Trấn Tín Dương nếu như ở thời hiện đại, chính là khu giao cách giữa Nam Huyện và Nhật Chiếu, đoàn người Lý Mạnh xuất phát từ Giao Châu, nên cũng không tốn nhiều thời gian.

Sơn Đôngtuy nắm trong tay Lý Mạnh. nhưng hiện giờ thân ở địa vị cao. chuyện bố trí xuất hành và hộ vệ tùy thân càng chú trọng, năm trăm kỵ binh này mấy viên tướng quân chuyên môn tính toán qua cho dù là binh mã phủ Duyệt Châu và Nam Trực Đãi đột nhiên xông tới. dù đối phương có dùng binh lực lớn nhất. Lý Mạnh chỉ có chỗ quân này cũng có thể kháng cự được, đồng thời hộ tổng Lý Mạnh trở về căn cứ.

Đối với cách an bài này. Lý Mạnh mặc dù cảm thấy không thoái mái, nhưng cũng không có ý kiến phản đối. dù sao thân ở vị trí này. rất nhiều thứphải chủ động thích ứng.

Ngoài trừ Lý Mạnh người mặc giáp ra. thì năm trăm kỵ binh kia đều mặc áo vải, mang theo đao thương, nhìn không giống như quân chính quy của Giao châu doanh. ngược lại giống một thương đội buôn ngựa, đương nhiên, quy mô không tránh khỏi lớn một chút, bất quá cũng là che dấu thân phận của mình.

Trên Tín Dương dựa núi sát biển, cho nên gió biển mang theo lượng hơi muối lớn, căn bản không có cách nào trồng hoa màu, thậm chí ngay cả cây cối cũng không phát triển lắm. có từng vùng đất trống lớn.

Đoàn người Lý Mạnh thanh thế không nhỏ. nhưng không tiến vào trấn Tín Dương, mà từ xa xa kiếm chỗ hẻo lánh ngừng lại.

Sớm đã có người của phủ Thanh Châu, dựng lều trại, chuẩn bị lương thực, cỏ khô đưa tới, không hề kinh động tới cục diện trấn Tín Dương, cứ vậy âm thầm trú lại.

Khi trời vừa tối. các kỵ binh một nửa xuống ngựa, một nửa còn lại rời khỏi nơi cắm trại, bố trí trận trận địa phòng ngự ở một sườn núi cao gần đó. Lý Mạnh thì đứng trên chỗ rộng nhận của sường núi, yên tĩnh nhìn mặt biển mơ hồ và mặt đất đen xì phía dưới, tất cả mọi người đều đang chờ đợi cái gì đó.

Ngày hôm nay cũng khéo đúng vào hôm trăng tròn trăng từ từ bay lên . bổn xung quanh tĩnh mịch, lúc này là cuối mùa hạ, bởi vì yên tĩnh ở trên núi, cũng có chút cảm giác khác thường.

Không lâu sau. tĩnh lặng mang tình thơ ý họa dần dần bị sự huyên náo cắt đứt, lúc đầu chỉ là động tĩnh nhỏ. sau này biến thành ào ào vô cùng.

ở trên sườn núi, Lý Mạnh và những binh sĩ bên cạnh đều im lặng, chỉ có kỵ binh dưới núi đi qua đi lại. nhưng hành động có chút bí ẩn khó phát hiện ra chỗ nào ồn ào lắm. theo cũng tiếng ồn ào còn có ánh đuốc, khiến ánh trăng trở nên ảm đạm.

Có thể nhìn thấy ở phương hương trấn Tín Dương, nơi đang phát ra sự náo động lớn, có vô số đổm lửa đang di động về phía bên này. Lý Mạnh và thân vệ không có phản ứng gì. vẫn chỉ đứng nhìn.

tiếng huyên náo ngày càng gần. có thể nghe ra rất nhiều người chửi bởi cũng la hét.

- Theo Trương lão nhị tới chỗ này của ta.

- Đừng chạy xa. phía bên tên tiểu tử Cẩu Thặng đi rồi. nhanh gọi đi!

- Ta ở đây, ta ở đây.

ở dưới triền đốc đã loạn không còn ra thể thống gì. nơi bọn Lý Mạnh đứng khá bí mật, cũng không đốt đuốc, người phía dưới căn bản không có ai chú ý ở gần có một đám khách từ xa không mời, những người cầm đuốc miệng nói giọng Thanh Châu là Lai Châu, đều đang oán trách vì sao phái hành quân trong đêm. đây chẳng phải hành hạ người ta hay sao?

Trong những âm thanh này. có có tiếng quát tháo duy trì trật tự. thi thoàng còn có tiếng kêu đau đớn. tiếc là trời tối. nếu không còn nhìn thấy có người cầm gậy gỗ đánh.

Phía dưới quy mô không quá hai ba nghìn người, nhưng bọn Lý Mạnh ở bên trên thậm chí không nghe thấy tiếng gió biển hay bất kỳ tiếng gì khác, toàn là tiếng ồn ào ở phía dưới.

Phía dưới dừng lại một hồi. tiếng huyên nào nhỏ đi. nhưng thủy chung không yên tĩnh lại, Lý Mạnh nhỏ giọng nói mấy câu với thân binh bên cạnh, người đó liền vội vàng chạy xuống, không biết giữa bọn họ truyền tin tức như thế nào. những tiếng duy trì trật tự lại bắt đầu quát tháo đám người kia quay về.

ù ù cạc cạc tới. rồi mơ mơ hồ hồ về, làm không khí vừa mới yên tĩnh một chút lại bùng phát ra tiếng ồn ào cực lớn. sau đó chửi mắng, những người duy trì trật tự kia không rối loạn, giống như lúc đến. quát tháo xua người trở về.

Gần nửa canh giờ sau mới đi xa. lúc này đám thân vệ của Lý Mạnh mới mới đốt đuốc lên, dựng lều cho Lý Mạnh, rồi chừa người hộ vệ cần thiết ra. những người còn lại đều nhóm lửa nấu cơm.

Vừa rồi có hai ba nghìn người mà giống như cả vạn người tập trung, còn năm trăm người của Giao châu doanh thì trừ tiếng ngựa hí ra. những người còn lại đều yên tĩnh làm việc, không phát ra tiếng động nào.

Lại nửa canh giờ sau. từ xa có thể nhìn thấy mấy chục con ngựa phóng nhanh về phía này. binh sĩ Giao châu doanh lấy vũ khí, phát ra lệnh cảnh giác.

Đợi những người kia tới phía trước, nói to với nhau mấy câu. lập tức cho mấy chục kỵ sĩ đó tiền vào chỗ của Lý Mạnh, những người đó lập tức xuống ngựa, nộp vũ khí ra. rồi khom lưng chạy tới trước mặt Lý Mạnh.

Trái phải Lý Mạnh đã đốt lên hai chậu lửa lớn. làm nơi này sáng rực. khi mấy chục người kia cách chừng hai mươi bước vội quỳ xuống mặt đất. khấu đâu mấy cái nói:

- Thuộc hạ tham kiến Lý đại nhân.

Mấy chục người đó đều mặc áo vải, không có gì đặc biệt, chỉ là trang phục người đánh cá bên biên, nhưng bọn họ trông chẳng giống ngư dân chút nào. ai nấy cao to hung hãn người cầm đầu lại nhỏ gầy hơn một chút, nhưng đang vẻ cũng rất xốc vác.

Lý Mạnh nhìn người quỳ trước mắt, mặt hờ hững nặn ra nụ cười, lạnh nhạt nói:

- Đứng dậy đi! Đây không phải là trong quân doanh.

Khi những người kia nghe lệnh đứng lên. Lý Mạnh cười nói với hán tử cầm đầu:

- Mấy tháng trước Dương Tứ ngươi còn là khỉ biển, thời gian gần đây nghe nói người ở trên Tín Dương đều gọi ngươi là Hải đại thánh rồi.

Nghe Lý Mạnh nói câu này, Dương Tứ sắc mặt trắng bệch, lại lập tức quỳ xuống, liên tục dập đầu. run rẩy giải thích.

- Tổng binh lão gia minh giám, đó đều là đám quê mùa không biết nói bừa, tiểu nhân không hề có chút mưu đồ nào, liều chết phục tùng, liều chết trung thành với lão gia...

Thiên hạ thu thế luyện quân, những địa chủ thân sĩ kia quan phủ không dám động chạm vào. những bách tính ở trong thành trấn trung bình thành đối tượng bóc lột không thể tốt hơn, đủ các loại thuế gộp lại. đúng là ép chết người, nhất là đám sai dịch vì muốn thu thêm để kiếm tiền, làm những người nộp thuế khổ không sao nói hết.

Đối với chuyện này Giao châu doanh không nghe không hỏi. dù sao quan phủ cũng không dám động vào sản nghiệp của Giao châu doanh, mà bọn chúng ép người khác càng dữ. người dựa vào Giao châu doanh càng nhiều, nên Giao châu doanh vui vẻ đứng nhìn.

Trấn Tín Dương cũng được coi là thị tập khá phồn hoa của Thanh Châu, nha dịch phụ cận nhắm vào là tất nhiên, và trung tuần tháng bảy, có mười mấy tên nha dịch tới trấn Tín Dương.

Đám nha dịch này cứ như hổ vào bầy dê, làm cả thị trận náo loạn cả lên . bên trên thu thế nhỏ. phía dưới thu thế lớn, vốn trấn Tín Dương không phải nộp thế cao lăng, nhưng bị đám nha dịch tăng lên mấy lần. người tầm thường sao có thể chịu nổi.

Không có bạc nộp thuế thì lấy đồ. không có đồ đáng giá thì bán thân, không có ngươi thân để bán thì chính mình, đó là hành vi cầm thú của bọn nha dịch.

Các triều đại cơ quan hành chính chỉ quản lý tới huyện, tức là ở dưới huyện không có người của quốc gia nữa, trấn Tín Dương căn bản không cỏ ai ra mặt nói chuyện được, đám nha dịch huyện này dĩ nhiên thành lớn nhất.

Cư dân nơi này bị ép tới không còn đường nào. nhưng có người mạo hiểm này ra chủ ý, tới gần biển cầu Dương Tứ. mặc dù Dương Tứ chẳng phải hạng lương thiện gì. nhưng chưa từng động chạm vào hàng xóm láng giềng, lần này cầu xin hắn ra mặt. không chừng có tác dụng.

Dương Tứ vốn không muốn ra mặt. nhưng không biết người dưới nói gì. mười mấy tên nha dịch tác oai tác quái ở thị trấn khong được một ngày, đã bị mấy trăm hán tử hung tằn ác sát vây lấy. đám nha dịch chỉ có đao. đối phương người đông thế mạnh chưa nói trong tay lại cầm binh khí cán dài như đại đao và trường thương, đám nha dịch sợ võ mật. may mà Dương Tứ làm việc còn có chừng mực. không ra tay giết người mà chỉ đuổi khỏi trấn Tín Dương.

Đám nha dịch kia chạy về nha môn huyện lệnh vừa nghe bẩm báo bên bờ biển có mấy trăm người cầm vũ khí tụ hợp. lại công nhiên kháng cự nộp thuế, đây là tội mưu phản, huyện lệnh vội báo lên trên xin binh mã xuống tiêu diệt.

ởSơn Đông, binh mã tiễu phi chỉ có Giao châu doanh, nhưng nghe tin tức báo lên . Giao Châu doanh lại chẳng có chút phản ứng nào thái độ ngó lơ bỏ mặc. làm cho thanh danh của Dương Tứ lập tức lan xa.

Điều này làm không chỉ người gần đó tới nương tựa, còn có người đổi tên khỉ biển, dựa theo ý tứ giống Tôn Ngộ Không, gọi hắn là Hải đại thánh.

Bởi vì Thiểm Tây. Hồ Quảng. Hà Nam đại loạn nha môn các nơi đối với việc dân chúng tụ tập có dấu hiệu mưu phản cảnh giác vô cùng, huyện lệnh kia cũng không dám che dấu tin tức. từng tầng báo lên . cuối cùng tới nha môn tuần phủ, các cấp nha môn đươn nhiêng đều xin trú quân tiêu diệt, nhưng Giao châu doanh chỉ luôn mồm đồng ý mà chẳng có động tĩnh gì.

Dù là tuần phủ Nhan Kế Tổ. hay là giám quân Lưu Nguyên Bân. đều không có tiếng nói gì trước mặt Lý Mạnh càng chẳng nói tới quan viên phủ huyện khác nữa. Lý Mạnh không lên tiếng, chẳng ai làm được gì. nhưng tin trấn Tín Dương có đạo tặc dần truyền đi.

Từ lúc chuẩn bị tới khi Lý Mạnh tới. những thanh tráng niên kia huấn luyện được hơn một tháng rồi. Lý Mạnh muốn xem xem đám người Dương Tứ rốt cuộc huấn luyện tới trình độ nào rồi.

người ngoài thấy Dương Tứ oai phong, có khí thế kiêu hùng, nhưng Dương Tứ tự biết những binh khí huấn luyện, cơm ăn áo mặc của người bên mình thậm chí là cả những tiểu đầu mục dẫn đội. toàn nắm ở Giao châu doanh, mình chỉ là công cụ đối phương đây ra làm việc mà thôi.

Giao Châu doanh rốt cuộc muốn làm cái gì Dương Tứ thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ, hắn thực sự quá sợ rồi. nhưng đã làm thì không có cơ hội hối hận nữa. già trẻ trong nhả hắn đều bị đón tới Giao Châu, danh nghĩa nói là chiếu cố. thực tế là làm con tin. Dương Tứ cũng biết, cho dù mình vứt bỏ gia quyến mà chạy, sợ rằng chưa ra khỏi Tín Dương đă mất đầu.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Dương Tứ được đẩy lênvị trí thủ lĩnh hải tặc này, cảm giác khác hẳn trước kia. mấy năm trước thủ hạ có một hai trăm người đã cảm thấy uy phong lắm rồi nhưng giờ Dương Tứ thống lĩnh mấy nghìn trai tráng thao luyện binh mã, cảm giác khác xa nhau, dù là con rối cũng là thủ lĩnh. Dương Tứ có chút quyến luyến.

Bất quá qua mỗi ngày. Dương Tứ lại càng kinh sợ Giao Châu doanh Lý Mạnh thêm một phần nên Lý Mạnh chỉ hời hợt nói đùa một câu. rơi vào trong tai Dương Tứ. nó lại như sấm nổ. cảm thấy tim gan vỡ nát cả. lập tức quỳ xuống xin tha thứ.

Dương Tứ năm xưa cũng là hải tặc vong mạng thấy qua máu me. nói là gan lớn trùm trời cũng chẳng quá, nhưng ở trước mặt Lý Mạnh tất cả cái đó đều tan biến sạch sành sanh.

Câu nói kia đúng là Lý Mạnh chỉ đùa thôi thấy Dương Tứ quỳ xuống, hắn không khỏi lắc đầu. cười nói:

- Đứng lên đi. hiện giờ ngươi đã là đại đầu lĩnh trong tay có mấy ngàn hải tặc. chớ để người ta chê cười.

Nghe những lời này Lý Mạnh nói nhẹ nhàng. Dương Tứ mới an tâm. ngoan ngoãn đứng dậy. Lý Mạnh quay đầu hỏi Vương Hải sau lưng:

- Vừa rồi ngươi nhìn thấy mấy nghìn người kia cảm giác thế nào?

Vương Hải vốn mặt lạnh tay đứng sau lưng Lý Mạnh, nghe hỏi thế, hơi trầm ngâm một chút, mắt lộ ra vẻ khinh miệt. lạnh lùng nói:

- Hồi bẩm đại nhân, ngày đó chúng ta ở thị tập của Linh Sơn Vệ cũng như thế.. .à... chỉ sợ là không ồn ào bằng.

Đánh giá của Vương Hải đúng là không nể mặt chút nào. làm cho mấy thân vệ đứng sau lưng không nhịn được cười ra tiếng.

Chỗ này đèn đuốc đầy đủ, nếu ai mắt tinh, còn có thể nhìn thấy mấy chục người trang phục hải tặc sau lưng Dương Tứ hổ thẹncối đầu xuống.

Thấy Vương Hải mặt xa sầm, Lý Mạnh cười quay đầu lại, hắn hiểu vì sao Vương Hải lại phẫn nộ như vậy. những quan quân giao châu doanh lần này lần này phái trấn Tín Dương huấn luyện trai tráng, đều là trong doanh thân binh của Vương Hải rút ra. cũng coi như là người thuộc hệ Vương Hải. những thân binh này luôn coi mình là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, mỗi người tới trong bộ đội phổ thông đều có thể làm tới tiểu đội trưởng thậm chí là bả tổng.

Vừa rồi mấy nghìn người kia ầm ĩ đi tới, giống như một nắm cát vụn. những người cầm gậy đánh đập quát tháo, chính là người đứng sau lưng Dương Tứ.

- Ha ha, các ngươi cũng không cần hổ thẹn, huấn luyện chưa được một tháng, hành quân trong đêm. tuy có hỗn loạn nhưng không tán loạn, cũng coi như các ngươi có thành tích rôi.

Câu này nói ra, thần sắc mọi người mới bình phục lại chút ít. bất quá lời Lý Mạnh nói cũng đúng là điều hắn nghĩ, chiêu mộ tráng đinh. ở Tín Dương huấn luyện ra được bộ dạng này. trong Lòng Lý Mạnh cũng rất vui, chỉ vào Dương Tứ trước mặt nói:

- Tên tiểu tử ngươi rất may đấy. vừa vào quân giao châu của ta. đã có thể thống lĩnh mấy nghìn người, ngươi nhìn những bính sĩ sau lưng ta đây. liều mạng sống chết mấy năm. không được bằng ngươi.

Nghe thấy lời này của Lý Mạnh. Dương Tứ lại quỳ xuống, nói lớn:

- Toàn là ân điển của tổng binh đại nhân, tiểu nhân có thể ra sức dưới cờ của đại nhân, là rạng danh tổ tông rồi. cho dù có làm trâu làm ngựa cũng không thể báo đền được.

Nếu như đã bị cưỡng ép trói lên chiến xa của Giao châu doanh rồi. trong lòng Dương Tứ chi nghĩ mình ra sức làm việc đừng để bị vứt bỏ là được, song vừa rồi lới nói của Lý Mạnh mơ hồ cho hắn đường tiến, trong lòng Dương Tứ cảm kích, lúc này quỳ xuống tạ ơn. đúng là xuất phát từ sự cảm kích trong lòng.

Kế đó là nói tới tiếp theo phải làm gì. nói đơn giản vài câu xong, bọn Dương Tứ quay trở về trấn Tín Dương, trước khi đi Lý Mạnh cười căn dặn:

- Hai tháng sau ta lại tới xem. hi vọng không còn nhìn thấy cảnh tượng như ngày hôm nay nữa.

Đám người bên Dương Tứ dạ ran, vội vàng quay trở về trấn Tín Dương.

Ngày hôm sau. Lý Mạnh và những thân vệ cũng nhổ trại rời đi từ sáng sớm. chỗ bọn họ thực tế là nơi Dương Tứ suất lĩnh thủ hạ huấn luyện diễn võ. nhưng trừ mấy chục đầu mục ra, căn bản không ai biết Lý Mạnh từng tới đây.

Sau khi trở về Giao Châu, chuyện đầu tiên mà Lý Mạnh làm là thảo một phong thư gửi cho Nhan Kế Tổ thúc giục chuyện lương thảo, hiện giờ Giao châu doanh ngoài khuếch quân, thì chuyện cấp bách nhất là chi phí tiền tài. hiện giờ các điền trang truân điền đang thu nạp lưu dân trên phạm vi lớn. cần rất nhiều lương thực và ngân lượng.

Điền trang đù có chút dự trữ, nhưng không chống đỡ nổi cho lần thu nạp lưu dân quá nhiều này. mỗi ngày có vô vàn lương thực bị tiêu hào. rất nhiều tiền bạc trút vào đó.

Buôn lậu muối ở Sơn Đông, giao dịch với Trịnh gia, thu nhập của thương hội Linh Sơn còn số thuế thu được ở các cửa cảng, danh nghĩa là thuộc về thu nhập của Giao châu doanh, số tiền này ngoại trừ tiêu phi cho vận hành của bản thân Giao châu doanh ra, còn đưa vào chiêu binh, di cư. sắp đặt lưu dân xây dựng lại thành Tế Nam bị Thát Đát đánh sập cũng tốn không ít tiền.

Trước kia Lý Mạnh dựa vào tiền riêng của mình để nuôi quân, không để ý tới quân lương triều, đình gửi xuống lắm. hiện giờ quy mô lớn hơn tiền bạc trong thời gian ngắn vận chuyển không kịp. vì thiên tai. thu nhập muối lậu trong địa phận Sơn Đông giảm sút. các khoản thu nhập khác cũng không tăng mấy .

Đám phụ tá Chu Dương cùng với nha môn tuần kiểm Ninh Càn Quý đều mặt mày rầu rĩ. ra sức phân phối bố trí. trong tay Lý Mạnh còn có gần mưới vạn lượng bạc chưa dùng, nhưng đây là số tiền cuối cùng rồi. không tới lúc cực kỳ khẩn cấp. tuyệt đối không thể lấy ra.

Hiện giờ không có cách nào kiếm thêm thu nhập, cách duy nhất là tính tới quân lương triều đình thôi, lại một năm không gửi xuống rồi. cho dù binh bộ cắt xén. nhưng tuần phủ Sơn Đông và các nha môn nơi khác khẳng định không dám cắt xén. tới tay cũng được món tiền lớn, có thể hóa giải nguy cấp.

Chu Dương viết xong sổ sách. Ninh sư gia cũng vội vàng tới chỗ Lý Mạnh hai người này sớm đã muốn tìm Lý Mạnh bàn việc dự toán năm sau rồi.

Nói ra, Chu Dương và Ninh Càn Quý đù đều là người đọc sách, nhưng Chu Dương lúc này là đồng tri Lai Châu, coi là quan viên tâm trang. Ninh Cản Quý xuất thân tú tài. lại là sư gia nha môn, theo cách nói này, thân phận hơn kém nhau xa, văn nhân bên Chu Dương có chút ý xem thườngbên Ninh Cản Quý.

Bất quá Chu Dương và Ninh Càn Quý quan hệ không tệ, lần nói chuyện dự toán này. hai bên đã có bàn bạc với nhau trước.

Sau khi hàn huyên mấy câu. Chu Dương nói:

- Đại nhân thuộc hạ xin đi thẳng vào vấn đề, dựa theo chi phí năm nay. năm sau sẽ thiếu chừng ba mươi vạn lượng, cho dù có được triều đình gừi xuống đúng hạn. cũng còn thiếu gần năm vạn lượng.

Lý Mạnh không nói gì. chỉ đưa tay bảo Chu Dương nói tiếp. Chu Dương nhìn qua Ninh sư gia một cái rồi tiếp tục:

- Quân lương vừa rồi thuộc hạ nói. đó là nếu binh bộ chỉ cắt xén năm phần, nếu chỉ gửi xuống ba phần, thiếu hụt càng lớn. năm nay lại hạn to. thuộc hạ sợ dù ruộng đất tăng lên. nhưng thu nhập lại khôngbằng năm ngoài, mà nạn dân vẫn không ngừng tràn vào...

Nói tới đây Chu Dương trầm ngâm một chút, hắn cũng biết lời tiếp theo không dễ nghe gì. bất quá vấn nghiến răng nói:

- Hạn hán nếu kéo dài, sợ rằng tới tháng hai năm sau. tiền bạc lưu chuyên của Giao châu doanh sẽ đút đoạn khi đó binh lính không có lương, cục diện càng tệ.

- Cho bản tướng con số tình, hình xấu nhất thì phải dùng bao nhiêu bạc bù đắp.

Nghe Lý Mạnh hỏi thế. Chu Dương và Ninh Càn Quý nhìn nhau một cái. lần này đo Ninh Càn Quý lên tiếng:

- Bẩm bảo đại nhân, bên nha môn tuần kiểm tính toán năm ngày. hiện giờ hạn hán ảnh hưởng điền trang, tính theo thu nhập năm thì thiếu gần bốn mươi lăm vạn lương, song nhìn tình hình hạn hán này. thu hoạch bằng sáu phần năm ngoái đã là khá lắm rồi. nếu vậy thiếu chừng sáu chục vạn lượng.

Nói chuyện là phải chú ý kỹ xảo trước sau. con số “bốn mươi vạn lượng” và “ sáu mươi vạn lượng" tức là nói rõ cho Lý Mạnh biết, hệ thống tài chính của Giao châu doanh đã tới chỗ cực kỳ nguy hiểm rồi.

Từ khi lũng đoạn việc buôn muối lậu ở Sơn Đông cho tới nay. thu nhập lúc cao nhất của Giao châu doanh cũng chỉ có ba chục vạn lượng, quá nửa còn hao phí trên người binh sĩ Giao châu doanh.

Khi đó chi tiêu cũng chỉ có ở binh sĩ Giao châu doanh, các mục khác là con số nhỏ. nên luôn dư dả, nhưng sau khi làm điền trang, chi tiêu tăng vọt, nếu như làm điền trang năm năm, tất nhiên lãi lớn, nhưng hai năm đầu không ngừng mở rộng thu nạp. khắp nơi đều phải tiêu tiền.

Sở dĩ còn chống đỡ. là vì điền trang tuy tiêu phú cực lớn. nhưng cũng có sản xuất, dựa vào sản xuất bổ xung, miễn cưỡng có thể cân bằng thu chỉ. nhưng năm này vừa mở rộng quân cũng điền trang, loại cân bằng yếu ớt này không duy trì nổi nữa.

Chu Dương và Ninh Càn Quý cai quản tài chính dân sinh, nhìn tình trạng này không lo sao được.

Nhưng lần trước Thát Đát xâm nhập Sơn Đông, cùng với việc Lý Mạnh trở thành tổng binh, chuyện tăng quân là cần phải làm, mọi người đều tán đồng, nhưng chiêu mộ hai vạn binh sĩ tuy không cần lo lắng tới quân lương,songbinh khí áo giáp thì phải mất tiền, những nạn dân tới nương nhờ cũng phải giữ lấy. bọn họ đều là nguồn năng lực tác chiến và cày cấy cho Giao châu doanh, không thể bớt tiền đi được.

Biết phải tiêu tiền, nhưng tiền không đủ tiêu, đúng là làm Chu Dương. Ninh Càn Quý cùng với đám thủ hạ phía dưới lòng như lửa đốt. nhưng không bột chẳng gột nên hồ. mà mấy tháng sau, loại cảm giác đại nạn sắp tới càng làm người ta không thoải mái.

Lý Mạnh cho dù bản lĩnh thông thiên cũng không thể biến ra được tiền, nhưng trong mắt đám Chu Dương Ninh Cản Quý. trong các chính sách Lý Mạnh định rạ có cái tuyệt vời. nhưng cũng có một số không thích hợp. nếu sửa đổi đi. không chừng theo đó có thể giải quyết được khó khăn về kinh tế.

Nhưng Lý Mạnh từ dân nghèo đại tướng, tâm chí cực kỳ kiên định, rất có chủ kiến, hơn nữa hai người Chu. Ninh dù sao cũng là thuộc hạ, với một số chính sách không dám trực tiếp phản bác. cho nên dùng sự thực tài chính sắp sụp đổ để thuyết phục Lý Mạnh.

Nhưng thấy sắc mặt của Lý Mạnh không có gì kinh ngạc, trong lòng hai người luôn cho rằng Lý Mạnh luôn bận rộn chuyện quân, nên sợ xuất việc tài chính cản bản, giờ hiểu Lý Mạnh đã biết chuyện này từ trước đó rồi.

Trong phòng yên tĩnh một lúc. Lý Mạnh trầm giọng hỏi:

- Trước năm sau tiền còn đủ dùng không?

Chu Dương và Ninh Cản Quý nhìn nhau. Ninh Càn Quý nheo mắt nhớ lại con số hạch toán, trầm ngâm nói:

- Hẳn là hơi dư một chút, nhưng cũng chỉ có thể chống đỡ thêm mười ngày. bất quá lương thực bên trong điền trang truân điền hẳn là có thể bù vào, điều này thì không cần lo lắng.

Lý Mạnh nghe thấy thế. sắc mặt giãn ra một chút lẩm bẩm:

- Nhiều nhất thiếu sáu chục vạn lượng, sáu chục vạn..

Đột nhiên hắn mở to mắt, vỗ bàn nói:

- Không cần lo lắng, tới khi đó khẳng định vốn sẽ kịp xoay vòng.

Hai người đều kinh ngạc vô cùng, thầm nghĩ xem chuyện này là sao. kho riêng của Lý Mạnh có hai mươi vạn thì hai người cũng biết, nhưng cũng chỉ chổng đỡ được vài tháng mà thôi, trừ nó ra Lý Mạnh còn có cách gì kiếm được món tiền lớn qua cửa ải gian khó này.

Chu Dương rốt cuộc còn trẻ. đã sốt ruột đứng lên. ôm quyền nói:

- Đại nhân quân lương vốn phải đủ mười phần, nhưng hiện giờ thiên hạ đại loạn, binh sĩ lại đều là con cháu ở Linh Sơn bốn phân quân lương đã là ân đức bằng trời rồi. còn chuyện thuyền bè kia, mỗi tháng tiêu nhiều bạc như vậy. đều là thuyền nuôi quân thay Trịnh gia. hai số tiền này mà tiết kiệm được, Giao châu doanh chúng ta tự nhiên vốn liếng thông thuận, không cần lo lắng tiền bạc về sau nữa.

Nói tới đây Ninh Càn Quý cũng đứng dậy vái dài nói:

- Đại nhân hai món tiền này đều chiếm hơn sáu phần chi tiêu của Giao châu doanh, đều là tiêu phí không cần thiết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play