu công công, bản quan có suy nghĩ này. không bằng đem tin tức chuyên cho Lý tổng binh, dù sao hắn sớm muộn gì cũng biết, cái ân tình này, tôi ngài thế nào cũng không thiệt.

Lưu Nguyên Bân trầm mặc một không nói. chỉ gật đầu.

Thành Tế Nam vốn có kỵ binh truyền tin của Giao châu doanh, tin tức này mau chóng tới được tay Lý Mạnh.

Trong Lý phủ từ trên xuống dưới đều bận rộn vì Nhan Nhược Nhiên, tin tức này vừa tới. mấy nhân vật hạch tâm đều kinh ngạc vô cùng, đặc biệt là Ninh Càn Quý và Chu Dương, đối với chuyện quan trường, bọn họ cực kỳ mẫn cảm.

Hai người không để ý tới tâm tình Lý Mạnh lúc này. trực tiếp tới thư phòng trong phủ cần kiến. Chu Dương thần sắc khẩn trương, đi thẳng vào vấn đề:

- Đại nhân, lão đại nhân bị mất chức, tình thế có biến hóa. chúng ta cũng phải chuẩn bị trước...

Không đợi cho Chu Dương nói chuẩn bị cái gì. Lý Mạnh cắt ngang lời hắn nói:

- Còn tưởng là chuyện gì gấp. mất chức làm dân liên quan gì tới chúng ta chứ?

Nghe thấy Lý Mạnh nói thế. Chu Dương thở phào, hoàn toàn thoát ly quan hệ cũng là một cách, dù sao Giao châu doanh lông cánh đã thành, tổng binhmột tỉnh, không phải cứ nói động tới là động tới được.

Vứt bỏ quan hệ với trấn thủ thái giám Nam Kinh, rồi tìm trợ lực khác trong triều, đây là chủ ý nằm trong quy củ. bất quá chưa đợi Chu Dương gật dâu, Lý Mạnh đứng dậy phân phó:

- Cháu phụng dưỡng cho bá phụ. dó là chuyện thiên kinh địa nghĩa. An bài người tới Nam Kinh đón lão nhân gia về đây. người vất vả bên ngoài bao năm. cũng phải hưởng phúc nhàn rồi. mau đi an bài đi.

Câu trả lời nằm ngoài dự Liệu này làm Chu Dương và Ninh Càn Quý nghẹn họng, thái độ này của Lý Mạnh làm bọn họ không có cách nào mở miệng nói gì được, còn Lý Mạnh đã đi vào nội đường.

Hắn thực sự không coi việc này có gì to tát. dưỡng lão cho trưởng bối. là chuyện đương nhiên, cần gì phải số đo nhiều.

Hai người đưa mặt nhìn nhau. Ninh Càn Quý không kìm được bật cười:

- Dưỡng lão thì dưỡng lão đi. dù sao cũng là lòng hiếu thuận chủ chủ nhân chúng ta.

Chu Dương nhìn vào bên trong, mặt đầy lo lắng, thở dài nói:

- Đại nhân tuy là tổng binh một tỉnh, nhưng trong triều có người chiếu cố vẫn tiện hơn từ khi có được vị trí tổng binh đến nay luôn thuận lợi cũng là nhờ vào đó. hiện giờ lão đại nhân thất thế rồi. nhưng không biết rốt cuộc vì nguyên nhân gì. vinh cùng vinh nhục cùng nhục, khó bảo toàn đại nhân chúng ta không bị liên lụy, nếu không có chỗ dựa trong triều, ắt có phiền phức.

Ninh Càn Quý lắc đầu khuyên giải :

- Chuyện đó vấn là sau này. hiện giờ khẩn cấp nhất là bù đắp thiếu hụt cho tháng hai năm sau. không là tan vỡ hết. Nhưng đại nhân chắc chắn như thế tôi nghĩ sao cũng thấy nguy hiểm quá lớn, có cơ hội chúng ta cũng khuyên nhủ người vậy!

Hai người cũng thở dài rồi nhìn ra cửa.

Cục binh khí Giao châu doanh và thương hội Linh Sơn đều có người ở Nam Kinh, cục binh khí giám sát kho vũ khí, còn thương hội Linh Sơn giám sát công việc thương hội Bát Mân. cũng có nhân viên hộ vệ. chỉ cần dùng khoái mã truyền tin. không cần phải thêm người rất là thuận tiện.

Quan quân ở doanh trại cũ đã phái đi gần hết rồi. Lý Mạnh mỗi ngày cũng chỉ đọc báo cáo đưa lên, nên thời gian nhàn rỗi cũng nhiều hơn.

Từ khi biết Nhan Nhược Nhiên có thai, Lý Mạnh cố chú ý ở nhà nhiều hơn bồi tiếp Nhan Nhược Nhiên, cả nhà từ trên xuống dưới đều rất vui mừng. Lý Mạnh cũng hưởng thụ thời gian nhàn hạ này.

Bởi vì nhóm ba cô gái Mộc Vân Dao cũng tham dự vào cơ yêu của Giao châu Doanh, cho nên tin tức về Lưu Phúc Lai ba cô cũng biết ngay thức thi Mộc Vân Dao phán đoán chuyện này sẽ không ảnh hưởng trực tiếp tới Giao châu doanh, nhưng là hành động ác ý với Giao châu doanh. Lý Mạnh quật khởi quá nhanh, cho nên tất cả mọi người đều nghĩ đằng sau có người nâng đỡ.

Những người tinh minh hiện giờ đã tra ra. Lưu Phúc Lai và Lý Mạnh có quan hệ chú cháu, có Lưu Phúc Lai này. một viên quân hộ trong mấy năm thành tổng đốc một phương chẳng có gì khó khăn.

Hiện giờ Lý Mạnh không chỉ là đại tướng, còn có quân công trên người, ngay cả Dương Tự Xương cũng chẳng thể làm gì. càng chẳng nói tới người khác, cho nên nếu có người cố ý làm khó. trực tiếp công kích Lý Mạnh không phải là chủ ý hay, theo quy củ quan trường, không bằng hạ thủ với chỗ dựa của Lý Mạnh.

Chỉ cần xô đổ chỗ dựa, Lý Mạnh cũng chẳng chống đỡ được lâu.

Kẻ tính kế sau lưng kia không biết quy mô hiện giờ của Giao châu doanh, nên dù Lưu Phúc Lai có bị rớt đài, tuy mang tới cho Giao châu doanh một số chỗ bất tiện, nhưng chỉ thế mà thôi, không có quan hệ gì lớn.

Kết luận này Mộc Vân Dao nói cho Lý Mạnh nghe trong bữa cơm ở nhà, Lý Mạnh một bên kinh ngạc sự mẫn cảm của Mộc Vân Dao và những cô gái kia với chính trị. vừa đánh tan đi chút lo lắng trong lòng của hắn ngày hôm sau khi đêm những lời này nói cho Chu Dương và Ninh Càn Quý. hai người cũng liên tục gật đầu, đại bộ phận lo lắng đã qua đi. đem toàn bộ sức lực đặt ở vấn đề tài chính.

Tháng chín năm Sùng Trinh thứ mười hai, hoàng đế Sùng Trinh chiều theo thỉnh cầu của Dương Tự Xương, hơn nữa vùng Hồ Quảng. Hà Nam quân tình khẩn cấp cần có một thống lĩnh trọng thẩn điều hành, cho nên bổ nhiệm Dương Tự Xương làm đốc sư. kiểm soát binh mã thiên hạ, tiêu diệt phản tặc Trương Hiến Trung và Lã Như Tài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play