Nghe xong câu này, Nhan tri châu vốn đang cố gắng kiềm chế từ trên ghế đứng mạnh lên, căm tức quát Lý Mạnh:
"Thiên tử còn tại vị, ngươi sao dám nói lời tà đạo như thế, không sợ bị ngàn đao róc thịt sao?"
Ở địa phương Giao Châu này. Lý Mạnh quả thật không có chút cố kỵ nào. Hắn lạnh lùng mặt đối mặt với người trung niên ở đối diện. Lời mình nói là sự thật, đương nhiên không cần phải chột dạ. Ngược lại Nhan tri châu sau khi cùng Lý Mạnh trợn mắt nhìn nhau, bản thân lại nhụt chí trước, ngồi ở trên ghế chán nản, cầu khẩn nói:
"Lý đại nhân tiền đồ rộng lớn, xin đừng làm khó dạng tiểu môn tiểu hộ như chúng ta..."
Lý Mạnh liền giận dữ, mình tỏ thái độ tới mức này mà đối phương vẫn cự tuyệt như trước. Lúc tới đây vẫn luôn tự nhắc nhở mình phải cố nén tính tình, dù sao Nhan tri châu này cũng là phụ thân của Nhan tiểu thư. Cải vã với ai cũng đều không tốt nhưng thái độ của đối phương không khỏi quá mức tuyệt tình, mình rốt cuộc có chỗ nào không xứng chứ.
Hắn thật sự không rõ đối phương nghĩ như thế nào, Tham tướng đã là trên tứ phẩm, hơn phẩm cấp của Nhan tri châu rất xa, Lý Mạnh ở bản địa Giao Châu ngoại trừ uy thế hơi lớn, thì cách đối nhân xử thế và phẩm hạnh đều không ai có thể moi ra tật xấu gì, theo lý thuyết cũng không tính là tệ. Nhưng Lý Mạnh thủy chung vẫn không ý thức được một điểm, đó chính là thân phận của hắn thủy chung không thoát khỏi việc buôn muối lậu.
Ban đầu lúc xuyên việt tới, là đẩy xe buôn muối lậu. Lúc vào thành đảm nhiệm chức tuần kiểm quản muối ở Giao Cháu thì giết mấy chục tên diêm đinh tuần kiểm nhậm chức trước đó, chuyện tiếp theo trên cơ bản là liên quan tới hai việc giết người và muối lậu.
Kể từ khi Hoa Hạ mở pháp luật về muối tới nay, hễ là nguời có quan hệ tới muối lậu thì địa vị xã hội đều cực kỳ thấp kém, diêm thương Lưỡng Hoài có rất nhiều người có thân phận nhà quan, nhưng cũng bị các quan viên rất khinh bỉ.
Về phẩn hành vi giết người, càng bị nguời khác coi như là tật của bọn giặc cỏ, đều khiến người ta xem thường. Muối lậu, giặc cướp, có lẽ còn có danh xưng là bọn hoạn quan, những cái này kết hợp lại cùng một chỗ ngươi bảo văn nhân như Nhan tri châu làm sao có thể chấp nhận. Nếu thật sự chiêu Lý Mạnh làm rể, e là không thể nào ngẩng đầu vói các đồng liêu.
Lại nói tiếp, phong ba dẫn dắt lên do chuyện từ Nam Kinh mang về được hai nữ nhân kia còn chưa truyền tới Sơn Đông, tin tức dạng này truyền cũng không quá nhanh, chứ nếu tin tức kia mà truyền tới thì chỉ sợ thái độ cự tuyệt của Nhan tri châu lúc này sẽ càng kiên quyết thêm ba phần.
Nói tới đây Lý Mạnh cũng phát cáu, lại ôm quyền thờ dài, nhưng miệng lại cứng đờ, lạnh lùng nói:
"Một khi đã như vậy, hôn sự này coi như bá phụ đã đáp ứng, tiểu tế ít ngày nữa mời người tới thăm".
Lý Mạnh nghĩ thầm ta cũng là cường hào hùng bá một phương, lấy vợ sao còn phiền toái như thế chứ, chi bằng xuất ra chút thủ đoạn cứng rắn đi. Nhan tri châu đã tức đến nói không nên lời, chỉ là ngón tay chỉ vào Lý Mạnh lại run rẩy. Lý Mạnh cũng chẳng thèm để ý, sải bước đi ra ngoài, đi tới cửa còn quay đầu lại nói thêm:
"Bá phụ, tượng Quan Âm bằng ngọc xanh này chớ có đập. Nhất định phải đưa tới tận tay tiểu thư đấy. Cáo từ".
Cũng không để ý tới nguời phía sau rốt cuộc có phản ứng gì, trực tiếp ra khỏi phủ. Dù sao cũng không có ai dám cản hắn, bên Lý Mạnh mới ra khỏi cửa, trong chánh đường, phu nhân tri châu lại từ trong nội đường đi ra, nhìn Nhan tri châu ngồi trên ghế, rồi lại nhìn quà tặng đặt trên bàn, mở miệng oán giận nói:
"Tiểu tử Lý Mạnh tuổi còn trẻ mà đã làm Tham tướng, dáng vẻ cũng đường đường, lại một lòng say mê Nhược Nhiên nhà chúng ta. ta thấy cũng rất tốt mà".
Nhan tri châu há miệng muốn nói nhưng lại thở dài, vô lực mà khiển trách:
"Bà là phụ nữ thì biết cái gì, nếu có liên quan với Lý Mạnh này, gia phong Nhan gia ta sẽ bại hoại hết. Lý Mạnh hắn chẳng qua chỉ là một cường đạo buôn muối lậu mà thôi".
"Gia phong, gia phong, chuyện buôn muối cũng chẳng thương thiên hại lý, Lý Mạnh cũng đường đường là Tham tướng triều đình, võ quan phẩm cao. Nghe những phu nhân của mấy quan lại nói, ngày nào hắn cũng vội vàng xử lý quân vụ chính sự. Không trêu hoa ghẹo nguyệt, giở thủ đoạn xấu xa gì". Truyện "Thuận Minh "
Nhan phu nhân lải nhải ở đó khiến Nhan tri châu có chút tức giận, nhưng đột nhiên nhớ tới lời vừa nói của Lý Mạnh, thiên hạ đảo điên, nếu không có vũ phu đao kiếm..., nghĩ tới đây, gã cũng là mệnh quan triều đình, tất nhiên biết chuyện công báo, liên hệ với lời Lý Mạnh mới thấy gã chưa từng nghĩ tới mặt này. Trong lúc nhất thời, gã không nhịn được liền cảm thấy không rét mà run.
Vốn muốn nói ra nhưng cũng nói không nên lời, chỉ lắc đầu yếu ớt nói:
"Phụ nữ như bà thì biết cái gì. Chuvện này cứ mặc kết thúc vậy, cũng có thể cách ôn thần này xa một chút, sống qua mấy năm thái bình".
Không nói đến thái độ này thông qua đủ loại truyền tin đến tận hậu trạch trong phủ đệ Tri châu, mà Nhan Nhược Nhiên sau khi nghe được khóc rất thương tâm. Lý Mạnh từ phủ đệ Tri châu đi ra, đi qua một con phố mới xem như đỡ tức hơn, hơn mười thân vệ bên cạnh nhìn chằm chằm xung quanh. Trạch viện tuần kiểm quản muối và phủ đệ Tri châu cách nhau không xa, Lý Mạnh cũng lười cưỡi ngựa. Khi tâm tình bình phục lại, lại thấy cả đám thủ hạ ngoài việc chăm chú cảnh giới, vẻ mặt còn có chút chờ đợi. Nói trắng ra là những thanh niên này đều tuổi trẻ khí thịnh, có chuyện gì đều bày ra ở trên mặt, căn bản không giấu được tâm sự.
"Tiểu Hải, xem cả đám các ngươi bộ dạng cao hứng, có chuvện gì hay à?"
Vương Hải trước mắt là thủ lĩnh hộ vệ của Lý Mạnh, Trần Lục Tử thì lại xuống làm Thế đầu thống lĩnh, có điều Vương Hài tuổi còn nhỏ, đi theo bên cạnh Lý Mạnh dù sao vẫn yên tâm hơn một chút, nghe thủ lĩnh mình hỏi. Vương Hải hứng khởi bừng bừng nói:
"Nguời phương Tâv kia nghỉ dưỡng thân thể xong rồi, hôm nay muốn tỷ thí với chúng ta ở giáo trường".
"Nguời phương Tây kia" là nói Deng Grass. Đều như cha cố Federer gọi là "Hòa thượng Tây”. Trên đường tới đây, cha cố Federer có lẽ biết rõ cuộc sống tương lai không phải lo lắng, tâm tình thả lỏng, nên bệnh tật tích tụ từng chút một trong cơ thể lập tức bạo phát ra. Cũng may bệnh trạng nhẹ, sau khi tìm lang trung xem, nói một số cách bồi bổ, cũng không có gì đáng ngại.
Nhưng Deng Grass này thì thật khó lường, sau khi biết bên Lý Mạnh là dân cực giàu, hành động của gã cuối cùng lại khiến người khác không có chút hảo cảm nào. Đầu tiên là khả năng ăn, cũng không để ý tinh mỹ gì, toàn là thức ăn chứa nhiều dầu mỡ với số lượng kinh người, mỗi bữa cơm bất kể là thịt heo dê bò tất cả đều một cân trở lên. Mà thích thịt béo, thì tất nhiên uống rượu cũng sẽ thích rượu mạnh, số lượng cũng khoảng nửa cân, sau khi uống xong liền tự xưng là Hồng y đại giáo chủ Tây Dương, bởi vì theo đuổi tình yêu hoàn mỹ mới đi tới phương Đông, mà cái gọi là thơ ca Tây Dương thích lớn tiếng hát nhưng người khác lại nghe không hiểu kia, cực kỳ khó nghe. Truyện "Thuận Minh "
Nếu không phải nguời phương Tâv này là Lý Mạnh ở chỗ Nam Kinh thu lưu (thu nhận và giúp đỡ), chỉ sợ mọi người doanh Giao Châu đã sớm hợp lại tấn công rồi. Tuy nói không tiện động thủ ngoài sáng, nhưng luôn suy nghĩ tìm cách quang minh chính đại mà thu thập gã một trận, tranh cãi về phủ thương và trường mâu ngày đó liền thành lý do tốt nhất.
Deng Grass mặc dù hết ăn lại nằm, thái độ làm nguời hết sức lông bông, không có mục tiêu luyện tập gì. Chuyện gì cũng rất ít kiên trì, có điều ở mặt phủ thương thì lại chưa bao giờ chịu nhượng bộ. Vẫn kiên trì với luận điệu trước đó của gã như cũ.
Nên kết quả mới có tỷ thí ngày hôm nay. Lý Mạnh từ nha môn Tri châu bị chọc giận một bụng cũng hứng thú lên. Nhan tri châu nói hắn là quân nhân thật ra cũng không sai, vừa rồi đề thân đều nhăn mặt nhíu mày nhưng vừa nghe nói có luận võ để xem, Lý Mạnh lập tức tinh thần tỉnh táo lại.
Trạch viện tuần kiểm quản muối trong thành Giao Châu lại mở rộng thêm một chút, có điều binh sĩ trú trong thành lại càng ngày càng ít. Doanh trại bọn binh sĩ cư trú cũng tách ra với dân cư. Đây cũng là thủ đoạn bảo đảm quân kỷ của binh sĩ.
Bởi vì ít người, cho nên trạch viện này có rất nhiều không gian để trống, ví dụ như giáo truờng luận võ. Đi theo Lý Mạnh đi Nam Kinh đều là vệ đội thân nhất, từ trước đến nay đều đi theo bên cạnh.
Mấy người mang về ở Nam Kinh trước khi Lý Mạnh chưa xác định an bài chỗ nào thì tất cả đều ở trong trạch viện bên trong thành Giao Châu với Lý Mạnh, cho nên mới có cớ tỷ thí này.
Trở lại viện, hễ là người không trực ở các nơi đều tụ tập lại. Trần Lục ra thành luyện binh ở trấn Phùng Mãnh không ngờ cũng xuất hiện. Vừa hỏi mới biết, mấy hôm trước nghe người đi qua Nam Kinh nói người Tây kia luôn miệng nói trường mâu không bằng phủ thương, còn nói cái gì mà ở chỗ bọn họ quân lương cho binh sĩ dùng trường mâu còn thấp hơn binh sĩ dùng phủ thương, binh sĩ dùng phủ thương thấp hơn binh sĩ dùng súng hỏa mai.
Lý Mạnh hết lần này tới lần khác cảm thấy rất hứng thú với lời của nguời Tây này nên đã triệu kiến mấy lần để nói chuyện. Ở doanh Giao Châu người duy nhất có thể được gọi là trải qua hệ thống huấn luyện quân sự cũng chỉ có Mã Cương với mấy chục tên con cháu quân hộ nhiều đời. Thứ những người còn lại học được đều là một bộ lý luận kia của Lý Mạnh.
Nói trắng ra chính là sách yếu lĩnh huấn luyện cơ sở và kỹ thuật trường mâu biến đổi từ đâm đao, đâm lê, những thứ này chính là cột trụ tinh thần của binh lính quan quân các cấp doanh Giao Châu.
Có nguời muốn phủ định cái cột trụ này hơn nữa Lý Mạnh còn đặc biệt cảm thấy hứng thú. Cho nên những người phía duới đều có chút tức giận bất bình, lại thêm thân phận người Tây của Deng Grass, rất nhiều người đều nghĩ đây là tà thuyết ngụy biện thuần túy. Thủ lĩnh nhà mình bị quỷ Tây mê hoặc, chỉ có kết quả thực mới có thể chứng minh rốt cuộc là ai đúng ai sai.
Vốn chỉ là chuyện người phía dưới tư đấu cho vui, kết quả lại trở nên trịnh trọng, quan quân có thân phận không tệ ở trấn Phùng Mãnh đều tới xem.
Người phía dưới coi trọng như vậy, nhưng Lý Mạnh ngược lại luôn bận chuẩn bị đề thân, nên chuyện này không ai nói cho hắn cả. Hơn nữa người phía dưới đều định hung hăng giáo huấn người Tây kia xong sẽ nói kết quả cho Lý Mạnh. Nghĩ như vậy chắc là sẽ càng có sức thuyết phục hơn. Truyện "Thuận Minh "
Có điều Lý Mạnh biết rồi cũng tốt, bọn hạ nhân sau khi thấy Lý Mạnh cho phép, cũng không cần phải làm lén lén lút lút, bọn thân vệ tạo một sân trống tập luyện, dọn những đòn gậy, tạ đá tới bên cạnh, người xem náo nhiệt đều tuôn vào, thấy tâm tình Lý Mạnh tốt, còn có người có chút lớn gan cứ thế ngồi ở trên đầu tường.
Chỉ tỷ thí giữa hai người, nhưng người xem lại trên trăm người. Lý Mạnh ngồi ở trên ghế tạm thời mang tới cho hắn, nhìn khuôn mặt cả đám xung quanh phấn khởi bừng bừng, sinh hoạt của binh sĩ mình bình thường chỉ là tập luyện và tác chiến, tuy nói quân lương lương thảo đều đầy đủ mười phẩn, nhưng tiết tấu như vậy quá lâu cũng sẽ dễ mệt mỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT