Kịch chiến một ngày, song phương miễn cưỡng đánh ngang tay. Lô Tượng Thăng buổi tối ở trong doanh trướng vẫn chưa ngũ, tổng binh Hổ Đại Uy và Dương Quốc Trụ hớt hải chạy vào bẩm báo.
Thám tán chủ sự Dương Đình Lân cũng y quan không chỉnh tề đứng ở bên cạnh, rõ ràng là đang ngủ thì bị lôi dậy, Dương Đình Lân ở bên cạnh bổ sung: "Vương tổng binh và giám quâm thái giám Cao công công là bạn cố giao, lần này không khéo là chạy tới phía Cao công công rồi."
Tổng binh Hổ Đại Uy là một hán tử hơn bốn mươi tuổi, xuất thân từ quân hộ mấy đời của Tuyên phủ. biết rất rõ những thủ đoạn trong quân, lúc này tức đến nỗi râu tóc dựng đứng, giậm chân mắng to: "Chúng ta theo đốc sư đánh sống đánh chết ở đây. sau lưng còn có tiểu nhân gian thần ngáng chân chúng ta, trận này đánh thế nào được. Đốc sư. chúng ta cũng đi đi."
Tổng binh Dương Quốc Trụ ở bên cạnh cũng liên tục gật đầu. Lô Tượng Thăng đứng ở trước mặt họ thì lắc đầu, chậm rãi nói: "Đi thế nào được, nếu đi. Bắc Trực Đãi lấy gì mà ngăn cản binh mã của Thát Lỗ. kinh sư há chẳng phải là cảng nguy ngập hơn ư. Lô Tượng Thăng đã được thánh thượng đặt lên vị trí này thì phải làm hết trách nhiệm của mình. Chư vị. tình cảnh ngày hôm nay gian nan như vậy, Lư mỗ cũng có can hệ. xin ở đây bồi tội với các vị trước, chỉ cần các vị theo bản tọa tử chiến với Thát Lỗ!"
Dương Quốc Trụ và Hổ Đại Uy trao đổi ánh mắt, đồng loạt thở dài, uy tín của Lô Tượng Thăng vốn cực cao. đối phương đã nói vậy thì họ cũng chỉ có thể làm theo thôi. Dương Quốc Trụ và Hổ Đại Uy cũng khom mình hồi lễ. nói: "Đốc sư đại nhân đã nói vậy rồi. tại hạ nhất định sẽ toàn lực đi theo."
Sau khi nói xong, hai người cũng chắp tay hành lễ. sau đó rảo bước ra ngoài doanh trướng, tham tán chủ sự Dương Đình Lân chỉnh trang lại y sam của mình, do dự nói: "Đốc sư. Vương Phác đó vừa đi. chỗ chúng ta chỉ có hơn năm ngàn binh đinh. Lương hướng bổ cấp thì đã bị cắt mấy ngày rồi. binh sĩ đã chịu đói hai ngày. Thát tử ở đối diện thì người đông thế mạnh, binh tinh đầy đủ, làm sao mà đánh được."
Lô Tượng Thăng mỉm cười, lạnh lùng nói: "Chỉ đành chết để báo quân ân thôi."
Dương Đình Lân bước lên một bước, vái sâu một cái. nói: "Đốc sư đại nhân, tuy đã là Tuyệt cảnh, nhưng vẫn không phải là không có sinh cơ. Nếu Quan Ninh quân dưới tay Cao công công xuất binh hội hợp. vị tất đã không có sinh cơ. ít nhất thì cũng có thể bức lui Thát Lỗ. ung dung rút lui."
Thấy phía Lô Tượng Thăng không lên tiếng. Dương Đình Lân có chút gấp gáp bước lên nói: "Đốc sư. Cao Khởi Tiềm tuy là lực chủ cầu hòa, nhưng hơn nữa dính dáng ở đằng sau. nhưng dẫu sao cũng là binh mã triều đình, vào lúc sinh tử tồn vong như thế này. nói không chừng sẽ lấy đại cục làm trọng."
Dương Đình Lân đứng đó nhìn thần sắc của Lô Tượng Thăng. Lô Tượng Thăng biểu tình biến ảo. nhưng thủy chung vẫn không lên tiếng. Trước mắt là lúc sống còn. trong lòng đã có tín niệm tử chiến không lùi. nhưng có một sinh cơ thì cũng muốn nắm lấy. Chủ sự tham tán Dương Đình Lân cũng hiểu. lập tức lại vừa vái vừa khẩn cầu: "Cho hạ quan một con ngựa, hai tùy tòng, hạ quan nguyện ý đêm nay tới doanh trại của Cao công công để cầu viện."
Quân Thanh ở bên ngoài gần như đã hình thành thế bao vây. ngay đêm xuất doanh cũng là mạo hiểm cực lớn. Dương Đình Lân thấy Lô Tượng Thăng không lên tiếng, lại ở đó tự ý nói: "Đại nhân đã cho phép thì học sinh đi đây. Hạ quan trong nhà còn có phụ mẫu. nếu có gì bất trắc, xin đại nhân chiếu cố giúp cho."
Nói xong lái vái sâu một cái rồi quay người ra khỏi cửa. nghe thấy Lô Tượng Thăng ở phía sau thở dài một tiếng, nói: "Nếu có gì bất trắc, người nhà của ta cũng nhờ Dương Đình Lân ngươi chiếu cố vậy."
Dương Định Lần sau khi nghe thấy câu này. cười ha hả, cũng không quay đầu lại. chỉ cao giọng nói: "Đại nhân, ta và ngài trung tâm vì nước, liều mạng tác chiến với Thát Lỗ. sao lại có cục diện ngày hôm nay. thật không biết chúng ta làm sai hay là làm đúng, học sinh thật sự không hiểu."
Lô Tượng Thăng lắc đầu. không trả lời. đợi Dương Đình Lân bước ra khỏi doanh trướng, đứng đó cười khổ rồi lầm bẩm: "Ta cũng không hiểu."
Địa vị của Dương Đình Lân ở trong quân doanh rất cao. an bài ngựa và người hầu cũng rất dễ dàng, ba người cưỡi ngựa rời khỏi doanh. đánh ngựa phi nhanh, kỵ binh Thát tử ở đối diện cũng không phái người truy cản. Vương Phác đó còn dẫn mấy ngàn binh mà chạy, huống chi là ba người.
Hôm sau lúc trời sáng, cả quân doanh của Lô Tượng Thăng đều bị tiếng trống làm thức tinh. Lô Tượng Thăng mặc giáp bước ra ngoài doanh trướng, thì phát hiện quan binh trong doanh gần như đều bước ra hết rồi. tiếng trống không phải là vang lên trong quân doanh của Lô Tượng Thăng mà là từ quân doanh của quân Thanh ở đối diện.
Có thân vệ nhìn chằm chằm vào quân thế ở đối diện, khẩn trương bước tới bẩm báo: "Đại soái, phía Thát tử đêm qua lại tăng thêm ba ngàn binh lính."
Lô Tượng Thăng gật đầu, nhìn quan binh đứng ở xung quanh trong quân doanh, sự mệt mỏi và đói khát khiến những người này đều rất tiều tụy. uể oải...
Doanh trại quân đội đóng ở bình nguyên, quân Thanh có ưu thế về binh lực chỉ cần phát lực là có thể công phá được, thủ là điều không thể, hơn nữa quân già binh mỏi. trước mắt cho dù là muốn rút lui cũng không thể.
Hổ Đại Uy và Dương Quốc Trụ đều phái thân binh tới hỏi. lúc này rốt cuộc là nên ứng phó như thế nào. Lô Tượng Thăng Tuy rằng có lòng tử chiến, nhưng vẫn một một tia hi vọng mong manh đối với việc Dương Đình Lân đi thỉnh cầu viện binh, có điều xem là không có hi vọng gì rồi. Dương Đình Lân nửa đêm rời khỏi đại doanh, tới hiện tại vẫn không có một chút tin tức nào.
Vào thời đại này. dạ chiến trong đêm tối cơ hồ là danh từ chỉ sự tự sát. binh sĩ được nuôi dưỡng không đủ đại đa số là có bệnh quáng gà, tác chiến ban đêm trừ khi là vạn bất đắc dĩ thì không thể tiến hành, đây cũng là nguyên nhân mà quân Thanh buổi tối không chủ động công đánh. Đương nhiên, cục diễn trước măt. đối phương đã coi quân Minh là khay cơm trưa của mình rồi.
Không có tời gian đài để đợi viện binh. Hổ Đại Uy ở tả lộ. Dương Quốc Trụ ở hữu lộ. Lô Tượng Thăng ở trung lộ. đồng loạt phát động công kích về phía quân Thanh.
Đối với những quân Thanh đã nhiều năm chinh chiến với quan quân Đại Minh mà nói quan quân Đại Minh dám tử chiến như vậy quả thực là hiếm thấy, mặc dù quân Thanh khiêu chiến trước, nhưng sau khi song phương khai chiến, quân Thanh lại bị đánh cho phải lùi từng bước.
Nhưng hình thế chiến trường như thế này. duy trì rất ngắn, cũng chỉ là thời gian một thoáng, quân binh Thát tử ồn định trận cước rồi vây lên.
Lô Tượng Thăng. Hồng Thừa Trù, Tôn Truyền Đình là số ít người có thân thể cường kiện, biết võ nghệ trong số các văn thần Đại Minh, đặc biệt là Lô Tượng Thăng, càng là người tinh thông chiến trường, bình thường khi huấn luyện và rèn luyện thân thể. đều dùng đại đao hon một trăm cân, hơn nữa còn uy võ sinh phong. Lô Tượng Thăng năm nay ba mươi tám tuổi, chính là lúc tráng niên, thể lực cực kỳ sung mãn.
Văn quan chức vị cao đều là thống soái, chỉ huy tổng binh đại tướng ở bên dưới, lại có tầng tầng lớp lớp thân binh gia đinh hộ vệ. bình thường đều ở ngoài mấy trăm bước lược trận chỉ huy, có thể làm tới điểm này đã có thể giành được lời bình là vũ dũng rồi.
Lô Tượng Thăng lúc này lại tay cầm đao thuẫn, lao vào trong địch trận, tắm máu chém giết. Lô Tượng Thăng kỹ xảo thành thạo, lực lượng lại lớn. chém giết cùng với những binh tốt Thát Tử đó, ngược lại còn chiếm được ưu thế. Không lâu sau đã chém ngã được hơn chục người, nói tới cũng khá là mãnh liệt, nhưng vị đại thần tổng đốc binh mã thiên hạ này, lại phải tự mình câm đao thuẫn chém giết với binh tốt của quân địch, điều này quả thực là quá đáng buồn.
Đánh tới lúc này. thân binh và gia đinh của Lô Tượng Thăng đều đã bị giết cho tách ra, hoàn toàn là dựa vào bản thân Lô Tượng Thăng ở đó khổ sở chống đỡ. có điều dùng mãnh như thế này, những binh sĩ Thát tử đều cố ý mà như vô ý tránh hắn. Lô Tượng Thăng trên người đã có mấy chỗ thương nhẹ, có điều hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới hành động.
Hai binh sĩ ở đối diện Lô Tượng Thăng hung hăng cầm trường thương đâm tới. Lô Tượng Thăng dùng thuẫn bài gạt một thanh, đao trong tay vung một cái. thoáng chốc đã lao tới gần hai người, đao dùng lực chém xuống, tên địch binh ở bên tay trái lập tức tóe máu, ôm cổ ngã xuống đất.
"Nhị ca!"
Tên binh sĩ kia hét lên một tiếng nhu rách ruột gan. mà lại còn bằng Hán ngữ rõ ràng, Lô Tượng Thăng vốn chuẩn bị lật tay chém xuống thì bị câu này của đối phương làm cho ngớt ra. động tác chém chậm lại. tên địch binh đó vội vàng né tránh, bị thuẫn bài của Lô Tượng Thăng quét tới. thân hình lảo đảo.
Lô Tượng Thăng không đánh ra động tác tiếp theo, nghiêm giọng quát: "Ngươi là Hán nhân, vì sao lại có hành động quên nguôn quên gốc như vậy.
Quân Thanh những năm này tuy có Hán nhân gia nhập, nhưng chủ lực chân chính và đại bộ phận nhân viên đều là người Nữ Chân, những nam tộc này ở quan ngoại lâu rồi. khác hẳn với con cháu Bát Kỳ của hậu thế. bọn họ căn bản không biết nói Hán ngữ. hơn nữa những người Hán đó đầu hàng Mãn Thanh, bởi vì không được tin tưởng nên loại hành động như quân sự khinh kỵ nhập quan, bình thường đều không tới lượt bọn họ tham dự. khi quan quân Đại Minh và Mãn nhân giao chiến đều ít gặp Hán nhân.
Lô Tượng Thăng ôm lòng tử chiến là vì bảo vệ Giang son Đại Minh. Hoa Hạ đạo thống không thể bị man di xâm chiếm, nhưng trong lúc liều mạng chém giết không ngờ lại gặp một Hán nhân, trong lòng quả thực là không thể tiếp nhận được.
Tên Thanh binh đang lảo đảo đó nghe thấy Lô Tượng Thăng nói vậy. ngược lại càng cuồng nộ hơn, giống như là rất mất mặt vậy. xông lên chém giết, hét: "Gia gia không phải là Hán cẩu. là người Bát Kỳ!"
Trên chiến trường không được phép chần chừ và hoảng hốt. Lô Tượng Thăng né tránh công kích của đối phương, một đao đâm vào bụng đối phương, nhưng phía sau lại hoàn toàn đề lộ. ba thanh trường mâu đều đâm tới. Lự Tựợng Thắng cả người cứng đờ. muốn xoay người lại. nhưng khí lực trên người đều đã mất hết.
Trường mâu vừa rút ra. máu lập tức tuôn trào. Lô Tượng Thăng ngã rầm xuống đất, miệng hắn lầm bầm mấy câu. có điều là không có ai nghe thấy.
"Vì sao lại có Hán nhân..."
Ngày mười hai tháng mười hai năm Sùng Trinh thứ mười một. Tuyên đại độ đốc. binh bộ thị lang, tổng đốc binh mã thiên hạ Lô Tượng Thăng đã chiến tử ở Cực Lộc cổ trang.
Lô Tượng Thăng tuy xưng là tổng đốc binh mã thiên hạ. nhưng binh có thể dùng trong tay không quá hai vạn, lúc lâm chiến, binh tướng trong tay không quá năm ngàn, giám quân thái giám Cao Khởi Tiềm ở cách đó ba mươi dặm thì lại giữ binh không cứu.
Một vạn năm ngàn quân Thanh nhập quan, trong đó Hán Bát Kỳ hai ngàn thiên binh, ba bộ binh mã Hán nhân của Khổng Hữu Đức, Thượng Khả Hỉ. Cảnh Tinh Trung chính thức tiến vào danh sách quân đội của Mãn Thanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT